Chap 41: Lần đầu tiên (H)
Tiêu Chiến chủ động mở cửa phòng tắm, không gian trong này quá chật hẹp, anh thực sự cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi. Anh chỉ vừa đẩy cửa ra, hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào ngay lập tức, nhưng so với nhiệt độ của tiểu Zhan đang bị Vương Nhất Bác ngậm trong miệng, vẫn là không thể nào đủ để hạ nhiệt: "Khoan đã... Nhất Bác... không được... không được nữa."
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng thì thào của Tiêu Chiến, mới tạm tha cho anh, cậu từ từ đứng dậy, kề sát bên cơ thể trần trụi nõn nà của Tiêu Chiến. Hai người nhìn nhau, hai má Tiêu Chiến cơ hồ vì thế mà đỏ bừng.
Vương Nhất Bác hôn lên má anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại chạy? Anh không muốn sao?"
"Đi ra ngoài, rời khỏi đây, đừng... đừng ở trong này."
Vương Nhất Bác nghe lời, muốn đưa Tiêu Chiến ra khỏi phòng tắm. Cơ thể Tiêu Chiến vẫn còn chút run rẩy, cũng chưa thể thích ứng nổi với không khí lạnh ở bên ngoài, anh khẽ rùng mình, giây tiếp theo liền được quấn chặt trong chiếc khăn tắm lớn.
Vương Nhất Bác cúi người xuống, trực tiếp bế anh lên, vững chãi bước ra khỏi phòng tắm: "Bảo bảo, anh thật sự quá gầy."
"Mặt anh rất dễ béo, từ đó cũng không dám ăn quá nhiều."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt anh xuống giường: "Anh không cần bao biện, em nhìn vào liền biết anh ăn uống cẩu thả thế nào. Sau này anh đừng hòng coi nhẹ sức khỏe của mình."
Tiêu Chiến trông thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác hiện tại, không vì bị càu nhàu mà tỏ ra khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ, anh mỉm cười: "Nếu anh béo lên, em sẽ không thể bế anh được."
"Em mạnh mẽ hơn là được rồi." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đặt lên ngực mình: "Bảo bảo, một nam nhân săn chắc có cơ bắp, anh có thích không?"
Tiêu Chiến dường như sững sờ hai giây, như thể não anh hiện tại bị cơ ngực săn chắc của Vương Nhất Bác dọa sợ, sau mấy giây anh mới tỉnh táo trở lại: "Anh thích em của bây giờ, như này quá đủ rồi."
"Thường thôi." Vương Nhất Bác phì cười, không nói lời nào, chỉ nhìn Tiêu Chiến vô cùng chăm chú.
Tiêu Chiến không biết tại sao... nhưng ánh mắt Vương Nhất Bác tràn ngập nhu tình, quá si mê. Chính anh cũng bị chìm trong ánh mắt nhu hòa lạ lùng này, say đến quên cả nói. Lại nghe thấy âm thanh trầm đục: "Bảo bối, em muốn anh, nhưng nếu anh không muốn, em có thể đợi."
"Anh ... chỉ là hơi sợ." Tiêu Chiến ngay lập tức giải thích.
Vương Nhất Bác đưa tay ra che mắt Tiêu Chiến: "Vậy thì anh nhắm mắt lại, chỉ cần ôm em."
Môi Tiêu Chiến mím chặt, anh có thể thấy được rõ ràng Vương Nhất Bác đang điều chỉnh hô hấp của mình rất khó khăn, bàn tay anh liền theo bản năng bám vào vai cậu.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đem bàn tay đang che mắt Tiêu Chiến ôm lấy vai anh, Tiêu Chiến thực sự lo lắng, hàng lông mi anh khẽ run lên. Vương Nhất Bác vô cùng dịu dàng an ủi anh, đặt lên mắt anh một nụ hôn, muốn anh thư giãn một chút trước khi bắt đầu quá trình chuẩn bị.
Quả nhiên, bàn tay đang nắm chặt của Tiêu Chiến từ từ được thả lỏng, anh bắt đầu chạm vào cơ thể Vương Nhất Bác, cố gắng đáp lại, cố gắng mở mắt ra nhìn người đàn ông đang ở phía trên chính mình.
Những thứ không cần thiết mà trợ lý mua về đều bị Vương Nhất Bác ném xuống đất, cậu xé túi bóng, bóp một ít dầu bôi trơn cho vào lòng bàn tay. Khi lòng bàn tay của Vương Nhất Bác chạm đến nơi tư mật phía sau của Tiêu Chiến, cơ thể anh run lên.
"Bảo bối, thả lỏng." Vương Nhất Bác vừa nói, đồng thời nhẹ nhàng xoa bóp, kế đó đem ngón giữa của mình chầm chậm đi vào.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, anh muốn dang rộng hai chân của mình ra, nhưng chỉ sau hành động này, anh mới phát hiện ra, đùi của chính mình đang run lên không kiểm soát. Tiêu Chiến tự mắng bản thân "Xong rồi", trong lòng anh lại trở nên căng thẳng đến mức khó tin. Nhưng thay vì cười nhạo anh, Vương Nhất Bác lại vô cùng ôn nhu trấn an.
Vương Nhất Bác muốn làm giảm cơn đau của Tiêu Chiến đến mức tối thiểu, ngoại việc trấn an anh hãy thả lòng, cậu còn dùng thêm rất nhiều chất bôi trơn, muốn dễ dàng đi vào một chút, tránh trường hợp khiến cho Tiêu Chiến đau đến không chịu đựng nổi.
Tiêu Chiến cảm thấy không chỉ một ngón tay của Vương Nhất Bác đang khẽ ma sát trong cơ thể của chính mình, cảm giác bị thứ lạ lùng chen vào cơ thể này, có chút không thể thích ứng nổi, Tiêu Chiến trong tiềm thức cứng người, càng siết chặt những ngón tay của Nhất Bác ở phía sau thân.
"Có đau không?"
"Không."
Thật sự, Vương Nhất Bác không chịu nổi giây phút hiện tại, cậu chỉ muốn ngay lập tức xuyên qua cơ thể anh bằng phân thân của chính mình, đem cả hai đến đỉnh điểm. Nhưng vẫn là sợ sẽ dọa Tiêu Chiến một phen, đành từ từ kiềm chế chính mình.
Bất quá quá trình nới lỏng nơi tư mật diễn ra khá suôn sẻ, mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều. Ban đầu Tiêu Chiến cũng có cảm giác khác lạ vì bị những ngón tay thon dài ra vào đến khó chịu, nhưng theo đó là khoái cảm muốn đem anh đốt cháy, không thể tưởng tượng nổi.
Anh cũng chưa từng dám tưởng tượng có một ngày này.
Thời điểm Tiêu Chiến cảm thấy đã sẵn sàng nghênh đón Vương Nhất Bác chiếm lấy cơ thể mình, cơn đau như bị xé nát tới nơi đồng thời cũng tìm đến, khiến anh ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Vương Nhất Bác không dám cử đông, chỉ từ tốn đem tiểu Yibo đi vào, huyệt khẩu phía sau của Tiêu Chiến đã siết chặt lấy cậu.
Cậu cau chặt mày, chỉ dám bất động một chỗ, một chút cũng không dám mạo hiểm, thậm chí cũng không dám rút phân thân ra khỏi cơ thể anh, nếu Tiêu Chiến bị thương bởi vì động tác này thì sao.
Dường như cậu đã bế tắc một lúc.
Kế đó Vương Nhất Bác liền liều mạng hôn anh, đồng thời vuốt ve phân thân của Tiêu Chiến, cậu cũng muốn đem đến cho anh một chút khoái cảm giống như hiện tại cậu cảm nhận được.
Quả nhiên, Tiêu Chiến đã thả lỏng hơn một chút. Mọi thứ đang rất tốt đẹp, anh không muốn tự tay làm hỏng nữa. Anh cũng biết, mặc dù là lần đầu tiên cũng không sao cả. Vương Nhất Bác trước sau vẫn hết mực cẩn thận, cậu luôn lo lắng cho anh như vậy.
"Nhất Bác... có thể... chậm một chút liền ổn. Anh có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro