Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2: Trọn vẹn

Trên lễ đường là bóng dáng hai người con trai sánh bước bên nhau, cùng nắm lấy đôi bàn tay chẳng thể đứt rời.

Trải qua bao nhiêu khó khăn hay sóng gió thì cuối cùng ngày này cũng đã đến. Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời một người, anh và cậu tuy đã trải qua bao gian nan, đau thương có biệt ly cũng có nhưng đến cuối cùng vẫn là cùng nhau sánh bước đi đến một cuộc hôn nhân viên mãn.

Tình yêu cũng giống như liều thuốc tinh thần hay phép màu vậy, nếu biết yêu đúng người thì cho bản thân một động lực vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được việc đấy.

Vương Nhất Bác đối với anh chính là nguồn sống quý giá nhất, có lẽ thiếu cậu cũng chính là mất mác lớn nhất trong phần đời này của anh.

Đối với cậu, Tiêu Chiến là tia sáng rực rỡ, là ánh mặt trời của buổi sáng sớm bình minh vừa nhẹ nhàng nhưng cũng tràn đầy tinh khôi.

Tình yêu vốn dĩ là điều bình thường như thế, nó được tạo nên bởi sự kiên trì cùng niềm tin, yêu một người là phải tin tưởng người mình yêu, âm thầm ở cạnh người ấy dù có trải qua bao sóng gió một bước cũng không lùi.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh như lời hứa vững kết đồng tâm mãi mãi không chia lìa, bên cạnh anh còn có thêm một thiên thần nhỏ vừa khả ái vừa muôn phần đáng yêu.

Cô bé ấy là Vương Tiểu Mẫn con gái anh và cậu nhận nuôi, cũng chính trong cô nhi viện lúc nhỏ của cả hai, anh đã gặp cô bé ấy, nụ cười trong sáng đến thuần khiết, đôi mắt long lanh trong trẻo.

Tiêu Chiến cứ thế mang đứa bé về nuôi dưỡng, từ khi đó gia đình ba người của anh rất hạnh phúc, rất đầy đủ niềm vui. Cậu nắm tay anh, còn anh nắm tay Tiểu Mẫn mà tiến vào lễ đường, bỗng nhiên Tiểu Mẫn buông tay anh rồi chạy lại ôm lấy mẹ Tiêu đang ngồi ở đấy. Tiêu Chiến cũng không quá ngạc nhiên vì vốn dĩ con bé rất yêu quý mẹ Tiêu.

Cậu nắm tay anh đến trước mặt cha xứ, cả hai nhìn nhau bằng đôi mắt như thấu hiểu được đối phương đang vui mừng như thế nào.

Lúc này cha xứ lên tiếng định đọc bài tuyên thệ thì một giọng nói vang lên khiến cả không gian bỗng chốc ngột ngạt đến khác thường.

-"Không cần".

Đó chính là cậu, là Vương Nhất Bác giọng nói này luôn quen thuộc với anh chỉ cần nghe thoáng qua anh cũng biết là ai.

Nhưng tại sao đột nhiên Vương Nhất Bác lại như vậy. Chẳng lẽ... chẳng lẽ cậu không muốn hôn lễ này tiếp tục nữa sao, không lẽ cậu đã hối hận rồi.

Cả người Tiêu Chiến như đông cứng lại, anh như không thể tin được vào những điều mình vừa nghĩ đến, đột nhiên một cảm giác lo sợ dâng lên, anh sợ thật sự anh rất sợ.

Điều anh lo lắng nhất chính là điều này, không lẽ nó sắp xảy ra rồi sao. Hay là quá khứ đau khổ kia lại tiếp tục dằn xé lấy anh nữa sao, nếu thật như vậy thì anh nhất định chết ngay lập tức, anh không thể sống nổi nếu không có cậu.

-''Em sao vậy. Nhất Bác".

-''Em nói là không cần nữa".

Lời nói của cậu như vang vọng trong trí não anh, cả hội trường giờ đây là một trận bàn tán xôn xao, ba mẹ anh và ba mẹ cậu như chẳng thể ngồi yên trước lời nói của Vương Nhất Bác. Còn Tiêu Chiến thì sao, anh lúc này lùi về sau một bước loạng choạng như không còn đứng vững được nữa.

Anh không hiểu vì sao cậu lại nói như vậy, một nỗi chua xót từ nơi đáy tim dâng lên, trên khóe mắt giờ đây như phủ một tầng sương mỏng, trực trào như muốn rơi xuống.

-''Em có chuyện gì. Vì sao đột nhiên lại nói những lời đó".

-''Lời đó?".

-''Đúng. Em muốn dừng hôn lễ lại sao. Hay em chưa sẵn sàng, nếu là vậy thì chúng ta không cần kết hôn cũng được. Nhưng xin em đừng bỏ mặc anh mà".

Nước mắt Tiêu Chiến lúc này không còn có thể kìm chế được nữa, nó đã lặng lẽ rơi xuống trên gò má của anh, anh đau lòng, anh xót xa. Anh chỉ ước một điều thôi chính là được bên cạnh cậu, thì dù cho anh chịu bao đau thương anh cũng cam lòng mà gánh lấy.

Vương Nhất Bác tiến đến gần anh, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt anh. Cậu mỉm cười nhìn anh.

-''Chiến ca, anh nói gì vậy, em sao lại không muốn kết hôn với anh chứ. Ngoan nghe em không được khóc".

-''Ý em là...".

-''Em nói không cần chính là không cần đọc mấy lời tuyên thệ rườm rà kia. Cứ bỏ qua là được".

Vương Nhất Bác lau đi vệt nước trên khóe mắt anh, cậu yêu anh như vậy làm sao lại dừng lễ kết hôn lại chứ.

Cậu chỉ muốn bỏ qua mấy thủ tục không cần thiết kia mà nhanh nhanh rước anh về giấu trong nhà không để anh chạy lung tung nữa, mỗi lần anh đi ra ngoài có biết bao nhiêu ánh mắt chú ý đến anh, cứ như vậy làm sao cậu yên tâm cho được.

-''Vương Nhất Bác. Em to gan lắm còn dám trêu chọc anh lúc này". Tiêu Chiến trong lời nói có chút giận dữ cùng hờn dỗi.

Cái tên tâm hồn trẻ con lại mang thân xác người lớn này, còn dám ngay thời khắc quan trọng này có thể ngây thơ mà đùa giỡn thật tức chết anh mà.

-''Không đúng. Em chưa hề chọc ghẹo anh là do anh tự mình suy nghĩ còn đổ lỗi cho em".

Cậu bĩu môi tỏ vẻ như mình là người vô tội, còn anh mới chính là người có lỗi. Tiêu Chiến đưa mắt một lược nhìn xung quanh, là những cặp mắt đang nhìn về phía anh và cậu, không những thế còn lấy tay che mặt cười thầm.

Anh bất lực nhưng xen vào đó là sự ngại ngùng, anh nở một nụ cười gượng gạo, hai bên gò má giờ đây đã có chút đổi màu. Anh quay sang nhìn con người tính nết trẻ con hay giận đang làm bộ dạng ủy khuất cùng oan ức.

-''Thôi được, thôi được là do anh, do anh hiểu lầm em có được chưa".

Vương Nhất Bác được dỗ dành, còn được nghe những lời này của anh, cậu mỉm cười rạng rỡ.

-''Em chỉ là tạm tha cho anh thôi đấy".

-''Được được. Tất cả theo ý em".

Buổi lễ được tiếp tục, mọi người xung quanh cũng ngừng lại mọi lời nói về sự việc vừa mới diễn ra. Nhưng trong lòng mỗi người chỉ có một suy nghĩ, nhìn anh và cậu thật tình cũng chẳng biết ai trên ai dưới, đúng là tình yêu thật khó hiểu quá đi mất.

Hôn lễ diễn ra có phần nhanh gọn hơn so với dự tính ban đầu, bởi vì sao, là vì Vương Nhất Bác không hiểu rằng là đang muốn gì mà bỏ qua mọi thủ tục đã bàn tính trước đó. Tiêu Chiến cũng không biết rằng, cậu muốn làm gì cũng chỉ đành chiều theo mà thôi.

Sau khi cả hai đeo nhẫn cho nhau xong, cậu cũng chẳng đợi vị cha xứ kia tuyên bố họ đã trở thành chồng chồng mà tiến đến ôm anh, còn đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự yêu thương cùng sủng nịnh.

Vị cha xứ chỉ còn biết đứng đấy mà thầm than trách trong lòng, hôm nay ông chẳng làm được gì cả ngay cả lời tuyên thệ cũng không thể đọc được, ông chỉ biết lắc đầu.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hôn nhau, một nụ hôn như gắn kết tình cảm của anh và cậu, cả hai nhận được lời chúc phúc của mọi người.

Trên khóe môi anh nụ cười chẳng thể nào ngừng lại được, với anh hiện tại anh đã rất mãn nguyện. Lúc này bỗng nhiên Vương Nhất Bác khẽ thì thầm vào bên tai anh:

-''Chiến ca. Cảm ơn anh đã không bỏ rơi em, đã không buông bỏ tình cảm của chúng ta. Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả, chúng ta sau này mãi mãi cũng không biệt ly. Em yêu anh Chiến ca".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro