Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 31.

Năm nay Tết Âm lịch muộn, còn chưa qua rằm Tiêu Chiến đã phải quay trở lại làm việc. Học kỳ này anh dạy hai môn, một tuần cũng chỉ lên lớp bốn lần, hai tiết dài, hai tiết ngắn, thời gian vẫn rất dư dả.

Tết đến có rất nhiều đồng nghiệp trong tổ bộ môn tăng cân, Tiêu Chiến tặng mấy hộp chocolate nhập khẩu cho mấy đồng nghiệp nữ.

“Từ khi tổ mình có thêm Tiểu Tiêu, chúng ta càng khó lăn lộn.” Thầy Từ là một người đàn ông trung niên đã đi dạy được hơn mười năm, dạo gần đây đã bắt đầu phát tướng, chính là kiểu giảng viên mà sinh viên sợ nhất, bài tập thì nhiều, thi cũng không dễ.

Một giáo viên nữ có tuổi khác trong tổ cười anh ta: “Làm đồng nghiệp bao nhiêu năm mà chưa thấy ông tặng tôi cái gì, năm ấy tặng tôi một hộp trà, cuối cùng để ở văn phòng cho ông uống.”

“Đừng sỉ nhục tôi,” Thầy Từ cười mấy tiếng, “Kỳ này tôi có dạy sinh viên lớp bà đấy, đừng để tôi đánh trượt.”

Giáo viên nữ kia họ Lâm, cũng dẫn lớp thạc sĩ. Cô quay trở lại ghế ngồi của mình: “Không dám động vào ông, ông đừng làm linh tinh, sang năm sinh viên của tôi muốn đi trao đổi.”

Tiêu Chiến mỉm cười nghe họ nói chuyện phiếm, thực ra hồi mới đi làm anh còn không thích ứng được, nhưng ở đây một thời gian cũng dần quen. Anh ngồi trên ghế ngáp một cái, tiện tay đăng lên trang cá nhân: Kết thúc kỳ nghỉ, còn chưa ngủ đủ, khó chịu.

Ngày đầu tiên đi làm đương nhiên sẽ mở cuộc họp. Lúc viện trưởng ở phía trên chủ trì cuộc họp, anh phải cố gắng lắm mới không để lộ cơn buồn ngủ của mình. Viện trưởng nói xong đến lượt viện phó nói, sau đó là chủ nhiệm, cuối cùng là tổ trưởng. Xong một vòng đầu óc Tiêu Chiến quay cuồng luôn, anh ra khỏi cửa liền choáng váng, đây chính là di chứng của kỳ nghỉ, cũng không biết phải mất mấy ngày mới điều chỉnh lại được.

Về văn phòng lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, không có tin tức gì. Anh mở wechat, trong trang cá nhân có không ít bình luận, anh đọc từng cái một, lúc đọc đến một dòng bình luận nọ, đột nhiên ngón tay anh dừng lại, sau đó không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.

Vương Nhất Bác gửi một biểu cảm cho anh, chính là một hộp quà màu xanh lục, là một cái hộp nho nhỏ, không nói gì thêm. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác bình luận vào trạng thái của Tiêu Chiến, phía dưới có vẻ rất náo nhiệt.

Lâm Hiên trả lời Vương Nhất Bác: Uầy.

Phương Hi trả lời Vương Nhất Bác: Ầy.

Lão Châu trả lời Vương Nhất Bác: Haha.

Lão Tào trả lời Vương Nhất Bác: Hai người buồn nôn quá.

Idol bị chế giễu như vậy đương nhiên Tiêu Chiến không kiềm chế được, anh suy nghĩ một chút rồi trả lời Vương Nhất Bác:【hôn hôn/】【hôn hôn/】

Thầy Tiêu làm chỗ dựa cho em.

Nhận lễ vật xong Tiêu Chiến không còn choáng váng nữa, sức sống tăng mãnh liệt, cái gọi là di chứng sau kỳ nghỉ đã biến mất tăm, không tồn tại.

Thực ra Vương Nhất Bác cũng không cố ý gửi cái kia, chỉ là hắn đọc dòng trạng thái của Tiêu Chiến nên rất muốn bình luận cho anh câu gì đó, nhưng hắn không nghĩ ra nên nói gì, cũng không biết dùng biểu cảm nào, hắn nhìn một vòng, cảm thấy cái này là được nhất. Nghĩ tới lời Tiêu Chiến nói đêm giao thừa, Vương Nhất Bác gửi xong thực ra cũng có chút ngại ngùng.

Hắn nghiêm mặt gửi xong không muốn nhìn lại điện thoại nữa.

Lục Tiểu Bắc đeo cặp chéo đi vào cửa tiệm, chạy vào sảnh rồi nhảy tưng tưng: “Đậu xanhhhhhhhhh lạnh muốn chết, xương muốn nứt ra.”

“Chính cậu cố tình còn gì,” Một thợ xăm khác trong cửa tiệm buổi chiều có khách, bản thân đang chuẩn bị công việc, liếc mắt nhìn cậu cười, “Cậu xem chỗ chúng ta có ai mùa đông còn mặc một quần để lộ mắt cá chân không, ra vẻ ta đây cơ à.”

Lục Tiểu Bắc còn giậm chân: “Em lái xe luôn chứ có đi dạo ở bên ngoài đâu, ai ngờ hôm nay lại lạnh như vậy, đi vài bước đã cóng cả người.”

Lục Tiểu Bắc bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế xem điện thoại, xem một lúc đột nhiên gọi Vương Nhất Bác một tiếng: “Đại ca từ tiên giới quay trở lại nhân gian rồi à?”

Vương Nhất Bác biết nhất định cậu ta đang nói chuyện hắn bình luận cho Tiêu Chiến, không phản ứng gì.

Một lúc sau Lục Tiểu Bắc lại bò qua, Vương Nhất Bác ngồi sau bàn muốn thiết kế, Lục Tiểu Bắc kéo ghế ra ngồi bên cạnh hắn. Mới đầu còn không nói gì, một lúc sau dường như không nhịn được, cậu nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh à, chuyện Thang Á Ninh… Anh đã nói với anh Tiêu của em chưa?”

Cây bút trong tay Vương Nhất Bác khựng lại, sau đó mới vẽ tiếp, nói: “Chưa.”

“Em cũng đoán anh chưa nói.” Lục Tiểu Bắc bảo vậy.

Ngày mai Vương Nhất Bác phải xăm hình vòng quanh chân, là một chiếc xích theo trường phái tả thực, hắn vẫn đang cúi đầu vẽ. Một lúc sau Lục Tiểu Bắc lại mở miệng, trong giọng nói cũng mang theo vẻ do dự: “Anh không định nói à?”

Lần này động tác của Vương Nhất Bác không dừng lại, nói: “Không tìm được cơ hội.”

Thực sự không tìm được cơ hội nào, hắn không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Cơ hội duy nhất chính là đêm giao thừa hôm ấy, nhưng hôm ấy Vương Nhất Bác không nỡ. Khi đó Tiêu Chiến thoải mái nằm trên sofa của hắn, nghe hắn kể lại chuyện ngày xưa, mấy lần Vương Nhất Bác muốn mở lời, nhưng cuối cùng đều nuốt ngược về. Bầu không khí thoải mái như vậy, một đêm đẹp như vậy, hắn không muốn đề cập tới những chuyện nặng nề ngày trước… cũng không dám nhắc tới.

“Ừm.” Lục Tiểu Bắc gật đầu một lúc sau lại thấp giọng nói, “Em cảm thấy… đừng giấu anh ấy. Hôm đó anh Tiêu nói, em nghe mà trong lòng cũng không chắc chắn, em sợ anh ấy chú ý điều này.”

Vương Nhất Bác “ừ” một tiếng, nói: “Không muốn giấu anh ấy.”

Hắn thật sự không muốn giấu anh, chỉ là khoảng thời gian này trường mới khai giảng, Tiêu Chiến bận nhiều chuyện, sau hôm đó đã hai tuần rồi Tiêu Chiến không tới cửa tiệm, tuy rằng mỗi buổi tối đều tán gẫu đôi câu, nhưng hai người vẫn chưa gặp mặt.

Có một buổi tối nọ Vương Nhất Bác hỏi anh: “Tuần này có tới không?”

“Tới chứ!” Tiêu Chiến trả lời rất dứt khoát, “Phải tới chứ, tuần này không có việc gì.”

“Được.” Vương Nhất Bác nở nụ cười.

“Em…” Lúc đó Tiêu Chiến nằm trên giường, âm cuối cất cao lên, anh cố ý nói một chữ rồi dừng lại, sau đó mới hỏi tiếp, “Em nhớ anh rồi à, thầy Vương?”

Vương Nhất Bác ở bên kia trầm mặc, hắn không quen nói thẳng những vấn đề này, qua nửa buổi mới khẽ “Ừ” một tiếng.

“Hahahaha, được rồi,” Tiêu Chiến vui đến mức híp mắt lại, anh bóp cái gối ôm, “Đợi anh nhé.”

Hôm họ nói chuyện điện thoại là thứ tư, đã hơn mười ngày rồi Tiêu Chiến không được gặp người ta, thực ra mỗi ngày anh đều rất nhớ thầy Vương. Trạng thái của hai người họ bây giờ chỉ thiếu một câu nói, nhưng Tiêu Chiến không thực sự muốn nói ra câu nói kia, sự mập mờ cao độ này mang tới cảm giác rung động và lãng mạn mà anh thích nhất. Thực ra đôi bên cùng ngầm thừa nhận tiến xa hơn, chỉ là Tiêu Chiến còn chưa muốn chấm dứt quá trình này, như một chiếc bánh gato bạn mong ngóng đã lâu, càng mong chờ thì càng trở nên ngon hơn. Không chỉ với anh, mà Vương Nhất Bác cũng thấy như vậy.

Sau khi cúp máy Tiêu Chiến nhắm mắt trở mình, trên gương mặt còn mang theo ý cười, trong lòng nói chiếc bánh gato nho nhỏ này của thầy Tiêu sẽ ngon tuyệt trần cho xem.

Nhưng mà Vương Lễ Vật cũng khó theo đuổi thật đó, quanh đi quẩn lại mà đã theo đuổi nửa năm rồi.

Anh định thứ bảy mới tới cửa tiệm, nhưng ở đó có người đang nắm giữ trái tim anh, nhất thời không kiềm chế được, buổi chiều thứ sáu không có việc gì, anh đi từ sớm, lái xe tới cửa tiệm. Dọc đường tới anh còn vòng đi mua mấy con thỏ nướng, ở cửa hàng mà nhóm Lục Tiểu Bắc thích ăn nhất.

Lúc anh đẩy cửa đi vào Lục Tiểu Bắc đang ở bên ngoài hút thuốc, thấy anh liền huýt sáo một cái.

Tiêu Chiến đưa hộp đồ trong tay cho cậu, hỏi: “Thầy Vương có việc à?”

“Không,” Lục Tiểu Bắc nhận lấy hộp đồ ăn, nói với anh, “Thầy Vương của anh cả đêm qua không ngủ, đang ngủ bù trên tầng ấy.”

“Cả đêm không ngủ?” Tiêu Chiến chau mày, thấy Lục Tiểu Bắc còn chưa rửa tay đã cầm chân thỏ lên gặm mà không đành lòng nhìn thẳng, “Em ấy làm gì mà cả đêm không ngủ?”

“Làm việc.” Lục Tiểu Bắc ăn đến là thích chí, vừa ăn vừa nói, “Có anh giai đổi giờ bay, hôm nay phải đi rồi, nên đại ca em đẩy nhanh tiến độ cho anh ấy.”

Tiêu Chiến chau mày nói: “Không thể bắt idol của anh làm việc như thế chứ.”

Nói rồi anh cũng đi vào luôn, Lục Tiểu Bắc ở phía sau vụng trộm bĩu môi, idol nhà anh bình thường đều làm đúng giờ, một năm tăng ca có mấy lần. Hiếm lắm mới tăng ca một bữa mà đã đau lòng như thế rồi.

Hừ.

Tiêu Chiến biết tối qua Vương Nhất Bác tăng ca, bởi vì lúc anh gọi điện tới Vương Nhất Bác vẫn còn ở cửa tiệm, nhưng còn chưa nói được mấy câu anh đã đi ngủ, chỉ là không ngờ người này làm việc cả đêm.

Từ Lâm đang ở bên trong nói chuyện với một thợ xăm, Tiêu Chiến vẫy tay chào cô bé, sau đó liền đi lên tầng. Cửa phòng ngủ của Vương Nhất Bác ở trên tầng đang đóng kín, Tiêu Chiến không gõ cửa, mở cửa đi vào.

Vương Nhất Bác ngủ rất say, nhịp thở đều đều. Tối qua hắn không về, còn chưa cạo râu, râu mọc lún phún dưới cằm. Căn phòng này trước đây có một cái ghế, không biết bị đẩy đi đâu rồi, Tiêu Chiến liền ngồi xuống bên giường, anh không đụng vào Vương Nhất Bác, lúc ngồi xuống rất cẩn thận.

Kết quả anh vừa ngồi xuống giường, còn chưa ngồi vững chỗ, Vương Nhất Bác đột ngột mở mắt ra, nhìn thẳng về phía anh.

Tiêu Chiến bất ngờ đối mắt với hắn, bởi chưa chuẩn bị tâm lý nên sửng sốt một chút, sau khi lấy lại phản ứng thì nở nụ cười, anh đang định cất tiếng, Vương Nhất Bác lại đột nhiên trốn về phía sau một chút.

Tiêu Chiến chau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Anh làm.. em sợ à?”

Cảnh tượng này có cảm giác quen thuộc không tên, trước đây đã có một lần như vậy. Tiêu Chiến vươn tay ra muốn vỗ về hắn, thế nhưng Vương Nhất Bác không cho anh đụng vào, liền ngồi dậy.

Bàn tay Tiêu Chiến duỗi ra vẫn còn khựng lại ở đó, anh bị phản ứng của Vương Nhất Bác làm cho mờ mịt. Anh mở to mắt nhìn, bật cười: “Em trốn anh à thầy Vương? Còn ngái ngủ à? Tiểu công chúa?”

Vương Nhất Bác nhìn anh, qua hồi lâu cũng không nói gì, chỉ nhìn như vậy.

Tiêu Chiến chau mày, nhẹ giọng hỏi: “Em bị bóng đè à? Đừng sợ.”

Đến lúc này Vương Nhất Bác mới hoàn hồn lại, hắn dời tầm mắt, ra sức day ấn đường.

“Em sao vậy?” Tiêu Chiến vươn tay ra, thấy hắn không trốn mới khẽ vỗ về mấy cái, “Anh thấy em ngủ say, nếu không anh đã không ngồi xuống rồi, xin lỗi vì đã đánh thức em.”

“Không sao, không liên quan gì tới anh.” Vương Nhất Bác lắc đầu, hắn vẫn cúi gằm, giọng khàn đặc: “Thầy Tiêu à, tâm sự đi.”

“Ừ, tâm sự đi.” Mặc dù Tiêu Chiến rất bất ngờ với chuyện hắn vừa tỉnh lại đã muốn tâm sự, nhưng dù Vương Nhất Bác nói gì anh cũng rất thích nghe, đương nhiên liền nhận lời luôn.

Vương Nhất Bác lại ngồi một lúc, mới xuống giường, nói: “Em thu dọn một chút.” “Ừm.” Tiêu Chiến nhìn ra tâm tình hắn không được tốt, cũng không nói nhiều.

Nhưng cuối cùng họ cũng không thể tâm sự được, Vương Nhất Bác vừa đi rửa mặt về, Tiêu Chiến đã đứng dậy nói: “Xin lỗi, để hôm khác chúng mình nói chuyện đi, ban nãy mẹ anh gọi điện nói dì anh nhập viện, anh đi xem thế nào.”

Vương Nhất Bác chau mày lại: “Ừm, anh mau đi đi. Cần em đi cùng anh không?”

Tiêu Chiến lắc đầu, lại đi tới xoa đầu hắn, vẫn có cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, sau đó lại vân vê tai hắn. Tiêu Chiến ghé bên tai hắn nói: “Ban nãy em sợ lắm à? Vuốt vuốt lông cho em này, đừng sợ nữa.”

Lòng bàn tay anh thực sự có sức mạnh động viên người khác, tâm trạng kích động lo lắng trong lòng Vương Nhất Bác ban nãy đã vơi đi nhiều. Vương Nhất Bác nói: “Mau đi đi, lái xe từ từ.”

“Ừ,” Tiêu Chiến nở nụ cười với hắn.

“Đừng lo, chắc là dì lại hạ đường huyết, bệnh cũ ấy mà, để anh đi xem.”

Chuyện cũng giống như Tiêu Chiến đoán, hạ đường huyết, ở viện truyền hai chai nước đường rồi về. Lúc anh tới bác sĩ Từ cũng ở đó, đây không phải bệnh viện của mẹ anh, xe cứu thương đưa tới bệnh viện gần nhất.

Dì không bị làm sao nên cũng không thích ở lại bệnh viện lâu, đến khi tỉnh lại muốn về nhà, không có bệnh gì nguy hiểm, mọi người tản đi. Chị họ tiễn bác cả, Tiêu Chiến đưa mẹ về.

Đã về nhà thì dùng bữa rồi mới đi, Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: Không sao cả, mai gặp lại nhé.

Tin nhắn này Vương Nhất Bác không trả lời, có lẽ là không thấy.

Mẹ hỏi ngày mai Tiêu Chiến có lịch gì không.

Tiêu Chiến nói: “Sao vậy, có chuyện gì ạ?”

Bác sĩ Từ lắc đầu: “Không có chuyện gì, hỏi chút thôi.”

Tiêu Chiến nở nụ cười: “Con kín lịch rồi.”

Anh nói thật, đúng là anh đã xếp kín lịch rồi, từ sáng tới tối ở chỗ của đối tượng.

Sáng thứ bảy Tiêu Chiến thu thập một chút rồi tới cửa tiệm, lúc anh đi vào cửa tiệm có người đi cùng anh. Lúc người này mở cửa Tiêu Chiến thấy hình xăm thanh đao trên tay anh ta, trên thanh đao còn có một con mắt người, nhìn rất ngầu, chỉ là có vẻ hung dữ, mũi đao chĩa về phía gan bàn tay.

Người kia thấy Tiêu Chiến cũng đi vào, sau khi đẩy cửa còn ra dấu mời, ra hiệu anh đi vào trước.

Tiêu Chiến nở nụ cười, anh cũng không khách khí, cất bước đi vào.

Anh còn tưởng tầm giờ này trong cửa tiệm chỉ có Từ Lâm, không ngờ cả Vương Nhất Bác và Lục Tiểu Bắc đều có mặt. Vương Nhất Bác cầm bản thảo của Lục Tiểu Bắc nhận xét, nói nét của cậu hơi thừa thãi.

Lúc Tiêu Chiến đi vào Lục Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn anh, giơ tay ra: “Đến sớm thế… Ơ?”

Cậu nói được một nửa thì trông thấy người đi vào đằng sau Tiêu Chiến, mới đầu còn có vẻ sửng sốt, sau đó liền trợn tròn mắt: “Anh tới đây thể hiện cái gì.. hả thầy Phụng Lôi?”

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn, người kia mỉm cười về phía Vương Nhất Bác và Lục Tiểu Bắc, sau đó chắp tay vái, cười nói: “Đại ca ăn Tết vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro