Chap 51: Tài nguyên
Chỉ vài ngày sau khi tới phim trường thăm Vương Nhất Bác, Thành Khôn đã trực tiếp liên lạc với cậu, nói rằng có một thương hiệu dòng trang điểm cao cấp có thể hợp tác với Tiêu Chiến, tuy rằng việc này không đem tới quá nhiều lợi nhuận, nhưng giá trị thương mại sẽ nhận được ảnh hưởng rất tích cực. Không chỉ có thể tham gia một sự kiện tầm cỡ, độ nổi tiếng của Tiêu Chiến cũng sẽ tăng lên đáng kể, việc đi dần tới đỉnh lưu nghệ sĩ cũng không còn là bất khả thi nữa.
Thật tình cờ, Vương Nhất Bác vẫn đang ở trong khách sạn nên cậu có thể thoải mái nói chuyện với Thành Khôn hơn, cậu nói: "Khôn ca, anh đừng khiêm tốn. Mọi người đều biết danh tiếng của thương hiệu đấy. Em biết vị trí của anh trong giới không phải chỉ đơn giản như thế."
Thành Khôn cũng không biết rằng mình vô tình thích thú đối với sự tâng bốc rõ ràng của Vương Nhất Bác: "Hoặc là cậu rút khỏi ngành giải trí, lui về làm đại diện cho Tiêu Chiến đi."
Vương Nhất Bác bật cười: "Anh à, nếu điều đó xảy ra, không phải em sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh hay sao? Vẫn là em nên tiếp tục làm nghệ sĩ thôi."
"Cậu cho Tiêu Chiến số điện thoại của anh đi. Anh sẽ không đàm phán với đoàn đội của cậu ấy đâu. Cụ thể, anh đã nói với Tiêu Chiến rằng thương hiệu này sẽ có một sự kiện vào tuần sau. Cậu ấy sẽ được công bố là người đại diện của sản phẩm sắp tới."
"Em đưa cho anh ấy số điện thoại cá nhân của anh?"
Thành Khôn không nói một lời nào ở đầu bên kia điện thoại, điều này được coi là ngầm chấp thuận: "Không phải cậu nói trình độ của đoàn đội Tiêu Chiến so với khả năng của cậu ấy là không xứng sao? Không thì cậu cứ trực tiếp mua lại studio của Tiêu Chiến, trở thành ông chủ đi."
Vương Nhất Bác nhất thời không thể đoán được Thành Khôn bên kia là đang đùa hay thật, nhưng đương nhiên điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến mong muốn và ý định hiện tại của cậu.
"Không bằng anh kí hợp đồng với anh ấy đi."
"Lại tính dụ dỗ nữa?"
Vương Nhất Bác mỉm cười, lướt qua chủ đề một cách lơ đễnh, bởi vì Vương Nhất Bác cũng biết rằng việc này không thể thực hiện trong một sớm một chiều, chí ít cũng phải đợi tới ngày Thành Khôn nhìn ra giá trị của Tiêu Chiến mới nói được.
Sau khi cúp máy, Thành Khôn không lập tức dốc toàn lực cho công việc hiện tại mà gọi điện cho Trác Nguyên.
Trác Nguyên vốn định lên phòng Vương Nhất Bác tìm cậu, đã sắp tới giờ quay, nhưng Thành Khôn lại gọi điện hỏi liệu anh ta có đang ở cùng Nhất Bác không, Trác Nguyên nghĩ, vẫn là nên tạm thời ở lại phòng.
"Cậu vẫn luôn theo dõi Nhất Bác mỗi ngày, cậu ấy dạo này ổn không?"
"Rất tốt, hiệu ứng quay phim rất tốt, đạo diễn vẫn luôn khen ngợi, em cũng xem diễn xuất của cậu ấy trên phim trường, đoán chừng có thể sẽ tạo nên một làn sóng khen ngợi diễn xuất."
"Tiêu Chiến thì sao? Làm bạn với Nhất Bác rồi?"
Trác Nguyên cau mày: "Tiêu Chiến sao? Đúng vậy, hai người rất hợp nhau, đúng là người cùng một thế hệ."
"Nhất Bác đã mở miệng nhờ vả anh cung cấp tài nguyên cho Tiêu Chiến."
Trác Nguyên biết rõ điều đó, dù sao thì anh cũng đã ở bên họ rất lâu, anh có thể đoán được phần nào thông qua những cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Nhưng vì Vương Nhất Bác không chính thức nói cho Trác Nguyên chuyện này, nên anh cũng trực tiếp giả vờ không biết, anh ấy nói: "Cung cấp tài nguyên? Cái này... Anh Khôn, anh có cần em làm gì không?"
Bên kia điện thoại, Thành Khôn bụm miệng: "Không phải, anh chỉ là thấy, Nhất Bác có rất ít bạn bè trong giới, Tiêu Chiến lại dễ dàng trở thành bạn của cậu ấy trong một thời gian ngắn như vậy, có khả năng cậu ta đang lợi dụng Nhất Bác không?"
"Anh Khôn, không thể có chuyện này đâu. Em vẫn luôn ở bên cạnh Nhất Bác. Nếu Tiêu Chiến và đoàn đội của cậu ấy thực sự có ý định trêu đùa Nhất Bác, em sẽ không nhắm mắt ngồi nhìn đâu. Nhưng anh yên tâm, Tiêu Chiến cậu ấy rất tốt."
"Anh tin vào mắt nhìn người của cậu. Nếu cậu ta cùng Nhất Bác quan hệ thực sự tốt, lại có chút năng lực, anh sau này sẽ quan sát thêm, không thể không hợp tác vì Nhất Bác đã chủ động lên tiếng. Nhưng cậu ta thực sự có ý xấu với Nhất Bác, chắc cậu biết mình nên xử lí thế nào rồi đấy. Cẩn thận theo dõi một chút, có gì không ổn báo ngay cho anh."
"Aii. Anh Khôn đừng lo lắng, em vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ mỗi ngày, không thể xảy ra chuyện gì đâu."
Khi Trác Nguyên lên phòng nói chuyện này với Vương Nhất Bác, cậu rất cảm động.
Trác Nguyên nhướng mày: "Cho nên, nếu như cậu và Tiêu lão sư thật sự ổn định, sau này liền tìm cơ hội nói với Khôn ca."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, hỏi lại: "Ổn định?"
Trác Nguyên bĩu môi, một bộ dạng vô cùng tự hào: "Cậu cùng Tiêu lão sư chút chuyện này nếu như anh nhìn không thấu, anh cũng không xứng làm quản lý của cậu đi."
Vương Nhất Bác cười nhẹ, cảm thấy một phần có lỗi: "Em không muốn giấu diếm anh."
"Ông chủ nhỏ, vì chúng ta đã đề cập đến chuyện này, anh liền nói cho cậu nghe ý kiến của anh. Thực ra, hai người yêu nhau cũng tính là an toàn. Đối với bọn anh thực sự dễ dàng hơn nhiều so với việc cậu hẹn hò cùng với một mĩ nữ xinh đẹp nhưng không biết điều. Dù sao cả hai cũng đều là đàn ông. Lỡ như ra ngoài bị chụp ảnh cũng sẽ không có chuyện gì to tát, ba từ anh em tốt đều có thể giải quyết được. Miễn là hai người ở bên ngoài đừng quá thân mật, cậu cũng phải biết hiện tại đang có bao nhiêu con mắt luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người. Lại nói, nếu cậu không kiềm chế sẽ tự hại chết mình, còn hại chết ca ca yêu quý kia của cậu. Tiêu lão sư cũng đang phát triển rất tốt, sau này cũng sẽ kiếm được cơ hội hợp tác thôi. Ngay từ đầu đây đã là chuyện tốt rồi."
"Em biết rồi, anh còn nói nhiều hơn mẹ em."
Trác Nguyên bất lực mỉm cười: "Anh thật hận không thể làm cha cũng không thể làm mẹ cậu."
Vương Nhất Bác vung tay lên vỗ vào vai anh, đương nhiên là nói đùa: "Mơ anh cũng đừng dám nghĩ tới."
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro