Chap 61: Không phải mơ
"Nhất Bác? Nhất Bác."
Tiêu Chiến chỉ vừa nhận ra đối phương là ai đã trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực cậu.
"Em đến rồi? Sao em lại ở đây? Anh đang mơ?"
Vương Nhất Bác xoa lưng Tiêu Chiến, khẽ cười nói: "Mơ cái gì a? Thật sự là em đã tới, muốn cho anh bất ngờ, nếu không thì anh nghĩ vì sao em lại chưa trả lời WeChat của anh."
Tiêu Chiến thoát ra khỏi vòng tay Nhất Bác, anh chăm chú nhìn Vương Nhất Bác men theo chút ánh sáng mơ hồ không rõ ràng: "Anh còn nghĩ rằng em giận."
"Giận? Giận anh?"
"Hạ Diệu."
"Đúng vậy, là em tức giận, nên em mới tới. Bảo bảo, anh ta có làm khó dễ anh không?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Nhưng anh ta vẫn luôn ở phim trường, áp lực rất lớn."
Vương Nhất Bác một lần nữa đem Tiêu Chiến kéo vào trong ngực: "Hắn hôm nay khẳng định còn đi nữa, không thành vấn đề, em đi cùng anh."
"Nhân viên công tác nhiều như vậy, đều là người chúng ta không quen biết, nếu bị lộ thì phải làm sao?"
"Em ở trong xe đợi anh. Anh hoàn thành công việc liền trở lại. Tối cùng nhau về Vân Nam nhé. Em sẽ nhờ Trác Nguyên ca đặt vé máy bay. Bảo bảo, sẽ không sao hết. Quan trọng là không được để anh chịu ủy khuất."
Tiêu Chiến bị lời này của Nhất Bác làm cho cảm động, anh không cần suy nghĩ cũng biết được Nhất Bác như thế nào từ Vân Nam tới Hoành Điếm.
Họ là nghệ sĩ, nhưng cũng là con người, nếu là con người, sao có thể không rung động trước bất ngờ người yêu đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, dù có chút ích kỉ, nhưng hiện tại trong lòng Tiêu Chiến chính là vô cùng hạnh phúc.
"Em có mệt không, nằm nghỉ một lát đi. Mấy giờ rồi?"
"Anh chỉ còn một giờ nữa."
Thế nhưng là Vương Nhất Bác cũng rất mệt, thật sự cần nằm nghỉ một lát, không nói tới đi ngủ, chỉ cần buông lỏng cơ thể một chút cũng đủ rồi.
Tiêu Chiến an tĩnh dựa vào bên cạnh Nhất Bác, cơn buồn ngủ mới vừa nãy cũng hoàn toàn biến mất, cả cơ thể đột nhiên thấy tràn đầy năng lượng vì sự xuất hiện của Nhất Bác.
Nhưng anh cũng có chút lo lắng, anh lo lắng rằng nếu Hạ Diệu đến phim trường, bọn họ có khi nào sẽ đối mặt nhau, sẽ có xung đột hay không? Nhất Bác cư nhiên lại bay suốt một đêm tới đây, chính là cậu không muốn dương mắt nhìn anh bị làm phiền, càng lo sợ anh sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng mà, nếu hai người kia trực tiếp gặp nhau, liệu có ổn không?
Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Bất quá chỉ cần anh nhìn Nhất Bác một cái, dường như tất cả sợ hãi cùng lo lắng liền có thể ngay lập tức biến mất sạch sẽ.
Vương Nhất Bác dịu dàng cười với anh, còn nói: "Em thực sự rất mệt, nếu được anh hôn hôn thì sẽ tốt biết bao."
Đây hoàn toàn không phải một yêu cầu quá đáng, cái này thậm chí còn không thể nói là một yêu cầu.
Bất quá, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác rất rất quá đáng, cậu lại gây tội lớn như vậy. Chính là khiến cho Tiêu Chiến càng lúc càng yêu cậu nhiều hơn, không thể nào kiềm chế, yêu đến cam tâm tình nguyện.
...
Vương Nhất Bác trùm kín toàn thân, cậu vì tận lực giấu kín hết mức có thể liền để Trác Nguyên, trợ lý và hai bảo tiêu ở lại bên trong khách sạn.
Lại nói, trong suy nghĩ của mọi người, Vương Nhất Bác cậu không thể nào xuất hiện ở Hoành Điếm lúc này, cho nên dù có gặp phải mấy nhân viên hậu trường trên đường từ khách sạn lên xe, cũng không ai trong số họ nghĩ người này là Vương Nhât Bác.
RV trực tiếp chạy đến trường quay.
Khi ở trên xe, Tiêu Chiến nói với Nhất Bác cậu ở trên xe ngủ một lúc, đã một đêm không chợp mắt được rồi.
Tiêu Chiến trước lúc quay phim cũng là ở tại trong xe trang điểm, thế nên Vương Nhất Bác cũng ngoan ngoãn đáp ứng anh, đi về dãy ghế sau cùng, tiện tay kéo rèm lại.
Nhân viên trang điểm và làm tóc biết anh đã sớm đến phim trường liền qua trang điểm cho anh, vừa lên xe đã tự nhiên chào hỏi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng ra hiệu cho cô nói nhỏ thôi.
Nhân viên trang điểm nhìn quanh, thấy dãy ghế phía kéo rèm, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chào buổi sáng, Tiêu lão sư."
"Tạo hình đầu tiên vẫn là tạo hình của tối hôm qua. Hôm nay thầy Tiêu sẽ phải thay trang phục hai lần."
"Hảo, cảm ơn lão sư."
Hai tiếng đồng hồ trang điểm và làm tóc, có lẽ là Tiêu Chiến tận lực vì Vương Nhất Bác tạo nên bầu không khí an tĩnh yên lặng, cậu gần như đã ngủ rất ngon trên xe. Người trang điểm và làm tóc đã đi hết. Tiêu Chiến chuẩn bị ra trường quay, trước khi xuống xe liền vén rèm, nhìn Nhất Bác một chốc, cuối cùng cũng không nỡ đánh thức cậu.
Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi, liền nghe thấy có người gõ cửa, Quân Quân nhìn qua Tiêu Chiến, cả hai đều cho rằng không phải Lưu Tư thì cũng là trợ lí đạo diễn, nhưng Quân Quân mở cửa ra liền phát hiện đó là Hạ Diệu.
"Ách. Anh Hạ." Quân Quân đầu tiên là ngây ngẩy cả người, nhưng cô phải lịch sự, nên tranh thủ thời gian chào anh ta một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro