Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 70: Cảnh kết thúc

Phần quan trọng nhất của toàn bộ Hàn Băng đều được quay ở Thái Lan. Thời điểm Hàn Vũ và Băng Vân đối mặt với nhau một khắc này.

Tiêu Chiến có một phần thoại rất dài, trước sau có hết thảy mười sáu cảnh xuyên suốt.

Để thực hiện tốt những cảnh quay quan trọng này, Tiêu Chiến hầu như không bỏ trống một chút thời gian rảnh nào mà nghiên cứu kịch bản, cùng thảo luận với Nhất Bác làm sao mới có thể thể hiện tốt nhất, hiệu quả nhất.

Họ nói về những cảm xúc bộc phát khi diễn xuất ở vai trò "tình bạn thân thiết", cách phản ứng khi đã cảm nhận được bản thân yêu đối phương.

Dù sao, vô luận bạn diễn như thế nào, kết thúc của bộ phim này đều là Hàn Vũ chết dưới họng súng của Băng Vân. Nói cách khác, Hàn Vũ tình nguyện chết dưới tay Băng Vân, dùng sinh mệnh của chính mình để kết thúc khoảng thời gian không chỉ giày vò bản thân, giày vò Băng Vân, nhưng sau cùng lại để lại cho Băng Vân ràng buộc nhung nhớ, cùng một tiền đồ bằng phẳng không bị nhuốm bẩn.

Có vẻ như là vì cái kết quá buồn, Tiêu Chiến dường như bài xích với những cảnh này một cách khó hiểu, anh làm sao có thể chĩa súng vào Vương Nhất Bác? Làm sao Băng Vân có thể chĩa súng vào Hàn Vũ đâu?

Nhưng là đoàn làm phim tiến độ dù sao cũng phải theo quỹ đạo mà vận hành. Mười sáu cảnh vẫn là phải quay xong mười sáu cảnh. Lịch trình được đưa ra là bốn ngày, tuy nhiên đây cũng không phải là điều có thể chắc chắn. Bất quá từ cái này cũng nhìn ra được, đoàn phim đối với mười sáu cảnh này có bao nhiêu coi trọng cùng dụng tâm.

Không khí ở phim trường có chút ngưng trọng, nguyên bản Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác luôn luôn đùa giỡn trêu chọc nhau hiện tại đều đang cầm kịch bản, nói chuyện một cách nghiêm túc, cùng nhau tìm cảm xúc chân chính.

Đại khái là biết rõ từ góc độ cảm xúc cá nhân của Băng Vân, Hàn Băng không phải là một kết thúc tốt đẹp, nên cảm xúc của Tiêu Chiến càng thêm nặng nề.

Đến cảnh quay bắn súng, những cảnh quay cuối cùng ở Thái Lan.

Hàn Vũ từng bước đi tới trước mặt Băng Vân, hắn không sợ súng, không sợ cái chết đang treo ngang cổ kia, hắn chỉ nhìn Băng Vân bằng ánh mắt kiên định, đầy chờ mong như vậy.

Hắn đang chờ mong điều gì? Hắn có một chút, một chút hi vọng Băng Vân sẽ đau lòng không đành nổ súng, mặc dù Hàn Vũ hắn trước mắt đã phó mặc toàn bộ tính mạng của mình cho Băng Vân xử lí, hắn cảm thấy mạng sống của mình hiện tại một chút cũng không có giá trị nữa, nhưng chỉ cần trong chốc lát có thể khiến hắn cảm nhận được tình cảm của Băng Vân, chỉ một thoáng ánh mắt người kia dao động, như vậy hắn đã đủ mãn nguyện rồi.

Kịch bản yêu cầu Băng Vân một phát súng kết liễu cuộc đời Hàn Vũ, vì báo cáo thẩm tra, vì tà bất thắng chính.

Nhưng tay Tiêu Chiến cứ run lên, đây là phản ứng sinh lí của anh, chính anh cũng không thể kiềm chế được.

"Cắt." Đạo diễn tự mình đi vào phim trường.

Tiêu Chiến vẫn còn đang run, Vương Nhất Bác không có cố kỵ camera hay máy ảnh vẫn còn hoạt động, trực tiếp đem cánh tay mình ra vòng qua ôm lấy Tiêu Chiến, vỗ nhẹ vào lưng anh: "Không sao, không sao."

"Có chuyện gì vậy?" Đạo diễn hỏi cậu.

"Cảm xúc quá nhiều, còn run."

Tiêu Chiến đầu còn vùi trên vai Nhất Bác. Anh không cách nào thoát khỏi cảm xúc của mình.

Lúc nhập vào một thể với Băng Vân, Băng Vân yêu Hàn Vũ.

Anh là chính mình, anh yêu Vương Nhất Bác sâu sắc.

Anh biết sau một phát súng này, phát súng duy nhất khi cảnh này quay xong chính là Vương Nhất Bác một ngực đầy máu, vỡ toang ra, tim anh cũng theo đó muốn vỡ tan.

Máu đương nhiên đều là giả, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy đều là thật. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vết máu trên ngực Nhất Bác, mắt không dứt ra nổi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mỉm cười với anh, xoa xoa cánh tay anh, siết thêm một chút: "Không sao, chỉ là giả."

Tiêu Chiến điều chỉnh trạng thái, hít một hơi thật sâu sau đó thở hắt ra, hướng đạo diễn nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, chúng ta làm lại."

"Được. Chuẩn bị."

Tiêu Chiến chỉ là nhẹ gật đầu, khi đạo diễn rời đi, Vương Nhất Bác tiến thêm hai bước về phía Tiêu Chiến, dịu dàng nói: "Nào, thư giãn một chút."

"Ừm."

Hai cảnh đầu ống kính không cần tập trung vào Vương Nhất Bác bị trúng đạn, nhưng biểu cảm của Tiêu Chiến, kia rõ ràng là chân thực tình cảm.

Có thể là do những cảnh quay ở Thái Lan trong khoảng thời gian này rất quan trọng đối với hai người nên Tiêu Chiến mới nhập tâm đến như vậy, cũng có thể là Tiêu Chiến nội tâm bởi vì Vương Nhất Bác là người yêu của anh, khiến anh không thể nào chấp nhận được cái chết của Hàn Vũ, ở dưới họng súng của chính mình.

Vương Nhất Bác đóng cảnh bị trúng đạn, quay cận cảnh thế nên Tiêu Chiến lúc này cũng không cần nhập cảnh. Nhưng Tiêu Chiến cũng không rời khỏi phim trường, kỹ năng diễn xuất của Vương Nhất Bác không cần phải bàn tới.

Cái kia, dùng đạn giả hoàn toàn an toàn nhưng vẫn sẽ có chút đau, Vương Nhất Bác thể hiện rất tốt, nhìn Tiêu Chiến ở phía sau máy quay, kế đó cúi đầu, cong miệng cười, vẻ mặt ung dung tự tại cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Hắn sau này sẽ không phải miễn cưỡng đối mặt với Băng Vân nữa, Băng Vân sau đó sẽ có một cuộc đời bằng phẳng, sống thẳng thắn như cậu đã từng mong muốn.

Hàn Vũ rủ mắt, vài giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, vỡ toang, kế đó cả cơ thể ngã nhào ra đất.

Đạo diễn hô lớn. "CUT"

Mọi người đều chạy qua.

Tiêu Chiến đi qua kéo Nhất Bác dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.

"Vương lão sư, Tiêu lão sư, hoàn thành rồi." Thư ký hiện trường hét lên.

Tất cả mọi người vỗ tay, một số nhân viên công tác chạy tới tặng hoa.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở trước mặt mọi người ôm chặt lấy nhau, ôm thật chặt.

_______

Rum cmn điên rồiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro