Chap 68: Hầu hạ Tiêu lão sư
Tiêu Chiến sáng nay thực sự quá vất vả. Một người đặc biệt sợ nóng phải đi theo võ sư suốt, thực hiện những cú đấm tới tấp vào da thịt giữa ánh nắng mặt trời, chạy khắp các đường phố Bangkok.
Lúc Vương Nhất Bác đến phim trường, Tiêu Chiến đang ngồi xổm trong góc, dùng quạt điện mini thổi vào mặt, ngay cả trợ lý đang cầm ô che cho anh cũng thấy không có hiệu quả gì rõ rệt. Nhưng nét mặt anh vẫn luôn xem như không có chuyện gì quá khó khăn.
Bất quá lúc Tiêu Chiến trông thấy Vương Nhất Bác từ xa đi tới, sắc mặt liền thay đổi, thật sự không biết xấu hổ mà than thở: "Lão Vương nóng quá."
"Em cũng thấy nóng." Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống, cố ý đưa cho Tiêu Chiến một cốc cà phê được đặt trong một bình giữ nhiệt, rất mát, hẳn còn nguyên đá: "Còn mấy cảnh nữa?"
"Ba a."
"Em nhờ Tiểu Phàm đi mua đồ uống lạnh, cũng kêu chị ấy mua một chút đồ ăn Trung Quốc, không biết có ngon không, đợi chị ấy về mình ăn thử."
Tiêu Chiến có một chút cảm động muốn rơi nước mắt, những lúc này đều có một bạn trai siêu cấp chu đáo chăm sóc, còn có thể hạnh phúc hơn?
"Mở giúp anh." Tiêu Chiến đem cốc cà phê đá qua cho Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bật cười, vươn tay nhận lấy, mở cốc nước ra lại đem qua cho anh: "Đừng ngồi xổm ở đây, vào nhà kho ngồi một lát."
Tiêu Chiến uống xong cốc cà phê, đem bình giữ nhiệt cho Quân Quân. Anh ngồi xổm đã lâu, đứng dậy còn có chút chóng mặt, lảo đảo vài bước. Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, vươn tay đỡ anh một chút: "Anh nhìn anh xem, có phải là tuột huyết áp rồi không?"
Tiêu Chiến không dám nói nhiều, dứt khoát xua tay nói không có việc gì: "Vương lão sư đều là tháp tùng anh đi quay phim, còn có thể thiếu ngọt hạ đường huyết sao? Anh chính là bị ngọt ngào làm cho nhũn tim mềm người."
Vương Nhất Bác sửng sốt, Tiêu Chiến nghiêng người về phía trước, khép lại nụ cười gian manh giống như đã nhìn thấy được biểu hiện trong lòng mong đợi.
Đối với Tiêu Chiến như thế này, anh cũng chính là ỷ vào hiện trường nhiều người, mới dám cự tuyệt bàn tay của Nhất Bác đi. Nhưng là đâu có gì quá đáng, thậm chí có ôm vào trong ngực véo anh mấy lần cũng vẫn là có thể. Ai nhìn vào không bảo là hảo huynh đệ đùa giỡn a? Nghĩ đến, cậu trực tiếp hành động.
Đương nhiên, Vương Nhất Bác hiện tại cũng không có suy nghĩ muốn phạt anh một trận, dù sao mục đích là muốn ôm anh mà thôi.
"Lão Vương, lão Vương anh sai rồi."
"Sai cái gì?" Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, hai người hướng về phía bóng mát: "Ngọt hay không ngọt?"
"Ngọt, cực ngọt."
Quân Quân bước càng lúc càng chậm. Cô thực sự cảm thấy có lỗi khi bản thân lại vô tình đi theo lão bản nhà mình từ chỗ ngồi xổm kia tới một chỗ nghỉ mát hẻo lánh, vô cùng saiii.
Nguyên bản Tiêu Chiến là cùng với bạn trai ngày thường đều dính với nhau. Cô nghĩ mình sẽ sớm miễn nhiễm với những hành động cùng cử chỉ ngọt ngào như vậy, nhưng không, cô đã quá ngây thơ rồi. Mỗi ngày đều phải nhìn thấy, không những không thể làm quen, mà còn là tự ngược bản thân đến tan tành con tim.
Trước khi Tiểu Phàm trở về, Tiêu Chiến còn phải quay một cảnh trước khi kết thúc cảnh quay buổi sáng.
Vương Nhất Bác có chút khẩn trương gọi Tiêu Chiến một tiếng, muốn anh ăn mấy miếng rồi hẵng quay tiếp. Tiêu Chiến ở bên kia chạy lại, anh cũng biết Nhất Bác vẫn luôn ở trước máy quay quan sát mình.
Hiện trường thu âm lão sư giơ micro lên, quay chụp còn chưa chính thức bắt đầu, Tiêu Chiến nhìn về phía máy quay nói: "Oa, Vương lão sư đưa đồ uống lạnh quá tuyệt, tạ ơn Vương lão sư."
Vương Nhất Bác bật cười, đạo diễn ngồi bên cạnh cầm bộ đàm lên cười giỡn nói: "Lần sau gửi thông báo cho Tiêu lão sư, dù quay hay không cũng đều mang theo Vương lão sư, hiệu quả rất tốt."
Kết thúc công việc trở lại RV, Tiểu Phàm đã đem đồ ăn mua về bày hết ra bàn. Tiêu Chiến nhìn một bàn đồ ăn này rốt cục cũng có chút khẩu vị, anh liền đem điện thoại ra trái phải căn một góc độ đủ ánh sáng, chụp một tấm.
Vương Nhất Bác ngồi xuống đối diện với Tiêu Chiến, hỏi: "Đây là để điện thoại ăn trước?"
"Anh muốn up Weibo, ở Thái Lan vẫn được ăn đồ ăn Trung Hoa, trông đến là ngon."
Vương Nhất Bác bật cười: "Anh còn chưa ăn."
"Đồ ăn em mua đều ngon."
Tiểu Phàm khẽ quay đầu, mặt mũi tràn đầy uỷ khuất: "Tiêu lão sư, đây không phải em mua sao?"
"Ách.." Tiêu Chiến liếc nhìn Tiểu Phàm, cười hắc hắc hai tiếng: "Em tạm thời im lặng."
Tiểu Phàm ở phía sau phì cười.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng chụp được một tấm hình vừa mắt, chỉnh màu ảnh một lúc, caption cũng là lời lúc nãy nói với Nhất Bác. Phía cuối bài còn kèm thêm hai icon, một trái tim đỏ, một trái tim xanh.
Up Weibo muốn đổi gió một chút, nhưng lúc quay lại xem tình hình, Tiêu Chiến liền khẩn trương: "Lão Vương, lão Vương, hình như anh đem cả tay của em chụp vào rồi."
Vương Nhất Bác không để tâm lắm: "Vào liền vào thôi."
"Fan có thể sẽ biết chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Vương Nhất Bác cong môi: "Em ước fan đều biết hai chúng ta đang yêu nhau."
Tiêu Chiến trừng mắt liếc cậu, hiện tại đi chỉnh sửa chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, dứt khoát mặc kệ đi vậy, không ai lại tận tâm tới nghiên cứu một góc bàn tay đâu, thậm chí còn không nhìn rõ ràng được cả một bàn tay.
Bất quá, đối với câu "Em ước fan đều biết hai chúng ta đang yêu nhau", câu này, Tiêu Chiến mặc dù trừng trừng mắt nhìn cậu, cũng không thể không nói đến trong lòng anh đang thấy rất thoải mái, còn có chút hạnh phúc, đặc biệt muốn hưởng thụ.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro