10. Phong × Vũ
ʕっ•ᴥ•ʔっ Chap này cũng là về phu quân của Tiêu Vũ hoàng tử ạ, các nàng có thể bỏ qua nếu như chỉ muốn đọc về Bác Chiến ʕっ•ᴥ•ʔっ
Quê hương của hắn không phải ở Bách Hương Quốc, hắn cũng không rõ quê hương mình là ở đâu, từ nhỏ hắn đã bị phụ mẫu bán đi để kiếm tiền, sau đó tình cờ được một bang chủ tốt bụng cứu thoát khỏi bọn buôn người.
Khi đó hắn mới chỉ hơn 2 tuổi, vị bang chủ đó không những cứu hắn mà còn mang hắn về doanh trại nuôi nấng, cho hắn một gia đình.
Hắn ở nơi đó không những được đối xử như một con người mà còn được mọi người nâng niu yêu thương như bảo bối.
Bang chủ và phu nhân cũng coi hắn như hài tử mà đối đãi, dạy hắn võ công, dạy hắn y thuật, dạy hắn cách làm người.
Tưởng chừng như đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp ấy sẽ có thể sống hạnh phúc như thế cả cuộc đời, tuy nhiên ông trời lại không cho phép như vậy.
Vị bang chủ này sau khi thành hôn thì liền muốn rời xa ân oán giang hồ, cùng huynh đệ tốt của mình tới núi Côn Sơn để quy ẩn giang hồ.
Đây là một vị trí rất tốt, đứng trên đỉnh núi có thể ngắm gần như toàn bộ đế quốc hùng vĩ này. Cũng chính vì vậy bọn họ trở thành mục tiêu của bọn gian tặc.
Khi đó Tiêu Khang cùng Vương Hào đã cố gắng nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh để cứu người vô tội.
Tuy nhiên khi giết hết đám giặc xấu xa thì những người trong bang cũng đã không còn sống nữa.
Khi đó Tiêu Khang điên cuồng tìm kiếm một mảnh hơi tàn của người dân Bách Hương Quốc tại nơi đây, trong lúc gần như tuyệt vọng thì phát hiện ra một mật thất.
Khi mở mật thất ra thì hình ảnh xuất hiện trước mắt Tiêu Khang cùng Vương Hào đó chính là tiểu hài tử chỉ tầm 6-7 tuổi trên tay cầm dao găm để phòng thủ, dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ cho nữ nhân phía sau, ánh mắt sắc lạnh không hề lộ vẻ run rẩy sợ hãi.
"Hai người đừng sợ, bọn ta là người của bên mình, ngươi xem đây là áo giáp của Bách Hương Quốc chúng ta." Vương Hào vội vàng trấn an tinh thần của mẫu tử này.
"Đúng thế, con mau ra đây, ở trong đó lâu sẽ thiếu dưỡng khí." Tiêu Khang dù đã lên ngôi vua nhưng lại không hề kiêng kỳ điều gì, đưa tay về phía tiểu hài tử nhem nhuốc phía dưới.
"Phụ thân con đâu rồi? Mọi người đâu hết rồi?" Tiểu hài tử sau khi được Tiêu Khang kéo lên thì quay lại giúp mẫu thân của mình lên trên rồi mới nhìn xung quanh rồi lại nhìn bọn họ hỏi với giọng điệu lo lắng.
"Ta vô cùng xin lỗi, bọn ta đã không kịp cứu họ." Vương Hào biết đứa nhỏ này ám chỉ những người dân lương thiện đang nằm gục ở phía xa kia thì liền trả lời.
Toàn bộ người trong doanh trại ngoài bang chủ phu nhân và y được mọi người giấu sau mật thất ra thì toàn bộ đều tử vong. Vương Hào còn chưa nói hết thì vị phu nhân kia đã suy sụp ngồi ôm mặt khóc, tiểu hài tử run rẩy ôm mẫu thân an ủi.
Tiêu Khang cùng Vương Hào cảm thấy vô cùng có lỗi. Ngũ quốc liên kết với nhau để đánh bại Bách Hương Quốc, bọn họ chọn thời điểm Tiêu Khang mới đăng cơ, chưa nắm được lòng tin của quần thần thì liền âm thầm mua chuộc lôi kéo quan lại.
Khi được Mị Ảnh báo cáo về việc có vài mệnh quan trong triều âm thầm đưa bản đồ cho ngũ quốc, hơn nữa còn âm thầm dẫn bọn họ bước chân vào Bách Hương Quốc thì vô cùng tức giận.
Hai người bọn họ nhanh chóng tới núi Côn Sơn, nơi đây chính là vị trí quan trọng trong trận chiến này. Điều hai người họ không ngờ là trên đây lại có người sinh sống, khiến cho chỉ có 2 người bọn họ không thể nhanh chóng đánh bại được số lượng lớn quân địch để có thể cứu người dân vô tội.
"Là lỗi do ta đã sơ ý, xin phu nhân và công tử hãy tha thứ." Vương Hào cảm thấy vô cùng có lỗi, lẽ ra không nên sơ ý như thế, lẽ ra nên mang theo quân lính tới đây.
"Ta sẽ giết hết bọn chúng." Tiểu hài tử mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được đám người xấu xa vừa rồi là những kẻ muốn chiếm lấy Bách Hương Quốc.
"Không, ta sẽ dùng đầu của bọn hắn, dùng máu của bọn hắn để tạ tội với những người thân của con hôm nay. Xin hãy cho ta cơ hội chuộc tội." Tiêu Khang dùng ánh mắt kiên định cùng trân thành cúi xuống nói.
"Người là ai? Con có thể tin người sao?" Tiểu hài tử liếc nhìn Tiêu Khang hỏi.
"Rồi con sẽ biết mình không tin lầm người. Khi nào con gặp khó khăn, hoặc muốn có một nơi gọi là 'nhà' thì hãy tới cổng thành sau đó đưa thứ này cho binh lính, ta sẽ lập tức ra gặp con." Tiêu Khang đưa miếng ngọc bội lưu ly quý giá độc nhất vô nhị bên người mình cho tiểu hài tử.
"Hiện tại thời thế loạn lạc, con và mẫu thân hãy cố gắng ở nơi này kiên trì chờ đợi một chút, nơi này từ giờ sẽ vô cùng an toàn, con nhất định phải bảo vệ mẫu thân cùng bản thân cho tốt. Đợi đến khi bọn ta tiêu diệt hết quân địch sẽ tới tìm con chuộc tội." Vương Hào xoa đầu tiểu hài căn dặn sau đó cùng Tiêu Khang rời đi.
Tiểu hài tử nhìn miếng ngọc bội trong tay rồi nhìn bóng lưng của hai người kia thì cảm thấy vô cùng tin cậy. Nỗi uất hận khi tan cửa nát nhà cùng mất đi những người thân yêu dường như được xoa dịu một chút.
Quả nhiên chỉ không đầy 3 tháng sau cả Bách Hương Quốc đã vui mừng khi nghe tin chiến thắng từ biên cương. Lê dân bách tính đứng ở hai bên đường chào đón vị hoàng đế đích thân xuất chinh cùng thừa tướng quay trở về.
"Mẫu thân quả nhiên hai ngài ấy không lừa chúng ta." Tiểu hài tử đứng trong biển người đông đúc lẫn lộn vui vẻ nói, nỗi hận xương máu cuối cùng cũng đã báo thù được.
"Phong nhi, con phải nhớ, chúng ta dù có chết cũng không được sống thẹn với lòng, bọn họ cứu mạng mẫu tử ta, giúp chúng ta báo thù, chúng ta không thể quên ân nghĩa này." Cửu Ân nhìn xuống hài tử cẩn thận dạy dỗ.
"Phong nhi nhớ rồi thưa mẫu thân." Tiểu hài tử tay tôn kính sờ lên miếng ngọc bội được cất giữ cẩn thận bên trong y phục.
Ở núi Cửu Sơn, sau khi hành quân trở về Tiêu Khang cùng Vương Hào vội vàng tới tìm mẫu tử xấu số kia. Tuy nhiên bọn họ tìm mãi đều không thấy bóng dáng ai cả thì liền ủ rũ trở về.
Ngay hôm đó hoàng đế Tiêu Khang ban chiếu chỉ về việc Tấn phong Đại công chúa Thuần Chân và còn một cáo thị tìm người thân mất tích. Nội dung cáo thị rất đơn giản nhưng lại khiến người đọc khó hiểu: ta sẽ ở 'nhà' đợi các ngươi trở về.
.
Ở tiệm thuốc phía Tây kinh thành.
"Mẫu thân, người xem con sắc thế này có đúng không?" Tiểu hài tử vội vã chạy tới hỏi với giọng điệu khoe khoang tự hào.
"Đúng đúng đúng, Dương Phong con xem con kìa, đã 12 tuổi rồi mà còn chưa chịu lớn, mau đi hái dược liệu." Cửu Ân vội vàng thúc giục hài tử.
Tới khi đứa nhỏ rời đi thì không nhịn được nữa mà ho ra một ngụm máu đen.
"Dương Phong à, ta có lỗi với con." Cửu Ân đưa tay bắt mạch cho chính mình, sau đó liền đi ra đóng cửa.
Nàng biết mình không thể tiếp tục trụ vững nữa rồi, dù là "thần y" thì nàng cũng không thể tự cứu chính mình.
Nhưng mà nàng lại cảm thấy rất vui, vì sắp có thể tới bên phu quân của mình. Vị phu quân không chê nàng đoản mệnh, vị phu quân không chê nàng nghèo hèn, vị phu quân không chê nàng không thể sinh hài tử, vị phu quân từ bỏ cả cơ đồ để ở bên nàng, vị phu quân từ bỏ cả tính mạng để bảo vệ nàng.
"Phong nhi, ta có lỗi với con, ta rời đi như thế này chắc chắn sẽ khiến con vô cùng khổ sở. Xin lỗi con vì ta và Hữu Đình đã không làm tròn trách nhiệm của người làm phụ thân, mẫu thân. Mặc dù chúng ta không phải ruột thịt nhưng con biết mà đúng không Phong nhi, bọn ta coi con như ruột thịt mà đối đãi. Con chính là bảo bối, là báu vật mà lão thiên đã ban tặng chúng ta. Đa tạ con, hãy tiếp tục kiên cường sống, không có ta con cũng phải kiên trì sống, chỉ có như thế bọn ta mới có thể yên lòng. Đây có lẽ là bức thư đầu tiên và cũng là cuối cùng ta viết cho con, con phải thấy vinh dự đó vì ngoài Hữu Đình ra ta chưa từng viết thư cho nam tử khác đâu ha ha, thế nên hãy cười thật vui vẻ nào. Còn nữa con phải nhớ học hết những cuốn y thư này, nó sẽ có ích cho con. Con phải nhớ tìm cách báo ơn hai vị ân nhân của chúng ta, không được quên bọn họ. Ta có chút ích kỷ, ta hiện tại cảm thấy vô cùng vui vẻ Phong nhi à, ta sắp được ở bên phụ thân con rồi. Xin lỗi con Phong nhi, hãy sống thật tốt nhé, mẫu thân yêu con." Cửu Ân run rẩy uống một chén thuốc rồi nhờ đó cố gắng viết từng chữ, nàng vừa viết vừa khóc nhưng khi viết xong lại nở nụ cười mãn nguyện sau đó đặt bức thư lên trên giá sách rồi nằm lên giường nhắm mắt lại.
Khi Dương Phong về thấy tiệm thuốc đóng cửa thì thấy lạ kỳ, hắn đi vào thấy Cửu Ân đang nằm trên giường, trên mặt còn vương ý cười thì tưởng mẫu thân đang ngủ nên không làm phiền. Vô cùng nhẹ nhàng phân loại rồi sơ chế những dược liệu mình vừa hái được sau đó đi nấu cơm.
"Mẫu thân người mệt sao?" Dương Phong cảm thấy kỳ quái, bình thường mẫu thân hắn sẽ không ngủ giờ này và cũng không ngủ lâu như vậy. Cho tới khi hắn chạm vào cơ thể mẫu thân thì liền bất động, sau đó hắn như cố gắng tự lừa dối bản thân mình bắt mạch cho Cửu Ân rồi cố tự đánh lừa tâm trí nhưng vẫn bị hiện thực đánh bại.
Tới khi an táng cho Cửu Ân xong thì Dương Phong mới phát hiện ta bức phong bao mà mẫu thân để lại. Phụ thân qua đời hắn không khóc, cả doanh trại thiệt mạng hắn không khóc, mẫu thân qua đời hắn cũng không khóc nhưng đến khi đọc bức phong thư thì hắn liền không thể tiếp tục kìm nén. Thiếu niên 12 tuổi lẻ loi ngồi ở bậc cửa khóc đến đặc biệt thảm thương, đặc biệt đau lòng.
"Tỷ tỷ, người không sao chứ?" Tiểu hài tử giọng điệu non nớt lên tiếng cắt ngang tiếng khóc nấc nở.
"Tỷ tỷ đừng khóc nữa, đệ sẽ đau lòng chết mất." Tiểu hài tử lấy ra chiếc khăn tay trong áo rồi tỉ mỉ lau nước mắt cho Dương Phong.
Dương Phong bị tiểu hài tử này làm cho bất ngờ tới mức bất động nước mắt cũng ngừng rơi.
Đứa nhỏ khoảng chừng 4-5 tuổi với làn da rám nắng này thế mà lại gọi hắn là tỷ tỷ, còn dùng giọng điệu dỗ dành của những cặp tình lữ để nói với hắn.
"Đúng thế tỷ đừng khóc nữa, tỷ xinh đẹp như thế này mà khóc nhiều như thế không sợ xấu đi sao? Tỷ tên gì? Sao tỷ tỷ lại mặc đồ nam nhi? Có phải vì thế nên bị kẻ khác bắt nạt không? Tỷ có bị thương ở đâu không? Đau lắm sao? Đệ thổi cho tỷ nha? Nhà tỷ ở đâu?...?...?" - Tiêu Vũ hỏi một loạt không cần đối phương trả lời, hôm nay y trốn khỏi hoàng cung được thì vô cùng vui vẻ dạo chơi kinh thành, nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng một tiểu tỷ tỷ ngồi khóc tới mức cả người run rẩy.
Mặc dù Tiêu Vũ còn nhỏ, nhưng phụ hoàng luôn dạy hắn rằng ngoài Tuyên Lộ tỷ ra thì hắn phải đối xử tốt với các nữ nhi khác, như thế mới là đại nam nhân gì đó, trưởng thành gì đó, chỉ khi đó thì phụ hoàng mới cho hắn ngao du thiên hạ. Cũng chính vì thế mà hắn luôn lén lút ghi nhớ cách phụ hoàng đối xử với cha để có dịp thực hành.
"Tỷ có đói không? Tỷ không nói chuyện được sao? Tỷ có lạnh không?" Tiêu Vũ vẫn ngựa quen đường cũ hỏi không cần nghe lời đáp, kéo tay Dương Phong đứng dậy hướng tới phía tiệm vải.
"Ông chủ, lấy cho tỷ ấy những bộ y phục đẹp nhất, tốt nhất cho ta." Tiêu Vũ dẫn người vào bên trong uy phong nói mặc kệ người cạnh mình đang vô cùng bất ngờ.
"Tiểu tử à, mau về nhà chơi đi, đừng náo." Ông chủ nhìn thấy một tiểu tử da ngăm đen dắt theo một thiếu niên ăn mặc luộm thuộm thì nhẹ nhàng đuổi khéo.
"Đây, mau lên." Tiêu Vũ lười giải thích, đặt lên bàn một thỏi vàng lớn.
"A nhị vị công tử, mời ngồi mời ngồi, không biết công tử muốn mặc kiểu dáng màu sắc nào?" Ông chủ nhìn thấy vàng thì liền sáng mắt, vội vàng nịnh bợ.
"Gì mà hai vị công tử, ngươi như thế thật thất lễ, đây là tiểu cô nương đó, nữ nhi, ngươi không nhìn ra sao?" Tiêu Vũ dùng ánh mắt chê cười nhìn ông chủ tiệm vải.
"Nữ nhi?" Ông chủ hoài nghi nhìn thiếu niên hơn 12 tuổi này, rõ ràng là nam nhi a, đứa nhỏ kia có phải bị ngốc không.
"Mau chuẩn bị nước ấm cho tỷ ấy tắm rửa rồi chọn những y phục tuyệt nhất của các người tới đây." Tiêu Vũ ra lệnh sau đó quay qua hướng Dương Phong căn dặn như một ông cụ non "Tỷ tỷ đừng sợ, thay y phục để ấm hơn nha, nếu không tỷ sẽ bị ốm. Tỷ cũng không nên mặc đồ nam nhi như thế, người khác thấy tỷ yếu ớt sẽ ức hiếp tỷ đó."
"Tỷ tỷ đừng ngại, đệ rất nhiều tiền. Hay là tỷ tỷ không thích sao? Hay tỷ thích? Nếu thích thì gật đầu còn không thì lắc." Tiêu Vũ vừa nói vừa gật vừa lắc để chỉ bảo Dương Phong, trông đặc biệt ngốc nghếch nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Dương Phong nhìn Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu, đứa nhỏ toát ra vẻ phú quý xa lạ này lại nhiệt tình giúp một kẻ đang thảm hại như hắn, hơn nữa còn nghĩ hắn là nữ nhi, ngốc chết đi được.
"Tốt quá rồi, tỷ cười lên thật đẹp." Tiêu Vũ nhìn đối phương cười mà ngại ngùng nói lời khen ngợi.
"Thiên a, đẹp quá, tỷ mau thử bộ này, bộ này cũng rất đẹp." Sau khi tắm rửa Dương Phong nhờ sự trợ giúp của người làm mà mặc được y phục rườm rà của nữ nhi, vốn cảm thấy vô cùng phiền phức nhưng khi ra bên ngoài nghe được lời khen từ Tiêu Vũ thì cũng chiều theo ý y mà vào thử các y phục khác.
"Đệ ấy đâu rồi?" Sau khi thử bộ thứ 5 ra ngoài thì liền không thấy Tiêu Vũ ngồi ở ghế thốt lên lời khen nữa, Dương Phong vội vàng hỏi ông chủ tiệm vải.
"Tiểu tử đó đi rồi, để lại thứ này cho ngươi, quả nhiên ngươi là nam nhi a, ta nói mà sao ta có thể nhận sai chứ, dù ngươi xinh đẹp hơn cả nữ nhi nhưng mà vẫn nhìn rõ đặc điểm của nam nhi a. Tiểu công tử kia quả là tên ngốc." Ông chủ nói một hồi rồi lại nói tiếp "A số tiền tiểu công đó để lại đủ mua cả 500 bộ y phục cho ngươi đó, ngươi cứ tới lấy khi cần nha." Mặc dù không hiểu sao người này lại chịu mặc đồ nữ nhi nhưng mà khách hàng đã căn dặn thì lão cũng làm theo.
Dương Phong mặc kệ lão chủ quán thao thao bất tuyệt hắn chỉ đọc đi đọc lại dòng chữ mềm mại trên giấy " Tiểu tỷ tỷ ta phải về nhà rồi, hôm nay trốn khỏi nhà để ngao du thiên hạ không ngờ gặp được tỷ. Không lời mà biệt là ta thất lễ mong tiểu tỷ tỷ tha lỗi, hãy bảo vệ bản thân thật tốt và đừng khóc nữa nhé." Bên trong túi nải là những y phục hồi nãy hắn thử, còn có cả ngân lượng.
"Quả thật là tên ngốc, ta nhất định sẽ tìm thấy đệ." Dương Phong cẩn thận cất bức thư vào trong y phục rồi cười hạnh phúc.
Từ đó trở đi Dương Phong luôn mặc y phục của nữ nhi, đi khắp nơi hành y cứu người, cũng hạ độc giết người trừ gian diệt ác.
Giang hồ gọi hắn là Mộc Ác, một nữ thần y cũng là một tay sai của diêm vương, xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Hành tung của Mộc Ác rất bí ẩn, người ta cho rằng "nàng" đi khắp nơi là để tìm phương thuốc, dược liệu, hoặc hành nghĩa, nhưng chỉ có hắn mới hiểu được hắn đi khắp nơi là bởi vì muốn gặp lại tiểu hài tử say mê du ngoạn thiên hạ đó.
Dương Phong hành y cứu người là vì ý nguyện của phụ mẫu, đó là cách duy nhất để hắn báo ơn cho hai người.
Từ khi gặp gỡ tiểu hài tử gọi mình là tỷ tỷ kia hắn liền mặc nữ phục, bởi vì chỉ cần nghĩ đây là thứ mà người đó mua cho mình thì hắn liền vui vẻ.
Hắn biết tiểu hài tử đó thích đi du ngoạn, hắn liền đi khắp bốn phương với hy vọng gặp lại người đó.
Hắn hành y nhưng cũng giỏi dùng độc, chỉ cần đi tới nơi nào thấy có kẻ xấu xa thì liền giệt trừ bởi vì hắn sợ tiểu hài tử lương thiện kia sẽ bị lừa, bị làm hại.
Dương Phong hắn cứ sống như thế với mục đích tìm ái nhân của mình. Cho đến một ngày hắn chữa trị cho một mẫu tử ở Bách Hương Quốc, nghe vị phu nhân đó kể về kỹ viện Lôi Lôi, nơi mà tên vũ phu của nàng thường xuyên lui tới thì liền muốn vào phá tan nơi này.
Dương Phong hắn đương nhiên biết trà của ả tú bà kia đưa cho mình có thuốc mê nên liền từ chối uống, tuy nhiên lại không ngờ ả ta biết võ công liền trong lúc hắn sơ ý giở trò điểm huyệt.
Hắn ta bị mang tới một căn phòng vô cùng rộng thì liền biết sắp có thể tiễn đưa lũ dâm tặc lên đường.
Ung dung nằm đợi một chút thì quả nhiên có một đám ô hợp đi vào. Mặc kệ bọn chúng luôn miệng tán thưởng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Từ trước tới nay vô số nam nhân khen ngợi vẻ đẹp của hắn, nhưng hắn đều cảm thấy ghét bỏ, ghê tởm, duy chỉ có lời khen của tiểu hài tử năm hắn 12 tuổi khiến hắn vô cùng vui vẻ, nhớ mãi không quên.
Khi tên béo đưa viên thuốc tới gần thì hắn liền biết đây là xuân dược, ban đầu hắn muốn kháng cự nhưng lại thôi vì dù sao hắn cũng có thể giải dược này nên liền mặc kệ mà nuốt xuống.
Vốn đang định tự giải huyệt để diệt trừ đám ô hợp này thì liền nghe thấy giọng nói mạnh mẽ tràn đầy sự khinh bỉ cất lên.
"Ta nói làm sao ở Bách Hương Quốc này lại ngửi thấy mùi hôi thối, thì ra là phát ra từ đám bại hoại các ngươi." Nam tử cao to vạm vỡ ấy khoác trên mình y phục màu xanh ngọc, bởi vì cơ thể săn chắc nên bộ y phục có vẻ có chút bó sát, ôm trọn từng vòng trên cơ thể.
"Cô nương không sao chứ?" Sau một màn đấm đá thì nam tử ấy mới chạy tới cởi trói và giải huyệt cho hắn đang nằm trên giường.
"Quả nhiên là đệ ấy!" Dương Phong chăm chú nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi thầm chắc chắn, quả nhiên là người ta đang tìm kiếm.
Cũng chính bởi vì nhận thấy đối phương là người mình đang tìm kiếm nên Dương Phong liền dùng mỹ nhân kế, vì hắn biết hắn chính là kiểu người y thích, hơn nữa có vẻ như ân nhân của hắn đã say mê hắn từ khi thấy hắn rồi, quả là vẫn mê cái đẹp và ngây thơ như xưa không hề thay đổi.
....
"Ân nhân của ta, cuối cùng cũng tìm được đệ ." Dương Phong nhìn ái nhân ngủ say trong lòng sau cả đêm miệt mài luận động, ôn nhu nói "Ta sẽ không để đệ rời đi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro