Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 38.

Đêm hôm đó Tiêu Chiến ngủ trên giường của Vương Nhất Bác, anh nằm bên cạnh hắn, cái chân tùy ý gác lên người Vương Nhất Bác. Lúc đó hai người đều không mệt mỏi gì, Tiêu Chiến nhớ tới hai lần trước Vương Nhất Bác ngủ ở cửa tiệm, anh đột nhiên xuất hiện Vương Nhất Bác liền thức giấc. Tiêu Chiến vừa dùng ngón tay vẽ lên cánh tay hắn, vừa hỏi: “Có phải lúc ngủ.. em sợ không?”

Vương Nhất Bác đang thả lỏng mình, không tập trung, Tiêu Chiến nói nửa buổi hắn mới lên tiếng: “Hả?”

Tiêu Chiến nở nụ cười: “Nghĩ gì thế cưng.”

Vương Nhất Bác cũng nở nụ cười, nói: “Đầu óc để ở chỗ khác, anh vừa nói gì vậy?”

Tiêu Chiến lặp lại một lần nữa: “Anh hỏi có phải lúc em ngủ thấy sợ không.”

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, mới cất tiếng nói: “Cũng không hẳn là sợ, nhưng sẽ mơ tới, ngủ say nhưng vẫn dễ dàng tỉnh dậy.”

Tiêu Chiến chỉ nghe một chút thôi đã thấy khó chịu rồi, chỉ riêng chuyện dễ thức giấc thôi cũng đủ khiến người ta nghẹt thở, anh vươn tay ra xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, anh rất thích cảm giác sờ vào mái tóc mềm này của hắn.

Vương Nhất Bác hỏi anh: “Sờ thích lắm à?”

Tiêu Chiến cười nói: “Sờ thích lắm, thích lắm luôn."

Tiêu Chiến vừa xoa đầu Vương Nhất Bác, vừa cười nói: “Thế mỗi ngày trước khi ngủ em cứ nghĩ về thầy Tiêu đi.”

Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu, “Được rồi.”

Tiêu Chiến rất thích bộ dạng nghiêm túc này của hắn, nếu không phải vừa mới làm xong còn chưa thoải mái, thì anh rất muốn làm lại một lần nữa. Dù sao thì với một người đàn ông mà nói, mỗi phút mỗi giây đều hy vọng được làm tình với người mình yêu, được nhìn người ấy ở khoảng cách gần, nhìn người ấy trầm luân trong tình dục, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn mất khống chế lúc người ấy ‘ra’.

Tiêu Chiến vất vả lắm mới ăn được thầy Vương vào miệng, chuyện này phải thông báo khoe khoang với toàn thể thiên hạ, còn tiện thể cùng cho nhau danh phận.

Thế là Tiêu Chiến lên kế hoạch, hẹn vào cuối tuần sau. Phía Vương Nhất Bác thì gọi đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, còn phía anh chỉ gọi mình Phương Kỳ Diệu, bởi vì trong đời sống chỉ có mình cậu ta biết tính hướng của anh. Lúc anh nói với Phương Kỳ Diệu chuyện này cậu ta còn bám lấy anh nửa buổi.

“Tiêu gia bá đạo thế, mới đêm hôm trước còn sầu muốn chết, hôm nay đã cáo biệt cuộc sống độc thân rồi.”

Tiêu Chiến gửi tin nhắn thoại cho cậu ta: “Thì cậu coi như anh buồn vì sắp chấm dứt cuộc sống độc thân đi.”

“Thôi bỏ đi,” Phương Kỳ Diệu bật cười mấy tiếng, “Anh còn ước sớm tạm biệt cuộc sống độc thân ấy chứ. Này cho em hỏi một câu hèn mọn, hai người các anh ai…”

Sao Tiêu Chiến có thể trả lời câu hỏi này được, anh nói: “Quá hèn mọn, nghỉ đê.”

Tiêu Chiến nói xong cũng không để ý tới cậu ta nữa, đàn ông một khi đã nhây thì khó mà tưởng tượng được, bình thường Phương Kỳ Diệu còn được coi là con người, chứ một khi lên cơn thì không biết trăng sao gì nữa. Tiêu Chiến thèm vào mà tiếp vấn đề này của cậu ta, tiếp xong cậu ta không kiềm chế được thì chết dở.
Tiêu Chiến thoát ra mới thấy anh bị Phương Hi kéo vào một group chat, cái tên rất hợp với đám người kia, tên là “Cẩu nam”.

Tiêu Chiến vừa vào Lâm Hiên liền nói: Chào mừng thầy Tiêu! Rồng đến nhà tôm rồi! Sau này trình độ bằng cấp trung bình của chúng ta lên nghiên cứu sinh rồi.

Lão Tào nói: Giữ thể diện đi đại ca ca.

Lâm Hiên: Đại ca ca làm gì có thể diện đâu, từ lúc sinh ra đã không có rồi.

Tiêu Chiến không nói gì, liền phát một ngàn tiền lì xì, anh phát liền một lúc năm bao lì xì hai trăm.

Trình Ninh may mắn giành được ba cái, nói: Cái group này từ lúc được tạo chưa phát lì xì lần nào, yêu thầy Tiêu quá.

Lão Tào: Tui yêu thầy Tiêu từ lâu rồi, dẹp sang một bên đi Trình tổng, ông cũng giữ thể diện đi.

Group này bình thường đã rất náo nhiệt rồi, Tiêu Chiến tán gẫu với họ nửa ngày, vốn là anh đã quen với mọi người, anh niềm nở với tất cả mọi người, tới đâu cũng rất cởi mở. Bình thường Vương Nhất Bác không nói gì, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Lần này thì xuất hiện rất nhanh, mới nói chuyện được một chút mà trên màn hình xuất hiện thêm mấy phong bao lì xì.

Vương Nhất Bác gửi một xấp, sau đó nói: Chào mừng thầy Tiêu.

Tiêu Chiến lập tức gửi lại biểu cảm “Moah moah chụt”, thỏ con bắn tim moah moah moah.

Thấy cay cay mắt rồi đấy, lão Tào nói: Hai người hôn thì hôn ở sau, đừng ra đây chọc mù mắt đám cẩu tụi tui nữa.

Vương Nhất Bác nói xong câu đó liền biến mất, không nói gì nữa. Tiêu Chiến bây giờ nhìn Vương Nhất Bác như mang theo bộ lọc hường phấn, nhìn kiểu gì cũng thấy mê mệt. Hắn nhoi lên gửi một câu “Chào mừng thầy Tiêu” cũng khiến anh cảm thấy hắn có vẻ ngốc xít đáng yêu.

Tiêu Chiến nói trong group: Tuần sau ăn một bữa đi.

Trình Ninh nói: Đến chỗ tôi này.

Tiêu Chiến không đồng ý tới chỗ của anh ta, anh nói đã đặt chỗ rồi. Bữa này anh mời, tới chỗ Trình Ninh thì anh không thể bỏ tiền ra được, một bữa cơm không tính là cái gì, nhưng không phải chuyện này.

Lão Tào nói: Tôi không đi được, thứ bảy máu chảy về tim hẹn hò với tình yêu rồi. Thầy Tiêu à, bao giờ cảm thấy không chịu được lão Vương, hoặc phát hiện ra năng lực của ổng không được, thì thầy tới tìm tôi nhé, tôi sinh long hoạt hổ.

Phương Hi: ….Tìm củ dưa nào khác đi, Viên Nhi.

Trình Ninh: Đậu.

Tưởng Đào: Lão Tào à trước mặt thầy Tiêu đừng như vậy.

Vương Nhất Bác biến mất hơn nửa buổi lúc này lại lên tiếng, hắn gửi tin nhắn thoại, giọng nói thản nhiên: “Đừng tơ tưởng, ông có thể ghi nhớ ba chữ này không.”

Phương Hi cũng bật cười gửi tin nhắn thoại: “Ông còn tơ tưởng nữa lão Vương nện ông đấy.”

Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến mê mệt đến mức híp mắt lại, anh thấy lão Tào bảo: Nhớ tàm tạm, ngày mai ngày mốt còn nhớ không thì phải xem tình hình nữa.

Anh tán gẫu với họ thêm một lúc nữa thì đặt điện thoại xuống, khoảng thời gian này thật ra anh cũng rất bận bịu. Trong tổ lại tiến hành một thí nghiệm mới, phòng thí nghiệm cũng mới nhập thêm mấy thiết bị, vẫn còn trong giai đoạn dùng thử. Tuy rằng Tiêu Chiến đắc ý tình trường, nhưng cũng không dám khinh thường công việc.

Thầy hướng dẫn tiến sĩ nhờ anh dẫn dắt hai thạc sĩ, Tiêu Chiến còn phải giúp sửa luận văn. Anh không học tiến sĩ ở trường này, thầy muốn giữ anh ở lại trường dạy, nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn về, bởi vì chuyện này mà thầy rất tiếc nuối, vốn là còn muốn dạy anh thêm nữa.

Giờ chất lượng thạc sĩ cũng không quá ổn, luận văn kia Tiêu Chiến cảm thấy viết còn không tốt bằng sinh viên chưa tốt nghiệp, toàn chắp vá lung tung từ mạng, chẳng nên hồn. Nếu là trước đây Tiêu Chiến còn giúp sửa lại, bây giờ anh là giảng viên nên tâm thái cũng khác, liền bảo họ về viết lại.

Còn phải dành ra hai ngày thứ tư, thứ năm, tới Bắc Kinh tham dự một hội thảo nghiên cứu. Thực ra bây giờ anh vẫn còn chưa đủ cấp bậc tham dự hội thảo nghiên cứu này, nhưng viện trưởng rất mến anh, bình thường có cơ hội như vậy đều dẫn anh đi. Tuy rằng Tiêu Chiến còn trẻ tuổi, nhưng năng lực chuyên môn vẫn rất cao, cũng rất có mắt nhìn, dẫn ra ngoài khiến người ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, trong lòng cũng thoải mái.

Lúc mở hội thảo thì rất nghiêm túc, nhưng thực ra ở đây toàn các giáo sư nổi danh quen biết lẫn nhau, có rất nhiều người thậm chí còn có quan hệ bạn học, sư huynh sư đệ, kết thúc hội thảo thì muốn tụ tập ăn một bữa. Nhiều người còn đỡ, chỉ là bữa cơm hàn huyên, nói chuyện lý luận học thuật, nhưng ít người thì khổ rồi, chỉ toàn là bạn học ngồi kề cà với nhau.

Lần này Tiêu Chiến theo phó viện trưởng dùng cơm một bữa, trên bàn đều là bạn học của phó viện trưởng, đều làm trong lĩnh vực giáo dục.

Tuần trước Tiêu Chiến vừa mới uống rượu, thế nhưng lần đó có ăn đồ lót dạ, lần này về cơ bản còn chưa ăn gì đã phải chặn rượu rồi. Trên bàn rượu đều là tiền bối, không có ý làm khó anh, nhưng phó viện trưởng cũng uống không ít, Tiêu Chiến lại là người trẻ tuổi, nên phải chặn rượu giúp ông.

Bữa cơm này có phần hơi khó chịu, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn biểu hiện rất bình thường, ngay cả khi nói chyuện cũng đều rất tỉnh táo lễ độ, còn đưa phó viện trưởng về phòng.

Về đến phòng rồi tâm lý căng thẳng của Tiêu Chiến liền dịu đi, anh cởi âu phục cởi áo khoác, vạt áo sơ mi phía sau đã ướt đẫm. Tiêu Chiến còn chưa tắm đã nằm co quắp trên giường, một phần vì men say, một phần vì dạ dày đau như có kim đâm vào. Gương mặt Tiêu Chiến trắng bệch, trong lòng than sao nhóm cổ giả này uống ghê thế.

Lúc Vương Nhất Bác gửi tin nhắn tới Tiêu Chiến vẫn giữ tư thế cuộn tròn mình không đổi, anh mò lấy điện thoại liếc nhìn, là Vương Nhất Bác hỏi xem anh đã nghỉ ngơi chưa.

Tiêu Chiến liền gọi điện thoại đi.

Vương Nhất Bác bắt máy rất nhanh, cất tiếng gọi êm tai “Thầy Tiêu à”.

Lúc đó Tiêu Chiến liền nở nụ cười, cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhiều. Anh hít mấy hơi thật sâu, để nhịp thở đều lại, sau đó cất tiếng gọi: “Thầy Vương ơi.”

“Uống rượu à?” Vương Nhất Bác hỏi anh.

Cổ họng bởi uống rượu nên hơi khàn, hơn nữa nhờ men say mà giọng rất dễ nghe. Tiêu Chiến nằm lỳ trên giường, cầm điện thoại nói với Vương Nhất Bác: “Uống nhiều lắm ấy.”

Vương Nhất Bác hỏi: “Dạ dày vẫn ổn chứ?”

Tiêu Chiến nghe xong liền cảm thấy rất thỏa mãn, tuy rằng cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng trước đó anh chỉ nói uống rượu bị đau dạ dày có một lần, sau đó mỗi lần uống rượu Vương Nhất Bác đều nghĩ tới dạ dày của anh, điều này khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất ấm lòng.
Đó giờ vào những lúc thế này Tiêu Chiến chẳng cậy mạnh, anh liền bán thảm để hắn an ủi, kéo dài giọng nói: “Ổn sao được, đau chết đi được ý…”

Vương Nhất Bác dừng lại, sau đó liền im lặng, Tiêu Chiến đợi nửa buổi mà vẫn chẳng nghe được câu nào.

Tiêu Chiến nở nụ cười: “Không có sau đó à thầy Vương? Không an ủi anh một chút à?”

Vương Nhất Bác thấp giọng nói: “Chưa nghĩ ra được nên nói gì thích hợp, cảm giác nói gì cũng rất giả tạo, vô dụng.”

Trong chớp mắt Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái và ấm áp. Vương Nhất Bác chính là người như vậy, hắn vốn chẳng biết dỗ người ta bằng mấy lời ngon tiếng ngọt. Đổi lại là người khác lúc này có thể nói ra một loạt lời quan tâm, em đã uống nước ấm chưa, em đã uống thuốc chưa, em nghỉ ngơi sớm vào.

Nhưng Vương Nhất Bác không phải người như vậy, ai cũng biết nói những lời này là vô dụng, mà vô dụng thì hắn chẳng nói nữa, đó giờ hắn xem thường việc lấy những lời này để dỗ dành.
Thế nhưng Tiêu Chiến nghe ra được sự để tâm trong lòng Vương Nhất Bác, hắn rất lo lắng cho anh.

Mồ hôi lạnh rịn trên chóp mũi Tiêu Chiến, anh lấy ngón tay lau một cái, đột nhiên nói với Vương Nhất Bác: “Thầy Vương à, ở mắt cá chân anh có một vết sẹo, tại khi còn bé bị ngã.”

Đề tài thay đổi quá đột ngột, Vương Nhất Bác không theo kịp dòng suy nghĩ của anh: “Hả?”

Tiêu Chiến cười nhạt, nhắm đôi mắt lại: “Đợi lần này anh về, em cũng xăm một hình cho anh đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro