Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50: Đau lòng

Trở lại nhà Vương Nhất Bác, chỉ còn lại hai người với nhau, Vương Nhất Bác gấp gáp hỏi: "Anh giận em à?"

Nhưng giọng điệu của Tiêu Chiến không có một chút nào giận dỗi, còn ngữ điệu thập phần ôn nhu cùng dỗ dành.
"Anh không tức giận."

"Thật sự không có?" Vương Nhất Bác đi tới chỗ Tiêu Chiến, giơ tay ôm lấy anh.

"Không." Tiêu Chiến lắc đầu.

"Bảo bối, nhìn em." Vương Nhất Bác lắc lắc cánh tay Tiêu Chiến hai lần, Tiêu Chiến ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn cậu, nhưng càng nhìn Nhất Bác, anh lại càng không tránh khỏi đau lòng.

"Anh đừng lo lắng quá nhiều về Khôn ca, bảo bối, em rất nghiêm túc khi nói về điều đó. Thêm nữa, nếu thực sự anh có cơ hội làm việc với Khôn ca, chúng ta cũng sẽ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau. Được không?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Vương Nhất Bác ra để đối mặt với cậu: "Anh chỉ không biết anh có thể làm gì cho em, từ khi ở bên nhau tới giờ.... đều là em... em đã làm rất nhiều cho anh. Anh đã nghĩ rất nhiều, anh vẫn luôn ở yên một chỗ tận hưởng sự chăm sóc của em. Nếu anh không thực sự thích em, có lẽ bây giờ anh đang rất hạnh phúc, bởi vì bây giờ chính là thời điểm đỉnh cao trong sự nghiệp của anh. Nhưng anh thật lòng thích em, nên... anh chỉ cảm thấy bất lực vì không thể làm gì cho em."

Tiêu Chiến không có phần nào giấu giếm, trực tiếp thú nhận hết thảy. Nhưng Vương Nhất Bác đã bị cảm động bởi câu nói của Tiêu Chiến: "Anh thật lòng thích em."

Vương Nhất Bác kéo cổ tay Tiêu Chiến: "Hôm nay tâm trạng anh không được tốt, em có thể nhìn ra, cũng biết được nguyên nhân. Đúng là em sai, em không nói trước với anh mà đã làm như vậy. Nhưng mà tiểu Tán à, em là bạn trai của anh, em muốn tốt cho anh, vậy có phải sai không?"

Những gì Vương Nhất Bác nói đều là sự thật, Tiêu Chiến không thể phản bác lại.

"Bảo bối." Vương Nhất Bác mở rộng vòng tay: "Ôm em."

Tiêu Chiến bước lên nửa bước, tiến đến ôm lấy Nhất Bác.

"Một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ được nghe anh nói rằng anh yêu em, những gì em làm cho anh đều đáng để được nghe thấy lời này."

Tiêu Chiến vốn là nhắm mắt dựa vào vai Vương Nhất Bác, nghe xong lời này Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra, anh có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của Vương Nhất Bác, cũng cảm nhận được nhịp tim của cậu, dường như Nhất Bác đã mong đợi điều đó rất nhiều, nếu không thì tim cậu cũng không đập nhanh tới như vậy.

"Em nên biết điều đó." Giọng Tiêu Chiến nhè nhẹ bên tai: "Em nên biết rằng anh yêu em."

Bàn tay Vương Nhất Bác đang ôm eo Tiêu Chiến vô thức dùng lực nhiều hơn.

"Lúc biết được tình cảm của mình, anh đã bị hoang mang giằng xé giữa mong muốn được gặp em và sợ hãi phải đối mặt với em. Vương Nhất Bác, anh rất cố chấp. Nhưng nếu chúng ta không ...., em sẽ ngày càng thành công hơn. Nếu sau này chia tay, anh rồi sẽ phải làm sao?"

Cũng không biết tại sao, Vương Nhất Bác cảm thấy rất đau lòng khi nghe thấy những lời này, cậu nghiêng đầu hôn lên má Tiêu Chiến: "Bảo bảo, sẽ không có chuyện đó. Hãy cho em cơ hội, cơ hội bảo vệ anh thật tốt, được không?"

Tiêu Chiến mỉm cười. Anh ôm chặt lấy eo Vương Nhất Bác, thật may mắn làm sao, người anh thích cũng vừa vặn thích anh, không chỉ có nguyện vọng yêu anh, còn muốn bảo vệ anh.

Anh thực sự hy vọng rằng thời gian sẽ dừng lại ở thời điểm này, cũng ước rằng tình cảm giữa hai người sẽ mãi mãi không bị ảnh hưởng bởi thời gian.

Tiêu Chiến cảm thấy nếu muốn cho điểm mối quan hệ của hai người, anh hi vọng là điểm chín, bởi vì khi chưa đạt được điểm tuyệt đối, cả hai sẽ nỗ lực hướng tới điều tốt đẹp hơn, hoàn mĩ hơn, cũng không thể tránh khỏi cảm giác muốn tiếp tục khám phá đối phương. Nếu tình yêu chỉ đơn thuần là yêu và được yêu, điều đó sẽ rất dễ đi theo lối mòn ngược lại.
Tiêu Chiến không muốn hai người chỉ có như vậy.

Anh muốn cả hai sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vun đắp, cùng nhau thấu hiểu đối phương, hi sinh mọi thứ bản thân có thể cho đối phương. Luôn luôn là chỗ dựa vững chãi cùng kiên cố nhất cho nhau.

Được một người hoàn hảo lại ôn nhu hết mực như Vương Nhất Bác yêu, vậy tại sao Tiêu Chiến lại không kiên quyết giữ lấy chứ.

....

Trời gần rạng sáng, Tiêu Chiến hôm nay phải quay tạp chí vào buổi chiều, cần ngủ một giấc, nhưng nằm mãi trên giường, Tiêu Chiến cũng không buồn ngủ, anh đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, sau đó khẽ thủ thỉ bên tai Nhất Bác:

"Quay phim xong, không còn mỗi ngày có thể ở bên nhau nữa, lúc đấy anh mất ngủ thì phải làm sao?"

"Chỉ cần anh muốn, em ngay lập tức tới bồi Tiêu lão sư ngủ a."

Tiêu Chiến nép vào vòng tay của Nhất Bác, khẽ nở một nụ cười: "Cún con, bất cứ khi nào có thời gian, em đều phải tìm tới anh."

"Tiêu lão sư bị lửa tình yêu thiêu đốt rồi. Dù sao, chỉ cần có thời gian, em liền sẽ chạy tới gặp anh, ngay cả khi chỉ có thể nhìn thấy anh, cũng không sao hết."

"Được. Thành giao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro