Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Bác Quân Nhất Tiêu] Đêm mưa - 1

Author: fanfanfanzao

Link: https://archiveofourown.org/works/21342811

WARNING: Tình tiết ba đơn thân + hai người đều không phải lần đầu tiên của nhau, các bạn hãy cân nhắc trước khi đọc.

__________________________

Tiêu Chiến nắm chặt tay lái, vô số ánh đèn xe lướt qua, y chau mày, hai má ửng đỏ yếu ớt, đôi mắt hằn đầy tơ máu.

Bầu trời ngoài cửa sổ xe như những giọt mực đặc bỗng bị tia sét trắng đánh tan, mưa rơi không ngừng, bánh xe lăn đến đâu mặt nước nổi hoa đến đấy. Tiêu Chiến cảm giác đầu óc mình cũng đặc quánh lại như bầu trời đen, thần trí mơ màng, trán nóng hổi, cả người nặng như đeo chì. Y rướn mắt nhìn màn mưa sáng lên trước ánh đèn xe, bên tai là tiếng sấm rền đáng sợ nhưng chân ga vẫn không giảm, chiếc xe lướt nhanh qua mặt đường sình lầy.

Tiêu Chiến là ba đơn thân, sau khi bắt quả tang chồng cũ ngoại tình, y dứt khoát tặng hắn một cú đạp tuyệt tử tuyệt tôn, sau đó thu dọn hành lý đưa con đi, lăn lộn hai năm mới an cư ở thành phố W. Trước giờ y vẫn mạnh mẽ như vậy, hôn nhân đổ vỡ nhưng đến tận khi ổn định mọi thứ mới cho ba mẹ biết, khó khăn gian khổ đến mức nào cũng chưa từng nhờ vả người thân. Là designer có chút danh tiếng, Tiêu Chiến hiện đang ký hợp đồng với một công ty design độc lập ở thành phố W, dựa vào tài năng và tính liều mạng dốc sức mà vượt qua cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng khá đủ đầy. Năm nay con trai y lên sáu, đã vào tiểu học, bé còn nhỏ nhưng trưởng thành sớm, biết ba vất vả nên rất nghe lời rất hiểu chuyện. Vì tính chất công việc nên y thường vội vàng chạy đua với bản thảo, bạn nhỏ cũng một mình ngoan ngoãn ở nhà, ôm điện thoại bập bẹ chúc ba ngủ ngon. Con trai là máu mủ ruột thịt, là cả thế giới của y, một tiếng "Babi" cũng có thể xua tan mệt nhọc, bù đắp năng lượng.

"Babi! Con sợ!" Âm thanh nghẹn ngào của con lại vang lên trong đầu Tiêu Chiến, tim y nhất thời thắt lại. Hôm nay là cuối tuần, Tiêu Chiến vốn sẽ ở nhà chơi với con, nhưng đơn hàng do y phụ trách đột nhiên xảy ra vấn đề cần giải quyết gấp, đồng nghiệp gọi đến mấy cuộc, giọng nói vô cùng lo lắng, y vội vàng thu xếp cho con xong thì ra khỏi nhà, cơn gió lạnh thấu xương lập tức xông đến, hơi lạnh len vào cổ áo xâm chiếm toàn thân. Tiêu Chiến rùng mình lái xe, đến công ty mới phát hiện đầu mình hơi đau, nhưng công việc đang rất gấp, y lập tức tập trung xử lý.

Bầu trời chợt sáng lên phá vỡ sự yên tĩnh, Tiêu Chiến giật mình ngẩng đầu nhìn tia sét biến mất, trong lòng thầm than không ổn rồi, đột nhiên một trận sấm vang lên, dưới lầu văng vẳng tiếng thét sợ hãi. Tiêu Chiến vội vã cầm điện thoại chuẩn bị gọi video cho con, không ngờ điện thoại đổ chuông trước, y vội vàng nhấc máy, bên kia truyền đến tiếng bé con khóc: "Oa oa ~ babi! Con sợ! Babi đang ở đâu?". Từ nhỏ bé con đã rất sợ sấm sét, mỗi lần như vậy, Tiêu Chiến phải bịt hai tai ôm con vào lòng dỗ dành, bé con mới dần bình tĩnh lại. Lúc này y lại vội dỗ: "Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng sợ nhé ~  ba sẽ về ngay." Lời còn chưa dứt, sấm sét lại vang lên, tiếng khóc bên kia càng dữ dội hơn, Tiêu Chiến áy náy giải thích với đồng nghiệp, vơ vội chìa khóa xe chạy ra cửa.

Lên xe không bao lâu, y phát hiện mình không khỏe, càng đi càng nghiêm trọng hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên hun mềm cả người, đành xốc lại tinh thần lái về thật nhanh, bởi vì trong nhà có một bảo bối đang lo lắng đợi mình. Đến khi Tiêu Chiến nhìn thấy ánh sáng từ khu căn hộ, bầu trời đã không còn sấm chớp nữa, nhưng mưa càng lúc càng lớn. Khu này không có hầm xe, y thở dài một hơi, dừng xe xong vội vã đội mưa chạy về nhà.

Tiêu Chiến lảo đảo đi đến cửa nhà, đang lục tìm chìa khóa trong túi quần ướt mưa thì cửa nhà đột nhiên tự mở, y sửng sốt, một gương mặt anh tuấn trắng nõn ló ra.

"... Sao cậu lại?" Y nhất thời đứng ngốc ngoài cửa không biết làm sao.

Vương Nhất Bác giữ cửa để Tiêu Chiến vào nhà, cũng giải thích rõ: "Tôi vừa thi đấu về thì nghe Tiểu Bảo khóc rống nên sang đây gõ cửa xem thế nào." Hắn mặc áo thun rộng thùng thình và quần baggy, đi chân trần, ván trượt thường dùng và một va li to đang nằm cạnh cửa, đúng là vừa từ bên ngoài về.

"Đúng rồi, Tiểu Bảo." Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, chưa kịp thay giày đã vội vào phòng thăm con. Vương Nhất Bác đi phía sau nói: "Không sao, Tiểu Bảo đang ngủ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ nhỏ, bé con đang ôm sư tử bông, đắp chăn ngủ say. Y lặng lẽ đến gần, nhìn nước mắt đọng trên mặt con, đột nhiên thấy mắt mình cay cay, cảm giác hổ thẹn dâng lên, y thật sự chưa làm tròn trách nhiệm người ba. Như cảm nhận được tâm tình của babi, Tiểu Bảo đang ngủ cũng nhíu mày, miệng nhỏ lầm bầm vài câu rồi trở mình, Tiêu Chiến nhanh chóng mím môi rời đi.

Sau khi biết con không có việc gì, Tiêu Chiến lập tức mất hết sức lực, ngã ngồi ngoài cửa phòng. Mái tóc ướt dán lên trán, nước từ hai gò má chảy xuống tận chỗ trũng trên xương quai xanh, áo lông đen ướt đẫm ôm sát người làm lộ ra đường cong thanh mảnh.

Y thả lỏng mắt, miệng nhỏ thở dốc, cảm nhận sự nóng lạnh giao chiến trong người mình. Đang chóng mặt, đột nhiên có gì đó mềm mại chạm lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa. Tiêu Chiến mơ màng giơ tay muốn ngăn lại thứ đó, nhưng chạm vào là một đôi tay ấm áp với những khớp xương rõ ràng. Y ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt gần kề của Vương Nhất Bác, hắn khẽ mím môi, đôi mắt vừa dịu dàng vừa có chút trách móc, còn có một cảm xúc lạ mà Tiêu Chiến nhìn không hiểu. Có lẽ vì bệnh hay ma xui quỷ khiến thế nào, y buông tay, để mặc hắn lau cho mình.

Vương Nhất Bác ở căn hộ đối diện Tiêu Chiến, là người đầu tiên y quen biết sau khi chuyển đến đây, có lẽ cũng là người duy nhất. Lúc mới đến, y cầm món ăn mình làm, dẫn theo Tiểu Bảo, cánh cửa đầu tiên gõ lên chính là nhà Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chỉ biết hắn tốt nghiệp đại học chưa lâu, trượt ván rất giỏi, biết lái mô tô, hình như là tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn sống một mình, tuy chưa bao giờ nhắc đến nhưng có thể nhìn ra gia cảnh cũng không tệ. Khi Tiêu Chiến đưa Tiểu Bảo xuống lầu tản bộ thì thường gặp hắn chơi ván trượt trong công viên nhỏ, Tiểu Bảo cũng rất thích anh đẹp trai biết bay tới bay lui này, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sang chơi, Tiêu Chiến còn mời hắn ở lại cùng ăn tối. Lúc trước hắn nói sắp ra nước ngoài thi đấu, đã hơn một tuần không gặp, nào ngờ hôm nay...

Cảm giác trên mặt đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến, không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã lấy lại khăn mặt, khẽ áp cốc nước ấm lên má y. Tiêu Chiến đưa hai tay nhận cốc, gật đầu cảm ơn, y nhấp một hớp nhỏ nước ấm, đôi môi khô ráp lập tức hồng hào, Vương Nhất Bác chỉ yên lặng nhìn, chưa hề lên tiếng.

Tiêu Chiến uống nước ấm, tinh thần cũng khá hơn, y nhíu mày hỏi: "Tiểu Bảo rất sợ sấm chớp, cậu lừa nó thế nào vậy?" Vương Nhất Bác trả lời: "Tôi ôm nó rồi bịt hai tai lại, đợi bình tĩnh hơn thì dẫn đi chơi Lego và ván trượt." Nói xong liền quay đầu, Tiêu Chiến nhìn theo hướng mắt hắn, trên tấm thảm là một con thỏ ráp bằng Lego, còn có một con sư tử nhỏ chưa ráp xong. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn y, tiếp tục nói: "Tiểu Bảo rất ngoan, còn chưa nín khóc đã nói muốn tặng thỏ cho babi."

Hai tay ôm ly nước, Tiêu Chiến cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng lên, mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác: "Đêm nay thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không tôi cũng..." Y vừa nói vừa nghẹn ngào, đuôi mắt và hai má ửng đỏ, nước mắt ngập ngừng không rơi được, khóe miệng vẫn còn gượng cười, trông vô cùng đáng thương.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, nhíu mày nói: "Tôi chuẩn bị nước nóng rồi, anh đi ngâm mình kẻo lạnh." Nói xong liền lấy cốc nước để sang một bên, đến bên cạnh cúi người muốn giúp y đứng lên. Tiêu Chiến phối hợp đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, mượn lực đứng dậy, đầu vô ý áp sát gáy hắn, bị hơi thở nóng rực bao vây, cả người Vương Nhất Bác cứng đờ, hắn dẫn y vào phòng tắm.

Phòng tắm sớm đã ngập tràn hơi ấm, nước ấm đầy bồn thật khiến người ta mê mẩn. Tiêu Chiến không có sở thích gì đặc biệt, nhưng rất hưởng thụ cảm giác thư giãn khi ngâm bồn sau một ngày mệt mỏi, vậy nên đã chọn mua loại bồn tắm rộng rãi dành cho hai người. Vương Nhất Bác vừa đỡ Tiêu Chiến ngồi lên thành bồn, y vô thức đưa tay cởi áo lộ ra chút eo gầy, đột nhiên kịp phản ứng bên cạnh còn có người — y vẫn đang tựa vào người Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến lập tức ngượng ngùng, mặt thoáng đỏ lựng như uống say. Hắn thấy y đột nhiên ngừng lại cũng kịp phản ứng, đỡ Tiêu Chiến ngồi vững, xác nhận y tự mình ngồi được mới yên lặng bước ra cửa phòng tắm.

Tiêu Chiến nghe tiếng đóng cửa, tự trách mình "Xấu hổ cái gì mà xấu hổ!". Y tiếp tục cởi áo, tháo dây lưng, kéo khóa quần jeans cố gắng cởi ra, nhưng quần jeans ướt mưa dính rất chặt vào đùi, vì đang ngồi nên cố sức kéo lưng quần thế nào cũng không được. Y vô cùng khó chịu, chỉ có thể ngồi xuống sàn phòng tắm ra sức đạp chân đẩy ống quần ra, cổ họng vì cố sức mà phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Trước khi kiệt sức, quần jeans rốt cuộc cũng rơi ra, kéo theo cả quần lót, lộ ra đôi chân thon dài và bờ mông căng tròn. Y thở phào nhẹ nhõm, chống người quỳ lên đưa tay thử nước trong bồn, cảm nhận nước ấm rất thoải mái mới bước vào lần nữa, đầu ngón chân chạm lên mặt nước, cả người trượt vào bồn tắm.

Làn nước cao không quá thắt lưng, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng cảm nhận được cơ thể lạnh cóng của mình đang dần mềm mại trong nước ấm, y ngẩng đầu lên lộ ra đường cong hoàn mỹ nơi cổ, yết hầu khẽ động phát ra một tiếng thở dài. Y lại xuống thêm một bậc, nước không đến ngực, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghĩ tới Tiểu Bảo đang ngủ say trong phòng, khẽ mỉm cười an tâm, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ tới Vương Nhất Bác, nhớ đến cảm giác tin cậy và sự săn sóc tối nay, đã rất lâu y không dựa dẫm vào ai... Nghĩ đi nghĩ lại, ý thức Tiêu Chiến rơi vào vùng tối âm u.

Trong giấc mộng mờ mịt, y cảm giác sống lưng được vuốt nhè nhẹ, nhíu mày một cái, cảm giác ấy lại rõ ràng hơn. Người đó một tay ôm trọn eo gầy, một tay khẽ vuốt từ gáy xuống sống lưng bóng loáng, đến khi tìm được mông y, bàn tay lớn kia nâng một bên mông lên nhẹ nhàng vuốt ve. Tiêu Chiến được mơn trớn vô cùng thoải mái, môi nhỏ không tự chủ khẽ rên rỉ, thoáng tỉnh hơn chút, y lờ mờ nhận ra hình như mình đang tựa vào ai đó, lưng y chạm lên lồng ngực rắn chắc, mặt gác nhẹ lên gáy người kia. Hắn cũng không dừng, bàn tay còn lại trên hông bắt đầu tìm đến cánh mông đầy đặn, cả hai tay ra sức xoa nắn. Tiêu Chiến bị trêu đến khô nóng, còn có chút ngứa, y bất mãn giãy dụa, miệng hé mở muốn oán trách nhưng nói không thành tiếng, mơ mơ màng màng không mở nổi mắt. Như cảm nhận được sự bất mãn của y, người nọ xoa nắn chậm hơn, Tiêu Chiến cảm giác cằm mình được nâng lên, sau đó một thứ mềm mại tách môi y tiến vào.

Thứ đó điên cuồng hoành hành trong khoang miệng, khẽ mút lấy đầu lưỡi chớm cong lên của y, đôi môi cũng phối hợp liếm mút. Tiêu Chiến được hôn rất thoải mái, tự giác hé cánh môi đỏ mọng cho người kia lách vào, còn chủ động quấn lấy đầu lưỡi trơn trượt mà dây dưa. Người nọ đột nhiên rời khỏi môi y, Tiêu Chiến chưa kịp bất mãn hay níu kéo, thứ ấm áp đó lại chuyển sang thăm dò vành tai y.

Tiêu Chiến cảm giác như có dòng điện xẹt qua, hốt hoảng muốn tránh khỏi kích thích trên tai lại bị người kia khống chế, hắn mạnh mẽ ôm chặt y. Đầu lưỡi liếm mút tai nhỏ, tiếng nước lẫn tiếng mút mát vang lên, bàn tay nắn bóp cánh mông y cũng thô bạo hơn. Tiêu Chiến tê dại, tay chân như nhũn ra, một luồng khí nóng lập tức dồn về phía dưới, dương vật run rẩy cương lên. Y muốn dùng tay tự an ủi mình, nhưng người kia ôn tồn gỡ tay y ra, đã không tránh khỏi kích thích ở tai lại còn không được chạm vào nơi đó, y nhất thời gấp muốn khóc, rõ ràng mắt không mở nổi nhưng viền mắt đỏ hồng, nước mắt khẽ rơi.

Thấy bộ dạng đáng thương của Tiêu Chiến, người kia rốt cuộc buông tha tai nhỏ, lần nữa hôn lên môi y. Nước mắt y vẫn rơi nhưng đôi môi đã được an ủi. Đáng tiếc, chút dịu dàng này sớm kết thúc, Tiêu Chiến cảm giác cả người trống trải, lắng nghe tiếng động trong bồn tắm, có vẻ y vừa được đổi sang tư thế khác. Hai tay người nọ xuất hiện từ phía sau, một lần nữa ôm lấy eo gầy, y tựa lưng vào ngực hắn, hai chân mở rộng. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, bàn tay lớn đã chuyển sang xoa nắn dương vật run rẩy một lúc lâu.

Y không khỏi thở dốc thỏa mãn. Hắn vuốt ve hai túi nhỏ, sau đó miết nhẹ. Tiêu Chiến hoảng sợ liên tục lắc đầu, dường như nghe thấy hắn cười khẽ, sau đó đổi mục tiêu, trượt xuống tận gốc rồi lại trở lên phần đầu, tiếp theo vuốt ve phần thân. Động tác vô cùng nhẹ nhàng thong thả, nhưng Tiêu Chiến chỉ nếm được chút vui sướng mỗi lần tay hắn lướt qua, thế chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Tiêu Chiến khó chịu siết chặt, cuối cùng cau mày cắn môi nói ra câu mở đầu đêm nay: "Nhanh hơn chút đi..."

Người kia cũng hết sức phối hợp, vuốt ve nhanh hơn, tập trung lên lên xuống xuống, tay kia chẳng biết từ lúc nào đã nắn bóp hai hạt đậu nhỏ đỏ bừng dựng đứng của y, Tiêu Chiến nhắm mắt thở dốc liên tục, cổ họng khô nóng khàn khàn, không nhịn được kêu lên: "Ưm đừng... A... Ưm nhẹ chút — mạnh chút đi!" Dù đầu óc mơ hồ nhưng yêu cầu vẫn rất cao, nặng hay nhẹ cũng nũng nịu bất mãn, còn nâng nhẹ ngực kia nhắc nhở người ta không được bỏ quên.

Người nọ lại cười khẽ, xoa nắn theo yêu cầu của tiểu tổ tông, tay nào cũng làm mạnh hơn. Cảm nhận được hơi thở ngày càng dồn dập và cơ thể không ngừng giãy dụa, hắn lại ngậm vành tai y, lần nữa liếm mút. Tiêu Chiến cảm thấy cả người như bị điện giật, khó nhịn được ngẩng đầu nức nở, run rẩy đưa tay nắm lấy bàn tay đang đùa giỡn dương vật mình, lên lên xuống xuống cùng hắn, cuối cùng cả người căng cứng, hoảng sợ phóng ra trong tay hắn. Tiêu Chiến thoả mãn rũ xuống, bất lực tựa vào lòng người nọ, hơi thở hổn hển dần dần bình tĩnh, chưa kịp tỉnh táo đã nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Thoải mái không? Babi?"

Là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến kinh ngạc, đột nhiên cảm giác hơi nóng toàn thân bay đi sạch sẽ. Y mở bừng mắt, đây vẫn là phòng tắm nhà mình, còn đang bốc hơi dày đặc. Nhưng sau lưng rõ ràng có thêm một người, y đang tựa lên cơ bụng rắn chắc của hắn, hai chân mở rộng, tay còn đang giữ tay Vương Nhất Bác, cùng nhau nắm lấy dương vật mình.

Trán Tiêu Chiến ẩn ẩn đau, nghĩ mãi không ra tại sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện trong bồn tắm, hai người còn làm chuyện này... Y không dám quay đầu lại nhìn, chỉ cần nghe tiếng thở của hắn cũng ngượng ngùng không chịu được, chăm chăm tìm cách chạy trốn. Y dùng cả tay cả chân muốn đứng lên, nhưng eo và chân bủn rủn hoàn toàn không làm được gì, thiếu chút nữa cả người ngã đập vào bồn tắm.

Vương Nhất Bác ôm eo gầy từ phía sau, đưa hai tay bao bọc y, chuyên tâm thưởng thức cơ thể người kia. Hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ y, nóng đến mức Tiêu Chiến run rẩy, hắn hung hăng hé môi gặm cắn cần cổ thanh mảnh, không ngừng liếm mút. Tiêu Chiến đau đến kêu thành tiếng, muốn đưa tay đẩy ra lại bị khống chế không thể nhúc nhích, giãy dụa tránh né lại càng bị áp sát hơn, y còn cảm nhận rất rõ dương vật nóng bỏng của Vương Nhất Bác đang vững vàng chống đỡ trên lưng mình.

Lúc này Tiêu Chiến thật sự hơi sợ, cau mày chấp nhận để hắn làm càn trên vai mình, hai hàng mi run run, nước mắt vừa nãy lại rơi xuống khi y nhắm mắt, Tiêu Chiến thấp giọng xin tha: "Vương Nhất Bác... Tôi đau... Đừng như vậy...". Vương Nhất Bác nghe vậy chỉ làm chậm lại, nhìn bờ vai đỏ hồng của y, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vài vết thương trên da thịt. Hắn lướt qua gò má, hôn lên môi, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào càn quét, mút lưỡi đến đau, tấn công như vũ bão khiến y không thở nổi, tuy cơ thể không chạy thoát được nhưng y vẫn biết dùng miệng cắn. Vương Nhất Bác bị đau buông tha đôi môi, nhưng vẫn nắm cằm Tiêu Chiến, nhìn không rõ biểu cảm gương mặt. Tiêu Chiến giương đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn, yên lặng lên án. Môi y vô thức hé mở, lồng ngực phập phồng thở dốc, nước bọt chảy xuống theo khóe môi đỏ au.

Vương Nhất Bác luồn tay qua nhấc bổng y lên chuẩn bị rời khỏi bồn tắm, nước nặng đọng trên người gây áp lực không kém, trong lúc bối rối y chỉ có thể tựa vào người hắn. Vương Nhất Bác ôm người ra khỏi bồn, đặt xuống sàn phòng tắm, cảm giác lạnh lẽo quá đột ngột khiến Tiêu Chiến hít sâu một hơi, gấp gáp muốn đứng lên, nửa người trên vừa động đã bị hắn giữ lấy, kéo hai tay y bắt chéo sau lưng, trói lại bằng dây lưng vừa nãy cởi ra, dây da cọ vào khiến cổ tay hằn lên vết đỏ, hắn giữ gáy buộc y nằm sấp trên đất. Hai tay Tiêu Chiến bị trói sau lưng, hai vai, ngực và đầu gối áp lên mặt sàn lạnh như băng, bờ mông vểnh cao mê người, ngay lập tức được Vương Nhất Bác xoa nắn. Tư thế này quá mức nhục nhã, mặt Tiêu Chiến bị ép trên sàn đến vặn vẹo, y vừa mắng được nửa câu "Vương Nhất Bác, con mẹ nó..." thì ngừng, nửa câu sau nghẹn lại.

Động nhỏ vô cùng nóng ấm, Vương Nhất Bác tách mở khe mông, đưa lưỡi liếm láp lỗ nhỏ mềm mại. Tiêu Chiến chưa từng bị như vậy, xấu hổ đỏ bừng mặt, không ngừng run rẩy. Hắn không dừng lại ở cửa động hồng hào, đầu lưỡi luồn lách vào trong, thăm dò vách tràng ẩm ướt của Tiêu Chiến. Gần như cả gương mặt hắn vùi trong bờ mông đầy đặn, sống mũi cao cọ lên khe mông, nương theo động tác liếm mút của đầu lưỡi mà nhấp nhô. Lỗ nhỏ Tiêu Chiến vô cùng nhạy cảm, bị Vương Nhất Bác thăm dò đến kêu thành tiếng, y cắn chặt môi, lắc lư mông mềm muốn thoát khỏi cơn ngứa tê dại từ cửa động, Vương Nhất Bác lại giữ chặt đùi kéo y đến gần, đầu lưỡi linh hoạt càng dò sâu hơn. Tiêu Chiến bị kéo trượt ngã, đầu gối đỏ ửng trên nền gạch, cơn đau khiến y không kìm được thanh âm đè nén nãy giờ, tiếng "Ưm ư..." khàn khàn dần thoát ra.

Âm thanh này như lấy lòng Vương Nhất Bác, môi lưỡi hắn vẫn tiếp tục, tay còn lại lần ra phía trước vuốt ve dương vật Tiêu Chiến, nơi đó sớm đã bị kích thích từ cửa động làm cương lên. Y thật muốn cắn nát môi mình, hận bản thân không biết xấu hổ, bị Vương Nhất Bác đối xử như vậy còn sướng đến mức rên rỉ không ngừng.

Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng liếm mút lỗ nhỏ, Vương Nhất Bác ngẩng đầu khẽ nhíu mày, động nhỏ trước mắt đã ướt đẫm, run rẩy co giật như đang níu kéo. Hắn chuyển sang khiêu khích cửa động, vừa đẩy nhẹ đã vào được một đốt ngón tay, vách tràng mạnh mẽ siết chặt. Hắn nhẹ nhàng khuấy động, chất dịch trong suốt tuôn ra theo ngón tay, chảy xuống dương vật Tiêu Chiến. Hắn đột nhiên hưng phấn, giọng nói đầy hứng khởi: "Babi, anh nhiều nước thật đấy." Vừa nói vừa rút ngón tay ra, đầu lưỡi lại tiến vào thưởng thức dòng dịch đang tuôn trào. Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa tức giận, lại còn chịu khi dễ và kích thích cùng lúc, y khóc nức nở bắn ra.

Vương Nhất Bác vuốt ve dương vật vừa bắn xong vẫn chưa hạ xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở. Hắn cởi trói tay y, Tiêu Chiến chỉ chầm chậm đưa tay ôm mặt, khẽ run rẩy. Hắn biết mình bắt nạt hơi quá rồi, ôm người vào lòng, y không nhìn hắn, chỉ buồn bực cúi đầu khóc. Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến lên, hai mắt y đỏ bừng, nước mắt giàn dụa, khóc thở không ra hơi, đôi môi đỏ mọng bị cắn còn đang rướm máu. "Vương... Vương Nhất Bác!" Y nói không rõ lời nhưng vẫn hung hăng lên tiếng, giống như con thú nhỏ không chịu khuất phục: "Cậu... Mẹ nó... Sao lại làm vậy với tôi!" Tiêu Chiến vẫn đang bệnh, lại bị tên Vương Nhất Bác không biết ăn trúng gì dằn vặt đến thế, vô cùng tổn thương, sụt sịt khóc lớn: "Tôi... Tôi trêu gì cậu chưa!"

Hắn nghe vậy cười ha hả, gương mặt sáng bừng như trẻ con, lại đột nhiên đen mặt, hung hăng mút lấy vết thương trên môi y, "Tiêu Chiến, anh thật sự không biết mình đẹp thế nào đâu."

Vương Nhất Bác đúng là vừa gặp đã yêu Tiêu Chiến. Từ ngày đầu tiên y dẫn con trai sang gõ cửa nhà hắn, gương mặt tươi cười rạng rỡ lúc ấy đã trở thành hình ảnh hắn nghĩ đến mỗi khi tự thẩm. Vương Nhất Bác hiểu rõ bản thân mình, không phải hắn chưa từng dây dưa với những người đẹp, bọn họ hoặc ngây thơ hoặc yêu kiều, người nào cũng từng lưu luyến phun ra nuốt vào dương vật hắn, lên đỉnh cùng hắn, say sưa triền miên, họ luôn mong đợi những lần lên giường tiếp theo với hắn, nhưng cuối cùng đến phương thức liên lạc cũng bị cắt đứt. Vương Nhất Bác là vọng tưởng của bọn họ, còn Tiêu Chiến là lý tưởng của hắn.

Tựa như một con sư tử vừa bước vào giai đoạn trưởng thành, Tiêu Chiến cười một cái thì tim hắn loạn nhịp; thấy Tiêu Chiến đưa con đi tản bộ thì vờ như vô tình gặp nhau; còn hăng hái đến nhà Tiêu Chiến rửa rau chỉ để được ngắm y cười khi bị trêu... Hắn chưa bao giờ thích trẻ con, nhưng hắn yêu chết được giọng điệu dỗ trẻ con của Tiêu Chiến, yêu sự rối rắm vì liều mạng cân đối giữa công việc và gia đình, thỉnh thoảng chạm mặt nhau khi Tiêu Chiến tăng ca tối muộn mới về, nhìn dáng vẻ mệt mỏi ấy, hắn thật muốn tiến lên ôm lấy y, hôn môi y, đắm chìm trong mùi hương tươi mát. Nhưng hắn chỉ có thể dừng lại ở vài câu vu vơ bắt chuyện trước cửa nhà, đóng cửa nghĩ đến gương mặt trong dục vọng của mình, vậy mà Tiêu Chiến đến giờ vẫn xem hắn là em trai, là bạn nhỏ! Hắn bức bối ra ngoài tìm vui. Vương Nhất Bác không phải bậc thánh hiền thanh tâm quả dục, hắn cũng từng thử hẹn hò, nhưng lại không đủ kiên nhẫn sắm vai người yêu dịu dàng, mỗi lần thúc hông mạnh bạo, trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng Tiêu Chiến, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của người trên giường mà chán ngán, hắn chỉ thử một lần, những lần sau lại dựa vào tay phải. Hắn hận Tiêu Chiến ngốc nghếch, hận y đối xử với mình như trẻ con, nhưng hắn biết một ngày nào đó sẽ chinh phục được y, khiến y hoàn toàn thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro