Chap 34: Dính người
Rốt cuộc, Vương Nhất Bác yên lặng nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh liền nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chưa kịp đi được ba bước thì bị trợ lý Quân Quân của Tiêu Chiến bắt gặp.
Cô muốn đến xem có cần giúp đỡ gì không: "Vương lão sư."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cô, vẫn bộ dạng đặc biệt khó ở," Ừ.." Nói xong Vương Nhất Bác đi ngang qua cô, Quân Quân nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác, lại nhìn về phía cửa phòng thay đồ gãi đầu, anh ấy đi ra từ đâu vậy?
Một lúc sau, Tiêu Chiến đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn thấy trợ lý của anh đang sững sờ một lúc, "Em đến đây khi nào?"
"Ngay lúc Vương lão sư rời đi."
"Hả?" Tiêu Chiến lảng tránh nói, "Nhất Bác đến rồi à?"
"Vâng, đến rồi a, anh không thấy à?
"Không, lúc thay quần áo anh không thấy."
****
Sau khi trở về khách sạn, cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Chiến trách Vương Nhất Bác ban ngày dám đột nhập vào phòng thay đồ, anh cảm thấy nếu không phải trợ lý của mình là người đi tới, rất có thể sẽ bị người khác hiểu lầm.
Vương Nhất Bác đang rửa mặt quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, bởi vì bọt nước trên mặt mà có chút nháy mắt: "Sau đó trợ lý của anh hiểu lầm?"
"Cô ấy hiểu lầm cũng không quan trọng, cô ấy là người của chúng ta, đoàn phim mới đáng ngại."
Vương Nhất Bác nhanh chóng rửa mặt, lấy khăn khô để lau mặt, "Bảo bối, bởi vì chúng ta đều là đàn ông, danh nghĩa một người bạn tốt có thể giải quyết mọi vấn đề, anh đừng nghĩ nhiều."
Tiêu Chiến nheo miệng không nói gì, Vương Nhất Bác nói đúng, nhưng không hiểu sao nghe xong anh lại thấy khó chịu như vậy.
"Đi." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra khỏi phòng tắm: "Em, em lại tính làm cái gì?"
"Em đâu có làm gì?" Vương Nhất Bác vẫn ôm anh: "Hay là anh cho rằng chúng ta quá gần gũi, phát triển quá nhanh?"
"Vậy chắc là chúng ta phát triển quá chậm?" Vương Nhất Bác cười rất xấu xa, Tiêu Chiến trừng cậu một cái.
"Ngày mốt em không phải sẽ về Bắc Kinh sao. Bốn ngày nữa, bảo bối à, anh có biết nhiệm vụ của mình sau đó là gì không?"
"Diễn thật tốt."
"Không không không."
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Nhiệm vụ của anh mấy ngày này là phải hoàn toàn bình phục, chờ em trở lại."
"Bảo bối, qua đây."
Khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên, cổ tay cậu đặt một chút lực lên eo của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe lời tiến lại gần Vương Nhất Bác.
"Em đang làm gì vậy?"
"Anh không biết sao? Em muốn ăn anh."
Tiêu Chiến vội vã đẩy Vương Nhất Bác ra.
Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến lại,"Cái này anh không nhận ra ư? Chúng ta ngày nào cũng ngủ chung giường, cho nên em gần như mỗi ngày đều phải tụng kinh niệm Phật, ép mình thanh tịnh, còn không phải vì yêu anh."
Tiêu Chiến trong lòng "hừ" một tiếng,
"Vương Nhất Bác em có phải không biết xấu hổ là gì không?"
Vương Nhất Bác buồn cười nhìn Tiêu Chiến trợn mắt nhìn mình: "Bảo bối nói đúng rồi, ở với anh em không có khái niệm xấu hổ."
Vương Nhất Bác dồn Tiêu Chiến tới góc trong cùng trên giường, ôm lấy eo anh, cẩn thận né tránh vị trí bị thương.
Tiêu Chiến khẩn trương lùi lại, rốt cục ngã xuống giường nằm ngửa.
Tiêu Chiến lâm hoảng hốt: "Trời đất, Vương lão sư, thật không thể tin nổi." Tiêu Chiến vờ như bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Anh đang tự hỏi tại sao mọi người lại nói anh khó gần? Làm sao em có thể là một người lạnh lùng? Em vừa bám người, lại hết sức lưu manh."
"Thế anh muốn em thế nào?" Vương Nhất Bác muốn cười nhiều hơn khi nghe những lời này.
"Hừm.." Tiêu Chiến giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng cho ra kết luận vô cùng hài lòng, "Anh thích em không gần gũi với người khác, lạnh nhạt với người khác, em cứ là em đi. Bám anh một chút, lưu manh một chút cũng không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro