Chương 1
"Em có thể gọi anh là bé con một lần nữa được không?"
01
Tiêu Chiến chưa từng quay về California.
Nhìn qua ô cửa sổ, bầu trời New York tối đen thăm thẳm, không có sao trời, chỉ thấy những ánh sáng xanh đỏ thỉnh thoảng lóe lên trên cánh máy bay. Tiêu Chiến nhìn vào điểm sáng nhỏ bé với gương mặt vô cảm. Tối nay anh sẽ tham dự một buổi họp mặt cựu sinh viên vô cùng quan trọng, người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường hồi đó, hoặc là những nhân tài thuộc các lĩnh vực khác nhau đã ghi dấu tên tuổi trên toàn thế giới.
Trường của Tiêu Chiến nằm trong top 10 các trường đại học trên toàn nước Mỹ. Những huyền thoại của ngôi trường này nhiều không kể hết, nhà du hành vũ trụ, người đoạt giải Nobel, nghị sĩ quốc hội... Đây là trường đại học đã đào tạo ra hàng loạt nhân tài công nghệ cao. Một người trẻ tuổi đầy triển vọng và thành đạt như Tiêu Chiến cũng chỉ được coi là khách qua đường đối với trường đại học có tuổi đời hàng trăm năm này. Anh đã tốt nghiệp tại đây rất nhiều năm rồi.
Giờ nghĩ lại, Tiêu Chiến cảm thấy thời sinh viên của mình rất thú vị. Anh vẫn nhớ từ trường đến San Francisco mất chưa đến một tiếng đồng hồ lái xe. Lúc đó, Vương Nhất Bác thường đưa anh về sống tại nhà của bố mẹ ở San Francisco.
Trong ấn tượng của anh, cầu Cổng Vàng ở San Francisco là nơi ai cũng phải check in khi đến đây, vẻ đẹp của nó tráng lệ đến mức Tiêu Chiến chưa bao giờ hết kinh ngạc. Vào mùa xuân, công viên Cổng Vàng dưới chân cầu luôn thu hút rất nhiều người đi dã ngoại, họ ăn bánh mì kẹp xúc xích hoặc hamburger. Mỗi khi đi ngang qua đây, người ta có thể ngửi thấy hương thơm của hoa cỏ cùng với mùi bơ và pho mát.
Lúc không có nhiều tiết học, họ sẽ lái xe đến Los Angeles. Trong ký ức của họ, Los Angeles luôn tràn ngập trong ánh nắng, Tiêu Chiến thậm chí không tìm nổi một cơn mưa trong trí nhớ. Dường như những ký ức có liên quan đến nơi này luôn gắn liền với ánh tà dương, những cây cọ ở California, cùng với Vương Nhất Bác.
Rời California 5 năm, Tiêu Chiến đã cố gắng để chôn vùi mọi ký ức có liên quan đến lục địa này. Nhưng vào giờ phút này, cho dù nơi đây là New York, không phải California đã mang theo cả thanh xuân của anh, Tiêu Chiến vẫn không thể ngăn mình nhớ đến người đó.
Chiếc máy bay tư nhân bắt đầu giảm độ cao theo chỉ dẫn của tháp điều khiển, theo độ cao hạ dần, khung cảnh về đêm của New York dần dần hiện rõ.
Rời Mỹ gần 5 năm, anh vốn không muốn quay lại, nhưng mục đích của lần gặp mặt này là để chúc mừng thầy hướng dẫn của anh về hưu. Vì vậy anh quyết định sẽ tới sau khi cân nhắc.
Không biết do ai khởi xướng, sau khi tụ tập được một lúc thì mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi về vấn đề "Sự khác biệt giữa năm 20 tuổi và năm 30 tuổi". Có người cho rằng cuộc sống năm 30 tuổi mệt mỏi hơn 20 tuổi rất nhiều. Có người lại nói, tuổi 30 sẽ thực hiện được giấc mơ không thể thực hiện ở tuổi 20. Đến lượt Tiêu Chiến, anh còn chưa mở lời thì một số bạn học đã nói thay anh, họ bảo Sean 30 tuổi thành công hơn Sean 20 tuổi.
Tiêu Chiến mỉm cười lịch sự, ánh mắt ngước lên rồi rơi trên thân hình đang đứng ở phía góc chéo trước mặt.
Vương Nhất Bác dường như đã nhìn thấy anh từ lâu, khi ánh mắt chạm vào nhau cũng không hề lảng tránh. Dáng vẻ vẫn luôn điềm tĩnh, giống như họ chẳng hề quen thuộc, như thể mối quan hệ giữa hai người chỉ là từng gặp nhau vài lần ở trường.
Ánh mắt giao nhau, bầu không khí dường như nóng lên bởi ảnh hưởng của chất cồn. Tiêu Chiến cảm giác được trái tim đập nhanh hơn, anh nhanh chóng quay sang hướng khác, vô cùng tự nhiên.
Tiết tấu của buổi tiệc rất chậm, những người thuộc tầng lớp thượng lưu làm việc đến mức không cần mạng này rất thích cảm giác "kiểm soát cuộc sống" của mình, họ phân biệt rạch ròi giữa công và tư, lúc nào cần phóng khoáng sẽ chơi tới bến, Tiêu Chiến không thích cảm giác kiểm soát này mà cũng chẳng muốn nói nhiều, hầu như anh chỉ im lặng trong suốt bữa tiệc.
Nghe nói rượu hôm nay là loại rượu cực kỳ quý, do một bạn học cũ vận chuyển bằng đường hàng không từ một nhà máy rượu tư nhân ở Tây Ban Nha. Tiêu Chiến vốn không định uống, nhưng người ở phía đối diện vẫn luôn trong tầm nhìn của anh, Tiêu Chiến lưỡng lự một chút rồi vẫn cầm ly rượu lên.
Càng uống càng cay đắng, càng cay đắng lại càng muốn uống.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh vẫn không thể nào trở thành người có khả năng uống rượu, vẫn sẽ gục ngã chỉ với nửa ly, dù chỉ là loại rượu 3 độ cũng có thể khiến cả người anh nổi dị ứng mẩn đỏ.
Những người bị dị ứng cồn không thể uống rượu, thậm chí chỉ một ngụm nhỏ cũng có thể gây ra vấn đề lớn.
Ở phía đối diện, lông mày của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhíu chặt. Ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người Tiêu Chiến dù chỉ một giây, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, hắn nhíu mày, thấp giọng gọi: "Tiêu Chiến."
Âm thanh trầm thấp nhưng đầy mạnh mẽ, dù ai nghe thấy cũng sẽ cảm nhận sự quản thúc ẩn chứa bên trong. Bất kể là ai, chỉ cần có đôi mắt tinh tường đều có thể nhìn ra. Bọn họ rõ ràng đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức sẽ vô thức nhíu mày như thể ràng buộc lẫn nhau.
Quản thúc? Vương Nhất Bác dựa vào cái gì để quản thúc anh, lấy thân phận gì để ràng buộc anh đây? Tiêu Chiến thở nhẹ một hơi, vờ như không nghe thấy. Cũng may là không có ai chú ý đến chỗ này, anh ngước mắt lên, thẳng thắn đối diện với gương mặt không vui của Vương Nhất Bác. Trong khoảnh khắc, thật sự chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy choáng váng ù tai.
Anh vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy người đó.
Tiêu Chiến không thể ăn bất cứ thứ gì, cứ thế gắng gượng ra ngoài cho thoáng, không hề để ý đến Vương Nhất Bác đang lo lắng theo sau.
New York về đêm vẫn luôn lộng lẫy và sáng chói như ban ngày trong suốt hàng thập kỷ. Tiêu Chiến ngồi trên tầng cao nhất của khách sạn hóng gió, trong mũi anh nồng nặc mùi rượu. Anh mặc một bộ vest sạch sẽ, cứ thế ngồi trên nền đất bụi bặm, lại không cảm thấy nó bẩn chút nào. Ban đầu anh chỉ ngồi đó, rồi dần dần vòng tay ôm lấy đầu gối, đầu gục xuống như thể sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt, vùi mặt xuống thật sâu.
Không biết anh đang nghĩ gì, tính cách của anh là vậy, chuyện gì cũng để trong lòng để tự mình chịu đựng.
Từ lối vào trên tầng cao nhất, Vương Nhất Bác nhìn dáng người co lại của anh, đột nhiên cảm thấy lồng ngực thắt lại một cách kịch liệt. Hắn do dự một lát rồi vẫn đi tới ngồi cạnh Tiêu Chiến, yên lặng khoác áo vest của mình cho người bên cạnh.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác. Phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó chớp mắt, hai người vẫn im lặng. Gió đêm thổi bay mái tóc rối trên trán anh, ánh đèn của những tòa nhà chọc trời đối diện chiếu rọi lên cơ thể, những vệt nước lấp lánh trong đáy mắt.
Chiếc áo thật ấm. Nó mang theo mùi hương dễ chịu và hơi ấm còn sót lại trên cơ thể của Vương Nhất Bác, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không hề lúng túng, như thể đang tận hưởng làn gió đêm, lại giống như đang cùng nhau nói chuyện về "những năm qua."
Tiêu Chiến say rồi.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, Vương Nhất Bác dời mắt, vô cùng tự nhiên cầm tay anh, nhẹ nhàng vén cổ tay áo sơ mi trắng lên đến khớp cánh tay. Phản ứng dị ứng cồn trên cơ thể Tiêu Chiến bắt đầu xuất hiện, rất ngứa, những nốt đỏ thấp thoáng hiện lên.
Đôi lông mày vừa mới giãn ra của Vương Nhất Bác lại tiếp tục nhíu lại.
Tiêu Chiến hơi ngẩn người rồi lập tức rút tay về, không thoải mái nhìn đi nơi khác, sau đó ngồi thẳng dậy. Anh vẫn như thời còn đi học, nếu không muốn nói chuyện thì một chữ cũng không thể cạy ra, tính cách rất gai góc cứng đầu, giống như cây xương rồng nhỏ, dù ai đến gần cũng sẽ bị nó đâm chảy máu. Không bỏ qua cho chính mình, cũng không bỏ qua cho người khác.
Nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn không phải hạt sương mà thượng đế đã ban cho cây xương rồng này. Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là ảo ảnh của chính anh.
"Em còn tưởng nếu chúng ta gặp lại, thì ít nhất vẫn có thể coi nhau là bạn." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến bắt đầu ngấm rượu, đầu óc choáng váng nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Giây thứ ba sau khi Vương Nhất Bác vừa dứt lời, một tiếng cười khe khẽ phát ra từ chóp mũi của anh, không biết đang cười cái gì.
"Còn anh lại tưởng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại." Tiêu Chiến nói, giọng nói nhàn nhạt của anh phảng phất giữa làn gió mát trong buổi tối trên tầng cao nhất ở New York.
Đây thực sự là lời đầu tiên mà anh nói với Vương Nhất Bác sau 5 năm gặp lại.
Vương Nhất Bác có lẽ cũng đoán được Tiêu Chiến sẽ nói như vậy nên không quá ngạc nhiên. Hắn nhẹ nhàng cài cúc áo khoác trên người Tiêu Chiến, cố gắng để anh tránh gió lạnh sau khi uống rượu. Động tác tự nhiên và thành thạo, giống như những người bạn cũ thân thiết lâu ngày gặp nhau. Tiêu Chiến không có ác cảm đối với sự thân mật đặc biệt này, giống như đây là thói quen từ rất lâu của họ.
"Vậy giờ đã gặp rồi, không đến nỗi xem như không quen biết nhau chứ."
"Không phải vậy."
"Vậy tại sao anh thậm chí không muốn tới chào em một tiếng?''
Tiêu Chiến không trả lời.
Anh không muốn nói dối, đặc biệt là trước mặt Vương Nhất Bác. Làm thế nào để đến chào hỏi Vương Nhất Bác và giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Anh không làm được.
Anh đã từng yêu hết lòng, thế nên không thể nào làm được điều đó.
"Anh không làm trong ngành tài chính nữa à?" Vương Nhất Bác hỏi sau vài giây im lặng.
Lại là một câu hỏi không muốn trả lời, Tiêu Chiến nhếch môi, khẽ gật đầu.
Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, thực ra hắn đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng sau khi xác nhận với Tiêu Chiến, hắn vẫn cảm thấy có chút khó thở.
"Nhìn anh như vậy làm gì?" Tiêu Chiến khó chịu khi bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm.
"Em đã nghĩ đến từ lâu rồi, có điều không dám xác nhận."
"Có gì mà không dám xác nhận, anh nhất định phải làm việc trong ngành này sao?" Khóe miệng Tiêu Chiến cứng đờ, nụ cười dần dần gượng gạo.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Vương Nhất Bác thở dài nặng nề, "Tiêu Chiến mà em biết nhất định phải làm trong ngành tài chính, cho dù cả đời chỉ có thể làm một Trader* bình thường, thì anh ấy nhất định phải làm cái nghề này."
Trader (nhà giao dịch): mô tả cá nhân thực hiện giao dịch mua bán sản phẩm tài chính trên thị trường như: Chứng khoán, ngoại hối, tiền điện tử, vàng... Các Trader thực hiện mua bán dưới danh nghĩa của bản thân hoặc đại diện cho một tổ chức/ cá nhân khác trên thị trường.
"Tiêu Chiến mà em biết..." Tiêu Chiến cười thật khẽ, "Người mà em biết là Tiêu Chiến của bao nhiêu năm về trước?"
"Qua ngày hôm nay, chúng ta đã xa nhau tròn 5 năm rồi." Lồng ngực Vương Nhất Bác như bị đè nén, hắn rút một điếu thuốc rồi đưa lên miệng, một tay khác giơ lên chắn gió, nhưng ngọn lửa cứ dừng mãi ở đầu điếu thuốc, chậm chạp không thể châm lên. Sau một hồi ngây ngẩn, hắn vừa nhìn Tiêu Chiến vừa hỏi: "Tại sao không làm nữa?"
Dưới màn đêm bao phủ bởi đèn neon, Tiêu Chiến nhìn đôi mắt đầy kiên định và bướng bỉnh của Vương Nhất Bác, không nói nên lời.
"Em cảm thấy là tại sao?"
"Em..." Vương Nhất Bác lập tức trả lời, chẳng khó để nhận ra sắc mặt không tốt của hắn, "Vì để trốn tránh em mà từ bỏ ước mơ của mình, có đáng không? Tiêu Chiến, chúng ta thực sự đi đến bước đường này rồi sao?"
Một đáp án bất ngờ, Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ thẳng thắn như vậy. Anh nhìn Vương Nhất Bác, bỗng nở một nụ cười.
"Chúng ta..." Tiêu Chiến mỉm cười, đầu anh có chút choáng váng, chất cồn khiến thần kinh của anh bắt đầu tê dại, ngay cả khuôn mặt ở cự ly gần của Vương Nhất Bác cũng trở nên không mấy rõ ràng. Anh lảo đảo đứng dậy, một nửa chiếc áo vest rộng màu đen tuột khỏi cơ thể, anh lẩm bẩm: "Vương Nhất Bác, sự lựa chọn của anh không liên quan gì đến em, em cũng không cần tự trách."
Anh đứng không vững, cả người loạng choạng run rẩy, Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy đỡ anh, Tiêu Chiến không còn sức để rút tay ra một lần nữa, vẫn lẩm bẩm nói muốn về nhà.
Về nhà... Vẫn giống như trước kia, sẽ ồn ào đòi Vương Nhất Bác đưa anh về nhà mỗi khi uống say.
Phản ứng dị ứng cồn cộng với men rượu bốc lên khiến ý thức của Tiêu Chiến càng lúc càng mơ hồ, anh bắt đầu nói năng lộn xộn, Vương Nhất Bác chỉ có thể vừa dìu anh, vừa cúi đầu vừa cẩn thận áp tai sát miệng anh, nhưng vẫn không thể nghe rõ. Khi hắn muốn hỏi kỹ hơn thì Tiêu Chiến đã say ngất đi rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.
Vương Nhất Bác bế anh ra ngoài, tài xế đang đợi dưới lầu, hắn muốn đưa Tiêu Chiến về nơi ở của hắn ở New York nhưng bị trợ lý của Tiêu Chiến ngăn lại, nghĩ một lát, Vương Nhất Bác chọn cách thỏa hiệp, hắn đưa Tiêu Chiến quay về khách sạn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vương Nhất Bác không rời đi, hắn nhờ trợ lý tìm thuốc mỡ, tự mình bôi lên chỗ dị ứng trên cánh tay của Tiêu Chiến một cách cẩn thận. Đầu tiên là cánh tay, khi bôi đến người Tiêu Chiến, hắn vô thức đặt tay vào trong cổ áo của anh, nhưng đột nhiên dừng lại.
Ngày hôm nay, ngay tại thời điểm này, hắn không còn là người có thể tùy ý cởi quần áo Tiêu Chiến như trước.
Vương Nhất Bác thở dài, đặt tuýp thuốc mỡ trong tay xuống.
Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, men rượu chưa tan hết. Anh cảm thấy cực kỳ đau đầu, dạ dày nóng như lửa, toàn thân rã rời, rất muốn uống nước. Anh không nghĩ mình đã ngủ lâu đến vậy, cùng lắm là hai tiếng, nhưng hiện tại cơ thể lại đau nhức hơn hai tiếng trước rất nhiều.
Anh vẫn còn buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, không phân biệt được thời gian lẫn địa điểm, chỉ có cảm giác đang ở phòng ngủ của mình trong ngôi nhà ở Trung Quốc.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng le lói hắt vào từ phía cửa sổ là nguồn sáng duy nhất.
Trời hửng sáng, đêm chưa tàn, là thời điểm ánh sáng cùng bóng đêm giao hòa, màu xanh lam đang dần hiện rõ trên bầu trời. Tiêu Chiến híp mắt, vươn tay định lấy nước ở đầu giường, nhưng lần mò mãi lại không thấy gì cả, anh đành chống tay ngồi dậy, mơ mơ màng màng định ra phòng khách lấy nước. Còn chưa kịp ngồi vững, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người đang ngồi bên cửa sổ, anh đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to, trong nháy mắt cả cơ thể trở nên tỉnh táo.
Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía xa, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm rơi trên người hắn, có chút lành lạnh, điếu thuốc trên tay hắn vẫn đang cháy, màu đỏ đang phát sáng nơi đầu điếu thuốc trông thật ấm áp.
Mùi khói trong phòng không quá nồng, hắn chỉ châm thuốc, cũng không hút được mấy hơi.
Tiêu Chiến ngây ngẩn nhìn người trước mặt, cổ họng như nghẹn lại, anh vô thức nắm chặt ga trải giường màu trắng đến mức tạo ra những nếp gấp nhăn nhúm và ẩm ướt. Anh nhớ ra rồi, đây không phải nhà anh mà là phòng khách sạn ở New York bên kia đại dương. Anh không ở đây một mình, chỉ vài tiếng đồng hồ trước, anh và Vương Nhất Bác đã hóng gió trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.
Nhất định là anh uống quá nhiều rồi, ngoại trừ nguyên nhân này anh thật sự không nghĩ ra lý do khác để biện minh cho chính mình. Trạng thái tỉnh táo hiện tại chỉ khiến anh cảm thấy hối hận.
Nghe thấy tiếng động từ phía sau, Vương Nhất Bác thu lại dòng suy nghĩ miên man của mình, hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, trong căn phòng chỉ có vài tia sáng yếu ớt bắt gặp một đôi mắt có chút mông lung. Dưới ánh sáng được phủ lên màu xanh thẫm khi trời còn chưa sáng hẳn, đôi mắt ấy dường như thấp thoáng ánh nước, mềm mại, linh động, còn có cả sự lúng túng không thể giải thích.
"Vẫn còn sớm." Giọng nói trầm khàn vang lên trong màn đêm còn chưa tan hết, rất đỗi dịu dàng, "Anh ngủ tiếp đi, yên tâm, đến lúc đó em gọi anh."
Yết hầu của Tiêu Chiến thắt lại, cổ họng như bị khóa chặt, không thể thốt ra dù chỉ một lời.
Vương Nhất Bác đứng dậy rồi đi tới, hắn cúi người xuống mặt đối mặt nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên giường. Dù đã xa nhau mấy năm, nhưng hắn vẫn nắm rõ từng cái nhíu mày của Tiêu Chiến. Đây là sự thấu hiểu đã ăn sâu vào trong máu thịt của hắn, giống như vô vàn nỗi đau của tuổi thanh xuân chôn giấu trong xương tủy, ngày qua ngày vẫn không ngừng lớn lên.
"Không ngủ nữa à?" Vương Nhất Bác hỏi.
Đối mặt với Vương Nhất Bác ở khoảng cách gần, Tiêu Chiến thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu, anh khàn giọng nói: "Anh uống nhiều quá.''
"....Ừm."
Vương Nhất Bác nói xong liền xoay người đi rót một ly nước rồi đưa cho Tiêu Chiến.
Thấy không, bao nhiêu năm như vậy, ngay cả khi Tiêu Chiến không nói thì Vương Nhất Bác vẫn biết anh muốn gì.
Tiêu Chiến hơi ngửa đầu, không tiếp lời.
"Sau này dù chỉ một ngụm cũng đừng uống." Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, đặt ly nước vào tay anh, "Em bôi thuốc lên tay của anh, vết sưng đã giảm đi rồi."
Nghe vậy, Tiêu Chiến theo bản năng nhìn xuống cánh tay của mình, thực sự khá hơn một chút.
"Cảm ơn."
"Anh mãi mãi không cần nói hai từ này với em."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chỉ nhìn một cách xa xăm, Tiêu Chiến không biết hắn nghĩ gì, trong lòng anh vô cùng rối bời.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác đột nhiên nói: "Anh có nghĩ lát nữa trời sẽ mưa không?"
Tiêu Chiến theo tầm mắt của Vương Nhất Bác nhìn ra phía ngoài, bầu trời đã sáng hơn nhưng vẫn chưa thấy mặt trời, màu xanh lành lạnh ở phía chân trời đang dần chuyển sang màu xám. Nếu không có gì bất ngờ, thành phố New York thực sự sẽ đổ mưa trong mấy tiếng nữa.
"Có lẽ vậy." Tiêu Chiến khẽ đáp.
Không biết trời xui đất khiến hay sao mà chỉ vài phút sau câu trả lời của anh, cơn mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống, vừa dữ dội vừa gấp gáp, cứ thế ập vào cửa sổ sát đất của khách sạn, nhanh đến nỗi không bắt kịp các vệt nước mưa.
Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, hắn nửa quỳ bên giường của Tiêu Chiến, chống khuỷu tay lên giường, mép ga trải giường màu trắng nối liền với cổ tay áo sơ mi được xắn lên của Vương Nhất Bác. Ánh sáng mỏng manh bao phủ lấy bờ vai của hắn, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong mắt ngập tràn những cảm xúc phức tạp.
"Trời mưa rồi, không đi nữa." Vương Nhất Bác nói.
6 chữ đơn giản là thế, nhưng lại khiến Tiêu Chiến gần như không thể cầm chắc chiếc ly trong tay. Đây không phải câu nghi vấn, nhưng cũng không phải giọng điệu ép buộc, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được dư âm trong lời nói của Vương Nhất Bác, có thăm dò, có cả thỉnh cầu.
Làm thế nào để đáp lại lời thỉnh cầu của Vương Nhất Bác đây, anh không biết.
Ánh mắt mê mang trong giây lát. Căn phòng đột nhiên sáng lên rồi lại tiếp tục yên ắng, sau đó ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh trầm đục của tiếng sét đánh.
"Có được không?" Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, gấp gáp chờ đợi câu trả lời của anh.
Sấm chớp ngoài cửa sổ lần lượt lóe lên, căn phòng lúc sáng lúc tối, Tiêu Chiến siết chặt chiếc ly trong tay, nửa ly nước đang run rẩy theo trái tim của anh.
Do dự một lúc, cuối cùng anh lắc đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thể sắp bị tiếng sấm sét át đi.
"Trời mưa vẫn có thể bay."
"Nhưng mà có sấm sét."
"Có sấm sét cũng không sao cả."
"New York không tốt sao." Vương Nhất Bác cau mày, "Quay về nơi này một lần nữa, không được sao."
Tiêu Chiến lắc đầu, anh cảm thấy hơi đau đầu nên không dám dùng nhiều sức. Quay về đây một lần nữa sao? New York ư? Anh không có tình cảm cũng chẳng có chấp niệm đối với New York, tại sao phải quay về nơi này.
"Vậy anh định đi đâu? Bắc Kinh? Thượng Hải? Hay là nơi nào khác?"
".....Anh muốn ngủ." Tiêu Chiến lảng tránh.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác trầm giọng, hắn cúi người ấn vai Tiêu Chiến, "Em cho anh hai lựa chọn, một là ở lại New York, hoặc là nói cho em biết anh muốn đi đâu. Em tìm anh suốt 5 năm trời, không thể cứ thế để anh đi như vậy được."
Những năm qua, cả tuổi tác lẫn sự từng trải đều không ngừng lớn lên, cảm giác kiểm soát và áp bức trong tính cách Vương Nhất Bác ngày càng rõ ràng, người trưởng thành càng khó đối phó hơn.
Tiêu Chiến thở dài, anh đã không còn là chàng trai 20 tuổi sẽ tranh cãi với đối phương chỉ vì chuyện cả hai không thỏa hiệp được, nếu Vương Nhất Bác muốn biết thì anh cũng không cần giấu giếm.
Nghĩ vậy, anh nhìn vào mắt đối phương, nhẹ nhàng trả lời: "Tây An."
Đầu óc rối bời, trong trí nhớ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không phải người Tây An. Hơn nữa đối với sự phát triển nghề nghiệp của Tiêu Chiến thì Tây An rõ ràng không phải lựa chọn tốt hơn Thượng Hải hoặc Thâm Quyến. Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp thì Tiêu Chiến đột nhiên vỗ vào tay của hắn mà nói:
"Đau."
Vương Nhất Bác không buông tay, hắn vẫn ấn lên vai Tiêu Chiến, cười nhẹ, "Còn biết kêu đau."
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai của mình, khẽ nói: "...Không định buông anh ra à?"
Căn phòng trở nên tĩnh mịch, một lát sau Vương Nhất Bác trả lời:
"Ừm, không định buông anh ra."
"Tiếc là giờ đã muộn rồi." Tiêu Chiến lắc đầu, ánh mắt vừa xa cách vừa bình tĩnh, sau đó chậm rãi đẩy tay Vương Nhất Bác ra, anh nhẹ giọng nói, "Nếu không thì để anh ngủ thêm chút, trời sắp sáng rồi."
Thật sự muộn rồi sao, Vương Nhất Bác làm sao có thể không nghe ra ẩn ý của Tiêu Chiến, hắn lại muốn châm thêm một điếu thuốc, nhưng lại nhìn Tiêu Chiến đang nằm bên cạnh, cuối cùng đành im lặng đặt bật lửa xuống, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Một lát sau, Vương Nhất Bác nói:
"Nếu như lúc tỉnh lại trời vẫn mưa, anh ở lại Mỹ thêm vài ngày đi, tháng sau có buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, em đưa anh về California."
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh, Tiêu Chiến vùi đầu vào chiếc chăn bông màu trắng, anh cong người quay lưng lại với Vương Nhất Bác, chẳng biết đã ngủ chưa.
Trời sáng thêm một chút, mưa vẫn rơi nặng hạt, Vương Nhất Bác ngồi bất động bên cửa sổ, dáng hình của bờ vai vẫn không thay đổi, không biết hắn đang nhìn cái gì.
Tiêu Chiến nói đúng, một đêm này đã đến muộn 5 năm rồi. 5 năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không ai sẽ mãi mãi dừng lại ở điểm ban đầu. Cũng giống như vào giờ phút này, hắn không còn là chàng trai chưa trưởng thành thời đại học chỉ có thể dựa vào thế lực của gia tộc, mà Tiêu Chiến cũng chẳng còn là đứa trẻ từng bị bọn côn đồ đòi tiền bảo kê ở đầu phố, dù chỉ 10 đô la cũng không muốn đưa cho bọn chúng.
California đã trở thành ký ức xa xôi đối với hai chàng trai ấy.
Tiêu Chiến sao có thể ngủ được, anh cuộn chặt mình trong chăn, hai mắt mở to ngây người. Sau nửa tiếng, anh đột nhiên trầm giọng nói:
"Nhưng anh không thích California chút nào."
Cơ thể Vương Nhất Bác cứng lại.
"Anh không thích California, càng không muốn trở về." Tiêu Chiến tiếp tục nói.
Sống mũi cay cay, Vương Nhất Bác biết rõ bất kỳ ai cũng có khả năng không thích California, ngoại trừ Tiêu Chiến, hắn biết Tiêu Chiến yêu những buổi tà dương, yêu những hàng cọ xanh mát và làn gió đêm ở đó.
Giờ phút này, Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy tỉnh táo vô cùng, hắn hiểu rõ thứ làm Tiêu Chiến say căn bản không phải những ly rượu phiền não kia, mà là tuổi trẻ không bao giờ quay trở về của họ. Là rung động không thể kiềm chế bên bờ biển khi hoàng hôn buông xuống, và cả những nụ hôn trong phòng ngủ kéo rèm.
Không khí ẩm ướt, nước mưa cùng với khí lạnh thấm vào bức tường, ánh sáng trong phòng không đủ, mọi thứ trong tầm mắt dường như được phủ lên một lớp sương mờ mịt. Vương Nhất Bác thở dài, rất nhẹ, nhẹ đến mức không dễ phát hiện.
Dưới ánh sáng ít ỏi, bờ vai rộng của hắn như phảng phất nỗi cô đơn khó tả, trên tay là điếu thuốc chưa châm lửa, ánh mắt trống rỗng tràn đầy vẻ cô đơn đang trôi nổi lửng lơ trong không khí.
Thật lâu sau, giọng nói mát lành có chút yếu đuối của Vương Nhất Bác truyền đến từ phía cửa sổ, không rõ cảm xúc là gì.
Hắn nói:
"Không phải anh không thích California, anh chỉ là không còn thích em nữa."
TBC
Sáng nay tác giả đã nhắn tin cho phép mình dịch fic rồi. Định chờ 1-2 ngày nữa cơ mà vui quá nên mình đăng luôn chương 1 nhé. Chương này chắc là chương ngắn nhất.
Rất muốn biết ý kiến của mọi người sau chương 1. Mình cũng làm tương đối lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro