Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung




Vương Nhất Bác tỉnh lại bên trong một vùng tăm tối, trước mắt mơ mơ hồ hồ không một tia sáng, đầu thanh tỉnh một chút mới hiểu được mình đang bị che mắt.

Hắn ngồi trên một cái ghế, giật giật thân thể, phát hiện tay chân đều bị trói, dây thừng buộc không phải đặc biệt quá chặt, nhưng không tránh thoát được, ghế rất nặng, Vương Nhất Bác hoàn toàn không làm được gì.

Trong không khí tràn ngập mùi hương của một loại hoa hồng. Ở vào tình thế này ngược lại khiến cho hắn trầm tĩnh lại, Vương Nhất Bác tựa trên ghế lâm vào suy nghĩ, hắn chỉ nhớ rõ tràng cảnh cuối cùng trước khi ngất đi, khi đó ngoài trời đã tối hoàn toàn, Tiêu Chiến tiễn hắn đến dưới lầu đang muốn tạm biệt, về sau trong ký ức cũng chỉ còn lại mùi thuốc Ete gay mũi.

Là hung thủ sao, hay là tên tội phạm nào đó đã từng bị mình bắt giữ qua muốn trả thù? Vì sao lại tập kích hắn, tại sao muốn bắt cóc hắn? Tiêu Chiến ở đâu? Tiêu Chiến có sao không? Vương Nhất Bác thậm chí có chút tự trách, hắn không nên đáp ứng để Tiêu Chiến tiễn hắn.

Tự trách cùng hối hận quả thực đã thành công giúp hắn đè nén xuống một suy đoán đáng sợ vẫn âm ỉ trong lòng. Hắn không biết nên làm sao bây giờ, cảm giác đầu sắp nổ tung đến nơi.

Bên trong gian phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang nặng nề nhảy lên, nhưng hắn không hi vọng nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác, để trái tim nặng nề có thể tranh thủ cố gắng bình ổn.

Loại yên tĩnh này không biết kéo dài bao lâu, Vương Nhất Bác nghe thấy bên ngoài đinh một tiếng, rất nhanh bên ngoài gian phòng liền có người dùng chìa khoá mở cửa, căn hộ sát vách dường như nuôi chó tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa cho nên sủa lên mấy tiếng.

Có người vào cửa, tiếng đóng cửa rất nhẹ nhàng, giày cũng được xếp cẩn thận. Phía sau phòng tắm lại truyền tới thanh âm tắm gội.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hai lòng bàn tay bị trói chặt thấm đầy mồ hôi lạnh, tiếng động trong phòng tắm biến mất không lâu, Vương Nhất Bác lại nghe thấy có người đang đi đến gian phòng của mình, cửa tựa hồ là khép hờ, người kia đẩy ra tiến đến, không có tiếng giày giẫm lên sàn nhà, tiếng chân trần bước đi nhẹ như một chú mèo.

"Tiêu Chiến đâu? Anh ấy ở đâu?" Vương Nhất bác ép buộc thanh âm của mình tỉnh táo lại, nhưng vẫn có chút phát run, ngón tay đều nắm chặt, "Chính là người đi cùng tôi, anh ấy hiện tại ở đâu?"

Người trước mặt rõ ràng dừng lại một chút, sau đó tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từ bên trong túi áo người trước mặt.

"Anywhere with you feels right, Anywhere with you feels like-"

Vương Nhất Bác trong nháy mắt cả người cứng đờ, đồng thời nắm tay nắm chặt cũng chậm rãi thả lỏng.

Bài hát này hắn không thể quen thuộc hơn nữa, 'Paris in the Rain'. Tiêu Chiến dùng bài hát này làm nhạc chuông, dùng hai năm, anh ấy nói anh ấy muốn đi Paris.

Điện thoại bị nhấn tắt, gian phòng lại tiến vào trầm mặc quỷ dị, âm thanh tim đập của cả hai giao thoa không phân rõ nhanh chậm cũng không phân rõ của riêng ai.

"Vương Nhất Bác, đừng giả bộ, em không phải đã sớm biết rồi sao?" Ngữ điệu đều là ôn nhu và hoạt bát Vương Nhất Bác vô cùng quen thuộc.

Vương Nhất Bác há to miệng, cuối cùng chỉ gọi ra một cái tên "Tiêu Chiến".

Bịt mắt bị lấy xuống, ánh sáng đột ngột khiến hắn có chút không thích ứng, Vương Nhất Bác híp mắt, mở mắt ra trông thấy nơi mình đang ở, cũng trông thấy người trước mắt.

Trong phòng ngủ rất tối tăm, tựa hồ là vì muốn bảo hộ ánh mắt của hắn, đến mức Vương Nhất Bác trong tình huống này vẫn cảm thán trong lòng, 'Người này luôn luôn cẩn thận như vậy.'

Tiêu Chiến đứng ở trước mặt hắn, dáng vẻ vừa tắm rửa xong, tóc ướt, vài giọt nước còn lưu lại từ lọn tóc nhỏ xuống cái cổ thon dài trắng nõn, lướt qua xương quai xanh lọt vào cổ áo ngủ đang mở lớn.

Anh ấy đang cười, phải nói anh ấy vốn luôn cười như vậy, mặt mày cong cong, khóe miệng giương lên độ cong đều vừa vặn, dưới môi có một nốt ruồi nhỏ rất dễ dàng bị bỏ qua, nhưng Vương Nhất Bác mỗi lần đều có thể chú ý đến, ánh mắt không tự chủ được bị hấp dẫn không thể dời mắt. Tiêu Chiến nói đây là nốt ruồi tham ăn, mà thời điểm lúc anh ăn, miệng động động giống như một con thỏ, ngày bình thường lại giống một con mèo rừng lười biếng.

Tiêu Chiến cúi đầu, anh mặc dù đang cười, Vương Nhất Bác lại lần đầu cảm thấy đôi mắt này hoá ra lại âm trầm đến thế, hắn trước kia cảm thấy đôi mắt Tiêu Chiến giống như cả bầu trời đầy sao, bây giờ lại chỉ có vòng xoáy màu đen, trong con ngươi phản chiếu ra thân ảnh của hắn bị trói trên ghế mặc người bày bố.

"Vương Nhất Bác", đầu ngón tay Tiêu Chiến miết lên da môi khô khốc của Vương Nhất Bác mấy lần, "Em khát không a?"

Vương Nhất Bác nhìn người đang gắt gao nhìn chằm chằm bờ môi của hắn đang cúi người tiến lại gần, hắn thậm chí có thể cảm giác được hô hấp gấp rút lại hỗn loạn đang phun lên mặt mình, mang theo hương vị kem đánh răng trà xanh không che giấu được kích động cùng khẩn trương của người kia.

"Tiêu Chiến, người là anh giết sao?"

Tiêu Chiến trong nháy mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn đôi môi trước mắt gần trong gang tấc, liếm môi một cái, như không nghe thấy câu hỏi của Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt hắn, ngữ khí có chút oán trách nói, "Vương Nhất Bác~ Em đến cùng có khát hay không a?"

Vương Nhất Bác nhìn anh nhất thời nói không ra lời, hắn thừa nhận, kỳ thật trong lòng của hắn sớm đã có đáp án. Hắn không phải là không có chú ý tới, Tiêu Chiến đối với bất kỳ một ai có ý với hắn đều mang theo ác ý cực lớn, còn có một ít thời điểm cực kỳ cố chấp.

Hắn sớm nên đoán được nhưng hắn luôn một mực trốn tránh. Hắn làm cảnh sát gặp qua các dạng tội phạm, kinh qua đủ loại tội ác, duy nhất chỉ muốn đem Tiêu Chiến giấu ở một góc tươi sáng nhất trong lòng, không nguyện ý phát hiện bên trong vùng tươi sáng này bao trùm bóng ma, hắn giấu ở trong lòng những việc này, chỉ vì hắn hi vọng Tiêu Chiến không phải là người như vậy.

Bao che cũng là phạm tội, hắn hiện tại cũng là tội phạm, Tiêu Chiến là hung thủ, hắn lại chính là đồng loã dung túng anh ấy.

"Khát. Em muốn uống nước." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến rõ ràng thật vui vẻ, cười lộ ra răng thỏ như em bé được cho kẹo, mắt đều cười đến nheo lại "Anh đi lấy nước cho em~"

Bàn chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà vui sướng giống con chim nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến đi ra cửa phòng, giật giật cổ tay bị trói sau lưng có chút đau, ngửa đầu thở dài một hơi, trực giác nói cho hắn biết sự tình có thể sẽ càng ngày càng mất khống chế.

Tiêu Chiến cầm một ly nước tiến đến, đứng trong phòng nhìn xem Vương Nhất Bác, khó nén kích động ngón chân đều thẹn thùng cuộn mình, trên mặt nhiễm lên một mạt đỏ ửng, "Anh cho em uống nhé~"

Tiêu Chiến ngậm vào ngụm nước, từng bước một đi qua, ánh mắt mê luyến lại si cuồng, xinh đẹp giống như một yêu tinh đang tiến đến lấy mạng người, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng tim đập của mình gia tốc khó kiềm chế.

Tay vịn lên bả vai Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cúi đầu xuống, rốt cục hôn lên cặp môi anh luôn tha thiết ước mơ, cả người đều hưng phấn đến phát run, đầu ngón tay cầm ly nước dùng sức đến trắng bệch.

Vương Nhất Bác theo bản năng muốn tách khỏi, nhưng tay Tiêu Chiến bấm sau cổ đè chặt khiến hắn không cách nào động đậy, một mảnh bóng râm liền bao phủ ở trước mặt, môi Tiêu Chiến rất mềm, giống thạch ấm áp mang theo một tia vị trà. Hắn có thể cảm giác được bờ môi Tiêu Chiến đang run rẩy, sau đó nước chậm rãi ẩm ướt tiến vào trong miệng hắn, vẫn là ấm áp còn như có chút vị ngọt.

Tiêu Chiến đặc biệt gấp, nước cho uống xong cũng không bỏ được buông ra, vẫn chưa thỏa mãn lại cẩn thận liếm ẩm ướt bờ môi khô ráo của Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên, ánh mắt từ môi từ từ quét qua, lướt qua chóp mũi đối mặt với đôi mắt Vương Nhất Bác có chút rung động.

"Tiêu Chiến". Vương Nhất Bác cũng thở gấp, hắn ý thức được sự tình thật không thể khống chế được nữa. Hắn vậy mà lại cương chỉ vì một nụ hôn.

Tiêu Chiến cười lên, bởi vì nghe thấy được tiếng người yêu gọi anh mà hưng phấn, anh thả lại môi mình lên môi Vương Nhất Bác, bắt lấy cổ áo đồng phục cảnh sát của hắn trùng điệp hôn xuống, môi vừa đè ép bên trên, đầu lưỡi linh hoạt liền nhô ra, liếm qua môi Vương Nhất Bác muốn chui vào.

Vương Nhất Bác cố khống chế cắn chặt răng, đầu lưỡi linh hoạt đang du tẩu trên răng hắn, sao cũng không thể cạy mở cửa thành. Tiêu Chiến có chút tức giận, ly thuỷ tinh bị anh ném xuống đất vỡ tan, dòng nước thấm ướt lòng bàn chân, hai tay bắt lấy cổ áo đồng phục cảnh sát để lại nếp gấp lộn xộn, chân dài một bước ngồi xuống trên đùi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lúc này mới nhận ra bên trong áo ngủ Tiêu Chiến cái gì cũng không có mặc, nhục cảm ấm áp cách quần vải lan đến trên đùi hắn, mà mông thịt mềm dai của Tiêu Chiến cọ đến cự vật đã cương lên của hắn, một cái lắc mông của Tiêu Chiến, hàm răng Vương Nhất Bác buông lỏng, bị Tiêu Chiến bắt được chỗ trống chui vào, câu vào đầu lưỡi Vương Nhất Bác tham lam mút vào.

Tiêu Chiến giống như là nếm không đủ, đầu lưỡi trong miệng Vương Nhất Bác càn quấy khắp ngõ ngách, giống như là người trong sa mạc đang cực kỳ khát, bắt lấy được nguồn nước liền không ngừng hấp thu, thẳng đến nhanh muốn ngạt thở cũng không nỡ buông ra, si tình liếm láp môi người kia.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cười đặc biệt đẹp, thủy quang trong mắt sáng sáng , anh cúi đầu nhìn thoáng qua đặc biệt hưng phấn nói "Em cứng!"

Vương Nhất Bác nhíu mày không thể phủ nhận mình sinh ra phản ứng sinh lý nhưng lại không muốn thừa nhận, hầu kết kịch liệt bỗng nhúc nhích qua một cái, "Anh cho em uống cái gì?"

Hắn mở miệng mới phát hiện cuống họng mình có chút câm.

"Chính là nước nha~" Lại là dáng vẻ nhu thuận kia, giống như làm sai chuyện, chu chu môi, ngón tay vòng quanh trên cúc áo đồng phục cảnh sát của Vương Nhất Bác, từ giữa khe hở luồn vào đi sờ lên cơ bụng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cắn môi dưới, tay hướng phía dưới vuốt, sờ lên đai lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cả kinh mở to hai mắt, muốn giãy dụa lại không động được, mắt thấy Tiêu Chiến giải khai thắt lưng, "Tiêu Chiến!"

Hai tay có chút lạnh nắm chặt cự vật gắng gượng nóng hổi, Vương Nhất Bác bị kích thích thấp giọng rên một tiếng, mà Tiêu Chiến nghe thấy về sau càng thêm hưng phấn, cường độ trên tay lại nặng chút, nhìn Vương Nhất Bác thở hổn hển ngửa đầu, nuốt một ngụm nước bọt cắn lên viên hầu kết đặc biệt nổi rõ.

Tiêu Chiến tham lam liếm láp, mỗi lần Vương Nhất Bác nói chuyện, hầu kết trên dưới nhấp nhô, đều kích thích thần kinh Tiêu Chiến, khiến anh điên cuồng nghĩ muốn lưu lại dấu vết của mình bên trên nó.

Rốt cục hài lòng in lên một dấu hôn, cự vật trong tay đã thô to đến mức một tay nắm không đủ, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, Vương Nhất Bác liền đỏ mặt quay đầu, nhưng ánh mắt Tiêu Chiến khiến tính khí đang bốc cháy càng không khống chế phồng lớn.

"Thật lớn a~"  Thanh âm trong suốt của Tiêu Chiến gõ đến huyệt Thái Dương trực nhảy của hắn, "Không biết ăn vào hết sẽ thế nào~"

Vương Nhất Bác cảm giác được Tiêu Chiến từ trên người hắn đứng dậy, sau đó ngồi xổm trước người hắn, tay vỗ lên bắp đùi của hắn.

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt gân xanh đều muốn bạo tạc "Anh làm gì!"

"Vương Nhất Bác", Tiêu Chiến quỳ dưới chân hắn, cầm bệ khí mân mê trên miệng,  dáng vẻ uỷ khuất "Em vốn biết rõ còn cố hỏi"

Nói xong liền duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đỉnh cự vật đang chảy ra chất lỏng trong suốt.

"Argh..." Vương Nhất Bác thở lên tiếng, tay chân không nào động đậy được trong thời gian dài có chút tê dại, kích thích mãnh liệt dưới thân khiến trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi.

Tiêu Chiến có chút gian nan ngậm vào côn thịt kích thước không tầm thường, lấy hết toàn lực cũng chỉ có thể nuốt vào hơn phân nửa, tay nắm chặt gốc, theo tiết tấu phun ra nuốt vào lột động.

Côn thịt thô cứng căng kín bờ môi mềm mại, hai cánh môi bị mài đến sưng lên đỏ bừng, miệng nước rung động, bị nhồi vào khó chịu sẽ còn tràn ra âm thanh hừ hừ, ăn đến mệt mỏi Tiêu Chiến liền phun ra, một bên lột động một bên dùng đầu lưỡi liếm từ thấp tới cao ngậm lấy quy đầu mút liếm giống như ăn kem.

Đuôi mắt Tiêu Chiến cũng đã đỏ lên, nhướng mắt nhìn hắn cười tủm tỉm. Vương Nhất Bác nhìn thấy không kìm được cảm thấy hít thở không thông. Một trận huyết khí dâng lên khiến tròng mắt hắn cũng đỏ bừng, ghim chặt vào ánh mắt của Tiêu Chiến, trí mạng nhất là, thời điểm Tiêu Chiến một lần nữa ăn vào tính khí dữ tợn, còn xốc lên áo choàng tắm dưới thân, mông thịt tròn vểnh lên mân mê xoay, hai ngón tay thon dài dường như đang đi lòng vòng ở cửa huyệt, đâm vào có tiếng nhớp nháp từ nơi đó truyền tới.

Vương Nhất Bác bắt đầu không tự chủ tưởng tượng dáng vẻ hai ngón tay đang trong miệng nhỏ quấy làm cùng mị thái cửa huyệt như có sinh mệnh không biết liêm sỉ nuốt ăn âm hành.

'Vô cùng muốn đâm vào.'

Đột nhiên thâm hầu khiến Vương Nhất Bác dục tiên dục tử chân cũng tê dại, khoái cảm giống như thuỷ triều đánh vào bụng của hắn, cảm giác xuất tinh càng ngày càng mãnh liệt, phần eo theo phản xạ cong lên, Vương Nhất Bác ngửa đầu dựa vào ghế, những biến hoá đều bị Tiêu Chiến bắt được, càng thêm đẩy nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, yết hầu kẹp không bao lâu, một trận tinh dịch nồng đậm liền bắn vào bên trong miệng.

Tiêu Chiến hơi ho khan phun ra côn thịt trong miệng, Vương Nhất Bác còn không có bắn xong, cuối cùng một cỗ tinh dịch bắn tới trên mặt Tiêu Chiến, dọa bả vai co rụt lại, còn văng lên vài tia đọng trên mi mắt.

Tiêu Chiến nuốt xuống toàn bộ tinh dịch trong miệng, đầu ngón tay lại đem tinh dịch trên mặt lau xuống, duỗi ra đầu lưỡi liếm ăn, dáng vẻ ngậm lấy đầu ngón tay vừa sắc tình lại có chút đáng yêu, giống như vừa ăn trộm được kẹo.

Tiêu Chiến cười đặc biệt xán lạn, hỏi Vương Nhất Bác, "Dễ chịu sao? Có thích hay không?"

Vương Nhất Bác nhất thời không biết nói cái gì, nhìn bộ dáng này của Tiêu Chiến nhịp tim đập điên cuồng, trấn tĩnh cả buổi mới phun ra một câu, "Tê chân."

"Có thể mở ra không?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, lập tức bận bịu cởi ra dây thừng trên chân Vương Nhất Bác. Hai tay thay phiên xoa xoa bắp chân Vương Nhất Bác, vừa xoa vừa ôn nhu hỏi "Có đỡ hơn chút không?"

Vương Nhất Bác nhìn đỉnh đầu người kia, há to miệng không nói nên lời, hắn có chút mê mang lại dường như tìm được phương hướng.

Hắn không kịp nói chuyện thì có tiếng chuông điện thoại chấn động từ trong túi áo ngủ Tiêu Chiến truyền ra, bàn tay đang xoa bóp bắp chân cho hắn rõ ràng cứng lại một chút.

Vương Nhất Bác phát giác được nhìn anh "Là điện thoại di động của em"

Tiêu Chiến buông thõng hai mắt lấy ra di động không có nhấn tắt, mà là lựa chọn bấm 'Nghe'.

"Vương đội trưởng, anh cùng Tiểu Triệu xảy ra chuyện gì, sao không tìm được hai người?"

Tiêu Chiến đưa di động giơ lên bên miệng Vương Nhất Bác, ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt kia trầm xuống, ánh đèn chiếu vào cũng không có sáng lên một tia sáng nào, tăm tối và vô định, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.

Điện thoại ngay bên miệng, ngay lập tức sẽ được cứu.

Vương Nhất Bác chỉ cần há miệng nói ra một cái địa chỉ.

Nhưng hắn nhìn vào mắt Tiẻu Chiến, lại im lặng.

Đầu bên kia điện thoại lại gọi hai lần "Vương đội trưởng?" Hắn cũng không có hé miệng.

Tiêu Chiến chợt cong lên khóe miệng, nói vào điện thoại, "Tôi là bạn của Vương cảnh sát, cậu ấy ngã bệnh tắt tiếng nói không được, cậu ấy để tôi giúp trả lời điện thoại."

Sau đó liền dập máy.

Tiêu Chiến hiển nhiên rất vui vẻ, con mắt cũng sáng lên cười hì hì hỏi hắn, "Vì sao không nói lời nào, vì sao không nói cho bọn hắn biết em bị anh bắt cóc?"

Vương Nhất Bác cau mày, ngữ khí trở nên có chút tức giận cùng cường ngạnh, "Triệu cảnh sát ở đâu?"

Tiêu Chiến đưa tay muốn vuốt lên lông mày đang nhăn lại của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại nhíu càng chặt. Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt liền biến mất.

"Em cảm thấy anh vừa rồi đi đâu?"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác gầm thét muốn nhảy dựng lên, cái ghế bị thân thể táo bạo kéo theo ma sát trên sàn nhà két một tiếng.

"Em rất quan tâm cô ta?" Tiêu Chiến biểu lộ lạnh như khối băng, anh lại ủy khuất cúi đầu xuống, "Em vì cô ta tức giận với anh, em thật quan tâm cô ta."

Nếu không phải Vương Nhất Bác biết anh tình trạng rất dị thường, hắn thậm chí cảm thấy bộ dáng lúc này của Tiêu Chiến là đang sắp khóc.

"Thế nhưng cô ta hẳn là còn chưa có chết", Tiêu Chiến có chút thất vọng nói, sau đó quay đầu nhìn về một góc sau lưng Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười cười "Bất quá qua một hồi nữa thì không chắc."

Vương Nhất Bác theo ánh mắt anh nhìn sang, trên bàn đầu giường là một cái đồng hồ báo thức nhỏ, cái đồng hồ báo thức này là lần trước Chiến đi xa mua về, thiết kế rất đặc biệt Tiêu Chiến rất thích.

Vương Nhất Bác say rượu lần kia đã từng thấy qua trong nhà anh.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác lại một lần nữa rống anh, cảm giác mình vô cùng bất lực, "Có thể đừng lại giết người nữa hay không?"

Tiêu Chiến rủ mắt không nói chuyện.

"Anh giết người vì sao phải để cho tôi biết?"

Vương Nhất Bác thống khổ vùi đầu, ngữ khí có chút cứng rắn, "Cố ý dùng dao giải phẫu, cố ý chọn địa điểm ở khu nhà anh, cố ý để cho tôi phát hiện."

"Anh vốn là không muốn để cho em biết." Tiêu Chiến ôm lấy hai chân của hắn, nghiêng đầu gối lên trên đùi Vương Nhất Bác, chóp mũi dán lên đũng quần đồng phục cảnh sát, "Nhưng anh không chịu nổi nữa, Vương Nhất Bác anh vô cùng muốn em."

Tiêu Chiến nói đến đây có chút phát run, "Vương Nhất Bác, em nếu đã là cảnh sát, vậy anh muốn biết em chọn anh hay là lựa chọn chính nghĩa."

"Chọn anh hay là chọn chính nghĩa?"

Tiêu Chiến nhìn về phía hắn, tóc cắt ngang trán không sai biệt lắm, mềm mềm bồng bồng, nửa che ở mắt, ghé vào trên đùi hắn, giống như bé mèo rừng lười biếng, cọ cọ đầu chờ mong hắn vuốt ve.

Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn chằm chằm người trước mặt, cảm thấy trái tim đau nhói.

"Tiêu Chiến anh không bình thường."

Gian phòng bên trong yên lặng lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc chạy, Tiêu Chiến gối lên đùi Vương Nhất Bác như muốn ngủ thiếp đi.

Một hồi lâu, anh ngẩng đầu, nhìn qua Vương Nhất Bác lặp lại một lần, "Anh không bình thường."

Anh đứng dậy ôm cổ Vương Nhất Bác, vùi đầu vào cổ hắn, "Đúng vậy a, làm sao bây giờ, anh khống chế không nổi thích em, khống chế không nổi muốn chiếm hữu em, anh khống chế không nổi chính mình."

"Làm sao bây giờ a..." Tiêu Chiến nói

"Vương Nhất Bác em mau cứu anh." 

------------------------------------------

Huhu thịt ngon xỉu mê mệt Tiêu mỹ nhânnnnn 🥺🥺🥺 Vương cảnh sát nhìn thế thôi chứ cũng điên cuồng không thua gì đâu các chị ạ 😽 Nhớ vào chơi rùi cmt nhiệt tình cho mình nha iu mọi người nhìuuuuuuu ❤️❤️❤️

À chắc sẽ có nhiều bạn thắc mắc cảm thấy lộ diện mọi thứ chóng vánh quá. Lúc đầu mình đọc cũng thấy như thế, sau mới nhận ra chị tác giả dùng tận mấy chương Phiên ngoại để kể lại và giải thích lại hết các vấn đề ở phần chính văn. Nên mọi người cứ yên tâm đọc nha không đến nỗi phi logic hay truyện bị hẫng đâu nè 🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro