Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Có hẹn

Hai ngày trước khi "Hàn Băng" chính thức khởi máy, Vương Nhất Bác đã đến đoàn phim ở Vân Nam.

Bởi vì chu kỳ quay phim là ba tháng, cậu đương nhiên mang theo không ít đồ. Vệ sĩ sau khi bảo vệ cậu an toàn tới nơi, mới hướng theo trợ lý đưa vali lớn nhỏ của cậu về tới phòng.

Hình ảnh và video tới khách sạn rất nhanh đã bị tung lên mạng, tuy không rõ mặt nhưng người ta rất dễ nhìn ra đó chính là Vương Nhất Bác, xác định là ở Vân Nam cùng đoàn phim "Hàn Băng."

Tiêu Chiến dự định bay tới Vân Nam vào sáng ngày mai, vừa xong việc đã muốn về nhà, ở trong xe vẫn dùng tài khoản phụ của mình quét Weibo, tự nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, trong đêm tối đã trang bị đầy đủ, anh bấm vào xem video.

Kế đó liền ấn mở WeChat gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn.

"Trời tối như vậy, mặc đồ màu gì thế, kín đáo quá."

Vương Nhất Bác đang ở trong phòng khách sạn, đang rảnh rỗi không có gì để làm, lập tức nhìn thấy WeChat do Tiêu Chiến gửi đến. Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ lần đầu tiên hai người gửi WeChat, có quá nhiều tin nhắn trong hộp thoại, hai người bọn họ liên lạc không được tính là quá tấp nập, nhưng đại đa số đều không yên ắng quá ba ngày, có khi chủ đề bắt đầu là do Vương Nhất Bác, đôi khi lại là Tiêu Chiến. Mà lời dạo đầu thường là một đoạn video hài hước, hay có lúc là một vài câu nói đùa hay phàn nàn.

"Tiêu lão sư dường như rất chú ý đến em."

Tiêu Chiến vội vàng giải thích: "Anh có chỗ nào quá chú ý đến cậu. Còn không phải vì cậu quá nổi tiếng, vừa mở Weibo ra tất cả đều là ảnh và video liên quan đến cậu sao?"

Vương Nhất Bác nghe xong, khóe miệng nở nụ cười: "Chỉ e là anh dùng cả tài khoản phụ tới trạm tiếp ứng của tôi theo dõi đi."

"Đại minh tinh đều thích tự luyến như thế sao?" Tiêu Chiến nhanh chóng gửi voice chat.

Vương Nhất Bác cũng chuyển sang giọng của mình, kèm theo tiếng cười nói: "Hoặc là anh nhanh chóng hủy theo dõi trạm tiếp ứng của tôi ngay bây giờ. Không phải ngày mai anh sẽ đến Vân Nam sao? Tôi sẽ xấu hổ khi gặp trực tiếp anh."

Khuôn mặt của Tiêu Chiến bất giác đỏ lên, anh thật không có chủ ý đến trạm tiếp ứng của Vương Nhất Bác theo dõi, nhưng quả thực anh có tìm kiếm tên cậu và tin tức liên quan, đây không phải là diễn viên sắp tới anh phải hợp tác sao? Có theo dõi một chút cũng đâu có sao.
Tiêu Chiến cũng không hiểu vì gì mà bản thân phải chột dạ tới như vậy.

Tiêu Chiến một lúc lâu không gửi lại tin nhắn. Vương Nhất Bác lại nói thêm: "Anh thực sự chạy đi hủy theo dõi à?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, sửng sốt không cách nào soạn ra một câu tao nhã nhưng có lực sát thương vô cùng lớn đáp trả Vương Nhất Bác.

"Anh ngày mai mấy giờ mới có thể tới khách sạn. Tôi định ngủ cho đến khi tự nhiên thức dậy, đoán chừng cũng phải xế chiều. Cùng nhau đi ăn tối đi. Tôi sẽ nhờ trợ lý tìm xem có gì ngon. Khi nào anh tới có thể trực tiếp tới phòng tôi. 2203, anh ở đối diện với tôi đúng không?"

Vương Nhất Bác khéo léo thay đổi chủ đề khiến Tiêu Chiến vô tình quên mất bản thân trước đó còn tìm cách chặn miệng tên nhóc kia lại, liền buột miệng "Ý là cùng nhau ăn tối? Ngày mai?".

Nhưng rất may, anh đủ bình tĩnh kiềm chế lại, đổi từ voice chat sang gõ tin nhắn: "Được. Cậu quyết định đi."

....

Đối với một người rất lâu không được ngủ ngon giấc trong một thời gian dài như Vương Nhất Bác mà nói, tự nhiên tỉnh dậy là điều cậu mơ ước không biết bao nhiêu lần. Để đạt được điều này, cậu thậm chí đã tắt luôn điện thoại di động, một thứ phi thường cần thiết cho cuộc sống bây giờ.

Cậu không biết rằng mặt trời đã lên cao bao nhiêu, thậm chí là bụng đang đói cậu cũng không quản.

Nhất định phải vào nhà vệ sinh, vẫn một mực nhắm chặt mắt, kế đó lim dim trở về ổ chăn ngủ tiếp, ngủ say đến mức Tiêu Chiến bấm chuông bao nhiêu lần cậu cũng không nghe thấy.

Tiêu Chiến quả thật ở phòng đối diện, chuông cửa vang lên inh ỏi, gõ cửa anh cũng đã thử rồi, nhưng người trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh gì. Tiêu Chiến chỉ còn cách trở về phòng.

Hôm qua Vương Nhất Bác cũng có nói muốn ngủ một giấc thật dài, anh tự nhiên cũng không muốn quấy rầy cậu nữa, chỉ soạn một tin nhắn WeChat: "Cậu vẫn đang ngủ à?"

Sau đó, Vương Nhất Bác tỉnh dậy khi trợ lý mở cửa phòng với thẻ của cô ấy, trợ lý đến đây vì hôm qua Vương Nhất Bác đã yêu cầu đặt trước cái gì đó ngon miệng, muốn đãi Tiêu Chiến ăn tối, trợ lý có gọi điện nhưng cậu đã tắt máy, chỉ có thể trực tiếp tới phòng tìm.

Đoán chừng nếu không nhờ trợ lý tới tìm, cuộc hẹn ăn tối của cậu cùng với Tiêu Chiến hôm nay sẽ triệt để tan tác.

Khởi động máy lên liền nhìn thấy đông đảo tin tức nhắc nhở, cùng với WeChat Tiêu Chiến gửi đến, cách hiện tại đã hai giờ đồng hồ.

Vương Nhất Bác trực tiếp gọi điện cho anh, đây là cuộc gọi đầu tiên giữa hai người họ.

Tiêu Chiến đang thu dọn hành lý trong phòng nên sau vài hồi chuông mới trả lời. Giọng của Vương Nhất Bác giống như là vừa tỉnh ngủ.

Tiêu Chiến vô thức cười khẽ: "Tỉnh rồi hả, còn mệt không?"

"Không sao a. Anh xong chưa, có thể đi chưa? Anh mang mấy người?"

"Hả?"

"Có mang theo trợ lý không?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Cậu mang sao?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, trong tiềm thức đều phải mang, cậu ngoại trừ phòng khách sạn hoặc ở nhà, trợ lý đều theo sát bên cạnh, nhưng thời điểm Tiêu Chiến hỏi, Vương Nhất  Bác trực tiếp đáp: "Không có."

Tiêu Chiến khóe môi mím một đường, như là muốn che giấu ý cười: "Vậy anh cũng sẽ không mang."

Nguyên bản bởi vì mấy ngày này không thường xuyên trò chuyện, hai người tưởng rằng đã quen thuộc, nhưng chân chính tại thời điểm đối mặt vẫn khó có thể che giấu được sự kỳ lạ.

Tiêu Chiến xem xét một chút đồ đạc.

Vương Nhất Bác ở bên kia đã rửa mặt, thay quần áo xong, thoạt nhìn trạng thái đã có thể đi ra ngoài.

....

"Cái đó..." Vương Nhất Bác tìm chủ đề hỏi: "Không biết nhà hàng mà trợ lý của tôi tìm có tốt hay không, đi thử xem."

"Được, cậu quyết định đi."

"Đi xe của tôi."

"Ừ. Cũng được."

Vương Nhất Bác nhướng mày, lấy điện thoại di động ra, kêu trợ lý bảo cô lái xe tới cửa khách sạn.

(Nội tâm chị trợ lý: Đã không cho đi ăn cùng thì chớ, còn kêu đem xe ra, khócccc.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro