Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN 02

Người bình thường, nếu đang làm tình mà đột nhiên bị người mình yêu cắn đến bả vai máu thịt lẫn lộn, hẳn sẽ lập tức mềm nhũn, hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục.

Thế nhưng, ham muốn tình dục của Vương Nhất Bác bị công kích của Tiêu Chiến châm ngòi bạo phát, nước mắt thành xuân dược, khóe môi Tiêu Chiến rướm máu tươi, quả thật chính là điểm hưng phấn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không dừng lại để an ủi Tiêu Chiến, cũng không chờ anh khôi phục cảm xúc, nói chuyện một năm tách ra, Tiêu Chiến hiện tại chỉ khiến Vương Nhất Bác muốn làm tình, thao đến Tiêu Chiến chịu không nổi, thao đến Tiêu Chiến xin tha, khiến anh nói: “Chồng, chỉ có em có thể thao anh.”

Ngoại trừ làm tình, ngoại trừ thao Tiêu Chiến đến bắn tinh, thao đến chính mình bắn tinh, Vương Nhất Bác không có bất kỳ phương pháp gì sướng hơn. Tiêu Chiến cởi sạch, nằm dưới thân cậu, mở chân ra, ướt như nước lũ, trong mông chứa đồ vật của cậu, không có gì an ủi hơn, nửa câu nói Vương Nhất Bác cũng ngại nhiều.

Con đường chính xác là thao phục, bất kể một năm này ở bên ai, đều thao trở về.

Chờ đợi một cách hòa bình và tôn trọng, Vương Nhất Bác từng rất muốn trở nên lý trí và thành thục như Lục Tiệp, khiến Tiêu Chiến an tâm, ngẫm lại đều là cái rắm.

Từ nay về sau, Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ quản Tiêu Chiến có nguyện ý hay không, chỉ cần anh dám gặp mặt Lục Tiệp, Vương Nhất Bác liền theo kế hoạch túm Tiêu Chiến về nhà, ra sức đánh, sau đó cột vào giường, đâu cũng không cho đi, chỉ có thể mở chân ra, làm tình cùng Vương Nhất Bác.

Đây là “cửu biệt trùng phùng” của bọn họ, “một lần nữa ở bên nhau” của bọn họ, Tiêu Chiến lăn qua lộn lại làm tình với Vương Nhất Bác ở trên giường, không có ôn nhu, không có thương tiếc. Dù sao cũng chẳng thể tách rời được nữa.

Làm tình liên tục đến quá nửa đêm, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng bắn sướng, bắn không ra, Tiêu Chiến nằm liệt trên giường cảm thấy không khép nổi chân.

Vừa rồi khi kêu giường, Tiêu Chiến đại khái nói một trăm lần anh yêu em, anh muốn em, anh chỉ có em.

Cái gì cũng nói, Vương Nhất Bác muốn nghe, anh cái gì cũng nói.

Tiêu Chiến giờ như con búp bê nặn bằng cao su dẻo, không thể nhúc nhích, để Vương Nhất Bác ôm, đặt nằm xuống chăn. Tiêu Chiến trước tiên chui vào cánh tay Vương Nhất Bác, tìm một vị trí thoải mái nằm trên ngực cậu.

Nhìn cơ ngực Vương Nhất Bác phập phồng, yết hầu Tiêu Chiến phát không thành tiếng, lại lấy lại sức, một miếng cắn vào ngực Vương Nhất Bác.

“Ya! Buông ra! Lại cắn, anh thích làm chó thế?”

Vương Nhất Bác xa cách một năm, càng không thể phun châu nhả ngọc, nói càng khó nghe. Tiêu Chiến ấn cằm Vương Nhất Bác, bợp một phát trên đầu cậu, nói: “Em còn có thể nói khó nghe hơn nữa không?”

“Khó nghe à? Vừa rồi ai kêu chồng thao chết anh đi.”

“Vương Nhất Bác, em có thể có lương tâm chút không?”

“Bảo bối, những gì em làm tối nay chính là lương tâm.”

“…”

Không biết xấu hổ, Tiêu Chiến vĩnh viễn không có được sự vô liêm sỉ của Vương Nhất Bác, respect.

“Chồng, có thuốc không? Muốn hút thuốc.”

“Có, em đi lấy.”

Vương Nhất Bác xốc chăn, ghé vào tủ đầu giường lấy thuốc và bật lửa. Tiêu Chiến kéo cánh tay cậu không cho thân thể Vương Nhất Bác rời đi, còn dẩu môi nói: “Vương Nhất Bác, thuốc bỏ hết trong phòng ngủ.”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mặc kệ Vương Nhất Bác lúc làm tình, lúc lên giường, lúc đè Tiêu Chiến có bao nhiêu cường thế, trong nhà một li một tí cậu đều biết bản thân không có quyền lên tiếng, Tiêu Chiến nói cái gì chính là cái đó.

“Vợ nói đúng, hôm nay hút xong lập tức mang đi!”

“Trước kia anh có từng nói với em chưa, không được hút thuốc trong phòng ngủ? Có từng nghe tới có người đốt phòng ngủ thành ma ám chưa!”

“Được rồi, vợ, em sai, em cũng vì cảm thấy một mình…”

“Ờ được thôi, em tự ở một mình, anh đi về.”

Tiêu Chiến dứt lời liền xốc chăn rời giường, Vương Nhất Bác cũng chẳng như lúc trước Tiêu Chiến nói một câu chạy lấy người liền nổi giận khí bốc đầy đầu, loại thời điểm này không trấn áp, sớm muộn gì cũng được Tiêu Chiến trả lại gấp bội.

Vương Nhất Bác ném thuốc lên giường, vớt eo Tiêu Chiến đè vào giường, một chân tì trên bụng Tiêu Chiến không cho anh nhúc nhích. Tiêu Chiến diễn xuất đúng chỗ vừa đánh vừa đẩy, còn kêu không thèm.

Vương Nhất Bác im lặng, cậu ấn cổ tay Tiêu Chiến nói: “Bảo bối, được rồi, trước kia kỹ năng diễn xuất của anh mà tốt như vậy là được vai nam 1 phim lịch sử rồi.”

“Vương Nhất Bác, anh thấy em không muốn sống nữa rồi.”

Tiêu Chiến trong lòng rất cao hứng, thập phần vui vẻ.

Anh ngừng giãy giụa khoa trương, cùng Vương Nhất Bác dựa đầu vào đầu giường, cầm lấy điếu thuốc từ Vương Nhất Bác, hút hai hơi, tay trái kẹp thuốc, đầu dựa vào vai Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác cũng châm cho mình một điếu.

Tiêu Chiến không bao giờ muốn duy trì hình tượng thanh cao trước mặt Vương Nhất Bác, cũng không muốn Vương Nhất Bác vì bảo hộ tự tôn của anh mà nói phản xạ có điều kiện rằng: “Bảo bảo, anh diễn rất tốt!”

Tốt cái rắm chứ tốt, diễn nhiều năm như vậy đều không hồng, em mới tốt, cả lò nhà em tốt.

Ở chung như bây giờ là Tiêu Chiến thoải mái nhất. Anh có thể nhìn thấu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng có thể nhìn thấu anh. Đều không hề “hiểu giả vờ không hiểu”, còn có thể không cố kỵ mà nói thẳng ra.

Phương thức nghiệp vụ lộ nguyên hình, dù sao, sự thật cũng đã bày ra trước mắt, Vương Nhất Bác không thể rời khỏi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng không thể rời khỏi Vương Nhất Bác.

Điếu thuốc đầu tiên hút đến tận đầu lọc, Tiêu Chiến còn nhìn chằm chằm vào chỗ bọt biển, gắng sức hút.

Vương Nhất Bác đem gạt tàn thuốc đưa cho anh, Tiêu Chiến ấn tắt đầu mẩu thuốc, chìa tay về phía Vương Nhất Bác muốn xin thêm một điếu.

Vương Nhất Bác nghiêng mắt nhìn Tiêu Chiến một hồi: “Hút nhiều, mau già lắm, da chảy xệ khó coi, anh cẩn thận một chút.”

Tiêu Chiến cũng nghiêng mắt, trắng mắt liếc Vương Nhất Bác một cái, ở trong chăn đá vào đùi Vương Nhất Bác. Thiếu chút nữa đá trúng vị trí then chốt, Vương Nhất Bác vô cùng sợ hãi, che hạ bộ lại, vỗ đầu Tiêu Chiến, vỗ không một chút sủng nịch, thật sự đánh người.

Tiêu Chiến bị đánh đặc biệt sảng khoái, có thể biến thái thật, anh còn đắc ý nhả ra một vòng khói, nói: “Em cũng hút ít một chút, hút nhiều dễ liệt dương, làm không được, em xem anh còn muốn em hay không!”

Vương Nhất Bác giữ thuốc lá ngoài miệng cười, không nhịn được cười thật lớn. Tiêu Chiến mở miệng, không chỉ có khẩu giao là lợi hại.

Chờ Vương Nhất Bác cười đủ rồi, Tiêu Chiến dựa vào vai cậu, tiếp tục rót nicotine vào phổi, hàm lượng dopamine đạt mức cao kỷ lục.

Con người vào lúc đắc ý dễ dàng lạc lối, một khi lạc lối liền sẽ nói chuyện mất hứng.

“Vương Nhất Bác, về sau em định làm gì?”

Đả kích lần này quá thảm, Vương Nhất Bác ít nhất sẽ không thể lộ diện trước màn ảnh nhiều năm, hai ba năm nữa muốn chuyển mình về hậu trường cũng khó, hơn nữa tâm tư Vương Nhất Bác trước nay không đặt ở “kinh doanh”.

Vấn đề Tiêu Chiến nói rất dễ dàng “mất hứng”, bất quá Vương Nhất Bác thân kinh bách chiến, “ngà voi” phun ra từ miệng Tiêu Chiến, hiện tại cậu đều có thể tiếp.

“Làm gì? Làm anh á, còn có thể làm gì.” (MẸ NÓ THIẾU ĐÁNH!)

“Em có thể đứng đắn chút không?”

“Sao lại không đứng đắn? Tiêu tổng, anh hút nhiều thuốc như vậy, lại không ai ch.ịch anh, sẽ rất dễ lão hoá. Em sau này làm anh mà sống, làm một lần lấy tiền một lần, bảo đảm anh xinh đẹp đến 80 tuổi.” (=)))))) nó nói chuyện thiếu đánh mà mình thích quá vậy trời. Mẹ nó đỉnh! Được quá con trai start-up này mẹ duyệt, các shark đến rót tiền đây!)

Tiêu Chiến giật điếu thuốc của Vương Nhất Bác, cùng dí tắt trong gạt tàn cùng với điếu của mình, kéo Vương Nhất Bác nằm xuống, xoay người, để Vương Nhất Bác ôm mình từ sau.

“Đại minh tinh làm một lần bao nhiêu tiền?”

“Một lần một bữa cơm, nếu anh không muốn em đói chết, một ngày cho em ch.ịch ba lần.”

“…”

Tiêu Chiến lại đánh một phát lên tay Vương Nhất Bác, miệng chu lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác nói: “Vương Nhất Bác, anh nói thật, em không ra ngoài kiếm tiền à? Anh từ chức rồi, chỉ trông vào em nuôi anh.”

Tin tức này hiển nhiên khiến nam nhân phía sau vô cùng hưởng thụ, dù gì, nếu Tiêu Chiến rời giường còn muốn đến công ty Lục Tiệp làm việc, Vương Nhất Bác sẽ ngồi trước cửa Liên đoàn Phụ nữ toàn quốc tố cáo bằng tên thật: “Chiếm dụng trái phép vợ người khác”.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến chặt hơn, thuận tiện đưa tay xuống bắt đầu vuốt ve mông Tiêu Chiến, chậm rãi di chuyển về phía chân, Tiêu Chiến đã bắn rất nhiều lần, đồ vật mềm mại hiện giờ được bao bọc trong lòng bàn tay.

“Vợ, anh không thể cho em nghỉ ngơi vài ngày à? 5-6 năm chưa từng nghỉ phép, người bình thường một năm nghỉ phép theo luật định còn hơn 100 ngày, em trước tiên nghỉ 1, 2 năm được chưa? Chồng anh trâu bò cũng không thể áp bức a…”

Nam nhân làm bộ đáng thương cứ vậy dùng đầu cọ sau cổ Tiêu Chiến, rất ngứa, Tiêu Chiến ngượng ngùng xoắn xít né trái tránh phải.

“Em muốn nghỉ anh đương nhiên đồng ý rồi, anh sớm đã không muốn em làm nữa. Chỉ là em bỏ được sao? Em thích diễn như vậy…”

“Thích ăn thịt kho tàu cũng không thể ăn mỗi ngày a! Mỗi ngày vừa mở mắt đã đút đến tận miệng, có thích cũng sẽ ngán muốn chết, anh để em nghỉ ngơi một chút, ngủ nướng hai năm được không? Ngoan, em buồn ngủ muốn chết.”

Tuy rằng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác ấu trĩ, nhưng chuyện này cậu đã sớm nghĩ kỹ.

Công việc, Vương Nhất Bác không cảm thấy chỉ có đứng trên sân khấu lớn nhất mới có thể đem nhiệt huyết làm đến mức cực hạn.

Nhiệt huyết chính là nhiệt huyết, không phải vì tiêu chuẩn của bên ngoài mới có thể tận hứng. Một triệu người vì Vương Nhất Bác mà cổ vũ, hay chỉ một người vỗ tay vì cậu, cậu đều nhiệt tình mà cố chấp hoàn thành công việc, đem nhiệt huyết làm đến cực hạn.

Hơn nữa cậu biết, có một người sẽ vĩnh viễn đứng bên cậu, vì cậu hoan hô, vì cậu mà thét chói tai.

Cho tới hôm nay, Tiêu Chiến hoàn toàn rốt ráo hiểu Vương Nhất Bác, tuy rằng anh vẫn không nhịn được hỏi.

Đáp án quả nhiên giống với Tiêu Chiến nghĩ, anh nâng mí mắt nhấc không lên nói: “Vương Nhất Bác, anh cũng không đi làm, ở nhà ngủ một năm.”

“Như vậy sao được, Tiêu tổng, anh mau ngủ đi, ngày mai rời giường liền đi kiếm tiền, anh phải nuôi em.”

“Vương Nhất Bác, anh thao cả nhà em!”

Không ai thao được cả nhà ai, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến từ sau đã bắt đầu ngáy.

Cậu quá mệt mỏi, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.

Một giấc này ngủ hơn 20 giờ, đến tối ngày hôm sau Tiêu Chiến mới đói đến tỉnh lại, Vương Nhất Bác vẫn còn ngủ, dường như tư thế cũng chưa từng thay đổi, tay đặt trên ngực Tiêu Chiến, duy trì hô hấp đều đặn.

Tốc độ thấp, trầm thấp, hô hấp an ổn, ngủ như một đứa trẻ con.

Tiêu Chiến ở trong lồng ngực Vương Nhất Bác xoay người sang, nhẹ nhàng hôn trán cậu, chậm rãi theo trán hôn lên mũi, dần dần xuống phía dưới, dán trên môi Vương Nhất Bác vuốt ve.

“Ngủ đi, Tiêu Chiến sẽ ở bên em.”

Tốt đẹp cỡ nào, ngọt ngào cỡ nào, một giấc ngủ dậy thoải mái cỡ nào.

Tiêu Chiến vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, Vương Nhất Bác đối với bốn chữ Hán “năm tháng tĩnh lặng” này lại có thể sát phong cảnh đến mức đó.

Vương Nhất Bác gian nan mở một mắt trong nụ hôn dịu dàng của Tiêu Chiến, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, cậu nói:

“Tỉnh rồi? Bảo bối, em lại cứng rồi, anh xuống liếm đi, muốn bắn vào miệng anh.”

“…”

Tinh dịch, tiếng Anh là Semen, là một hỗn hợp chất lỏng dính bao gồm tinh trùng và huyết tương, chứa một lượng lớn nước, fructose, protein và polypeptide, cũng như một loạt lớn các loại carbohydrate, prostaglandin, muối vô cơ và các phân tử hữu cơ nhỏ.

Không phí lời, dù sao Tiêu Chiến cũng đói bụng, Vương Nhất Bác còn chưa ngủ đủ, tinh dịch lót dạ trước, đệm bụng.

Tiêu Chiến gian nan hoàn thành quá trình làm no bụng, hỗn hợp chất lỏng sền sệt, nhão nhão, dính dính nuốt vào, lại nằm trên bụng dưới của Vương Nhất Bác ngủ tiếp.

Trước khi ngủ Tiêu Chiến nghĩ, có cảm giác nửa đời sau sẽ không quá thoải mái, thức ăn quá thảm, mỗi ngày một chút “Dịch hỗn hợp lỏng”.

Chờ đến Vương Nhất Bác cũng đói đến không chịu nổi, axit trong dạ dày ra quá nhiều, cậu ôm bụng mở mắt ra, 10 giờ sáng ngày thứ ba, Tiêu Chiến đã rời giường đi tắm.

Trong thời gian đó, Tiêu Chiến ném hết khăn tắm, khăn lông, dầu gội, sữa tắm, bàn chải đánh răng, cái ly, chiếc đũa, đèn bàn… của Vương Nhất Bác. Tóm lại không phải của Tiêu đại mỹ nhân anh mua, xuất hiện bài trí trong nhà chồng anh, Tiêu Chiến đều không vừa lòng.

Thế cho nên anh tắm rửa xong không có khăn lông dùng, chỉ có thể chạy về giường, dùng chăn tự mình lau khô.

“Vương Nhất Bác, em rốt cuộc cũng tỉnh, em là heo à?”

“Mấy giờ rồi, đói quá.”

“Em còn biết đói? Anh tưởng em thành tinh rồi.”

“Bảo bối, anh có đói bụng không, muốn làm tình hay ăn cơm trước?”

“….”

Tiêu Chiến lưu loát mở di động Vương Nhất Bác, tìm thấy địa chỉ nhà mới trong app giao đồ ăn, tiếp đó không nhịn được nhanh chóng kéo xuống kiểm tra Vương Nhất Bác một năm nay kêu đồ gì.

Thuần một sắc McDonald’s, phần ăn một người.

Tiêu Chiến quay lại giao diện đặt cơm, chọn phần ăn hai người, trả tiền, check out. Phần ăn hai người, về sau đều đúng rồi.

Điện thoại di động của Vương Nhất Bác đang mấp mé hết pin, Tiêu Chiến nhìn thấy lãnh đạo của cậu gửi rất nhiều WeChat, nội dung thông báo bao nhiêu hợp đồng cùng đại ngôn bị huỷ, cầm thẻ Vương Nhất Bác đưa, giải quyết chuyển khoản 50 triệu.

Tiêu Chiến ném điện thoại lên mặt Vương Nhất Bác, ngồi trên giường, gào lên: “Vương Nhất Bác, 50 triệu?! Sao em không bàn với anh! Anh giúp em đi nói, ít nhất có thể bớt 8-10 triệu, trong đầu em nhồi cái gì, tất cả đều là tinh trùng sao?!”

Vương Nhất Bác hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc Vương Nhất Bác lúc này còn không nhanh bằng con lừa kéo cối xay, cả câu, cậu chỉ nghe thấy hai chữ “tinh trùng”.

Vì thế, 30 phút chờ McDonald’s, Vương Nhất Bác tự mình trưng bày cho Tiêu Chiến xem trong đầu mình rốt cuộc chứa cái gì.

Cậu nắm eo Tiêu Chiến từ phía sau, nhấc lên, dùng ngón tay luồn vào khuếch trương vài cái. Tiêu Chiến ban nãy tắm rửa cũng tự mình làm qua, tắm rồi, cũng khuếch trương rồi, Vương Nhất Bác đi vào rất dễ dàng.

Đây không phải chuyện vô nghĩa sao, ai về nhà mình mà không dễ dàng.

Tiêu Chiến bị thao đến mất đi năng lực phân tích logic trước đó, anh run rẩy suy nghĩ hai việc: Nghỉ ngơi một tháng, nhiều nhất hai tháng, vẫn phải đi tìm việc làm. Xem ra đại minh tinh cũng không dư lại bao nhiêu tiền. Vừa rồi đồ đạc ném đi có vài món cũng không tính là quá xấu, nhặt về dùng chắp vá cũng được.

Anh còn chưa thể tự hỏi nhiều hơn đã bị đồ vật trong thân thể đâm đến hét lên, đầu gối quỳ không được, cả người ghé vào giường, Vương Nhất Bác theo đó áp xuống, bụng dưới một khắc cũng không chịu tách khỏi mông Tiêu Chiến, đồ vật ướt nhẹp cọ đến chỗ hai người giao hợp, chỗ nào cũng có.

Quá đói bụng, lúc này cũng dễ dàng bắn, Tiêu Chiến bị thao đến lung lay sắp đổ, còn phải quay đầu lại bắt đầu những suy nghĩ diệu kỳ: “Chồng, em nói Fiona, có phải là…. A a…rất hợp với Lục Tiệp?”

“Câm miệng, thao chết anh.”

Hai người còn chưa bắn ra, McDonald’s đã đến, chuông cửa mang đến sự cám dỗ của đồ ăn thơm phức, Tiêu Chiến chật vật đẩy Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác cũng không còn kiên trì, nhảy xuống giường, tròng quần vào đi xách gà rán, tiếp tục trở lại giường. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến song song ngồi ăn.

“Vương Nhất Bác, McDonald’s sao ăn lại ngon vậy nhỉ? Bây giờ chúng ta nghèo như vậy, về sau cứ ăn cái này đi.”

Vương Nhất Bác mặc kệ anh, mưa rền gió cuốn ăn xong phần của mình rồi, lại lấy khoai nghiền của Tiêu Chiến nhét vào miệng nhai, mãi đến khi bị Tiêu Chiến đẩy ra nói: “Sao em một chút cũng không biết xót vợ, đừng ăn của anh.”

“Gả cho em, trả anh khoai nghiền.”

“Em gả cho anh, anh cho em ăn khoai nghiền.”

Thực phẩm có hàm lượng calo cao có thể nhanh chóng bổ sung glucose nucleotide cho cơ thể, có thể làm cho não bị đình trệ hoạt động trở lại.

Vì vậy, Vương Nhất Bác bắt đầu chỉnh đốn Tiêu Chiến: “Chuyện anh vừa nói, em lo là Lục Tiệp quá lớn tuổi, hẳn là không được, không thoả mãn được Fiona.”

“….”

Tiêu Chiến hút Coca rột rột, ném vào túi đựng đồ ăn, chính thức phản kích:

“Cũng đúng, không quá thích hợp, Fiona nhìn kỹ cũng không phải quá đẹp, Lục Tiệp vẫn là thích người dễ nhìn, thật xinh đẹp.”

“….”

Vương Nhất Bác đá toàn bộ túi giấy McDonald’s xuống chân giường, Vương Nhất Bác ăn thịt không phải là nói đùa, đè hai cổ tay của Tiêu Chiến ấn lên gối, nâng mông anh, tiếp tục đem những chuyện vừa rồi chưa làm xong quán triệt làm đến cùng.

“Tiêu Chiến, em thấy anh không phải chỉ thiếu thao một chút.”

“Em nói trước!”

“Câm miệng, dang chân ra, dang ra!”

Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến không được mặc quần áo, không được xuống giường, không cho phép ra khỏi cửa, cho cậu thao một năm. Cái này cậu không làm được.

Nhưng hai người bọn họ quả thực có thể kiểm tra kỷ lục thế giới, xem có thể xin lập kỷ lục về việc không mặc quần áo, không ra khỏi cửa, kéo rèm cửa và ăn đồ takeaway ở nhà trong hai tuần hay không.

Trong lúc đó, Tiêu Chiến trần truồng kiên trì xem bộ điện ảnh ngôn tình mà Vương Nhất Bác đóng chính, được Vương Nhất Bác ôm xem.

Mỗi lần nhìn trên màn ảnh hôn môi, Tiêu Chiến đều ấn nút tạm dừng, quay đầu lại hung tợn tát Vương Nhất Bác một cái, nói với cậu: “Em có biết lúc đó anh một mình ngồi ở rạp chiếu phim có cảm giác gì không, em cái đồ vương bát đản!”

“Lại đánh? Tiêu Chiến anh bạo lực gia đình…”

“Đúng vậy, bạo lực gia đình! Em mau cứng đi, lại làm lần nữa!”

Mỗi lần màn ảnh hôn môi, Tiêu Chiến đều phải dừng lại cưỡi lên người Vương Nhất Bác, nghênh ngang muốn được sướng, dùng chính điểm mẫn cảm của mình đâm vào đồ vật của Vương Nhất Bác, tới tới lui lui kích thích, mãi đến khi bản thân sướng đủ rồi, lại để Vương Nhất Bác xoay người áp mình xuống, tìm tư thế thoải mái bắn ra.

Cho nên hai bộ điện ảnh, lung tung rối loạn xem ba ngày, làm không biết mấy lần, làm xong ngủ, rời giường ăn cơm hộp, lúc ăn cơm hộp lại tiếp tục xem điện ảnh, xem xong lại phải làm tình.

Vương Nhất Bác trước kia không cảm thấy ở đâu ra nhiều cảnh thân mật như vậy, Tiêu Chiến coi cậu như máy bắn pháo, chưa thèm khiêu khích, liền hạ lệnh một câu: “Em mau cứng đi!”

Ai mà cứng mãi được chứ…

Lão bà này của Vương Nhất Bác không ngừng đột phá cực hạn của cậu, bởi vì mỗi lần Tiêu Chiến trượt dài bò lên người cậu, chẳng có kỹ xảo mà vặn vẹo hai cái, Vương Nhất Bác lại cứng rồi.

Hai tuần sau đó, Tiêu Chiến cuối cùng cũng xuống lầu, khoảnh khắc bước chân ra khỏi tiểu khu, Tiêu Chiến cảm thấy lòng bàn chân dẫm xi măng như đang trôi.

Vương Nhất Bác là đồ ma quỷ, ở nhà lõa thể hai tuần, Tiêu Chiến lại sinh ra ảo giác như mới từ bụng mẹ đi ra, lần đầu tiên đến Bắc Kinh.

Sự việc của Vương Nhất Bác tiếp đó đều do một tay Tiêu Chiến xử lý.

Vô cùng sạch sẽ, vô cùng khéo léo, nên bồi thường thì bồi thường, cần liên lạc thì liên lạc, mười mấy công ty đại ngôn, mấy hợp đồng đã ký, mấy thương vụ tống nghệ đều trong vòng hai tháng xử lý thoả đáng, tìm không ra một chút sai phạm, không ai dám nói Vương Nhất Bác có phải hay không.

Trải qua nỗ lực của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lấy lại được 5 triệu, tối hôm đó, bọn họ đến quầy hàng kia ăn hoành thánh, ba bát lớn. Ba bát lớn đều do Vương Nhất Bác mời, bởi vì cậu nói: “Một ngày kiếm lời 5 triệu, có tiền!”

Cuối tháng 10, lá ngân hạnh trong công viên Địa Đàn bắt đầu chuyển sắc vàng, Vương Nhất Bác vẫn không tiện xuất hiện trước công chúng, bọn họ mang mũ, đeo khẩu trang, một thân đồ thể thao màu đen, chờ đến tối trời mới dẫm lên lá ngân hạnh, tận hưởng mùa thu cho cả 7 năm.

Ngắm xong lá về nhà đã gần 10 giờ, vậy mà trong tầng hầm lại bắt gặp xe bảo mẫu của nữ minh tinh, Fiona rạng rỡ mới đóng máy ở Hoành Điếm, cô nhiệt tình mời Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác về nhà ngồi thêm nửa giờ.

Fiona đem hai bình Louis Jadot vẫn chưa mở đưa cho Tiêu Chiến, còn nói: “Tiêu tổng, anh có muốn đến công ty bọn em không, sếp lớn bọn em vẫn luôn nói anh thật là lợi hại.”

“Cảm ơn em nha, rượu này đắt lắm.”

Tiêu Chiến lúc nói chuyện nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, ánh mắt kia, có thể lướt qua trăm núi ngàn sông, thẳng một đường một bàn tay đập vào đầu Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến càng ngày càng càn rỡ, động thủ đánh người đã không còn chướng ngại tâm lý.

Vương Nhất Bác cũng sẽ không nhịn anh mãi, nên đánh trả thì đánh trả, chủ yếu là cởi hết quần áo tét mông, thời điểm nghiêm trọng, mông Tiêu Chiến bị đánh đến xanh xanh đỏ đỏ, ngượng ngùng xoắn xít đứng xem TV.

Sau đó Vương Nhất Bác sẽ hỏi anh:

“Anh ngồi xuống đi, giờ biết đau mông rồi?”

“Không đau, anh đứng giảm béo.”

Ra khỏi cửa nhà Fiona, Tiêu Chiến một câu cũng không nói, Vương Nhất Bác khẳng định sẽ không cái hay không nói lại nói cái dở, về đến nhà liền ngồi vào bàn ăn trước đó dọn về từ căn hộ thuê bên kia.

Tiêu Chiến lấy ly uống vang đỏ ra, mở một chai Louis Jadot, mỗi người một ly, chờ rượu lên vị, Tiêu Chiến nâng ly chạm ly với Vương Nhất Bác, nói:

“Vương Nhất Bác, em không có chứ?”

“Đương nhiên không có.”

“Em tốt nhất đừng có gạt anh, nếu không, anh thiến em.”

Tiêu Chiến nói xong, uống hết ly rượu vang đỏ, cười đến xinh đẹp cực độ, xinh đẹp đến mức Vương Nhất Bác phải lấy tay che hạ bộ.

Tiêu Chiến lại rót cho hai người thêm một ly rượu, lại mời Vương Nhất Bác một ly, tiếp đó nói:

“Chồng, anh cảm thấy tiểu khu này cũng không tốt lắm. Đúng rồi, trước đây có công ty lớn tìm anh, có điều trụ sở chính nằm ở Thượng Hải.”

“Anh muốn chuyển nhà? Đến Thượng Hải ở?”

“Cũng được đi, anh vẫn nghe nói đàn ông Thượng Hải thương vợ lắm.”

“….”

Sau đó nửa năm, Tiêu Chiến chính thức gia nhập công ty lớn kia, lại qua mấy tháng, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chuyển nhà đến Thượng Hải rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro