Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN 04 (Hoàn toàn văn)

04- Nhiều năm sau đó

"Bác sĩ Lê, bệnh nhân tỉnh rồi, có muốn thông báo cho người nhà không?"

"Biết rồi, để tôi đi."

Bệnh viện Thụy Kim, tầng 26, khoa Quốc tế, khu yêu cầu đặc biệt.

Từ chỗ này nhìn ra có thể nhìn thấy Tân Thiên Địa, nhìn thấy một cái hồ, nơi đó đã từng là vùng đất chứng kiến Lê Gia Thụy, 55 tuổi, bác sĩ chủ nhiệm khoa phẫu thuật não, lớn lên.

Còn có mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh, tuyết đã rơi ở Thượng Hải, phương Nam không thường có tuyết, Tiêu Chiến trước kia nói: "Giáng Sinh nhất định phải có tuyết rơi nha, như vậy ông già Noel mới có thể ngồi xe trượt tuyết đến tặng quà cho Lê Gia Thụy."

Lê Gia Thụy nhìn cây sam trong sân bệnh viện bị tuyết trắng bao phủ, anh mặc áo blouse trắng, nắm chặt tay.

Tiêu Chiến, năm đó cháu đã 10 tuổi, đã sớm biết không có ông già Noel, cũng không có trượt tuyết. Chú bắt Vương Nhất Bác mua mấy món đồ chơi dỗ trẻ con đó, thật sự chơi không thích tí nào.

Bác sĩ Lê tìm thấy Vương Nhất Bác ở khu kiểm tra đo lường, phòng yêu cầu đặc biệt không cần người nhà tự mình nhận báo cáo kiểm nghiệm.

Bất quá, vừa rồi tín hiệu điện tâm đồ giảm xuống tới 40, Lê Gia Thụy cùng bác sĩ, hộ lý xông vào, Vương Nhất Bác bị bác sĩ Lê đẩy ra khỏi phòng, anh hướng về phía Vương Nhất Bác rống: "Vương Nhất Bác, chú đi ra ngoài lấy báo cáo thử máu, đi đi!"

Lê Gia Thụy đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, ngồi xuống, anh muốn sờ sờ vai Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác ngồi thẳng tắp, làm người khác không thể xuống tay, bác sĩ Lê thu tay lại vào áo blouse trắng, anh nói: "Tiêu Chiến tỉnh rồi, chú có gì muốn nói với chú ấy, bây giờ có thể đi."

Lê Gia Thụy sống cùng Vương Nhất Bác không đến 10 năm, bọn họ luôn không có gì để nói. Nếu không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Lê Gia Thụy rất khó đối thoại qua lại quá 3 câu.

Hôm nay cũng vậy, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn chằm chằm bác sĩ Lê, ánh mắt rất thẳng thắn, mấy chục năm nay đều thẳng thắn như vậy. Lê Gia Thụy đến giờ vẫn cảm thấy, ánh mắt này của Vương Nhất Bác sẽ sinh ra cảm giác áp bách khiến anh hoảng hốt, anh có chút sợ hãi.

Chỉ có Tiêu Chiến mới thích loại ánh mắt này, chú ấy còn đặt tay lên vai Vương Nhất Bác nói: "Em đừng cứ nhìn anh như vậy, ngại lắm..."

"Anh mà còn ngại?"

Vương Nhất Bác từ trên ghế đứng lên, hướng về phòng bệnh, bác sĩ Lê cũng đứng lên đi theo, đi chưa được mười bước, lại bị Vương Nhất Bác chặn lại sau lưng.

Vương Nhất Bác đi đường vẫn nhanh như vậy, lúc không có Tiêu Chiến, ông sẽ không thả chậm bước chân chờ Lê Gia Thuỵ, bất kể người phía sau là 10 tuổi, hay là 55 tuổi.

"Cháu không cần vào, có việc chú gọi cháu."

"Vương Nhất Bác, cháu cũng vào trong."

Mấy chục ca bệnh ở khoa ngoại não, bác sĩ Lê không nhìn đến, canh giữ ở lầu 26, chính là vì bồi Tiêu Chiến, anh biết tình trạng của Tiêu Chiến.

"Chú nói không cần!"

"Vương Nhất Bác, chú có thể đừng cố chấp như vậy không?"

Quyết định của Vương Nhất Bác dường như chưa bao giờ có thể thay đổi.

Bác sĩ Lê bị vứt lại ngoài phòng bệnh, anh 55 tuổi, bác sĩ chủ nhiệm, rất được mọi người trong bệnh viện này tôn trọng, nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ để ý tới mặt mũi của anh.

Các bác sĩ trẻ tuổi cùng hộ lý ở hành lang nhìn chằm chằm bác sĩ Lê, sau đó thức thời mà tránh đi.

Bác sĩ Lê một mình đứng ở cửa sổ, thân thể dưới áo blouse trắng hình như đang phát run, anh vẫn luôn nhìn Tân Thiên Địa, chỗ đó có cái hồ.

Quyết định của Vương Nhất Bác dường như chưa bao giờ có thể thay đổi.

Sự cố chấp của ông khiến bác sĩ Lê nhớ tới năm 10 tuổi đó, anh lần đầu tiên đến ở căn hộ dưới lầu có cái hồ này.

-----

Lê Gia Thụy từ năm 4 tuổi bắt đầu học vũ đạo thiếu nhi trong trường học Street Dance của Vương Nhất Bác, năm ấy 9 tuổi, mẹ nằm ICU ở bệnh viện Thụy Kim hơn 3 tháng, cuối cùng vẫn qua đời.

Người cha rất nhiều năm chưa gặp qua từ Mỹ gấp gáp trở về làm tang sự, sau đó cha anh vướng vào việc xin di dân không thuận lợi.

Lê Gia Thụy 9 tuổi theo cha ở khách sạn, anh có thể nghe thấy mỗi buổi tối, cha ở trong phòng vệ sinh dùng tiếng Anh trò chuyện với đứa bé khác, còn dùng tiếng Anh cãi vã với một người phụ nữ.

Cuối cùng có một đêm, Lê Gia Thụy đẩy mở cửa phòng vệ sinh, cha lập tức ngắt điện thoại, hỏi anh:

"Con sao vẫn còn chưa ngủ? Mau đi ngủ!"

"Ba, con muốn ở lại Thượng Hải, thầy con nói sẵn sàng thu nhận con, ba đưa tiền cho thầy là được."

Ngày hôm sau, người cha này lần đầu tiên cùng con trai đến lớp Street Dance, ở lại đến tận khi tan học. Ông gọi Vương Nhất Bác lại: "Vương lão sư, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"

Ngày đó Tiêu Chiến cũng ở đó, anh từ sàn nhà đứng lên, quấn chiếc khăn cashmere của mình quanh cổ Gia Thụy, vỗ vỗ đầu nó nói: "Được rồi, dưới lầu nhà chúng ta có Shake Shack, Lê Gia Thụy, chúng ta lại đi ăn hamburger được không?"

Lúc cha chưa về nước, Lê Gia Thụy vẫn luôn ở lại nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thích dẫn nó đi ăn Shake Shack, chọn hamburger thịt bò và milkshake vị vani.

Lê Gia Thụy vẫn luôn cúi đầu, một miếng cơm cũng không ăn, milkshake uống hơn nửa ly, Tiêu Chiến cầm milkshake đi, Lê Gia Thụy trừng mắt liếc anh một cái, dẩu môi cúi đầu.

"Đừng uống mỗi milkshake, quá lạnh."

Tiêu Chiến thở dài, nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn chẳng nói gì.

Lê Gia Thụy vô cùng sốt ruột, nó nói dối.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trước nay chưa từng nói muốn nhận nuôi nó, bọn họ nhìn là biết cũng không thiếu tiền.

Lê Gia Thụy chỉ là không muốn đi theo cha di cư sang Mỹ, nó không muốn những đứa em gái, em trai chỉ biết nói tiếng Anh.

Người cha này cũng không có tâm trạng ăn hamburger, ông nhìn Vương Nhất Bác nói: "Vương lão sư, Lê Gia Thụy nói ngài muốn nhận nuôi nó? Tôi có thể gửi tiền cấp dưỡng một lần cho ngài, đợi đến 18 tuổi, chờ lúc thi đại học, tôi sắp xếp cho nó qua Mỹ học đại học."

Vương Nhất Bác hút một ngụm coca, Lê Gia Thụy không dám ngẩng đầu, trộm nhìn, Vương Nhất Bác vẫn mặt vô biểu tình, bất quá trông cậu cũng không có gì ngoài ý muốn.

Ngược lại Tiêu Chiến nghiêng mắt, lại bĩu môi, nhìn chằm chằm Lê Gia Thụy cười xấu xa, giống như nhìn thấu bí mật của đứa trẻ con. Lê Gia Thụy không thích ánh mắt Tiêu Chiến như vậy, cứ quái quái, chỉ có Vương Nhất Bác thích nhìn.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hình như giật giật cánh tay, có lẽ ở dưới bàn cầm tay Vương Nhất Bác, sau đó Vương Nhất Bác nhìn Lê Gia Thụy chưa đến 10 tuổi, hỏi nó: "Cháu muốn ở cùng chú không?"

"Muốn."

"Được, ngày mai tan học, bọn chú đến khách sạn đón cháu."

Thủ tục tiến hành rất thuận lợi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhanh chóng được người giám hộ chỉ định là người ký kết hợp pháp, bọn họ có thể đại diện cho người giám hộ xử lý sinh hoạt của Lê Gia Thụy ở trong nước.

Thật kỳ quái, thủ tục đem con trai giao cho hai người đàn ông, so với đem đứa nhỏ này đi Mỹ, lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngày Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến khách sạn đón Lê Gia Thuỵ, cha nó xoa xoa tay đưa thẻ ngân hàng cho Vương Nhất Bác. Lê Gia Thụy lúc ấy không biết trong đó có bao nhiêu tiền.

Cha còn vỗ vai Lê Gia Thuỵ, nói: "Sau này Vương lão sư cùng Tiêu thúc thúc chính là ba ba của con ở Trung Quốc, đã biết chưa? Con gọi đi ...."

Lê Gia Thụy cắn môi phát không ra tiếng, Vương Nhất Bác nói: "Chú là Vương Nhất Bác, anh ấy là Tiêu Chiến, cháu là Lê Gia Thuỵ, về sau gọi tên là được."

Lê Gia Thụy từng không thích nói chuyện với Tiêu Chiến, nó cảm thấy Tiêu Chiến cười rộ lên rất kỳ quái, đặc biệt là cười với Vương Nhất Bác, cứ như giây tiếp theo liền đứng không vững, cả người nhào vào trong lồng ngực Vương Nhất Bác.

Sau này Lê Gia Thụy dường như chỉ nói chuyện với Tiêu Chiến, bởi vì tính tình Vương Nhất Bác chẳng tốt tí nào, còn tệ hơn thầy giáo nghiêm khắc ở trường vũ đạo, dường như tất cả kiên nhẫn và ôn nhu của người này đều dành cho Tiêu Chiến.

-------

Sau khi lên cao trung, thời kỳ phản nghịch của thiếu niên hùng hổ kéo tới, Lê Gia Thụy bắt đầu nói không quá hai câu với Vương Nhất Bác liền khắc khẩu.

Nó nói không cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến trường học nữa, nó cảm thấy bị bạn học thấy hai người đàn ông là phụ huynh của mình, thật mất mặt.

Tiêu Chiến lúc đó đang chần rau xà lách, anh nghe xong nhìn Vương Nhất Bác, còn cắn môi một chút, xoay người sang chỗ khác tiếp tục chần rau xà lách, Tiêu Chiến nói: "Được thôi, đi họp điền nguyện vọng thi đại học, mình chú đi thôi, Vương Nhất Bác không đi."

Vương Nhất Bác không dễ nói chuyện như Tiêu Chiến.

Cậu cầm lấy cây xỏ giày Tiêu Chiến mua từ Pháp về, ấn Gia Thụy lên lưng ghế sô pha, đánh ba phát, Vương Nhất Bác dùng sức rất lớn, Lê Gia Thụy cảm thấy lưng mình đau đến díu vào nhau.

Nhưng nó cắn răng không chịu kêu đau, cũng không khóc, càng không xin tha.

Nó nhớ tới lần đầu tiên trộm thuốc của Vương Nhất Bác, ngày đó bị Vương Nhất Bác phát hiện, Vương Nhất Bác cũng là dùng cây xỏ giày mua từ nước Pháp này đánh mông nó, Lê Gia Thụy khi đó còn biết khóc, khóc đến mức Tiêu Chiến đau lòng, ngăn Vương Nhất Bác không cho cậu đánh.

Thiếu niên cao trung, có thể đau, không thể khóc, càng không xin Vương Nhất Bác tha, không ngầu, không phải đàn ông.

Sau đó là Tiêu Chiến từ phòng bếp chạy ra, túm lấy tay Vương Nhất Bác nói: "Em sao lại đánh nó, nó cũng đâu có nói gì sai, trẻ con đâu hiểu nhiều như vậy?"

"Em đánh cho nó hiểu, anh tránh ra!"

"Vương Nhất Bác, không được đánh!"

Lê Gia Thụy lại tránh được một kiếp, Tiêu Chiến ngăn cản, Vương Nhất Bác không có biện pháp.

6 năm ở cái nhà này, Lê Gia Thụy cũng là một thiếu niên thông minh.

Nó có thể là người duy nhất trên thế giới này ngoại trừ Tiêu Chiến, biết cách đối phó với Vương Nhất Bác nhất.

Từ đó, quan hệ giữa Lê Gia Thụy và Vương Nhất Bác càng trở nên căng thẳng, mãi cho đến ngày điền nguyện vọng thi đại học, quan hệ bọn họ xuống đến mức đóng băng.

Lê Gia Thụy từ 4 tuổi đã bắt đầu học Street Dance với Vương Nhất Bác, học mười năm, tốt nghiệp cao trung việc học quá gắt gao mới ngừng tập nhảy.

Từ nhỏ nó nhìn Tiêu Chiến làm việc cảm thấy rất kích thích, Tiêu Chiến luôn có thể biết trước minh tinh nào sẽ nổi tiếng, bộ phim nào có "câu chuyện đằng sau".

Vì vậy, Lê Gia Thụy cầm tờ đơn nguyện vọng thi đại học đưa cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác, cháu muốn đi Bắc Kinh, thi Học viện điện ảnh, làm đại minh tinh."

Tiêu Chiến nghe thấy liền sửng sốt, anh còn chưa nói lời nào, Vương Nhất Bác đã ném tờ nguyện vọng của Lê Gia Thụy xuống đất, giận tím mặt không hề báo trước: "Không được! Ba cháu đã sắp xếp cho cháu đi Mỹ, cho cháu học y, cứ như vậy quyết định rồi. Cháu không thể thi Học viện điện ảnh, càng không thể làm minh tinh!"

"Vương Nhất Bác, cháu trưởng thành rồi, không cần chú đồng ý!"

Vương Nhất Bác tức giận hất đổ cả một bàn cơm, Lê Gia Thụy cũng không biết cậu làm sao lại dám, từ trước đến nay cơm Tiêu Chiến nấu, Vương Nhất Bác một miếng cũng không để thừa.

"Cháu mà làm minh tinh, ta đánh chết cháu ngay!"

"Chú đánh đi, cháu không sợ chú! Vương Nhất Bác, chú cũng không phải ba cháu!"

Vẫn là cái xỏ giày mua từ nước Pháp như cũ, Vương Nhất Bác ấn Lê Gia Thụy vào lưng ghế sô pha, từng nhát từng nhát đánh sau lưng nó, lần này cậu không thu sức lực, cũng không vì Tiêu Chiến ngăn cản mà thu tay lại.

Thế nhưng sau mười mấy roi liên tiếp, Lê Gia Thụy chịu đau không nổi, cắn răng chảy cả nước mắt, quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, nó nói: "Chú dựa vào cái gì không cho cháu làm minh tinh? Cháu nhảy tốt như vậy, Tiêu Chiến lại là sếp lớn, cháu có thể hồng!"

"Hồng? Cháu biết cái gì hồng? Chỉ cần ta ở đây, cháu nhất định phải đi Mỹ!"

Năm đó Vương Nhất Bác cũng hơn bốn mươi, nào có sức mạnh lớn như chàng trai 18 tuổi, cậu đánh mười mấy cái, dùng mười phần khí lực, dừng lại chống bàn nói: "Minh tinh không hào nhoáng như cháu thấy, nếu cháu không thật sự thích thì không thể đi!"

"Cháu thật sự thích!"

"Câm miệng! Cháu theo ta học vũ đạo 10 năm, cháu thật sự thích hay không ta nhìn không ra sao?! Ta từ nhỏ học vũ đạo, chưa từng cần giáo viên dạy!"

"Vương Nhất Bác, chú đừng ngang ngược vô lý!"

Lê Gia Thụy bò dậy từ sô pha, đẩy Vương Nhất Bác sắp muốn vụt cây xỏ giày xuống tiếp.

Vương Nhất Bác không ngờ Lê Gia Thụy lại phản kháng, lần này đứa nhỏ đẩy rất mạnh, Vương Nhất Bác không đề phòng, lùi lại mấy bước, đầu gối đập vào chân bàn trà, đứng không vững, ngã ra sàn nhà.

Lê Gia Thụy không ngờ Vương Nhất Bác cũng sẽ té ngã, nó cảm thấy Vương Nhất Bác vĩnh viễn sẽ không bị thương.

Tuy rằng nó biết đầu gối Vương Nhất Bác vẫn luôn có thương tích, Tiêu Chiến nói là di chứng của công việc trước đây để lại.

Mấy năm nay khiêu vũ, Vương Nhất Bác cũng không thể nhảy groundwork, mỗi mùa đông, Tiêu Chiến đều dẫn cậu đi kiểm tra.

Chẳng qua ngày thường Vương Nhất Bác vẫn đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Lê Gia Thụy cảm thấy, chấn thương chân nhất định là giả vờ cho Tiêu Chiến xem.

Thế nhưng hiện tại Vương Nhất Bác thật sự té ngã, một bàn tay đỡ ở cẳng chân, trán cứ vậy mà đau đến toát mồ hôi.

Lê Gia Thụy sững sờ tại chỗ, Vương Nhất Bác ở trong lòng nó là nam nhân cường đại nhất.

Vậy mà cậu sẽ vì đau mà toát mồ hôi, Lê Gia Thụy ở độ tuổi phản nghịch nhất, vẫn sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất, muốn nhấc quần Vương Nhất Bác nhìn xem đụng vào đâu.

Nó còn chưa đụng tới Vương Nhất Bác đã bị Tiêu Chiến đẩy ra, đẩy ngã trên mặt đất.

Lê Gia Thụy chưa từng biết Tiêu Chiến sẽ có sức lực lớn đến vậy, nó vẫn luôn cảm thấy Tiêu Chiến là dịu dàng nhất, sức lực đều dùng để làm nũng với Vương Nhất Bác, anh sẽ thường xuyên hỏi Lê Gia Thụy: "Buổi tối muốn ăn gì? Bò bít tết không? Chú làm bò bít tết cho cháu ăn."

Người như vậy mà cũng có sức lực lớn đến thế.

Tiêu Chiến nhào vào người Vương Nhất Bác, nhấc ống quần của cậu, phía trước đầu gối quả thực sưng lên một cục to, nhìn không thấy đỏ, chỉ là sưng thành bọc lớn.

Lê Gia Thụy luống cuống, nó từ mặt đất bò qua, lại bị Tiêu Chiến đẩy ra. Lê Gia Thụy túm cánh tay Tiêu Chiến nói: "Tiêu Chiến, cho cháu xem Vương Nhất Bác sao lại thế này."

Tiêu Chiến hất tay Lê Gia Thụy ra, trở tay một cái, tát Lê Gia Thụy đến đầu váng mắt hoa. Vương Nhất Bác cũng sửng sốt, cậu bắt lấy tay Tiêu Chiến nói: "Không có việc gì, em không có việc gì, anh đừng tức giận, đợi chườm đá là ổn ngay, bệnh cũ."

"Cái gì không có việc gì, cái đầu gối này của em không thể đụng được."

Tiêu Chiến cứ vậy khóc, anh ghé vào vai Vương Nhất Bác khóc, Vương Nhất Bác ngồi dưới đất ôm hông Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ vai anh, còn dỗ dành Tiêu Chiến: "Được rồi, em nào có yếu ớt như vậy, anh đừng khóc, thêm nếp nhăn."

Lê Gia Thụy bò dậy khỏi mặt đất, vào tủ lạnh lấy túi chườm đá Vương Nhất Bác dùng hàng năm, bọc khăn lông đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không cầm túi chườm đá, anh nâng Vương Nhất Bác từ dưới đất dậy, đỡ cậu ngồi lên ghế sô pha, đầu gối Vương Nhất Bác sưng hai cục lớn, tạm thời không thể co duỗi cẳng chân.

Tiêu Chiến ném túi chườm đá rớt trên mặt đất, ánh mắt của anh khiến toàn thân Lê Gia Thụy lạnh băng, rất doạ người, nó trước nay chưa từng thấy Tiêu Chiến như vậy, phẫn nộ, đau lòng, ghét bỏ, anh nói:

"Cút đi, cháu trưởng thành rồi, muốn đi đâu thì đi đi, muốn học cái gì thì học cái đó, cháu muốn làm minh tinh, Vương Nhất Bác quản không được, chú cũng sẽ không quản. Bọn chú không là gì của cháu, cháu không cần về nữa!"

Vương Nhất Bác gian nan từ trên sô pha ngồi dậy, cậu nâng một cánh tay kéo tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không xoay người, anh vẫn cứ nhìn Lê Gia Thuỵ, ở sau người nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ đùi Tiêu Chiến nói: "Anh đừng tức giận, thôi, nó không cố ý."

Đại não Lê Gia Thụy trống rỗng, nó chưa từng thấy Vương Nhất Bác bị thương đến mức ngã xuống không thể động, cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến phẫn nộ mà rống giận.

Đứa nhỏ mười mấy tuổi, không biết nên nói cái gì để giải thích tâm tình phức tạp của mình.

Đúng như Vương Nhất Bác nói, nó không thật sự thích nhảy, cũng không quá thích đóng phim, Tiêu Chiến trước đây ghi danh cho nó vào lớp hí kịch tiếng Anh, nó đều là đốt đèn ngao du mà chờ tan học.

Bất quá thiếu niên đến 17-18 tuổi, ai cũng sẽ hâm mộ thần tượng rực rỡ trên sân khấu, nhất cử nhất động tựa hồ có thể chạm đến trái tim ngàn vạn người. Lê Gia Thụy cũng như Tiêu Chiến đã từng, cảm thấy bản thân có cơ hội có thể đi lên "thần đàn".

Năm đó không có Vương Nhất Bác, ở sau người cầm roi đánh, đánh cho anh không thể "tuỳ tâm sở dục".

Lê Gia Thụy còn muốn nói, Tiêu Chiến đã bước nhanh vào phòng ngủ, lại đi ra ngoài, trong tay anh cầm một tấm thẻ ngân hàng, Lê Gia Thụy biết cái thẻ này, là người cha ở Mỹ để lại.

Sau khi đưa tấm thẻ này, Lê Gia Thụy chỉ gặp lại cha mình một lần, bởi vì cha đi công tác Bắc Kinh, Tiêu Chiến đưa theo Lê Gia Thụy ngồi máy bay đi Bắc Kinh, cùng cha ăn một bữa vịt nướng, ăn xong nó theo Tiêu Chiến về khách sạn.

"Cháu cầm tấm thẻ này, mật mã là sinh nhật cháu, cháu muốn đi Bắc Kinh thi Học viện điện ảnh, hay là đi Mỹ đều tuỳ cháu. Cháu đi ngay đêm nay, cháu nói rất đúng, cháu không cần sợ Vương Nhất Bác, cậu ấy không phải cha cháu."

"Tiêu Chiến..."

"Nhất Bác, em đừng động, để nó đi."

-----

Lê Gia Thụy không chỗ dung thân, chống đỡ sự quật cường mà thiếu niên ít hiểu biết nhất, ra khỏi căn nhà đã sống 8 năm, nó không có nơi nào để đi, ngồi bên hồ dưới lầu.

Mấy năm nay Vương Nhất Bác thường xuyên mang theo Lê Gia Thụy đến bên hồ chạy ban đêm, Tiêu Chiến không đi, anh nói bí quyết bảo dưỡng là nghỉ ngơi cho lại sức.

Nhưng mà Lê Gia Thụy biết, Tiêu Chiến sẽ đứng ở cửa sổ sát đất trong nhà nhìn bọn họ, chờ bọn họ về, giục bọn họ đi tắm, còn làm ấm hai ly sữa bò.

Thiếu niên không muốn uống sữa bò ấm, một chút cũng không ngầu, Tiêu Chiến nói cũng vô dụng.

Chỉ là, Vương Nhất Bác tắm xong sẽ uống hết hai ly sữa bò, đưa mắt ra hiệu với Lê Gia Thụy, sau đó dỗ Tiêu Chiến về phòng ngủ, trong phòng bọn họ sẽ truyền ra thanh âm của Tiêu Chiến.

Ban đầu Lê Gia Thụy không rõ vì sau Tiêu Chiến lại kêu nghe như bị bắt nạt, sau này nó đã hiểu, cảm thấy khó có thể tin, cuối cùng thành quen, tắm xong sẽ lấy một lon coca lạnh từ tủ lạnh, về phòng mình đóng cửa lại, cái gì cũng không nghe thấy.

Thượng Hải thường xuyên mưa, Lê Gia Thụy sẽ ngồi trên cửa sổ, mang tai nghe nghe nhạc, chơi máy game Vương Nhất Bác cho, hoặc xem tiểu thuyết Tiêu Chiến đưa.

Nghỉ hè cao nhị, Lê Gia Thụy theo trường đến Mỹ tham dự trại hè. Trước khi đi, Vương Nhất Bác một mình vào phòng nó, trong tay cầm hai hộp bao cao su, hiếm khi cậu nói với Lê Gia Thụy nhiều như vậy: "Có bạn gái chưa, cùng đi trại hè à?"

"Ừm."

"Cái này giấu vào vali, đừng để Tiêu Chiến nhìn thấy, anh ấy sẽ mắng người."

"Vương Nhất Bác, chú dâm thật á."

"Tiểu tử thối, chú sợ cháu làm xảy ra chuyện."

"Huynh đệ! Rất đàn ông!"

Vương Nhất Bác vỗ vỗ đầu Lê Gia Thụy rồi về phòng. Buổi tối hôm đó Lê Gia Thụy cảm thấy Vương Nhất Bác không phải là "người giám hộ trao quyền" của nó, mà chính là anh em của nó.

Lê Gia Thụy nghĩ lần sau thừa dịp Tiêu Chiến đi công tác, muốn thỉnh giáo Vương Nhất Bác một chút làm sao để làm tương đối dài hơn, từ tiếng kêu của Tiêu Chiến suy ra, Vương Nhất Bác rất lợi hại.

Đêm đó rời nhà, Lê Gia Thụy ngồi vài giờ ở bên hồ dưới lầu, nhìn đèn trong nhà tắt tối sầm, nó lau lau nước mắt, cầm thẻ ngân hàng Tiêu Chiến cho ra ngân hàng kiểm tra số dư, vậy mà có đến 150 vạn. (khoảng 5 tỉ tiền Việt nha các chị.)

Lê Gia Thụy đến khách sạn 5 sao gần nhà thuê phòng, hẹn mấy anh em đi ăn khuya. Nó muốn uống chút rượu, bởi vì nó có hơi sợ, sợ Vương Nhất Bác có chuyện gì.

Ngày Lê Gia Thụy rời nhà, Tiêu Chiến bận cả đêm, chườm đá đầu gối cho Vương Nhất Bác, còn hẹn bác sĩ tư nhân đến nhà, đĩa đệm của Vương Nhất Bác bị thương rất nhiều năm trước, tối nay vừa vặn đụng phải chỗ bị thương.

Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi từ ba đến năm ngày có thể đi bộ bình thường, nhưng sau này cố gắng không mang vác nặng, cũng không làm động tác mạnh.

Lúc ngủ, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, vuốt vuốt tóc mái anh, nói:

"Anh thật sự đánh nó à? Ngày thường nó bị sốt đã gấp phát khóc rồi..."

"Nếu em có chuyện gì, anh giết thằng oắt khốn nạn đó."

"Được, đừng giận nữa, mau ngủ đi."

Một lát sau, Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến ngủ rồi, lại nghe Tiêu Chiến nói:

"Chồng, em nói tối nay nó đi đâu ở?"

"Chắn chắn là thuê phòng rồi, nói không chừng chính là khách sạn 5 sao cạnh nhà, anh cho nó nhiều tiền như vậy."

"Có thể gặp người xấu nào không?"

"Đại tiểu tử, không đâu. Lúc em 18 tuổi đã sắp ngâm vào anh rồi."

Tiêu Chiến vẫn không ngủ được, Vương Nhất Bác để anh nằm trên ngực mình, vuốt ve đầu tóc Tiêu Chiến nói: "Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi, hai ngày nữa là nó về thôi."

Lê Gia Thụy sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng liền chạy tới phòng khám bác sĩ tư nhân của bọn họ hỏi tình hình Vương Nhất Bác, nghe được không có vấn đề gì mới nhẹ lòng.

Người trẻ tuổi tóm lại không biết làm sao biểu đạt ý tứ trong lòng.

Lê Gia Thụy tan học về ở khách sạn 5 sao, trong mắt bạn học xem ra không thể nghi ngờ là một việc cực kỳ trâu bò. Lê Gia Thụy mời bạn gái cộng thêm rất nhiều anh em ăn buffet, hát KTV.

Chính là mọi người đều phải về nhà, không ai có thể cùng nó ở lại khách sạn 5 sao.

Lảo đảo lắc lư về khách sạn, Shake Shack còn mở cửa, Lê Gia Thụy tự mua cho mình một ly milkshake vị vani, một hơi hút quá nửa, nó ngồi trên quảng trường đối diện nhà, cách cái hồ nhìn căn nhà kia, đèn lại tối sầm.

Lê Gia Thụy lấy di động ra, không có WeChat, avatar Tiêu Chiến dừng lại ở ba ngày trước, nhóm chat kia, tên là "Ba soái ca."

Thông thường chỉ có Tiêu Chiến nói chuyện với Lê Gia Thuỵ, ba ngày trước, Tiêu Chiến nói trong group: "Buổi tối muốn ăn gì, bò bít tết được không?"

-----

Ở khách sạn bốn đêm, ngày thứ năm tan học, không ai tới cùng Gia Thụy high nữa.

Cao tam, lấy cớ cũng không khác nhau mấy, các anh em tan học đều về nhà, ngay cả bạn gái cũng nói: Hôm nay muốn ăn cơm cùng ba mẹ.

Lê Gia Thụy mua hamburger takeaway, vào khách sạn 5 sao đèn đuốc sáng choang, nó nhìn thấy Tiêu Chiến mặc áo gió đắt tiền, đứng ở đại sảnh, sau lưng anh còn có Vương Nhất Bác, dựa vào bàn tiếp tân nói chuyện với nhân viên lễ tân.

Lê Gia Thụy đột nhiên có chút muốn khóc, có điều nó là đàn ông, không thể khóc.

Tiêu Chiến từng nói: "Lê Gia Thuỵ, tính khí cháu xấu như vậy, giống hệt Vương Nhất Bác lúc còn nhỏ."

Tiêu Chiến nhìn thấy Lê Gia Thuỵ, thở dài một hơi, lại chu miệng lên, quay đầu lại gọi Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, nó đây này."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi tới, cầm lấy hamburger đóng gói của Lê Gia Thụy, lấy milkshake ra uống hai ngụm, lại đưa Tiêu Chiến uống tiếp.

Tiêu Chiến cũng rất thích uống milkshake vị vani, anh vừa uống vừa nói: "Con nít bố láo, về nhà được chưa? Cháu đúng là có tiền, khách sạn một đêm 2000, tuỳ tiện ở nhiều ngày như vậy."

"Vương Nhất Bác, chân chú sao rồi?"

Vương Nhất Bác ôm vai Tiêu Chiến đi ra cửa, cậu cười vô cùng tiêu sái nói: "Không chết được, tiểu tử thối, cháu còn dám đánh trả, lần sau xem chú có đánh chết cháu không."

Lê Gia Thụy đột nhiên muốn khóc, nó là đàn ông, chỉ là nó có chút nhịn không được.

Tiêu Chiến thấy Lê Gia Thụy đứng bất động tại chỗ, quay đầu lại thấy nó đỏ hồng vành mắt. Anh như huynh đệ ôm vai Lê Gia Thuỵ, nói: "Muốn khóc thì khóc, khóc có gì phải ngượng? Cháu đừng cái gì cũng đều học Vương Nhất Bác, sẽ nghẹn thành bệnh đó."

Vương Nhất Bác một phát bốp vào đầu Lê Gia Thuỵ, sau đó bẻ cánh tay Tiêu Chiến ôm Lê Gia Thụy ra, lại ôm Tiêu Chiến vào ngực nói: "Đúng đấy, cháu học Tiêu Chiến ấy, không việc gì cũng khóc."

"Vương Nhất Bác, em câm miệng đi."

Lê Gia Thụy theo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra khỏi khách sạn 5 sao, đi trở về nơi ở xa hoa có cái hồ nước, nó không có mặt mũi mở miệng, nhưng trong lòng rất sốt ruột, vì thế nó nói khẽ khàng với bóng lưng Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, xin lỗi, lần sau chú đánh cháu, cháu sẽ không đánh trả."

Dù vậy, đó là lần cuối cùng Vương Nhất Bác đánh Lê Gia Thụy.

------

Lê Gia Thụy nhanh chóng tham gia thi đại học, dưới sự sắp xếp của cha đi qua Mỹ, anh theo học một học viện y khoa nổi danh. Học 8 năm y khoa ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ lại làm việc 4 năm, kết hôn lúc còn ở Mỹ.

Năm đó tốt nghiệp Tiến sĩ, Lê Gia Thụy cầm bằng tốt nghiệp ưu tú, được yêu cầu đọc diễn văn ở lễ Tốt nghiệp, có thể mời người nhà đến dự lễ, đương nhiên anh gọi điện thoại cho cả nhà cha anh ở Los Angeles.

Nhưng trước đó, anh gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác trước, trong điện thoại nói:

"Vương Nhất Bác, cháu sắp tốt nghiệp Tiến sĩ."

"Tốt, chúc mừng cháu."

"Tháng sau, chú...chú và Tiêu Chiến có thời gian không, trường học nói có thể mời...mời người trong nhà đến dự lễ."

"Cha cháu đâu? Không có thời gian sao?"

Lê Gia Thụy dùng tay đè điện thoại, anh không muốn Vương Nhất Bác nghe được mình đang nghẹn ngào.

Không phải, cha cháu có thời gian, ông ấy rất hứng khởi, sẽ đưa theo vợ cùng em trai em gái đến.

Cháu chỉ là muốn hỏi chú một chút, chú có thể tới hay không?

Đang im lặng, Lê Gia Thụy ở trong điện thoại nghe được giọng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã gần 60 tuổi, nhưng thanh âm của ông vẫn rất trong sáng: "Lê Gia Thụy à? Nó xảy ra chuyện gì? Gặp rắc rối ở trường à?"

"Không phải, nó nói sắp tốt nghiệp Tiến sĩ, hỏi chúng ta có thể đến dự lễ hay không."

"Đi nha, đương nhiên phải đi!"

Lê Gia Thụy ở trong điện thoại khóc thành tiếng, anh đã gần 27 tuổi, đã nhiều năm không khóc. Nhưng mà Tiêu Chiến đã nói, lúc muốn khóc, không cần nhịn.

Vương Nhất Bác ở trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó ông nói:

"Tiểu tử thối, đừng khóc, bọn ta sẽ đến."

"Cháu ra sân bay đón hai người."

"Không cần, chúng ta qua sớm một chút, ta đưa Tiêu Chiến đi tham quan một chút."

"Cháu đi với hai người."

Lê Gia Thụy lái xe, đưa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chơi từ San Francisco chơi qua Los Angeles, lại cùng nhau bay đi New York, ở đó xem rất nhiều show diễn Broadway.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã sớm tới nước Mỹ du lịch rồi, bất quá lúc này bớt phải lo, tiểu tử tóc tơ trưởng thành rồi, tiếng Anh tốt, không cần tra từ điển.

-----

Bác sĩ Lê đứng ở bệnh viện Thụy Kim tầng 26 lấy di dộng ra, anh về nước đã 25 năm, năm ngoái con anh cũng kết hôn, màn hình khoá điện thoại chính là ảnh chụp ngày hôm đó.

Bác sĩ Lê và vợ cùng cặp vợ chồng mới cưới, đứng trước tấm phông hoa tươi xinh đẹp, một nhà bốn người tốt đẹp.

Hôm đó Lê Gia Thụy muốn kéo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng chụp ảnh chung, Vương Nhất Bác nói: "Mọi người chụp đi, thông gia nhiều người như vậy, bọn chú đi qua bên kia một chút."

Nói xong Vương Nhất Bác liền nắm tay Tiêu Chiến, vừa đi dạo sân thượng, không để ý đến Lê Gia Thụy.

Quyết định của Vương Nhất Bác dường như chưa bao giờ có thể thay đổi.

Ông vẫn nhớ "kiến nghị" của Lê Gia Thụy 18 tuổi năm ấy, cảm thấy mất mặt, nhưng mà, Vương Nhất Bác, cháu thật sự muốn cùng hai người chụp một bức ảnh mà.

---

Bác sĩ Lê nhẹ nhàng lướt ngón cái qua màn hình, có hộ lý trẻ chạy tới, tốc độ nói rất gấp, nói với anh: "Bác sĩ Lê, anh có muốn đến phòng bệnh không? Nhịp tim Tiêu Chiến hạ xuống nhanh quá."

Lê Gia Thụy chạy về phòng bệnh, Vương Nhất Bác quả nhiên còn ngồi ở đầu giường, nắm tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mở lớn mắt, giống như đang khóc, Lê Gia Thụy kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của Tiêu Chiến, tiếp đó anh cũng khóc, khóc còn lợi hại hơn so với Tiêu Chiến.

Anh ngồi trên ghế sô pha, cho tất cả y tá ra ngoài, bác sĩ Lê nằm sấp trên tay vịn, khóc không thành tiếng.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nắm tay Tiêu Chiến, nâng trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi, một tay khác sửa sang mái tóc Tiêu Chiến, xinh đẹp, tóc bạc vô cùng xinh đẹp.

Lê Gia Thụy nghe được Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác... Vương Nhất Bác, anh không muốn chết.... Anh tiếc em."

"Đừng sợ, bảo bối, không có việc gì."

"Anh không muốn đi... Anh không muốn đi."

Nước mắt bác sĩ Lê Gia Thụy ướt đẫm áo blouse trắng, anh gần như bò sát đến giường của Tiêu Chiến, Lê Gia Thụy quá 50 tuổi khóc đến không thành tiếng.

Tinh thần Tiêu Chiến dường như rất tốt, ông nói rất nhiều: "Vương Nhất Bác, anh chờ nhiều năm mới có thể sống hạnh phúc như vậy, anh không muốn chết, anh tiếc lắm, Vương Nhất Bác."

"Bảo bối, không sợ, anh chờ em, rất nhanh, nhanh thôi."

"Nhưng anh sợ lắm..."

Tiêu Chiến khóc càng lúc càng kịch liệt, Vương Nhất Bác ngồi trên giường ôm ông vào ngực, Vương Nhất Bác cũng khóc, lại giống như không khóc, Lê Gia Thụy nhìn không ra.

Cả đời này, Tiêu Chiến nói rất nhiều lần: "Anh phải đi", hoặc là "Em đi đi", bọn họ đã từng thật sự đánh mất nhau, đã từng thật sự cảm thấy, "đi" không phải là một việc quá khó.

Làm bạn 60 năm, lúc này thật sự tới rồi, Tiêu Chiến vẫn gắt gao ôm cánh tay Vương Nhất Bác, giống như mỗi buổi tối ngủ cùng nhau, gắt gao ôm lấy, hết lần này lại lần khác nói:

"Vương Nhất Bác, anh không muốn đi, không muốn rời bỏ em, anh sợ lắm..."

"Vương Nhất Bác, như thế nào đời này, thật sự đã qua xong rồi."

Bác sĩ Lê Gia Thụy khóc đến đại não nổ vang, anh nhớ năm ấy chưa đến 10 tuổi, mẹ anh qua đời ở ICU, ngày đó anh được Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, cũng từng có một lần khóc đến đại não nổ vang.

"Tiêu Chiến, bảo bảo, không sợ, chồng ôm anh, không phải sợ."

"Tiêu Chiến, anh qua đó chờ em, anh xem em đã đợi anh cả đời, có phải hay không?"

Âm thanh của máy thở càng lúc càng dồn dập, cuối cùng từ tít tít biến thành một tiếng tít liên tục...

Lê Gia Thụy 55 tuổi ghé vào người Tiêu Chiến khóc như một đứa trẻ con, khóc đến mức nhớ tới milkshake vị vani ở Shake Shack, Tiêu Chiến nói: "Đừng chỉ uống milkshake, quá lạnh."

Vương Nhất Bác ấn chuông gọi, bảo hai hộ lý đưa bác sĩ Lê Gia Thụy đi, ông nói: "Cháu ra ngoài trước đi, chú ở cạnh Tiêu Chiến một lúc."

Trong phòng bệnh lại an tĩnh, Vương Nhất Bác ngồi trên giường, ôm Tiêu Chiến vào lồng ngực, thân thể ông vẫn ấm áp.

Tiêu Chiến, anh nằm viện này mấy tháng, em đã nghĩ tới, nếu anh đi trước, tốt nhất là em có thể lập tức cùng chết theo anh.

Bất quá, hiện tại thấy không được.

Anh biết không, tinh anh xã hội như anh qua đời, có thể sẽ lên tin tức, nhỡ như còn một "cựu minh tinh" không ai nhớ đến tự sát theo, khẳng định sẽ gây náo loạn trong xã hội.

Em biết, anh không muốn chuyện của chúng ta bị người ta lật ra, lên tin tức giống như một trò hề.

Anh yên tâm, em sẽ hoả táng anh, đặt ở đầu giường, tìm cho anh một vị trí thoải mái, để anh mỗi đêm nhìn chằm chằm vào em, xem em có làm bậy không.

Vương Nhất Bác như nhìn thấy Tiêu Chiến quay đầu ở trong ngực, giống bộ dáng anh 30 tuổi, lại giống bộ dáng anh 40 tuổi, cũng giống bộ dáng anh 50 tuổi...

Tiêu Chiến nói: "Em 80 tuổi rồi, còn có thể làm bừa?"

"Anh mỗi buổi tối đều nhìn em, còn có thể trách em sao?"

Tiêu Chiến, em sẽ nhớ anh, mỗi ngày đều sẽ nhớ anh, những xoắn xuýt cùng phiền phức của anh đều nhớ một lần, cẩn thận nhớ.

Vừa nhớ, vừa mỗi ngày cầu nguyện: Cho em chết sớm một chút đi, đừng khiến anh phải chờ quá lâu.

----

Tuần trước, Vương Nhất Bác đón sinh nhật tuổi 81 ở nhà.

Cơm nước xong, ông không nói được với Lê Gia Thụy mấy câu. Sau khi Tiêu Chiến đi rồi, Vương Nhất Bác không thích nói chuyện với Lê Gia Thụy: "Hôm qua chú mơ thấy Tiêu Chiến, chú ấy nói nhớ chú, trách chú để chú ấy chờ lâu quá, còn đánh chú. Ha ha, cháu nói tính khí Tiêu Chiến, có phải rất lợi hại không?"

"Vương Nhất Bác, chú để ý sức khỏe, đừng thương nhớ quá nhiều."

"Lê Gia Thụy, chú cũng nhớ Tiêu Chiến."

Qua sinh nhật không được mấy ngày, Vương Nhất Bác cũng đi rồi.

Lúc này, Vương Nhất Bác đã để Tiêu Chiến đợi non nửa năm. Có thể Tiêu Chiến sẽ nói: "Cũng không tệ."

.

.

.

"Vậy không cần ở bên nhau nữa."

"Được, em dọn đi."

"Anh có đói bụng không? Em đói bụng."

"Buổi tối em liên hệ chủ nhà, trả lại căn nhà cho thuê kia."

"Mừng em về nhà, Vương Nhất Bác."

"Đây là lần thứ hai anh lên hotsearch, lần đầu lên là lúc bộ phim kia của chúng ta phát sóng, công ty mua."

"Cơm em ăn tại cái bàn này đặc biệt thơm!"

"Em gạt người, em làm sao còn gạt anh? Đau dạ dày còn muốn ăn bò bít tết nguội lạnh, còn muốn uống rượu vang đỏ?"

"Lục Tiệp? Anh nhầm phòng rồi."

"Anh chuẩn bị như vậy? Kịch bản cũng không có, đóng phim lại không phải học thuộc lòng. Dùng sức quá lớn sẽ ảnh hưởng sức tưởng tượng."

"Tiêu Chiến hôm nay đừng tới xem buổi công chiếu, được không?"

"Vương Nhất Bác, em dựa vào cái gì? Em con mẹ nó tư liệu ôn tập đều là anh cho em xem! Em dựa vào cái gì cầm thẻ dự thi của anh đi thi, em căn bản không nên xem đề cương dự án!"

"Ít nhất em tính toán thử có bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng đi, không làm diễn viên em làm cái gì, em còn có chuyện gì làm được tốt hơn?"

"Vẫn là cùng nhau ăn Tết đi."

"Vương Nhất Bác, em thích có con sao?"

"Một bước đúng chỗ, đại minh tinh đều ở Bắc Kinh."

"Fiona nói? Cô ta tốt như vậy, em ở cùng với cô ta đi."

"Xin lỗi, Tiêu Chiến, thật xin lỗi."

"Vương Nhất Bác, vừa lòng chưa?"

"Không phải một năm, anh cả đời đều yêu anh ấy."

"Chồng, em muốn làm tình với anh không?"

...........

...........

...........

Quyết định của Vương Nhất Bác dường như chưa bao giờ có thể thay đổi.

Sau sinh nhật 81 tuổi không bao nhiêu ngày, cuối cùng chờ được chính mình "rời đi".

Lê Gia Thụy biết, Vương Nhất Bác đã đáp ứng Tiêu Chiến chuyện gì. Bọn họ thường xuyên nói cái gì đó 21 tuổi, 81 tuổi.

Tiêu Chiến, hưởng thọ 86 tuổi.

Vương Nhất Bác, hưởng thọ 81 tuổi.

.............

Bọn họ rời đi được 5 năm.

Bác sĩ Lê Gia Thụy, 60 tuổi, bác sĩ chủ nhiệm, giáo sư, năm nay ông sắp về hưu. Ông vẫn thường xuyên sau khi phẫu thuật, ngồi bên ngoài phòng giải phẫu nhớ tới Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Hẳn là xưng hô với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác như thế nào, Lê Gia Thụy có hai chữ vẫn luôn ở bên miệng, trước sau chưa từng phát ra tiếng.

.... Ba, ba ba?

Vẫn là thôi đi, Vương Nhất Bác đã nói, bọn họ là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

END.

------------

Như cũ vẫn là HeadsUp:

Câu chuyện hiện thực nhất, phải cho kết cục lãng mạn nhất.

Những đối thoại đó trong phòng bệnh, là hình ảnh sớm nhất tôi nghĩ khi động bút viết câu chuyện này.

Từ nơi đó bắt đầu, tất cả đều ở đó.

Thật sự nói tạm biệt.

Thân ái tạm biệt, bạn đọc câu chuyện này, xin cúi chào.

------------

Bây giờ là editor.

Chào các bạn, tôi là editor của Finger.

"Nhận định năm 21 tuổi, sẽ tiếp tục kiên trì đến 81 tuổi."

Tôi không biết mình có nhìn thấy được Vương Nhất Bác lúc em ấy 81 tuổi không. Nhưng trong Finger tôi đã thấy được rồi. Đã đủ mãn nguyện rồi.

Câu chuyện trong Finger quá đỗi chân thực, quá đỗi cảm xúc, cũng vô cùng lãng mạn. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, yêu nhau đến từng tế bào cơ thể.

Tôi muốn nói rất nhiều, về những gì tôi đã trải qua khi làm Finger, cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì cho đủ.

Mỗi một lần gõ những con chữ làm fic, là một lần tôi muốn góp sức mình cầu nguyện.

Cầu chúc cho hai bảo bối bình an. Một đời một kiếp bên nhau.

Cầu chúc cho chúng ta sẽ bên họ thật lâu dài.

Tạm biệt mọi người. ^^ Hẹn gặp lại. Nhưng có lẽ phải mất một thời gian, để mình thật sự bình ổn sau những gì Finger mang lại cái đã.

250522 20:38

FINGER - Hoàn toàn văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro