Phần 17.
Hai môn Tiêu Chiến dạy đều thi sớm nhất trong trường, mới đầu tháng mười hai đã phải chuẩn bị đề thi rồi. Tiêu Chiến không phải giáo viên thích làm khó học sinh, thành tích bình thường chiếm 40%. Chỉ cần làm đủ bài tập giao về nhà, đi học điểm danh không nghỉ quá nhiều lần, thành tích bình thường cũng đủ qua môn rồi.
Tuy rằng đề thi không đơn giản, nhưng điểm chuyên cần và điểm tự học chiếm 40% đã là nhân nhượng rồi.
Lớp trưởng nhắn tin wechat dò hỏi anh, khéo léo hỏi có thể tiết lộ trọng điểm thi không.
Tiêu Chiến bảo họ hãy ôn tập cho tốt, không có trọng điểm.
Lớp trưởng rầu rĩ gửi tin nhắn: Châm chước đi mà thầy Tiêu, sách dày quá, bọn em không có manh mối nào, chẳng biết ôn tập từ đâu. Em được cả lớp giao trọng trách, nếu không dò hỏi được gì em biết ăn nói thế nào đây.
Tiêu Chiến trả lời cậu: Thế này đi, cho trọng điểm cũng được, nhưng điểm chuyên cần và tự học giảm xuống còn 20%, các cậu tự suy nghĩ đi.
Lớp trưởng liền nói: Thôi thầy Tiêu ạ, không cần trọng điểm nữa, 40% OK rồi.
Tiêu Chiến liền gửi biểu cảm "Ok" cho cậu.
Một lúc sau lớp trưởng lại hỏi: Thầy đã uống chỗ thuốc lần trước chưa? Mấy hôm nữa em lại lấy thêm cho thầy.
Tiêu Chiến đọc tin nhắn này, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Nhận tấm lòng, nhưng đừng đưa thuốc nữa. Gửi cho thầy cách liên lạc luôn đi.
Thực ra chỗ thuốc đó Tiêu Chiến không đụng vào tí gì, anh thực sự không uống được thuốc Đông y, đắng chết đi được. Chỗ thuốc ấy anh mang về đưa cho lão Tiêu, lão Tiêu không sợ đắng, còn rất thích uống.
Lớp trưởng cũng không kiên trì thêm, liền gửi cho anh một dãy số. Tiêu Chiến lưu lại, định sau này mua một ít cho lão Tiêu, nghe bác sĩ Từ nói hiệu quả không tồi.
Tiêu Chiến cất điện thoại đi, tiếp tục cân nhắc độ khó bài thi. Thực ra anh đã xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng cảm thấy không có vấn đề gì, liền gửi cho thầy chủ nhiệm. Học kỳ này còn hai tuần nữa là xong việc, thi xong anh cũng ở trong trạng thái bán nghỉ ngơi.
Ngoài một dự án nghiên cứu ra, về cơ bản mùa đông này anh không còn việc gì nữa.
Trước kia Tiêu Chiến không có cảm giác gì với chuyện đi làm, nhưng giờ không còn giống trước nữa, anh rất mong chờ được nghỉ. Dù sao thì thầy Tiêu bây giờ cũng có nhiệm vụ rồi.
Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, nhận được một tin nhắn wechat. Thế mà lại là Tưởng Đào, kể từ khi kết bạn họ chưa từng liên lạc qua, ở inbox ngoài thông báo kết bạn ra thì đây là tin nhắn đầu tiên.
Tưởng Đào: Thầy Tiêu à, có phải anh đặt ghế massage không? Mẹ tôi nói thoải mái lắm. Khiến anh phải tốn kém rồi. Cảm ơn thầy Tiêu nhiều.
Tiêu Chiến trả lời: Sao nói chuyện khách sáo vậy, cô dùng thoải mái là tốt rồi.
Tưởng Đào nói: Thế tôi không cảm ơn nữa, sau này có việc gì cần nhờ tôi thì cứ nói nhé.
Tiêu Chiến mỉm cười trả lời anh ta: Yên tâm đi, nhất định sẽ không khách khí với cậu đâu.
Tưởng Đào là một người thành thật, nói chuyện đều rất nghiêm túc, không quá gần gũi như nhóm Phương Hi và lão Tào. Nhưng Tiêu Chiến vẫn có ấn tượng rất tốt với anh ta, những đứa con vùng núi, trên người đều toát lên vẻ hiền lành chất phác.
Tiêu Chiến bỏ ra mười ngàn mua chiếc ghế kia, cùng kiểu anh mua cho lão Tiêu và bác sĩ Từ. Phương Hi giấu hai mươi ngàn khiến người ta trả thẳng về, nhưng chiếc ghế massage của Tiêu Chiến làm thế nào cũng không trả được, mà người lớn dùng lại rất thoải mái. Anh không phải người trong nhóm kia, chỉ bám lấy Vương Nhất Bác đi cùng, thực ra anh làm vậy là giúp Vương Nhất Bác lấy ân tình. Trong lòng Tiêu Chiến biết rõ, Vương Nhất Bác cũng hiểu được.
Từ giờ anh không thể tới chỗ Vương Nhất Bác vào cuối tuần nữa, trong lòng vẫn cứ đau đáu chuyện này, có thời gian rảnh nhất định phải đi. Tuần này trước khi tới Tiêu Chiến còn cố ý vòng một chuyến, tới tiệm hoa mình đặt để lấy hoa. Hôm nay anh chọn một bó hoa tươi nho nhỏ, là hoa hồng vàng phối cùng hoa hồng trắng, rất ngây thơ rất thanh xuân, Tiêu Chiến cầm bó hoa trong tay mà cảm tưởng mình như cậu chàng mười tám tuổi đang theo đuổi mối tình đầu.
Từ Lâm đang ở sảnh ngoài làm móng miễn phí cho người ta, thấy Tiêu Chiến đi vào, liền mỉm cười chào: "Anh."
"Chào buổi sáng." Tiêu Chiến cũng chào cô bé.
Từ Lâm chỉ chỉ tay vào trong nhà, nhỏ giọng nói: "Lão đại đang ở đây, nhưng đang làm việc, hôm nay anh ấy làm từ sớm."
Tiêu Chiến gật đầu đi vào trong.
Anh vừa đi vào liền trông thấy Vương Nhất Bác, hắn đang dựa vào lan can tầng hai để xăm cho khách, xăm ở sau vai. Hắn nghiêng người ngồi, rất chăm chú, Tiêu Chiến tới cũng không nhìn thấy.
Tiêu Chiến đứng dưới tầng rất lâu, cứ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác làm việc như vậy.
Lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là gợi cảm nhất, câu này người ta nói đi nói lại đến nhàm. Nhưng lúc này Tiêu Chiến cảm thấy câu nói đấy rất đúng, Vương Nhất Bác chăm chú như vậy, từng động tác, ánh mắt, bắp tay căng ra, chiếc cằm sắc nét rắn rỏi, tất cả đều khiến con người ta say mê.
"Anh Vương ơi, hơi đau rồi." Người ngồi trước Vương Nhất Bác là một anh chàng to lớn, đầu trọc, ăn mặc theo trào lưu, vừa nhìn đã biết là một chàng mập thời thượng.
Vương Nhất Bác không trả lời, làm xong một họa tiết nhỏ mới ngừng tay, hỏi anh ta: "Không chịu được à? Nghỉ một lát nhé?"
"Không phải không chịu được, tại chỗ ban nãy hơi nhói." Chàng mập ngồi ngược ghế, cánh tay gác lên thành ghế.
Vương Nhất Bác điều chỉnh màu sắc, lúc nhìn hình ánh mắt lơ đãng lướt qua Tiêu Chiến ở dưới tầng. Chỉ lơ đãng chút thôi, dưới tầng vốn không có người, không phải chuyện gì to tát. Đang định tiếp tục, lại đột nhiên dừng lại. Hắn quay đầu nhìn xuống dưới tầng, Tiêu Chiến hơi dựa vào sofa, vừa ôm bó hoa vừa nhìn hắn cười.
Vương Nhất Bác sửng sốt mất mấy giây, mới cất tiếng nói: "Sao không lên tiếng."
"Anh thấy em tập trung quá nên không dám làm phiền," Tiêu Chiến giơ bó hoa trong tay lên, "Thầy Vương, hoa của em tới rồi."
Lục Tiểu Bắc đang xăm hình cho khách dưới tầng một, nghe thấy tiếng Tiêu Chiến nói chuyện liền gọi với ra: "Hoa thần tới rồi à?"
"Ờ, cậu lo việc của cậu đi." Tiêu Chiến cũng to tiếng đáp lại, "Không tới tìm cậu đâu."
Tiêu Chiến nghe thấy Lục Tiểu Bắc cười nói "Mịa".
Anh mang hoa lên tầng, tiếng máy cuộn cảm của Vương Nhất Bác kêu rè rè. Tiêu Chiến ôm bó hoa đứng bên cạnh, Vương Nhất Bác ngừng tay, lấy chân đẩy cái ghế ra, hất hất cằm: "Ngồi đi."
Tiêu Chiến liền ngồi lặng yên bên cạnh.
Chắc hôm nay hắn xăm hình chim ưng, nét phác họa đứt quãng, Tiêu Chiến cũng đoán vậy thôi. Hình Vương Nhất Bác xăm đều không vẽ rõ ràng trước, có những bức hình còn không vẽ, lên màu luôn. Bức hình hôm nay Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn ra được khung xương, dường như là cánh, nhưng nhìn thêm một lúc lại rất giống xương bả vai trên cơ thể người.
Chàng mập dường như hơi đau, bộ dạng nhe răng trợn mắt, rất dữ tợn. Tiêu Chiến nhìn thấy hơi buồn cười, nhưng không tiện cười. "Để hoa xuống đi." Tiêu Chiến vẫn ngồi bên cạnh mải ngắm bức hình, Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Chiến nhìn về phía hắn, nhếch nhếch khóe môi, "Không có gì, cứ để anh ôm hoa đi, để em nhìn thêm một lúc, không lát nữa em bỏ vào thùng nước luôn."
Chàng mập phía trước đột nhiên cất tiếng, quay đầu nhìn hai người một chút: "Hai anh...?"
Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu với cậu ta, giọng nói chắc nịch: "Hai chúng tôi."
Chàng ta há miệng, nhìn Vương Nhất Bác: "Anh Vương à... anh chơi "dại" phết nhở?"
"Ơ dại cái gì mà dại? Hoa tôi mang tới dại chỗ nào? Hoa của tôi không tinh khôi ngây thơ à?" Tiêu Chiến chỉ chỉ vào bó hoa của mình, "Cậu nhìn kỹ hoa của tôi đi, dại chỗ nào?"
Chàng mập bật cười quay đầu đi.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, ánh mắt Tiêu Chiến trong trẻo thản nhiên, còn chớp mắt một cái. Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ: "Đừng đùa nữa, thầy Tiêu."
Tiêu Chiến liền gật đầu, trả lời tỉnh bơ: "Được, tốt thôi."
Anh cứ như vậy lặng lẽ nhìn hắn làm việc, nhìn bức hình dần dần hoàn thiện dưới tay hắn, Tiêu Chiến rất hưởng thụ quá trình này, cũng cảm thấy rất thần kỳ. Qua một lúc anh có thể cảm nhận được danh tiếng của Vương Nhất Bác ngoài kia không phải không có lý do, kỹ thuật thật sự rất chắc chắn, rất bá đạo. Sau khi lên đường viền có thể nhìn ra được là một con dơi, bên trong cánh có xương người, thoạt nhìn có vẻ khủng bố.
"Có mệt không? Đằng kia có ghế dài kìa." Vương Nhất Bác nghiêng đầu nói.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Không mệt, không cần để ý tới anh đâu."
Nhưng chàng mập phía trước có vẻ rất mệt mỏi, cứ chốc chốc lại thay đổi tư thế một chút. Trước mặt chàng ta bày một đống đồ ăn vặt và đồ uống. Thi thoảng Từ Lâm lại đi tới hỏi chàng ta có muốn ăn gì không, có khát không. Cô bé cũng hỏi Vương Nhất Bác hai lần, nhưng Vương Nhất Bác đều lắc đầu.
Sau đó Tiêu Chiến đặt bó hoa xuống, đi rót cho Vương Nhất Bác một cốc nước. Từ lúc anh ngồi đây không thấy Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, cũng không uống ngụm nước nào.
"Uống nước đi." Tiêu Chiến đưa cốc nước tới bên cạnh hắn, Vương Nhất Bác không nhận, lắc đầu nói: "Không cần."
Tiêu Chiến không lấy đi, nói: "Uống đi, miệng em khô rồi kìa."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, không lên tiếng, hắn tháo găng tay nhận lấy cốc nước, uống xong lại trả về tay Tiêu Chiến. Sau đó thay găng tay khác, bóp ít xà phòng ra lau.
"Này," Phía dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng Lục Tiểu Bắc, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến nói: "Anh phải đưa tới tận miệng ấy, lúc bọn em làm việc không nghỉ tay được, không quan tâm rồi anh Tiêu."
Lục Tiểu Bắc cố ý, cười đến là ám muội, "Lần sau nhớ nhé, không thì anh đừng đưa cốc nữa, cứ uống rồi đút bằng miệng, đỡ làm lỡ việc."
Thực ra cũng không phải Tiêu Chiến không nghĩ tới, lúc đứng lên rót nước anh đã đắn đo trong lòng rồi, nghĩ không biết nếu lát nữa làm càn một chút, dán tới miệng Vương Nhất Bác, không biết sẽ thế nào, nhưng cuối cùng vẫn ngại ngùng, không dám, sợ hắn không uống. Giờ anh vẫn chưa rõ giới hạn của Vương Nhất Bác, không biết người này có thể chấp nhận tới mức độ nào mới không cảm thấy bị mạo phạm.
Tiêu Chiến hỏi Lục Tiểu Bắc: "Cậu xong việc rồi à?"
"Ừa, xong rồi. Em tiễn khách về, ngẩng đầu lên thì thấy anh săn sóc người ta đấy." Lục Tiểu Bắc nói.
Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu lên, hắng giọng một cái, nói: "Im đi, đi vẽ hình của cậu đi."
Lục Tiểu Bắc bĩu môi, đi ra sảnh ngoài ngồi hút thuốc.
Từ Lâm ở sảnh ngoài vẫn còn đang làm móng cho một em gái khác, em gái nhỏ giọng hỏi Từ Lâm: "Trong đó.. hai người họ là một đôi à chị?"
Từ Lâm hé miệng cười, không lên tiếng.
Lục Tiểu Bắc cười hề hề, hít một hơi thuốc: "Bọn họ á? Em thấy bọn họ có giống không?"
"Giống ạ," Luôn có những em gái cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, cô bé cười cười hơi đỏ mặt, "Em thấy giống lắm. Anh trai ban nãy cầm hoa đẹp trai ghê á.."
Em gái còn nhỏ giọng hỏi Từ Lâm: "Rốt cuộc hai người họ có phải một đôi không ạ? Nghe còn rất ngọt ngào.."
"Ngọt thật," Từ Lâm cười nói, "Ngọt như mía lùi."
Ngoài kia nói gì thực ra trong nhà đều nghe thấy, chỉ là có mấy lời cô bé nhỏ giọng nói nên không nghe rõ. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, chỉ cười chứ không nói gì. Vương Nhất Bác cúi đầu làm việc không ngẩng đầu lên, cũng không biết có nghe thấy hay không nữa.
Cho đến lúc này vẫn là một ngày rất hoàn mỹ, ban nãy Tiêu Chiến còn gọi rất nhiều món ngon để lát nữa mời mọi người một bữa lớn, còn nghĩ xem không biết có nên gọi thêm hai chai rượu không.
Kết quả dòng suy nghĩ lập tức bị Lục Tiểu Bắc cắt ngang.
Nghe giọng Lục Tiểu Bắc rất tức giận: "Mày đến làm cái quái gì? Mau cút đi, sợ đi chậm thì anh Bắc giúp mày tăng tốc."
Giọng đối phương rất khó nghe, cứ như trên dây thanh quản có lỗ hổng, giọng khàn khàn chối tai. Người kia nở nụ cười nói: "Không tìm mày, tao tìm Vương Nhất Bác."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro