PN 1. Mỗi ngày đều hạnh phúc
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên inh ỏi.
Tiêu Chiến từ trong vòng tay ấm áp của Vương Nhất Bác cựa mình ngồi dậy, vươn tay quờ quạng tìm điện thoại tắt chuông. Cúi người tặng cho lão công nhà mình một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, anh nhéo nhéo chiếc má phúng phính của cậu, vừa nhéo vừa gọi.
- Cún con, mau dậy đi. Không phải em nói hôm nay có lớp dạy buổi sáng sao? Còn ngủ nữa là muộn đấy.
Vương Nhất Bác mắt cũng không buồn mở, kéo Tiêu Chiến ngã lên trên người mình ôm chặt.
- Bảo bối, 5 phút nữa thôi. Đi mà ~
Vương Nhất Bác đã 30 tuổi nhưng làm nũng cực kỳ điêu luyện, giọng nói còn ngái ngủ vừa khàn khàn gợi cảm hòa quyện với sự đáng yêu, khiến Tiêu Chiến bao năm qua vẫn không có cách nào chống cự, chỉ đành thỏa hiệp.
- 5 phút thôi đấy.
Vất vả mãi Tiêu Chiến mới gỡ được vòng tay như gọng kìm của cậu, vệ sinh xong liền chạy sang phòng đối diện đánh thức con trai bảo bối.
Tiêu Chiến từ trong chăn nhỏ đào ra một bé con bụ bẫm. Bé mặc đồ thân liền hình thỏ xám nhỏ, trên mũ áo gắn hai chiếc tai dài rũ xuống trông đặc biệt đáng yêu. Tiêu Chiến ôm bé vào lòng nhẹ nhàng lay lay.
- Bánh Quy, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi. Mau dậy thôi.
Bé con vùi khuôn mặt nhỏ trắng trẻo non mềm vào lòng cha, hai mắt vẫn nhắm chặt, mấp máy miệng nhỏ.
- Cha ~ Bánh Quy buồn ngủ lắm ~
Tiêu Chiến yêu thương hôn lên trán con, vỗ vỗ mông nhỏ ụ thịt của bé.
- Trả lời nghĩa là tỉnh rồi nha. Bánh Quy giúp cha kêu baba dậy, để baba làm vệ sinh cho con, có được không?
Bánh Quy nửa tỉnh nửa mơ gật gật đầu, Tiêu Chiến bật cười ôm bé mang qua phòng mình đặt bên cạnh Vương Nhất Bác, để hai bố con hò nhau dậy. Nhìn Bánh Quy thuần thục bò lên người cậu, Tiêu Chiến xoay người ra ngoài. Anh còn phải chuẩn bị bữa sáng đây.
Bé con mơ mơ màng màng trèo lên người ba ba, hai chân nhỏ dang rộng ngồi vững liền nhún nhún, vừa nhún vừa dùng giọng sữa kêu.
- Baba ~ baba ~
Bánh Quy được hai người cha của bé nuôi đến trắng trẻo mập mạp, mới 4 tuổi nhưng trọng lượng không nhẹ chút nào. Vương Nhất Bác bị cục thịt nhỏ đè đến khó thở, mắt nhắm mắt mở ôm bé con vào lòng, xoay người nằm nghiêng.
- Bánh Quy, còn sớm lắm. Ngủ thêm một chút, ngoan.
Bánh Quy vẫn hơi buồn ngủ, nằm trong vòng tay baba bé ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tiêu Chiến ở trong bếp bận rộn một hồi, đến khi đem món cuối cùng đặt lên bàn vẫn chưa thấy hai bố con dắt nhau ra ăn sáng.
- Làm cái gì mà lâu vậy không biết.
Lau tay cởi tạp dề, anh vừa lẩm bẩm vừa rảo bước về phòng.
Trên giường lớn tối màu, một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say sưa. Mọi người vẫn luôn nói Bánh Quy giống Vương Nhất Bác nhiều hơn quả thật không sai. Hai bố con nằm sát bên nhau thế này mới thấy bé con và cậu giống như từ một khuôn đúc ra, chỉ khác nhau ở chỗ người lớn thì góc cạnh quyến rũ, còn đứa nhỏ ngây thơ khả ái.
Mặc dù trong lòng hơi ghen tỵ vì Bánh Quy mang một nửa dòng máu của anh lại không giống anh nhiều lắm, Tiêu Chiến vẫn bị hình ảnh vừa đáng yêu vừa ấm áp này làm cho đáy lòng mềm nhũn. Anh nhanh tay với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường chụp lại, định bụng lát nữa gửi lên nhóm gia đình trên Wechat cho ông bà hai bên cùng xem.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngồi xuống giường, một tay vỗ mông con, một tay nhéo má baba.
- Bảo bố con hai người gọi nhau dậy, bây giờ lại ôm thành một đoàn ngủ nướng thế này sao?
- Em dậy ngay đây.
Vương Nhất Bác bị lão bà nhéo tỉnh rất nhanh liền mở mắt, ôm theo cục cưng nhỏ trong ngực lật đật vào phòng tắm.
Bánh Quy mơ màng bị baba đặt ngồi trên bệ rửa mặt, cầm bàn chải khủng long nhỏ ngơ ngác đánh răng.
Vương Nhất Bác rất nhanh vệ sinh sạch sẽ, lại lấy khăn mặt in hình động vật nhỏ đáng yêu nhẹ nhàng lau mặt cho con.
Ở bên ngoài, Tiêu Chiến chu đáo giúp bố con hai người chuẩn bị quần áo tươm tất mới vào bếp hâm lại thức ăn cho nóng.
Thay đồ xong, bố con Vương Nhất Bác mới dắt díu nhau từ phòng ngủ đi ra. Để Bánh Quy ngồi ngay ngắn trên ghế ăn trẻ em bên cạnh bàn, cậu mới yên tâm ngồi xuống.
Cuộc sống hiện đại luôn vội vã và bận rộn, rất nhiều người ưa chuộng bữa sáng kiểu Tây làm rất nhanh để tiết kiệm thời gian. Trái lại, gia đình Vương Tiêu trước giờ vẫn luôn lấy những món điểm tâm truyền thống Trung Hoa để bắt đầu ngày mới. Trên bàn ăn có một đĩa lớn bánh bao trắng mịn, một đĩa hoành thánh với lớp vỏ mỏng gần như trong suốt căng đầy nhân thịt, một đĩa bánh quẩy vàng óng nóng hổi và một bình nước ép hoa quả.
Tiêu Chiến đem bát nhỏ hình đầu cún đáng yêu đặt trước mặt Bánh Quy ôn nhu nói.
- Bánh Quy muốn ăn gì? Để cha lấy cho con.
- Con muốn bánh bao nhỏ, ưm... cái kia kia.
Bánh Quy trỏ ngón tay bé xíu chỉ vào bánh bao và hoành thánh, cái miệng nhỏ chu chu giống y đúc ba ba đang phồng má nhai đồ ăn của bé, đặc biệt khiến người thương yêu.
Trong lúc Tiêu Chiến cắt nhỏ thức ăn cho Bánh Quy, Vương Nhất Bác nhanh chóng giải quyết một chiếc bánh bao nhân thịt lớn, lại uống hết nửa ly nước ép rồi nói.
- Bảo bối, anh mau ăn đi. Để em cho con ăn.
Tiêu Chiến cũng không khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn.
Thực ra Bánh Quy có thể tự ăn bằng thìa được, chỉ là ăn xong bé cũng tự biến mình thành mèo hoa nhỏ luôn. Buổi sáng không có nhiều thời gian tắm rửa thay đồ cho bé, Vương Nhất Bác liền tự tay đút cho bé ăn, trong lúc chờ con nuốt tranh thủ ăn thêm một chút.
Tiêu Chiến nhìn người đàn ông vụng về hôm nào bây giờ đã thuần thục thổi nguội từng thìa đút con ăn, khóe môi không kìm được cong lên nụ cười hạnh phúc. Cún con nghịch ngợm ấu trĩ của anh không biết từ lúc nào đã trở thành trụ cột vững chắc mà anh có thể yên tâm dựa vào rồi.
Hôm nay là thứ bảy, Bánh Quy không phải đến trường mẫu giáo. Như thường lệ, bé theo baba đến lớp vũ đạo.
Trước khi đi làm, bố con Vương Nhất Bác mỗi người tặng cho Tiêu Chiến một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào. Bánh Quy chu cái miệng nhỏ thơm lên má cha yêu dấu của bé. Tại sao lại là má mà không phải chỗ khác sao? Bé cũng từng thắc mắc với baba như vậy, baba bé trả lời là:
"Bởi vì cha là của baba rồi, baba chỉ có thể cho Bánh Quy mượn hôn hai má thôi, chỗ khác đều không được."
Bánh Quy còn nhỏ như vậy làm sao biết nói lý với baba Vương Nhất Bác lươn lẹo thành thói của bé được, cái hiểu cái không ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Chiến lúc đó cũng có mặt tại hiện trường, nghe Vương Nhất Bác giải thích cho Bánh Quy thì véo eo cậu cảnh cáo không được dạy hư con, sau đó cười cười mặc kệ hai bố con to nhỏ với nhau.
Chờ Bánh Quy hôn xong, Vương Nhất Bác liền ôm con lên để bé vùi mặt vào vai cậu. Một tay cậu bế con, tay kia vòng ra sau gáy Tiêu Chiến kéo anh vào nụ hôn sâu.
Kết thúc nụ hôn ướt át, một nhà ba người tạm biệt nhau lên xe đi làm.
----------------------------
Câu lạc bộ vũ đạo của Vương Nhất Bác được thành lập hơn một năm trước với hai người bạn tốt cũng là dancer của cậu. Cả ba người trong giới vũ đạo đều có danh tiếng và thành công nhất định, câu lạc bộ vì thế mà thu hút được không ít học viên.
Vương Nhất Bác được mọi người nhất trí giao cho phụ trách các lớp thiếu nhi. Bởi vì cậu là người duy nhất đã có con, chắc chắn kinh nghiệm câu thông với đám nhỏ tốt hơn người khác nhiều.
Ban đầu mọi người đều cho rằng lớp thiếu nhi sẽ không được hoan nghênh, dù sao phần lớn cha mẹ vẫn chú trọng việc học văn hóa nhiều hơn. Không ngờ, số lượng học viên đăng ký lớp thiếu nhi lại vượt ngoài mong đợi. Mọi người tò mò hỏi nhân viên phụ trách tư vấn và làm thủ tục nhập học mới biết, thì ra đa số học viên nhỏ đều có mẹ hoặc chị là fan của Vương Nhất Bác. Bọn họ trước tiên là muốn cho con em mình vận động nhiều một chút, thuận tiện đường đường chính chính giao lưu với idol.
Lớp buổi sáng hôm nay của Vương Nhất Bác chính là lớp thiếu nhi. Thứ bảy hàng tuần Bánh Quy đều theo baba Vương Nhất Bác đến đây dự lớp, từ sớm đã quen thuộc với nơi này, cũng không sợ người lạ mà híp mắt chào hỏi mọi người.
Vào giờ học, Bánh Quy ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn baba dạy các anh chị tập nhảy. Có lúc cao hứng, bé còn đứng lên bắt chước mọi người nhún nhảy, đáng yêu không chịu nổi.
Tiêu Chiến vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật dài hơn năm tiếng, về văn phòng uống nước nghỉ ngơi một lát thì nhận được tin nhắn, là Vương Nhất Bác gửi cho anh một video ngắn. Nhìn cục cưng nhỏ nhà mình vui vẻ nhảy nhót theo bố nó trên màn hình điện thoại, lại nhìn phần ăn còn nóng hổi đựng trong hộp giữ nhiệt mà người nào đó luôn giúp anh chuẩn bị hơn bảy năm qua, cơn mệt mỏi do phải tập trung suốt thời gian dài của anh giống như được một làn nước ấm nhẹ nhàng rửa trôi.
Tiêu Chiến nhanh chóng giải quyết bữa trưa muộn, tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một lát trước khi tham gia cuộc họp cán bộ cấp cao của bệnh viện. Dựa vào năng lực xuất chúng và kinh nghiệm dày dặn, luôn nhiệt tình tâm huyết với bệnh nhân, Tiêu Chiến hiện tại đã trở thành trưởng khoa ngoại của bệnh viện đa khoa X. Làm trưởng khoa, thời gian làm việc của Tiêu Chiến so với trước đây ổn định hơn nhiều, đồng thời áp lực trên vai cũng nặng hơn.
Mỗi người đều bận rộn công việc của riêng mình, một ngày thoáng chốc trôi qua.
5 giờ chiều, Vương Nhất Bác và Bánh Quy mở cửa vào nhà, ngạc nhiên thấy Tiêu Chiến từ phòng ngủ bước ra. Bánh Quy vừa thay giày xong giống như viên đạn nhỏ lao vút về phía Tiêu Chiến dang tay đòi ôm, nũng nịu kêu.
- Cha ~ Bánh Quy rất nhớ cha ~
Tiêu Chiến cúi người ôm lấy cục cưng nhỏ đáng yêu vào lòng, âu yếm hôn lên hai chiếc má mềm mềm của bé ôn nhu dỗ dành.
- Cha cũng rất nhớ Bánh Quy. Hôm nay Bánh Quy theo baba đi làm có ngoan không?
- Dạ ngoan ~
Vương Nhất Bác vòng tay ôm cả hai cha con vào lòng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt Tiêu Chiến.
- Bảo bối hôm nay về sớm vậy?
Tiêu Chiến vừa thích vừa ngượng, mặt đỏ lên rồi còn trừng mắt làm bộ hung dữ.
- Nào, con còn đang ở đây đấy, em kiềm chế chút đi. Hôm nay ca bệnh không nhiều, anh họp xong không có việc gì thì về thôi.
Tiêu Chiến lại nhìn sang cục cưng nhỏ đang mở mắt thao láo nhìn baba và cha tình tứ với nhau hỏi bé.
- Trong nhà hết đồ ăn rồi, Bánh Quy có muốn cùng cha đi siêu thị không?
- Muốn ~ Cha mua kẹo nhỏ cho Bánh Quy nha?
- Được, mua kẹo nhỏ cho con.
Thế là một nhà ba người tay ôm tay bồng dẫn nhau đi siêu thị ở dưới tầng một của tòa chung cư.
Vương Nhất Bác đặt Bánh Quy ngồi ở chỗ dành cho trẻ em trên xe đẩy, chủ yếu phụ trách trông con và đẩy xe, Tiêu Chiến đi bên cạnh đảm nhiệm chọn hàng. Cả nhà đều không kén ăn, tôm cá bò heo rau củ quả mỗi thứ Tiêu Chiến đều lấy một ít, thuận miệng hỏi.
- Tối nay nhà chúng ta ăn gì đây?
- Tôm, tôm. Bánh Quy thích tôm ~
Đợi Bánh Quy nhao nhao nói xong, Vương Nhất Bác mới chậm rãi trả lời.
- Anh thích là được.
Đi vào khu đồ ăn vặt, Tiêu Chiến lựa mấy vị khoai tây chiên mình thích mỗi thứ lấy hai gói, lại mua thêm vài túi khô bò khô mực này nọ cho Vương Nhất Bác thỉnh thoảng uống bia.
Bánh Quy sợ cha quên mất kẹo của bé liền khẩn trương nhắc.
- Cha ~ kẹo nhỏ của Bánh Quy ~
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bị bộ dáng heo nhỏ ham ăn của con trai chọc cho phì cười.
- Tới đây tới đây. Chỉ cho phép mua một gói, tùy con chọn.
Bánh Quy ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vương Nhất Bác ôm Bánh Quy lên đi vòng vòng, để bé tự mình chọn kẹo. Chọn chọn bỏ bỏ một hồi, cuối cùng Bánh Quy lấy một gói kẹo dẻo tạo hình động vật nhỏ đáng yêu nhiều màu sắc.
-------------------------------
Về nhà, Tiêu Chiến nhanh chóng cất nguyên liệu rồi bắt tay vào nấu cơm. Vương Nhất Bác cũng không nhàn rỗi, vừa trông con vừa dọn dẹp nhà cửa.
Không đến một giờ sau, ba món một canh thơm phức đều lên bàn. Bữa tối Bánh Quy tự mình ăn, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ăn uống cũng thoải mái hơn.
Bánh Quy vừa ăn vừa bi bô kể cho cha nghe hôm nay bé đã làm những gì, chơi có vui hay không. Tiêu Chiến nghe rồi hỏi lại Vương Nhất Bác, bữa cơm trải qua trong bầu không khí vui vẻ ấm áp.
Ăn xong, một nhà ba người ngồi trên sofa xem TV, ăn hoa quả chờ tiêu thực.
Thoáng chốc đã hơn 8 giờ, Vương Nhất Bác ôm Bánh Quy đi tắm, để Tiêu Chiến có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Trong phòng tắm, Bánh Quy ngồi trong bồn nước ấm vui vẻ chơi vịt con, để baba giúp bé kỳ cọ.
Bị bé con nghịch nước bắn ướt người, Vương Nhất Bác dứt khoát cởi đồ, vào buồng tắm đứng trong suốt đối diện tắm luôn một thể.
Bánh Quy nghịch chán, xoay đầu nhìn baba bé đang tắm qua lớp cửa kính.
Vương Nhất Bác tắm rất nhanh, khoác áo choàng tắm xong liền cầm khăn tắm bao lấy Bánh Quy ôm về phòng của bé.
Bánh Quy ngồi trên giường để baba giúp bé lau người mặc quần áo, lúc mặc quần nhỏ nhìn "nấm" của mình ngây thơ hỏi.
- Baba, tại sao chít chít của Bánh Quy nhỏ như vậy mà của baba lại lớn thế?
Vương Nhất Bác dở khóc dở cười trả lời.
- Bởi vì Bánh Quy vẫn là em bé đó. Bao giờ Bánh Quy lớn chít chít cũng sẽ lớn lên.
- Ồ ~
Tiêu Chiến cũng vừa tắm xong, vào phòng Bánh Quy thấy Vương Nhất Bác còn mặc áo choàng tắm liền bảo.
- Để anh ru con ngủ, em về phòng thay đồ đi.
Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng.
Tiêu Chiến nằm trên giường nhỏ của Bánh Quy ôm bé vào lòng, trên tay cầm quyển truyện cổ tích có tranh màu minh họa để hai cha con cùng xem.
- Hôm nay cha đọc cho Bánh Quy nghe truyện Công chúa ngủ trong rừng nhé.
- Dạ ~
- Ngày xửa ngày xưa, trong rừng có một nàng công chúa...
Vương Nhất Bác bên kia thay đồ xong, ở trên giường chờ một lúc lâu không thấy Tiêu Chiến về phòng. Nhìn đồng hồ đã gần 9 rưỡi, Bánh Quy bình thường ngủ rất nhanh, sao hôm nay lại khó dỗ như vậy?
Vương Nhất Bác không chờ nữa, xuống giường xỏ dép sang phòng Bánh Quy.
Tiêu Chiến ôm Bánh Quy ngủ ngon lành, trên ngực là quyển truyện mỏng đang mở ra.
Vương Nhất Bác rón rén đem quyển truyện đặt lên tủ nhỏ bên giường, thuận tay chỉnh đèn ngủ chiếu sao tối thêm một chút. Cậu ém kỹ chăn cho Bánh Quy, cúi đầu yêu thương hôn lên trán con, thì thầm.
- Cục cưng ngủ ngon.
Lo cho con xong, Vương Nhất Bác nhẹ tay ôm lấy lão bà đã mệt mỏi thiếp đi của mình về phòng. Để Tiêu Chiến gối đầu lên cánh tay mình, ôm người cậu yêu nhất vào lòng, Vương Nhất Bác hôn khẽ lên đôi môi hồng hơi hé ra.
- Ngủ ngon nhé, bảo bối lão bà của em.
Hết phiên ngoại 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro