Ở đây ta là quy tắc
Khác với không khí náo nhiệt của buổi đại thọ, không khí trong gian phòng của Tiêu Chiến rất tĩnh lặng dường như không có gì có thể làm ảnh hưởng tới.
Cũng đúng thôi, Tiêu Chiến y là kẻ được xem là phế vật bị Tiêu gia vứt bỏ nên việc của Tiêu gia hẳn cũng chẳng liên quan tới y.
Suy ngẫm một hồi y bắt đầu thử nghiệm cơ thể này. Quả thực không uổng công một tháng qua y ra sức khắc khổ huấn luyện, nhưng so với y trước khi xuyên qua đây thì còn kém xa.
Đứng lên ra ngoài thì nghe được tiếng nói chanh chua từ xa.
"Hahahaa, phế vật như ngươi mà cũng dám ra đây, không sợ mặt trời dọa chạy mất à"
Khẽ nhíu mày, y nhìn đám người ăn mặc sặc sỡ đi tới.
Cầm đầu là một nữ nhân một thân lòe loẹt, trang điểm rực rỡ càng thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc. Nhưng dù sao gà rừng vẫn là gà rừng dù có trang điểm sặc sỡ cách mấy cũng không thể hóa thành chim phượng hoàng .
Y lạnh lùng nhìn kẻ cầm đầu, Tiêu Uyển biểu tỷ của chủ cơ thể này, cũng chính là kẻ đã hại chết Tiêu Chiến.
"Không tự nhìn lại bản thân,lại dám ra đây dọa người khác. Ta quả thật bị ngươi dọa giật mình nha, không biết ngươi tính sao?" Người có khuôn mặt trái xoan đi sau Tiêu Uyển lên tiếng, vẻ mặt không có ý tốt.
Lời vừa nói ra, xung quanh liền có tiếng cười, tất cả mọi ánh mắt khinh bỉ đều nhìn y.
Người vừa nói chính là nữ tử của Ngô quản gia, kẻ suốt ngày theo đuôi Tiêu Uyển ,luôn ôm vọng tưởng một ngày có thể biến thành phượng hoàng. Nàng ta cũng thường xuyên khi dễ y, và cũng là kẻ đồng lõa hành hạ y.
Ánh mắt lóe lên một tia sát ý, Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hố sâu không đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó.
Bề ngoài bình tĩnh dường như để che giấu một loại khí tức, hàn khí từ người y tỏa ra làm cho không khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống.
Tiêu Uyển nhìn vào mắt Tiêu Chiến, bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàng bỗng cảm thấy nguy hiểm cùng ớn lạnh .
Bình tĩnh nhìn lại, Tiêu Uyển nhận ra khí tức kia dường như đã không tồn, Tiêu Chiến vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia.
Lửa giận bỗng chốc bùng lên, nàng dù sao cũng là viên minh châu trên tay đại bá, trong nhà được xem như bảo bối, là đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Khí quốc , chẳng lẽ lại phải run rẩy trước một tên từ nhỏ đã được mang danh là phế vật sao .Hỏa khí trong người liền bạo phát đi ra.
Trường tiên trong tay Tiêu Uyển vung lên đánh về hướng Tiêu Chiến, không ngừng tức giận mà nói:
"Ngươi cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn tiểu thư, quả thật không muốn sống nữa phải không? Xem ra lâu ngày không ai quản giáo ngươi, làm ngươi không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta sẽ quản giáo ngươi, cho ngươi biết cái gì là quy củ"
Trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía Tiêu Chiến.
"Đánh, dùng sức đánh. . . . . ."
"Tiểu thư, người hãy dạy bảo tên phế vậy này đi...."
Thanh âm cổ vũ cùng khen ngợi vang lên bao lấy Tiêu Uyển phút chốc làm huyên náo bầu không khí yên tĩnh.
Tiêu Chiến trong mắt chợt lóe lên lửa giận, nếu hôm nay đứng ở chỗ này không y mà là Tiêu Chiến trước kia, thì một tiên này phải chăng là muốn đoạt mạng.
Đáng tiếc, bây giờ Tiêu Chiến không phải người dễ bị bắt nạt như khi xưa nữa rồi.
Khẽ động, Tiêu Chiến nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngoài tầm sát thương, chớp nhoáng nắm lấy đầu kia của trường tiên, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển nhất thời kinh ngạc, ngày thường y luôn tỏ ra yếu thế, đánh mắng thế nào y cũng không đáp trả, võ công lại một chút không biết, vậy cư nhiên hôm nay dám tiếp chiêu nàng.
"Ngươi hôm nay to gan đó...."
Lời chất vấn của Tiêu Uyển còn chưa dứt. Tiêu Chiến nhanh nhẹn vung tay, trường tiên kia nhanh chóng nằm trong tay y.
Tiêu Chiến vung trường tiên lên hướng về phía Tiêu Uyển phản thủ, chỉ lấy quang ảnh trường tiên hiện lên liền ngay đó tiếp xúc thân mật với khuôn mặt Tiêu Uyển khiến nàng ta đau đớn lăn lộn.
"Aaaaaa, sao ngươi dám....."
"Quy củ, được hôm nay ta sẽ dạy ngươi cái gì là quy củ." Thu lại trường tiên, Tiêu Chiến thần tình lãnh khốc, trường tiên như rắn nước lần nữa lại lần nữa vung lên, xuống tay không chút lưu tình.
Tiêu Chiến y có khi nào để người khác ở trên đầu mà sỉ nhục, trước kia không có, về sau cũng tuyệt đối không có.
Tiêu Uyển bị quật đến lăn lộn dưới đất.
"Ngươi.... dám.... đánh...... ta sẽ...nói cho..."
"Bốp"
Nữ tử của Ngô tổng quản sợ hãi nói lắp, lời còn chưa nói xong liền bị Tiêu Chiến vung lên trường tiên tiếp xúc với nàng ta.
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Chiến vung tay lên, trường tiên đột nhiên rút ra.
Răng rắc" Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mấy cái xương sườn khẳng định đã bị gãy.
Ngươi cho rằng mình là ai, dám đối với ta hô to gọi nhỏ." Thanh âm lạnh như băng mang theo chút bá đạo của Tiêu Chiến vang lên.
"A. . . . . ." Lũ nô bộc lúc này mới phản ứng lại, xung quanh đột ngột nổi lên tiếng thét chói tai xen lẫn kinh hoàng.
Bọn hạ nhân dưới chân không ngừng run rẩy, chính là sợ hãi nhưng là không dám chạy, dưới ánh lắt của Tiêu Chiến trở thành một lũ câm như hến.
"Thiếu gia này của bọn họ từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?"bọn họ thầm nghi hoặc.
Một tiên hạ xuống, khiến cả người Tiêu Uyển đều là thương tích, lúc đầu thống khổ khóc thét vì bị thương nhưng rồi tiếng kêu thét cũng nhỏ dần rồi biến mất.
Chậm rãi tiến lên một cước đặt lên tay phải của Tiêu Uyển, dưới chân hơi dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, tay phải của Tiêu Uyển sớm đã bị Tiêu Chiến đánh gãy.
Về sau, nàng không bao giờ ... có thể tập võ nữa.
Bọn hạ nhân xung quanh sớm đã bị dọa cho run rẩy, lúc này sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"Ở trên địa bàn của ta, ta chính là quy củ." Lạnh lùng ném ra những lời này, Tiêu Chiến ném trả lại trường tiên cho Tiêu Uyển lúc này vẫn bất tỉnh, xoay người chậm rãi liền hướng đi vào trong phòng .
Ở thế giới sát thủ mà nói, năng lực luôn được lấy làm đầu, Sean_ với danh hiệu đệ nhất sát thủ chính là y, y chính là quy củ, quy củ của kẻ mạnh nhất chính là quy củ của cả giới sát thủ.
Tiêu Uyển _kẻ hại chết Tiêu Chiến, cái giá này chính là phải trả, công đạo này xem ra còn rất rẻ.
"Cút." Tiếng quát lạnh băng kèm theo một tia mệnh lệnh.
Bọn hạ nhân lúc này còn đang nơm nớp lo sợ, vừa nghe Tiêu Chiến quát lạnh, tựa như được giải phóng, lập tức đỡ Tiêu Uyển đang ngất xỉu cùng nhi nữ của Ngô quản gia nhất tề bỏ chạy.
Tiểu viện bỗng chốc náo loạn lại trở về với sự yên tĩnh vẫn có.
Chỉnh sửa lần cuối: 30/4/22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro