Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24: Điểm kì lạ

Là Vương Nhất Bác mở miệng trước: "Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, anh vì sao không ngủ sớm một chút, đau không ngủ được à?"

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, anh suy nghĩ nát óc cũng không thể ngờ tới Vương Nhất Bác sẽ nói lời mở đầu như vậy, không một câu hỏi liên quan đến vấn đề trên mạng, chỉ một mực quan tâm đến sức khỏe của anh, ngữ khí lại ôn nhu đến cực điểm.

"Đoàn đội của anh đã không nói với anh trước sẽ phát bản tin đó. Anh không biết rằng chị Lưu Tư sẽ làm ầm ĩ về việc cậu đến bệnh viện. Anh không hề muốn làm cái gì liên lụy tới cậu, anh, anh xin lỗi."

"Em tới bệnh viện nhìn anh, không phải anh cũng không biết sao?"

"A... cái gì?"

"Em nói, trước khi nhắn tin, không phải anh cũng không biết em đang chuẩn bị tới thăm anh hay sao? Không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, em đi gặp anh, cũng không sợ hãi bị người khác phát hiện. Anh hiện tại vẫn là nên cúp máy, sau đó đi ngủ sớm, đừng đọc những bình luận trên mạng nữa, được không?"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Bọn họ nói đúng, anh không phải là đang mượn cậu tăng nhiệt độ sao, phí xuất hiện của Vương lão sư rất đắt, anh nghĩ anh không trả nổi rồi."

Mặc dù Tiêu Chiến đang nói đùa, nhưng là Vương Nhất Bác lúc này không thể cười nổi, cậu ngập ngừng mấy giây, chậm rãi nói: "Đừng nghĩ rằng chúng ta phải giữ khoảng cách vì fan của em, đừng sợ."

"Anh không có sợ bọn họ làm gì anh, chỉ sợ làm phiền đến cậu."

"Đừng bận tâm. Em lo lắng cho anh mới phải tận mắt nhìn anh. Em không quan tâm người khác nói gì về em."

"Nhưng cậu quan tâm đến những người khác nói gì về anh." Tiêu Chiến ngữ khí rất kiên quyết, nhưng sau khi nói xong lại thấy sợ hãi, trực tiếp đỏ mặt tía tai.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn chờ mong, chờ mong Vương Nhất Bác trả lời.

"Em làm gì là việc của em, em ở chung với ai cũng là việc của em. Nếu anh bị mắng vì những chuyện này thì em không thể chấp nhận được."

Sau vài giây im lặng, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Chiến ca, anh đừng nhìn những cái kia, tất cả đều không đúng. Hòa hợp với em mới là chuyện anh cần quan tâm, anh hiểu không?"

"Anh hiểu."

Vương Nhất Bác thở dài: "Em hi vọng anh thực sự hiểu."

Tiêu Chiến cau mày, không dám suy đoán ý tứ sâu xa trong lời Vương Nhất Bác nói.

"Anh ngủ sớm đi, xong việc sớm em sẽ qua gặp anh."

"Tạm biệt."

Tiêu Chiến lập tức cự tuyệt: "Sẽ lại có tin tức, cẩu tử sẽ lại chụp được hình cậu trong bệnh viện."

Vương Nhất Bác lại cho rằng điều đó không quan trọng: "Nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngoan."

Tiêu Chiến chỉ có thể cúp điện thoại, nhưng làm sao anh có thể ngủ được, anh cố chịu đau dịch người sang một bên. Chỉ vài câu của Vương Nhất Bác cũng đủ khiến Tiêu Chiến mất ngủ, dường như anh cảm thấy Vương Nhất Bác có gì đó rất khác. Sau khi cậu tới bệnh viện thăm anh.

Không, có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu thời điểm cậu ấy chạy về phía anh lúc anh ngã xuống từ lúc sáng, chỉ là anh không thể nhìn thấy.

Có vẻ như không phải, là lúc Vương Nhất Bác mua đồ ăn sáng cho anh?

Hay là thời điểm hai người cùng nhau đi ăn sáng trước khi bình minh lên?

Kể từ lần đầu hai người cùng ăn cơm?

Không đúng...

Là thời điểm Vương Nhất Bác chủ động gửi WeChat cho anh lần đầu tiên đi.

....

Sáng hôm sau, bác sĩ điều trị cho Tiêu Chiến đến kiểm tra vết thương cho anh, anh liền hỏi bác sĩ liệu rằng đã có kết quả kiểm tra chưa, nếu không có gì nghiêm trọng, anh có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi hay không?

Bác sĩ cho rằng Tiêu Chiến là nghệ sĩ, không tiện ở lại bệnh viện cho lắm, tình huống trở về khách sạn tĩnh dưỡng cũng không có vấn đề, chỉ là cần cẩn thận một chút, Tiêu Chiến nghe xong liền nói không có trở ngại gì lớn, trực tiếp xuất viện.

Đợi đến khi bác sĩ y tá đều đi hết, Lưu Tư nói với Tiêu Chiến: "Dù sao em cũng chưa thể bắt đầu công việc được, ở lại bệnh viện hay trở về khách sạn cũng đâu khác gì nhau?"

Tiêu Chiến vẫn còn để ý đến chuyện Lưu Tư phát thông báo mà không có sự đồng ý của mình, mặc dù biết đây là điều cô nên làm, nhưng nếu bên kia là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thể nào cứ như thế chấp nhận.

"Về khách sạn." Tiêu Chiến rất kiên quyết.

Hơn ba giờ chiều Tiêu Chiến mới có thể nằm dài xuống giường khách sạn, mặc dù nơi này cũng chẳng phải nhà mình gì cho cam, anh vẫn cảm thấy thoải mái hơn bệnh viện rất nhiều, điều quan trọng hơn vẫn là, điều này sẽ tránh cho Vương Nhất Bác bị người khác chụp ảnh khi đến bệnh viện.

"Anh về tới khách sạn chưa?" Tiêu Chiến nhận được một WeChat, là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chụp ảnh rèm cửa trong phòng ngủ, nương theo góc nhìn của mình khi nằm trên giường, sau khi gửi đi, anh viết thêm một dòng chữ: "Giường ở bệnh viện cứng quá, vẫn là khách sạn dễ chịu hơn."

"Em mười giờ mới xong việc."

"À, anh biết rồi."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang hiện lên «... đang soạn tin nhắn... »

Một hồi lâu lại đổi thành tên WeChat của Vương Nhất Bác, nửa ngày cũng không rời khỏi hộp thoại.

Vương Nhất Bác gõ đi xóa lại mấy lần, muốn nói anh nghỉ ngơi ở bệnh viện không tốt, bây giờ liền ngủ thêm một chút đi. Lại cảm thấy Tiêu Chiến cứ như vậy tự nhiên sẽ ngủ thôi, lại cũng muốn nói nhờ trợ lý mua cho anh bữa tối, nhưng cũng cảm thấy trợ lý của anh cũng có thể làm được những việc như vậy. Nhất Bác muốn hỏi xem lưng anh liệu có còn đau hay không, nhưng lúc sáng anh cũng đã nói vẫn còn đau nhưng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng chỉ nói: "Tối gặp anh."

Liền gặp nhau tối nay đi, dù sao Vương Nhất Bác sau khi trở về nhất định phải qua phòng của anh xem thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro