Chap 44: Chột dạ
Vương Nhất Bác mỉm cười, kế đó ôm anh đi vào nhà tắm, vuốt ve an ủi tạm thời kết thúc. Kế hoạch quay phim tiếp theo, trốn cũng không thể thoát nổi.
Trường đua ngựa trên cơ bản đều là những cảnh đối mặt của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, đôi khi cũng cố một số cảnh của diễn viên phụ xen kẽ ở giữa.
Cả ngày hôm nay, Vương Nhất Bác một mực chú ý đến Tiêu Chiến, mười phần lo lắng, chỉ cần được nghỉ ngơi, cậu liền chạy tới kế bên, chỉ cần anh ngồi, cậu liền ngồi bên cạnh, kéo anh dựa vào mình.
Ban đầu Tiêu Chiến có chút chột dạ, cảm thấy ở phim trường có quá nhiều người để ý đến, về sau dứt khoát cũng tùy tiện thản nhiên, dù sao ai nhìn vào cũng chỉ đơn thuần cảm thấy bọn họ ở chung rất hòa hợp, mối quan hệ giữa các diễn viên rất tốt mà thôi.
Cũng chỉ có Tiểu Phàm trợ lý của Vương Nhất Bác, may mắn có thể sớm nhìn thấu hồng trần.
Cho dù Vương Nhất Bác rất chiếu cố Tiêu Chiến, nhưng là thân thể của anh thời điểm chạng vạng tối bắt đầu phát ra tín hiệu kháng nghị. Trước đây quay phim cả ngày như vậy Tiêu Chiến cũng không cảm thấy đau nhức, lần này, thậm chí thắt lưng của anh cũng đau đến mức không dám cử động.
Tất cả nhân viên công tác trong đoàn đều chú ý tới, đặc biệt là đạo diễn, ai cũng đều lo lắng liệu đó có phải di chứng của cú ngã ngựa hôm nọ không.
Đến cùng chính xác chuyện gì đang xảy ra Tiêu Chiến trong lòng biết rõ, anh vội vàng nói với đạo diễn rằng không sao, nhưng thời gian quay phim mấy ngày này quả thực có chút quá tải, đạo diễn nửa tin nửa ngờ, chủ yếu là anh ta cũng sợ hãi có nguy hiểm tiềm ẩn khác.
Toàn bộ đoàn phim, ngoại trừ Vương Nhất Bác cùng với Tiêu Chiến biết rõ nguyên nhân cụ thể, còn có Tiểu Phàm đã nhìn thấu hồng trần nữa.
Sau khi đạo diễn quay lại trước màn hình, trợ lý tỷ tỷ bật ngón cái về phía Vương Nhất Bác, trùng hợp khi Tiêu Chiến quay đầu lại bắt gặp cảnh tượng này, ngón tay của trợ lý vẫn đang hiên ngang đứng vững, vừa đối đầu với Tiêu Chiến, cô ngay lập tức run run thu hồi ngón cái, thần tình kia dễ dàng nhận ra là ngượng ngùng.
Hình ảnh túi ni lông màu đen ngày hôm qua thoáng chốc hiện lên trong đầu Tiêu Chiến, anh một lời cũng không nói liền rời đi, không có nguyên nhân khác, chỉ là vì thẹn thùng mà thôi.
Vương Nhất Bác hết thảy đã thu tất cả cảnh tượng này vào mắt, có phần vui vẻ, nhưng vẫn là trước khi đi quắc mắt sang nhìn chị trợ lý, đe dọa với hàm ý: "Đừng có mà trêu chọc anh ấy."
Sau đó liền đi theo Tiêu Chiến.
"Chiến ca."
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng gọi mình phía sau, quay đầu lại: "Làm sao?"
"Đi vệ sinh a."
Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác kia đến chín phần không phải vì muốn đi vệ sinh, cậu chẳng qua là kiếm một cái cớ, muốn đến một nơi chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Bối cảnh mà bọn họ thực hiện bấy giờ là một trường đua đang hoạt động với quy mô tương đối lớn ở Vân Nam, nên đương nhiên họ không phải đi quá xa chỉ để đi vệ sinh như trước đây khi quay ở Hoành Điếm.
Đồng dạng nơi này cũng tuyệt đối bí mật cùng an toàn, Vương Nhất Bác một lượt đẩy cửa để chắc chắn rằng bên trong không có ai, liền khóa cửa ngoài của nhà vệ sinh.
"Bảo bảo, chịu không nổi?"
Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác cũng không muốn giả vờ mình ổn nữa, anh gần như đem hết toàn bộ trọng lượng của cơ thể bám vào người Vương Nhất Bác: " Ân. Eo của anh đau."
Vương Nhất Bác vươn tay xoa eo giúp anh: "Còn có thể quay tiếp không?"
"Có thể a, không thể cũng phải có thể a."
Tiêu Chiến một chút cũng không vì thân thể khó chịu mà trách cứ Vương Nhất Bác. Không những không nói ra, còn tự mình gắng sức chịu đựng, điều này so ra càng khiến cho Vương Nhất Bác thêm đau lòng cùng tự trách. Nhưng công việc không cho phép cậu đem Tiêu Chiến rời đoàn, nói đi liền có thể đi được. Vì vậy, tạm thời chỉ có thể dỗ dành người trong lòng một chút, trước khi tiếp tục cảnh quay.
Việc quay phim vẫn phải tiếp tục, không những phải tiếp tục mà còn phải thức đến khuya, cuối cùng thì công việc cũng kết thúc, Tiêu Chiến giống như trút được gánh nặng, không nói đến những cái khác, anh rốt cũng cục có thể được nằm xuống rồi.
Vương Nhất Bác không hề quấy rầy, còn chủ động xoa bóp cho anh. Thật sự an phận xoa bóp cho anh, một điểm láo nháo cũng không có. Tiêu Chiến mệt đến ngủ thiếp đi.
Vương Nhất Bác từ bên giường ngồi xổm xuống, ở khoảng cách rất gần nhìn người yêu đang ngủ say, điều này giống như có ma lực khiến Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười, cậu thậm chí cái gì đều không cần làm đã thấy hạnh phúc.
Sau khi hoàn thành tất cả cảnh quay ở trường đua ngựa, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đã có một ngày nghỉ ngơi, nhưng điều đó cũng cho thấy rằng sắp tới họ sẽ có một cảnh quay lớn vào ban đêm, nhưng đối với những con người đã sớm quen với việc phải quay ngày quay đêm thì như vậy, cũng không phải to tát gì.
Nhưng thời điểm hai người còn ôm nhau ngủ trong phòng, hai người bọn họ đều bị cú điện thoại của trợ lí Tiêu Chiến đánh thức. Tiêu Chiến khó khăn lắm mới có thể ngủ được một giấc yên ổn, giọng nói của anh lúc nói chuyện cũng không quá hữu hảo.
"Anh Chiến, chị Lưu Tư kêu em gọi cho anh."
"Ừ, có chuyện gì?"
"Buổi sáng 8 giờ, nhân viên đoàn phim đã đăng trực tiếp một đoạn hậu trường để thêm nhiệt. Anh cùng với Vương lão sư, lên hot search rồi."
Tiêu Chiến mở to mắt ngây ngẩn cả người, anh cố gắng hoàn hồn: "Cái gì hot search?"
#VươngNhấtBácTiêuChiến_CP cảm giác.
________
Có biến rồiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro