Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Cả một tháng sau đó, Tiêu Chiến không gặp lại Vương Nhất Bác. Hai người không cùng bộ phận, anh cũng không lên ăn cơm ở canteen, tối nào cũng tăng ca tới đêm muộn để hoàn thành bước đầu của bộ sưu tập thu đông. Cơ hội duy nhất hai người có thể chạm mặt là buổi họp lãnh đạo cao cấp của công ty mỗi tháng 1 lần vào ngày 15, nhưng Vương Nhất Bác cũng đi công tác vắng mặt.

Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, khi công ty đến địa điểm du lịch, phòng thiết kế và phòng kinh doanh ở khách sạn được xếp chung một tầng. Đáng sợ hơn Tiêu Chiến được xếp cùng phòng với Vương Nhất Bác. Hai lãnh đạo phòng ban ở chung với nhau là điều hiển nhiên và bình thường nhưng vừa mới nhận thẻ phòng, Tiêu Chiến đã vội vã đưa lại:

"Anh Dương, em... em muốn đổi phòng!"

Dương Khương nhìn Tiêu Chiến đầy khó hiểu, sau đó lại như thông suốt, cười nói:

"Chiến Chiến à... đây là Team building của công ty, cậu muốn nhưng về nhân sự anh không đổi đâu. Tuy nhiên anh có thể bày cho cậu một cách vô cùng hợp lý..."

Dương Khương càng nói nhỏ, càng ghé sát vào tai Tiêu Chiến.

"Hai người có thể thuê riêng một phòng. Anh có thể giúp đỡ nói với bên khách sạn."

Tiêu Chiến biết là anh hiểu lầm, liền vội giải thích:

"Anh Dương không phải đâu. Em không phải muốn thế mà... mà là..."

Em không thể ở chung phòng với Vương Nhất Bác!

Câu nói này mắc nghẹn trong cổ, khiến Tiêu Chiến không thể nào nói ra. Nhưng Dương Khương lại hình như hiểu được, anh nhíu mày nói:

"Công ty không cho phép nhưng cũng chẳng sao đâu. Cậu không phải lo, yêu đương không ảnh hưởng đến công việc là được. Huống hồ đây đang là đi chơi. À! Không phải cậu nghe những lời đồn bậy bạ ở công ty chứ."

Tiêu Chiến không hiểu, những lời đồn bậy Dương Khương nói là cái gì.

"Vương Nhất Bác mới về công ty nên Lan Ngọc với trách nghiệm là cấp dưới đi theo cậu ta vài ngày cho quen việc thôi, không có chuyện gì mật mờ giữa hai người đó đâu. Mấy bà tám công ty đồn bậy bạ thật."

Tiêu Chiến ngây người, lại có lời đồn ấy ở trong công ty?

Dương Khương tưởng anh không tin hắn, liền nói tiếp:

"Cậu nghĩ cái danh tổng quản mama của anh là hữu danh vô thực à, phòng nhân sự của anh tai mắt khắp mọi nơi. Anh ở đây đảm bảo hai người đó không có gì là không có gì."

Dương Khương là trưởng phòng nhân sự, mọi người trong công ty vẫn gọi anh là "tổng quản mama". Chỉ cần một chuyện nhỏ trong công ty, Dương Khương cũng sẽ là người đầu tiên biết. Ngay cả việc chính Dương Khương phát hiện ra Lan Ngọc thích anh, rồi liên tục làm mối cho hai người cũng đủ để biết anh ta đúng là có thể nghe ngóng được mọi việc trong công ty.

"A, có vẻ như cậu không nghe được lời đồn thật. May quá, vậy là không có thành kiến gì với trưởng phòng Vương đúng không? Đấy...! Hòa hợp giữa các phòng ban trong công ty là tiêu chí của chuyến đi này mà. Cậu cứ về phòng đi, còn đến tối muốn thuê phòng khác với... e hèm... thì cứ nhắn tôi."

Tiêu Chiến thầm thở dài, vậy anh có biết em và Vương Nhất Bác là người yêu cũ không? Xếp chúng em chung một phòng làm sao em sống nổi.

...

Tiêu Chiến rối rắm mãi không biết làm thế nào, cho đến khi mọi người thúc giục anh đi thang máy, thúc giục anh về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Chiến mới cắn răng mở cửa phòng. Nhưng so với sự đắn đo của anh, Vương Nhất Bác cả chiều đều không hề xuất hiện. Tiêu Chiến ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, hóa ra anh nghĩ nhiều rồi, người ta cũng chẳng thèm ở cùng phòng với anh. Có lẽ Vương Nhất Bác đã quên anh, muốn đẩy sạch anh ra khỏi cuộc sống, hoặc có thể rất hận anh, hận tới mức không muốn nhìn mặt. Dù sao đang yên đang lành, anh là người nói chia tay rồi ra quân, không có một phương thức liên lạc.

Anh nhớ lúc anh nói ra lời đó, đôi mắt đang rất vui vẻ của Vương Nhất Bác trở nên vô cùng ngỡ ngàng, vừa hoang mang vừa lo sợ. Lại như tự dối lòng mà hỏi lại anh:

"Có phải anh đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm với mấy người kia không?"

Lúc đó Tiêu Chiến chỉ muốn ôm cậu vào lòng an ủi:

"Đúng, là anh đùa em thôi, đồ ngốc, sao lại có thể hoảng sợ đến như vậy chứ."

Nhưng anh lại nói:

"Vương Nhất Bác, cảm ơn em đã cho anh những kỉ niệm đẹp trong những tháng ngày này. Nhưng cuộc vui nào cũng có ngày tàn, em phải sống tốt nhé. Anh phải đi rồi!"

Anh lên xe, không hề quay đầu lại. Anh sợ Vương Nhất Bác thấy được giọt nước mắt của anh. Tiêu Chiến chọn ngày cuối cùng ra quân để nói lời chia tay, chọn giây phút cuối cùng bên nhau để nói hai từ "Tạm biệt!" Vì anh biết nếu nói sớm hơn chắc chắn anh sẽ mềm lòng.

Anh nhớ lái xe hỏi anh:

"Hình như có người chạy đuổi theo xe chúng ta."

Tiêu Chiến cố lau nước mắt để nhìn rõ Vương Nhất Bác trong giương chiếu hậu. Rồi cuối cùng cũng tàn nhẫn nói:

"Không sao đâu, bác cứ đi đi."

Tiêu Chiến ngày đó cắt đứt mọi liên lạc với Vương Nhất Bác, cũng cố gắng cắt đứt tình cảm của mình. Tơ tình mỏng nhưng đâu phải là sợi chỉ mà nói cắt là cắt được. Nó không những không bị cắt đứt mà thỉnh thoảng lại cứa mạnh lên trái tim Tiêu Chiến khiến anh bật máu.

...

Buổi chiều mọi người ra biển chơi trò chơi, Tiêu Chiến liên tục bị gọi điện thoại đến, mấy người Ngô Vân thay nhau gọi cho anh, nhưng anh ở lì trong phòng khéo léo từ chối mọi lời mời.

Buổi tối có tiệc tối trên bãi cát. Công ty hơn trăm người, đốt lửa trại, nướng thịt và hải sản, chơi trò chơi náo động cả một vùng.

Một năm hai lần du lịch vào giữa hè và giữa đông đã là lịch trình thường niên của công ty. Tiêu Chiến về đây được hơn 5 năm, hầu như năm nào cũng tham gia. Dù sao tính cách anh hòa đồng, chuyện của tập thể luôn được anh đưa lên hàng đầu.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng vô tình có đưa ánh mắt tìm kiếm Vương Nhất Bác, nhưng hình như không thấy người. Anh vừa yên tâm không phải chạm mặt, vừa lại có chút mất mát. Chính anh cũng chẳng hiểu được mình, đã chia tay, đã chọn con đường khác, đã quyết định yêu Lan Ngọc, nhưng không thể quên được Vương Nhất Bác. 6 năm rồi, Tiêu Chiến tự mắng mình thật ngốc.

Tiêu Chiến đang nướng thịt, bị Ngô Vân kéo đến chỗ hát karaoke, Lan Ngọc cũng bị kéo đến đó. Trần Gia Huy làm MC đã chọn cho họ 1 bài tình ca, lại giới thiệu vô cùng hoành tráng:

"Sau đây là đôi kim đồng ngọc nữ của công ty ta sẽ hát cho chúng ta bài Tình yêu muôn màu. Tình yêu thật đẹp các bạn ạ, tình yêu của kim đồng ngọc nữ của công ty ta lại càng đẹp hơn. Xin cho một tràng pháo tay dành cho Trịnh Lan Ngọc và Tiêu Chiến!!!"

Tiếng hò hét vang lên, Tiêu Chiến và Lan Ngọc đành cầm mic. Dù hai người đã công khai ở công ty, nhưng đứng trước nhiều người như vậy Lan Ngọc vẫn đỏ mặt, đến giọng hát cũng hơi run. Tiêu Chiến cũng có chút bối rối, nhưng dù sao anh cũng là con trai, da mặt không mỏng như Lan Ngọc. Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an, hành động thân mật khiến tiếng huýt sáo vang lên không ngừng.

Hai người không phải ca sĩ, nhưng giọng hát đều rất tốt. Hát một bài tình ca, khiến ai cũng ngơ ngẩn vì quá hay.

Cho đến khi hai người hát xong, tiếng vỗ tay như sấm. Lại có người hét lên: "Hôn đi! Hôn đi!..."

Mọi người hùa nhau, người này người kia thúc giục. Tiếng "hôn đi, hôn đi..!" cùng với tiếng vỗ tay làm rất nhiều người đều tập trung vào đây.

Lan Ngọc bối rối, chân tay luống cuống. Tiêu Chiến lại không biết làm sao. Không phải hai người chưa bao giờ hôn, nhưng đứng trước nhiều người thế này, anh thật sự không làm được. Cuối cùng cũng không để Lan Ngọc phải xấu hổ thêm, Tiêu Chiến liền nhẹ hôn vào bên má cô. Có người hài lòng, cũng có người phản đối muốn hai người phải hôn môi.

"Thôi nào, chuyện tế nhị như vậy, chẳng lẽ lại làm giữa thanh thiên bạch nhật cho mọi người xem sao. Mỗi người chúc hai người một cốc là được rồi."

Vương Nhất Bác không biết từ đâu xuất hiện, đưa cho Tiêu Chiến và Lan Ngọc mỗi người một cốc bia.

Không khí bỗng im lặng quỷ dị, dù sao Vương Nhất Bác trong công ty cũng đang bị đồn với Lan Ngọc. Tình huống này, người không biết thì thấy Vương Nhất Bác nói đúng. Mấy bà tám thì ghé tai nhau thì thầm:

"Trời ơi, soái ca công khai đối địch. Trịnh Lan Ngọc kia không biết kiếp trước có phải giải cứu thế giới không mà may mắn thế."

Vương Nhất Bác cười cười, không nhìn ra cảm xúc, cạch với Tiêu Chiến và Lan Ngọc:

"Hết nhé!"

Lời này không biết nói với ai, Tiêu Chiến, Lan Ngọc hay cả hai. Cậu uống trước, một hơi hết cốc bia lớn. Tiêu Chiến mãi một lúc mới cũng ngửa cổ uống hết cốc bia của mình.

Lan Ngọc ở bên cạnh chỉ uống 1/3 đã dừng lại. Không phải vì không uống được, chỉ là trong hoàn cảnh này cô cũng dốc một cốc bia uống ừng ực hết trong một lần là điều phụ nữ không nên làm. Ai cũng hiểu, chỉ hai người không hiểu. Tiêu Chiến tưởng cô không uống hết được, liền đưa tay định lấy cốc:

"Để anh uống nốt..."

Nhưng chưa kịp cầm, Vương Nhất Bác đã cầm trước:

"Để tôi giúp đỡ Lan Ngọc tiểu thư."

Vương Nhất Bác uống bên miệng cốc đối diện với Lan Ngọc vừa uống, cũng là một hơi, hết sạch cốc bia nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi Tiêu Chiến.

Bàn tay Tiêu Chiến đã đưa ra không trung liền nắm lại. Vương Nhất Bác đích thị là đang nhằm vào anh.

Không khí vô cùng ngột ngạt. Trần Gia Huy liền vội vàng nói.

"Thôi thôi, không hát nữa, không hát nữa. Chúng ta ra kia ăn thôi, đồ nướng chín hết cả rồi."

Mọi người đều thấy không khí không được tốt nên đều nhanh chóng tản ra.

Trần Gia Huy kéo Tiêu Chiến đi chậm lại rồi ghé tai anh nói nhỏ:

"Mẹ nó, cậu yên tâm. Cái thứ đồ tâm cơ kia cứ để hội chị em phòng thiết kế ra tay. Chúng tôi sẽ thay mặt cậu chỉnh chết tên Vương khó ưa đó."

Phòng thiết kế trừ Tiêu Chiến ra còn 8 người, có một người bận việc gia đình không tham gia du lịch cùng công ty. Hiện tại còn bảy người ở đây, dưới sự dẫn đầu của Trần Gia Huy, đều tập trung tới bên phòng kinh doanh. Mấy cô gái mời rượu một vòng cho có lệ, xong vòng qua vòng lại luôn dừng lại tới Vương Nhất Bác, mấy người sau còn thể hiện rõ thái độ. Chỉ mời rượu Vương Nhất Bác. Ai mời rượu, bia hay đồ pha gì đó Vương Nhất Bác cũng không từ chối, đều sảng khoái uống một hơi cạn sạch tới tận đáy.

 Đánh hội đồng không thành công, phòng thiết kế còn bị Vương Nhất Bác đánh cho rụng từng người một.

Ngô Vân trở về bên Tiêu Chiến đã ngà ngà say. Cô thì thào:

"Khốn kiếp, chúng em không ngờ tửu lượng hắn lại cao như thế."

Tiêu Chiến cũng không ngờ tửu lượng của Vương Nhất Bác lại có thể cao như vậy. So với buổi liên hoan tổng kết ra quân năm đó, Tiêu Chiến một chén rượu đã ngây ngây, Vương Nhất Bác uống được khoảng bảy tám chén là đã ngã trái đụng phải, ôm lấy anh nói say quá chúng ta về trước thôi. Rồi trước mặt bao nhiêu người, ôm anh một đường rời đi không ai có thể giữ lại. Nhưng bây giờ chắc hai chục chén cũng không có vấn đề gì, thái độ vẫn rất bình thản. Tiêu Chiến nhìn Trần Gia Huy vẫn cố chấp bên đó, liền thấy không có hứng thú ở lại. Anh chào qua loa mọi người cùng Lan Ngọc nói mình hơi nhức đầu. Lan Ngọc muốn đưa anh về phòng, nhưng Tiêu Chiến uyển chuyển từ chối. Cuối cùng Lan Ngọc cũng không cố chấp. Tiêu Chiến lặng lẽ trở về phòng một mình.

Vương Nhất Bác thanh niên tràn đầy thanh xuân 6 năm trước đã không còn, giờ là một Vương Nhất Bác trầm ổn, ẩn nhẫn. Một Vương Nhất Bác uống rượu xong mặt đỏ, tay run kéo anh ra trường bắn cuốn quýt không ngừng cũng đã thay bằng người uống liên tiếp hai mấy chén rượu không thành vấn đề. 

Cũng đã sáu năm qua rồi, ai cũng phải khác đi.

Tửu lượng của Vương Nhất Bác sáu năm đã nâng lên một tầng cao mới, Tiêu Chiến cũng khá hơn. Trước kia anh là một chén, giờ là hai chén mới say. Hôm nay anh không chỉ uống hai chén rượu trắng, còn uống thêm một chút rượu vang, và một cốc bia. Cả người nâng nâng như đi trên mây. Cho đến khi về đến phòng khách sạn, làm rơi thẻ hai lần vẫn chưa mở được cửa.

Anh kiên nhẫn dí thẻ vào, nhưng vẫn không nghe thấy âm báo mở cửa. Tiêu Chiến nheo mắt, định cúi xuống gần hơn để nhìn cho rõ, thì có 1 bàn tay lớn hơn bao lấy tay anh. Tấm thẻ chính xác được đặt vào vị trí quét. Một tiếng "Tít" vang lên.

Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn người đang bao lấy mình.

Vương Nhất Bác không nhìn anh, đưa tay mở cửa rồi đẩy anh vào trong. Điện trong phòng tự động mở, soi sáng đôi đồng tử đang mở to của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cũng theo vào, tiện tay đóng cửa.

Tiêu Chiến bị dọa sợ chút thanh tỉnh:

"Sao...sao cậu lại vào phòng tôi?"

Vương Nhất Bác thản nhiên bước tới gần anh, hơi thở hai người gần trong gang tấc.

"Tiêu Chiến, đây cũng là phòng của tôi."

Tiêu Chiến nhìn lại căng phòng dulex có 2 giường lớn mới nhớ ra, đây là phòng khách sạn, anh được Dương Khương xếp cùng phòng với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cắn môi, buổi chiều Vương Nhất Bác không xuất hiện làm anh quên mất.

Vương Nhất Bác vương tay, bóp cằm anh:

"Không được cắn môi."

Mỗi lần ủy khuất, mối lần tức giận, hoặc khi bối dối Tiêu Chiến đều cắn môi.

Có lẽ do rượu, có lẽ do chính Tiêu Chiến muốn câu trả lời, anh liền không cắn môi nữa mà chuyển thành bĩu môi:

"Cậu ở cùng phòng với tôi mà cả buổi chiều không thấy, không phải cậu tự thuê phòng khác rồi sao?"

Tay Vương Nhất Bác chuyển từ cằm lên má Tiêu Chiến kéo ra:

"Đồ ngốc, ai nói với anh như vậy. Tôi vừa đi công tác về."

Hai người đứng rất gần, cử chỉ vô cùng mờ ám khiến trái tim Tiêu Chiến rất lâu rồi mới đập rộn ràng. Anh quay người, lảng tránh:

"Hừ! Cậu làm gì kệ cậu."

Tiêu Chiến lên một chiếc giường, đắp chăn nhắm mắt ngủ. Ban đầu Tiêu Chiến là nhắm mắt giả chết. Nhưng dần dần do mệt mỏi, do thiếu ngủ lâu ngày, và cả do cồn khiến anh trở lên mơ màng. Anh chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác vào nhà tắm xả nước, còn sau đó, Tiêu Chiến liền chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ dài, không mộng mị vô cùng ngon giấc.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro