Chap 43: Kết quả của lần đầu tiên
Tiêu Chiến đương nhiên là thức dậy ở bên cạnh Vương Nhất Bác. Dù cho tối hôm qua hai người đã vận động kịch liệt bao nhiêu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hôm nay vẫn phải tiếp tục quay phim ở trường đua ngựa. Cho nên dù hai mí mắt còn dính chặt lấy nhau, dù cả cơ thể anh chỉ có đau nhức, Tiêu Chiến vẫn phải gồng mình đứng dậy.
Vương Nhất Bác mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là quan tâm đến Tiêu Chiến, cậu phải thừa nhận rằng ham muốn ích kỷ của bản thân tối qua chính là nguyên nhân khiến cho Tiêu Chiến hôm nay phải khổ sở đi làm với một cơ thể mệt mỏi rã rời.
Cậu cảm thấy vô cùng có lỗi: "Tiểu Tán, em xin lỗi."
Tiêu Chiến ngược lại một chút cũng không để ý: "Ngốc, em xin lỗi cái gì. Yêu và được yêu, đều là tự nguyện. Em ngốc nghếch xin lỗi cũng không thay đổi được chuyện em nhiệt tình hành hạ anh suốt đêm qua đâu."
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến: "Ca ca, hôm nay vẫn là cẩn thận một chút. Anh thực sự không sao chứ? Phía sau, chủ yếu là phía sau."
Thanh âm vừa dứt, Vương Nhất Bác liền đưa tay chạm vào chỗ riêng tư kia nhẹ nhàng vuốt ve. Tối hôm qua đều như vậy, Tiêu Chiến hiện tại cũng không còn ngại ngùng nữa. Anh ngoan ngoãn để yên cho Vương Nhất Bác kiểm tra, quả nhiên thật sự có chút sưng lên.
Vương Nhất Bác nét mặt lo lắng: "Để em bảo chị Phàm đi mua thuốc." Kế đó vẫn tiếp tục lải nhải: "Nhưng mà, mua thuốc gì? Baidu có biết không? Hay cứ hỏi thẳng tiệm thuốc xem sao? Có chỗ nào đặc biệt bán loại thuốc này không?"
Tiêu Chiến phì cười, anh vẫn như cũ nhắm mắt rúc vào trong vòng tay Vương Nhất Bác, hưởng thụ vài phút ngắn ngủi trước khi phải tới phim trường: "Anh không sao, đừng để trợ lý mua thuốc, cô ấy không chừng lại bày thêm trò gì."
Nói đến đây, Vương Nhất Bác ngay lập tức nhớ đến chiếc núi ni lông màu đen ngày hôm qua, đồ trong đó hiện giờ vẫn còn bị ném đầy mặt đất.
"Ca ca, anh có muốn bày trò gì không? Trứng rung kia, gậy mát xa kia, hoặc là ban đêm chúng ta thử một chút. Hẳn anh sẽ thích đi."
"Hừm." Tiêu Chiến chống người lên, nhếch mép nhìn Vương Nhất Bác: "Ai nói với em là anh thích?"
"Cái này tốc độ rất nhanh a."
"Cái kia... anh cũng không có cảm thấy em chậm."
Tiêu Chiến mơ hồ không biết rằng lời của mình vừa rồi có mấy phần chân thực hay cố ý, tóm lại, Vương Nhất Bác nghe được đều cảm thấy hào hứng cùng tự hào.
"Bảo bối, hài lòng chứ?"
"Hứ." Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái: "Còn lâu."
Tiêu Chiến muốn xuống giường, Vương Nhất Bác một tay kéo anh lại, xoay người qua, lại đè anh: "Thật sự không hài lòng?"
Vương Nhất Bác thần sắc tựa như là chỉ cần Tiêu Chiến gật đầu liền lập tức tự chứng minh rằng cậu nhất định có thể khiến cho Tiêu Chiến thần hồn điên đảo, ngay bây giờ.
Tiêu Chiến nhanh chóng bị mê hoặc: "Tốt, rất tốt. Nhất Bác."
"Chỗ nào tốt? Làm sao tốt?" Vương Nhất Bác nhướn mày nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến xem như tự gây nghiệt, có mấy lời trong lòng nhưng vẫn là xấu hổ không thể mở miệng: "Ừm...Chính là... em đặc biệt tốt."
"Em biết, anh vừa rồi là đánh giá chuyện đêm qua."
Tiêu Chiến buồn cười: "Tiểu hài tử, hẳn đang tự hào lắm. Có nên trao cho em một lá cờ thưởng không?"
"Điều đó thì không cần." Vương Nhất Bác cong cong khóe miệng: "Nhưng vẫn là muốn anh nói thêm một chút về tối hôm qua."
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, bước xuống giường: "Ai có thể nghĩ tới đỉnh cấp lưu lượng thực sự là một ác ma vừa biến thái vừa lưu manh."
Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến, cười: "Ai có thể nghĩ rằng diễn viên có tiềm lực vô hạn sau lưng lại là một tiểu yêu tinh mê người."
Tiêu Chiến dừng chân quay người lại, Vương Nhất Bác cũng không ngờ tới, không chuẩn bị lại vô tình bắt lấy anh ở trong lòng, lại ôm anh: "Phải không?"
"Anh không phải yêu tinh."
Vương Nhất Bác lúc này ngược lại là lắc đầu liên tục: "Em đã phải chịu đựng rất nhiều."
"Huh? Em làm sao rồi?"
Vương Nhất Bác hạ thấp thân mình, vừa dùng lực mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến giật mình, theo bản năng co hai chân lại ôm chặt cổ Nhất Bác.
"Làm sao? Thích anh thôi, đặc biệt thích, rất rất thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro