Chap 26: Thổ lộ tâm tình
Nhưng Vương Nhất Bác đã kịp nhìn thấy, cậu ngay lập tức bắt lấy bàn tay anh: "Anh có nghe thấy em nói gì không? Đừng để trợ lý của anh ở lại trong phòng vào buổi tối."
"Nhưng mà mấy ngày này, anh còn phải thoa thuốc..." Giọng Tiêu Chiến không chút tự tin.
Vương Nhất Bác ngược lại tỉnh bơ: "Chờ em xong việc sẽ tới thoa thuốc cho anh."
Tiêu Chiến sững sờ. Anh rụt rè nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, cảm giác bàn tay bị cậu nắm lấy càng bị siết thêm chặt. Trái tim anh cũng theo đó, giống như bị cậu nắm chặt lại.
"Anh không muốn sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Không phải."
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mỉm cười, mặc dù chỉ hơi nhếch khóe môi lên một chút: "Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau: "Hôm nay em quay cảnh của mình ở trường đua, nhưng đầu óc không thể bỏ ra hình ảnh anh ngã khỏi ngựa. Dù là phim cổ trang hay truyền hình hiện đại, cũng phải tự bảo vệ mình, loại chuyện này tuyệt đối không được phép tái diễn, có nghe chưa?"
Từ khi Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến đến bây giờ anh vẫn không dám đáp lại, nhưng sau khi nghe những lời này của Vương Nhất Bác, anh bất giác ôm vai Nhất Bác lại, cảm giác này đương nhiên khác với vừa rồi, không chỉ có Tiêu Chiến nghĩ vậy, mà ngay cả Vương Nhất Bác cũng muốn như thế này hơn.
"Được rồi." Tiêu Chiến cười: "Thật may là anh không sao."
Tiêu Chiến hiện tại không chỉ ổn hơn, mà còn cảm thấy được Vương Nhất Bác cách đối xử với anh đã hoàn toàn thay đổi.
Lại thêm nửa ngày im lặng, hôm nay cả hai đều là lo lắng, mỗi người đều có những vẩn vơ riêng, không dám vì có tiến triển mà háo hức tiến thêm một bước. Nhưng Vương Nhất Bác có vẻ như can đảm hơn Tiêu Chiến, hoặc do tính cách và tình huống hiện tại của cậu đã khiến cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Vương Nhất Bác đến gần Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giật mình, hai tay vô thức chống cự một cách tự nhiên.
"Đừng động." Tiêu Chiến bất động giống như bị lời nói của Vương Nhất Bác thôi miên.
Nhất Bác vẫn ở rất gần anh, khoảng cách an toàn từ lâu đã không còn, bọn họ bây giờ không chỉ nói là gần, mà khoảng cách, trong giây lát đã về số âm.
Vương Nhất Bác ghé sát, hôn lên môi Tiêu Chiến, chỉ chạm thật khẽ, không dám đợi Tiêu Chiến phản ứng, nhưng Tiêu Chiến không cự tuyệt, cũng không có bất cứ phản ứng gì. Bất quá nếu như không phải Vương Nhất Bác đang nhắm mắt, cậu liền có thể nhìn thấy Tiêu Chiến đang xoắn chăn bông thành một dạng vặn vẹo.
Vương Nhất Bác đưa bàn tay thừa thãi còn lại của mình, siết chặt lấy gáy Tiêu Chiến, cố gắng hôn sâu hơn, quấn lấy môi dưới của Tiêu Chiến, khẽ mút mát, kế đó khai mở hàm răng, tấn công vào khoang miệng, kiểm tra từng ngóc ngách giành lấy ngọt ngào. Cuối cùng cũng nhận được phản hồi, Vương Nhất Bác cảm thấy bàn tay của Tiêu Chiến đang ghì lấy lưng mình, cũng cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng, giống như đang có hàm ý, ổn, tất cả đều ổn.
Nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác vẫn là miễn cưỡng tách ra, có chút quyến luyến đem mũi chạm vào mũi anh, hơi thở giống như đang chạy cùng một tần số.
"Vương Nhất Bác, có biết mình đang làm gì không?
"Em biết."
Sau khi đưa ra câu trả lời khẳng định, Vương Nhất Bác không kìm được mà ôm má Tiêu Chiến, hôn nhẹ hai lần.
"Một cặp đôi nam nam trong phim sẽ trở thành một thứ đáng sợ. Anh nghĩ sẽ không bao giờ dám chạm vào em, ngay cả khi bị em làm cho rung động."
Vương Nhất Bác sửng sốt khi nghe Tiêu Chiến nói: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
"Anh sợ."
Tiêu Chiến nói: "Anh sợ tất cả chỉ là chơi đùa, chơi đùa xong liền không thể chịu trách nhiệm nổi." Tiêu Chiến nói xong liền im lặng.
"Nếu như vậy, em đã không hẹn anh đi ăn sau đêm đầu tiên đến Vân Nam." Vương Nhất Bác cơ hồ đỏ mặt: "Mấy ngày này em đều không thể ngừng nghĩ đến anh, lúc quay phim cùng nhau vẫn luôn chú ý đến anh. Em rất lo lắng khi anh bị thương. Em cũng đau lòng khi nhìn thấy người hâm mộ của mình mắng chửi anh."
"Anh thực sự không muốn lợi dụng em để nổi tiếng... Anh..."
Vương Nhất Bác dùng miệng chặn lại nửa lời câu của Tiêu Chiến: "Em đã sớm biết anh không như vậy. Sau này anh cũng tuyệt đối không được phép nói những lời như vậy nữa, trừ khi anh thực sự muốn lợi dụng em."
"Anh không phải, không phải như vậy."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em biết, điều đó thật buồn cười."
"Anh không đoán ra sao?" Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn anh: "Em thích anh."
"Anh..." Tiêu Chiến không dám nhìn cậu: "Anh không đoán ra."
"Vậy anh có cảm thấy gì không?" Tiêu Chiến cuối cùng cũng dám ngước mắt lên nhìn Nhất Bác, trong mắt mang theo vài phần bất mãn: "Vương Nhất Bác, em giỏi trêu chọc người khác như vậy? Em rốt cục học ở nơi nào."
"A."
Vương Nhất Bác nhướng mày, cảm thấy buồn cười trước sự thay đổi lời nói đột ngột của Tiêu Chiến: "Chúng ta đã được tính là bắt đầu chưa?"
Tiêu Chiến không thừa nhận, anh quay đầu đi: "Anh không biết."
Vương Nhất Bác hai tay ôm lấy cánh vai Tiêu Chiến, đem người kéo lại gần: "Anh nhịn được không hỏi?"
Tiêu Chiến đưa tay lên ngực Vương Nhất Bác, không để cậu đến gần mình: "Hỏi... hỏi cái gì?"
Tiêu Chiến hiện tại cử động có chút không dễ dàng, Vương Nhất Bác không phải ôm lấy anh dễ dàng như trở lòng bàn tay hay sao?
Cậu khẽ cười, hôn lên chóp mũi Tiêu Chiến: "Thôi đừng hỏi gì cả, em là chủ động tỏ tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro