[5]
Tiêu Chiến vô cùng yên lặng, dáng người rất cao tựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác, nghĩ cách cuộn tròn, quả thật không móng vuốt không răng hàm.
Vương Nhất Bác biết dùng ngón tay làm sẽ khiến Tiêu Chiến chịu không nổi, không ngờ tác dụng chậm lại kéo dài như vậy.
Lúc bắt đầu, Tiêu Chiến run rẩy đã thoả mãn hư vinh của Vương Nhất Bác. Nhưng khi cậu buông tay, đặt Tiêu Chiến xuống sofa, đi vào phòng tắm lấy nước ấm, Tiêu Chiến kéo quần áo Vương Nhất Bác: "Em đừng đi."
Tiêu Chiến ở trên giường rất thích tóm lấy Vương Nhất Bác không cho đi. Ngày thường không dính người, còn thường xuyên không cho Vương Nhất Bác chạm vào.
Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha, Tiêu Chiến bò lại gần, đầu gối lên đùi Vương Nhất Bác, giở áo Vương Nhất Bác ra, chui đầu vào, áp môi lên bụng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cách lớp áo xoa đầu Tiêu Chiến nói: "Cục cưng, em không đi."
"Cho dù anh chán ghét cỡ nào, em cũng sẽ không đi."
"Không đi."
"Gạt người."
Tiêu Chiến trốn trong quần áo Vương Nhất Bác nghĩ, Vương Nhất Bác yêu anh, vô cùng yêu, Tiêu Chiến cũng thế.
Thế nhưng, nếu có một ngày vọt vào phòng ngủ, thấy Vương Nhất Bác cùng một người khác trên giường, có thể đối đãi tàn nhẫn giống như với bạn trai cũ không? Bắt Vương Nhất Bác trần truồng cút đi?
Chỉ nghĩ tới một chút đã khó chịu đến nhức cả đầu.
Yêu đương thành như vậy, thật không giống Tiêu Chiến, nếu bị bạn bè đồng tính trước đây biết, không thể thiếu vài câu khó coi, tình cảm cũng sứt mẻ.
Hiện tại ngay cả xem tin tức cũng sẽ nghĩ đến Vương Nhất Bác. Nếu Vương Nhất Bác ngồi máy bay mà mất tích, anh sẽ không sống mà chờ. Tiêu Chiến không có dũng khí mỗi buổi sáng mở mắt ra lại là một ngày chờ đợi.
Tiêu Chiến nhanh chóng chịu thua không khiến Vương Nhất Bác hưởng thụ quá lâu, cậu bắt đầu áy náy, cảm thấy Tiêu Chiến khó đối phó mới là tốt nhất.
"Tiêu Chiến, em đi rồi cũng sẽ trở về, anh nguôi giận rồi chờ em quay về."
Nếu Vương Nhất Bác nhất định sẽ trở về, Tiêu Chiến sẽ cố gắng đợi.
Được dỗ đến mức Tiêu Chiến cảm thấy bên trong quần áo Vương Nhất Bác thật ngột ngạt. Anh chui ra, thay đổi tư thế nằm thư giãn trên sô pha nói: "Em mau đi xả nước đi, phía dưới của anh khó chịu muốn chết, quỷ dâm dục!"
Vương Nhất Bác bẻ mặt Tiêu Chiến qua, cúi đầu hôn môi anh: "Ai dâm dục, anh sướng muốn chết."
Vương Nhất Bác mở nước tắm trong nhà tắm, di động trong túi áo hoodie lại rung lên, quần áo ném ở sô pha, Tiêu Chiến "thuận tay" lấy ra, ID người gọi là Fiona.
Tiêu Chiến cầm điện thoại, dựa vào cửa phòng vệ sinh, nhướng mày: "Vương Nhất Bác, bạn gái em điện thoại. Gọi 5 cuộc, em nhanh lên, chậm chút nữa nói không chừng con em sảy mất."
Năng lực hồi phục của Tiêu Chiến nhanh hơn tưởng tượng của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ra khỏi nhà vệ sinh, chùi bàn tay ướt nhẹp vào quần, cầm lấy di động, dùng ngón trỏ gõ nhẹ đầu Tiêu Chiến.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Tiêu Chiến liền ôm cậu từ sau lưng, đu người lên vai Vương Nhất Bác, dùng môi hà hơi vào cổ cậu.
Vương Nhất Bác đặt điện thoại trên bồn rửa tay, ấn mở loa, sau đó nghe giọng của Fiona: "Nhất Bác, anh làm gì giờ mới nhận điện thoại? Gọi cho anh hơn nửa tiếng rồi."
"Vừa rồi có việc bận, có chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến cắn vành tai Vương Nhất Bác, ghé vào tai cậu nói: "Vương lão sư vừa rồi bận cái gì?"
Tiêu Chiến nâng tay phải Vương Nhất Bác lên môi, vươn đầu lưỡi, vô cùng khoa trương liếm ba ngón tay ra tiếng nước.
Vương Nhất Bác chống một tay lên bồn rửa mặt. Tiêu Chiến thích câu dẫn Vương Nhất Bác lúc cậu nghe điện thoại, có thể là liếm ngón tay hoặc trực tiếp BJ.
Fiona không cảm nhận được mạch nước ngầm mãnh liệt ở bên kia, vẫn cứ nói: "Bây giờ anh đến đài truyền hình được không? Gameshow lần trước em nói, một khách mời thường trú không tới được, em đề cử anh, đạo diễn xem video thấy được. Bây giờ anh đến audition được không?"
Tiêu Chiến nghe xong, nhả ngón tay Vương Nhất Bác ra, nắm vào lòng bàn tay, yên tĩnh tựa cằm lên vai Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến biết gameshow này. Chế tác của công ty lớn. Anh với Vương Nhất Bác ở cấp bậc diễn viên này với không tới. Sáu thành viên nữ của Six Youth mới có thể làm khách mời cố định. Nếu Vương Nhất Bác thật sự có thể đến, đây sẽ là cơ hội một bước lên trời.
Tiêu Chiến vào giới dưới mười năm, lăn lê bò toài, rượu cũng từng uống lệ cũng từng rơi. Anh hiểu rõ hơn Vương Nhất Bác cơ hội khó có. Đặc biệt là Vương Nhất Bác hai tháng qua không có công việc chính thức nào.
Mắt Vương Nhất Bác loé sáng, rất nhanh bình tĩnh trở lại, trở tay đan xen mười ngón với Tiêu Chiến, nói: "Cảm ơn em. Nhưng ngày mai được không?"
"Vậy sao được... Nhà sản xuất và đạo diễn hôm nay đều đến, cậu không thể bắt bọn họ ngày mai lại tới chứ? Nhất định phải đến đây, nắm lấy cơ hội này."
Vương Nhất Bác còn muốn nói nữa, Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt ấn nút "tắt âm", nói với Vương Nhất Bác: "Em ngốc à, mau đi thay quần áo đi! Trên trời rơi xuống bánh nhân thịt, hôm nay không ăn, ngày mai còn chờ em đi nhặt?"
"Ồ..."
"Ồ cái rắm! Nói với cô ấy, bây giờ em lập tức đến."
Điện thoại lại truyền đến giọng Fiona: "Vương Nhất Bác, anh có còn nghe không đấy? Cơ hội này vô cùng tốt, anh nhất định phải nắm lấy!"
Vương Nhất Bác huỷ "Tắt âm", đưa điện thoại lên miệng nói: "Được, anh đến đài truyền hình. Đến nơi anh gọi."
Nước tắm đã nóng rồi, gương nhà vệ sinh hơi nước phủ trắng, khuôn mặt Tiêu Chiến dần mờ đi.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đến bồn rửa tay ngồi, đưa tay cởi quần anh. Tiêu Chiến không hiểu, chớp đôi mắt xinh đẹp trong sương mù hỏi Vương Nhất Bác: "Em làm gì vậy? Mau thay quần áo, làm tóc rồi đi qua đó. Em lái xe anh đi."
"Giúp anh tắm rửa xong rồi đi."
"Vương Nhất Bác, em ngốc thật à..."
Khí nóng tràn ngập phòng vệ sinh, không nhìn rõ, Vương Nhất Bác không biết, Tiêu Chiến mắng cậu ngốc xong, dùng sức cắn chặt môi dưới, không kiềm chế được khoé miệng giương lên.
Vương Nhất Bác dùng mười lăm phút tắm rửa cùng Tiêu Chiến, rửa sạch vết khô dính trên mông Tiêu Chiến bằng sữa tắm, còn dùng ngón tay dính bọt xà phòng đưa vào trong đảo quanh. Tiêu Chiến cả kinh đứng không vững, chống tường gào Vương Nhất Bác: "Em điên rồi?! Nhanh tắm đi, nhanh lên!"
"Dang chân ra một chút, không với được vào trong anh."
Tay Tiêu Chiến đè trên cửa kính phòng tắm, chổng mông, để Vương Nhất Bác giúp anh rửa bên trong, không biết rửa cái gì.
Tiêu Chiến chưa từng gặp người yêu nào như Vương Nhất Bác. Về sau cũng sẽ không có.
Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khiêu chiến năng lực nhận thức của Tiêu Chiến, vượt qua được liền khiêu chiến tiếp. Tiêu Chiến không rõ lắm khả năng nhận thức của mình có thể bị kéo thấp đến mức nào.
Vương Nhất Bác luôn lấy một cái bút xóa, xóa xóa sửa sửa trên nguyên tắc của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác tắm rửa xong liền đi. Tiêu Chiến ôm đầu gối ngồi trên giường, tẩy rửa quá kịch liệt, để lại cho Tiêu Chiến một gương mặt đỏ hồng cùng dấu ngón tay trên mông.
Vương Nhất Bác rửa sạch cho Tiêu Chiến xong, tóm lấy tay Tiêu Chiến tuốt cho mình, nói không bắn ra thì đi làm phát huy không tốt.
Sau đó không kịp thời gian, Vương Nhất Bác đẩy tay Tiêu Chiến ra, lật người anh lại đè lên cửa kính. Một tay Vương Nhất Bác xoa bóp mông Tiêu Chiến, tay kia dùng một loại tốc độ Tiêu Chiến không thể tưởng tượng, tự tuốt cho chính mình.
Tiêu Chiến quay đầu lại trên tấm kính, nhìn thấy Vương Nhất Bác mở hé nửa miệng, nước vòi hoa sen từ đỉnh đầu chảy xuống, gò má ướt đẫm, ngực, cơ bụng cùng khối dương vật tím đỏ.
Đầu dương vật nhanh chóng lộ ra khỏi bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, lại nhanh chóng rút vào. Cảnh tượng này quá mức khiêu dâm, so với làm tình còn n.ứng hơn, cứ như đang quay lén cảnh thủ dâm của một thiếu niên vậy.
Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến nhớ tới "Truyền thuyết tuyệt mỹ của Sicily", thiếu niên nấp dưới chăn bông, toàn bộ đầu óc đều là ái dục, đũng quần sưng to dễ như trở bàn tay, muốn cắm vào tất cả những gì mềm mại.
Vương Nhất Bác tóm lấy cặp mông đầy đặn thịt của Tiêu Chiến, tự mình tuốt đến bắn, bắn như một con ngựa.
Hai giờ sau, Tiêu Chiến dọn sạch vali Vương Nhất Bác mang đến.
Quần áo treo vào tủ quần áo của mình. Vương Nhất Bác quả nhiên chỉ mang theo vài món đồ thể thao, còn có một túi lớn quần lót cùng một tá gel bôi trơn.
Bọn họ cũng có mấy tháng thường xuyên đến nhà Vương Nhất Bác ngủ.
Lần đầu tiên đến, trong nhà không có gel bôi trơn, Tiêu Chiến nổi giận không cho Vương Nhất Bác đâm vào, ấn đầu cậu bắt Vương Nhất Bác liếm cho mình, liếm đến hậu huyệt Tiêu Chiến mở ra, đùi trong ướt đẫm. Anh còn dùng đùi đè chặt đầu Vương Nhất Bác, không cho cậu ngóc dậy.
Cuối cùng ngày đó bị thao sướng bao nhiêu, phía sau liền đau bấy nhiêu. Qua hai ngày đi đường vẫn đau. Tiêu Chiến lấy lí do bên trong hỏng rồi, bỏ đói Vương Nhất Bác một tuần lễ.
Sau lần đó, Vương Nhất Bác đặt trên mạng mua một thùng gel bôi trơn. Tiêu Chiến nói mở kỹ viện cũng không cần nhiều như vậy. Nói xong cầm một túi đem về nhà mình.
Vương Nhất Bác quần áo không mang bao nhiêu, lại mang toàn bộ gel bôi trơn còn dư đến, hẳn là không có ý định trở về.
Tiêu Chiến nắm chặt gel bôi trơn trong tay, lại nhớ đến thiếu niên tự sướng, mắng một câu: "Quỷ dâm dục đầu thai!"
Chờ thêm 3 tiếng nữa, xem xong "Truyền thuyết tuyệt mỹ của Sicily", ngắm nhìn Monica Bellucci trong bộ váy đen ôm ông chồng gãy tay đi dạo phố.
Sóng vỗ vào bờ, mùa đông đang đến.
Tiêu Chiến cầm lấy di động, nửa tiếng trước anh gửi WeChat cho Vương Nhất Bác không có phản hồi.
Tiêu Chiến thở ra một hơi, nằm trên sô phát , đá trong xô rượu inox tan chảy, champagne đứng thẳng trong nước.
Hẳn là Vương Nhất Bác ăn cơm chiều ở đài truyền hình, đã 11 giờ, Tiêu Chiến mở tủ lạnh, tìm được hai miếng pizza ngày hôm qua, hâm nóng trong lò vi sóng, cắn một miếng, thịt xông khói đã mềm. Tiêu Chiến ném pizza cùng hộp đóng gói vào thùng rác.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như vậy rất phiền.
Anh thật tình muốn Vương Nhất Bác đi, hy vọng cậu có thể bắt lấy cơ hội này. Anh yêu Vương Nhất Bác, không chỉ vì cậu là Vương Nhất Bác, còn bởi vì trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác là diễn viên có tiềm lực.
Vương Nhất Bác không có tiền, không có xuất thân, không có Bá Nhạc (**), không muốn xã giao, mức độ nổi tiếng còn kém hơn Tiêu Chiến, công tác đứt quãng.
Hai tháng này Vương Nhất Bác chạy vài đoàn phim, đều là phim truyền hình ít vốn, nhân vật tốt nhất là nam 4, ở Hoành Điếm chưa đến nửa tháng là có thể đóng máy về nhà.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không phục. Bọn họ ngồi trên sô pha xem tống nghệ, Vương Nhất Bác sẽ thường nói: "Em nhảy tốt hơn hắn."
Chỉ là không ai cho Vương Nhất Bác sân khấu, không ai xem cậu nhảy.
Tiêu Chiến nghĩ, sau này anh hồng liền mở một phòng làm việc, ký hợp đồng với Vương Nhất Bác, đầu tư thật nhiều tiền, chuyên để cho Vương Nhất Bác nhảy.
Tiêu Chiến chưa hồng, cũng không có thật nhiều tiền. Ở trên sân khấu ném cành ôliu (***) cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy thật cao hứng.
Qua 5 giờ đồng hồ, Tiêu Chiến ngay từ đầu cổ vũ, thay Vương Nhất Bác thu dọn hành lý để giết thời gian. Lúc treo quần áo, Tiêu Chiến cảm thấy không lâu, mở "Truyền thuyết tuyệt mỹ của Sicily" ra xem, cảm thấy chưa xem hết Vương Nhất Bác sẽ về.
Thời lượng bộ phim còn lại một phần ba, Tiêu Chiến lấy đá viên trong tủ lạnh ra, đổ vào thùng rượu inox, bỏ champagne vào.
Hôm nay là một ngày rất dài, ngày mà Vương Nhất Bác chính thức chuyển về. Tiêu Chiến có nghi thức cảm của Thiên Bình. Anh muốn mở chai champagne này, chờ Vương Nhất Bác trở về.
Lúc tiến độ bộ phim còn không đến chiều dài một móng tay, Tiêu Chiến nhắn một tin WeChat cho Vương Nhất Bác: "Mọi chuyện thế nào? Có hy vọng gì không? Xông lên!"
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác hẳn là thuận lợi, thuận lợi mới có thể bận rộn, không có thời gian xem WeChat.
Vương Nhất Bác có phải từ đây sẽ trở thành một đại minh tinh không? Đại minh tinh rất nhiều fan, ngồi khoang hạng nhất, có trợ lý riêng ấy.
Cũng tốt, có thể cọ chút. Dù gì chân Tiêu Chiến cũng dài, khoang phổ thông hơi chen chúc. Dù sao, Tiêu Chiến sợ nóng, trời 38 độ, mang khẩu trang xếp hàng mua Starbucks không phải trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam.
Vương Nhất Bác trở thành đại minh tinh, còn có thể đưa Tiêu Chiến đến hàng ăn vặt không? Còn có thời gian đi đón Tiêu Chiến tan tầm không?
Tiêu Chiến cảm thấy hiện tại tự hỏi mấy vấn đề này rất ngu ngốc.
Đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu Vương Nhất Bác có thể hồng, Tiêu Chiến thật tình vui mừng cho Vương Nhất Bác.
Đỏ rồi hẵng nói, giờ đã tơ tưởng, quá ra vẻ đi.
Một ngày dài đi qua, Tiêu Chiến mở champagne, "bang" một tiếng, nút bấc vọt ra. Tiêu Chiến cầm lấy ly champagne cặp mua cùng Vương Nhất bác, rót một ly cho mình.
Cặp ly champagne này được làm bằng pha lê tinh khiết mạ vàng. Một cặp giá 3000. Lúc mới mua, Tiêu Chiến xót lắm. Nhưng giờ nhìn bọt khí sủi lên trong hoa văn điêu khắc, Tiêu Chiến lại cảm thấy đồ tốt đều phải đắt.
Tiêu Chiến uống xong một ly, cụng vào cái ly kia nói, "Mừng em về nhà, Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến một mình uống hơn nửa chai champagne, để lại chưa đến một phần năm, để lại cho Vương Nhất Bác.
Ngày mai Vương Nhất Bác trở về, có thể thử xem champagne sủi hết bọt và rượu vang trắng, có phải giống nhau không?
................
(*) Truyền thuyết tuyệt mỹ của Sicily: (tên tiếng Ý là: Malèna) Là bộ phim điện ảnh ra mắt năm 2000. Bộ phim được kể bởi cậu bé Renato 12 tuổi, sống trong một thế giới đang có chiến tranh vào thập niên 1940. Renato sống ở một thị trấn lẻ loi tại Sicily (Ý), cho đến khi người đàn bà ấy bắt đầu "xuất hiện" trong những tin đồn.
Malèna trở thành tâm điểm thèm thuồng của mọi đàn ông và ghen tỵ của mọi phụ nữ kể từ khi chồng nàng lên đường tòng quân. Người ta sử dụng Malèna làm chủ đề cho các trò tiêu khiển hoặc gièm pha trong vô thức.
Dù rằng, bộ phim của điện ảnh Ý đã mô tả trần trụi cậu bé nhân vật chính như thể một "hồi ký" của từng gã đàn ông: rình trộm phụ nữ, ăn cắp quần lót trên dây phơi, những giấc mơ thể xác và kể cả thủ dâm. Tuy nhiên, trước sau như một, Malèna vẫn là một tình yêu tỏa sáng rực rỡ trong trái tim Renato. Ngay cả sau khi được ông bố "cực kỳ thú vị" dẫn vào nhà thổ vì nghĩ rằng con trai đã đến tuổi phải "mở mắt", Renato vẫn tận tụy với tình yêu của cậu và âm thầm che chở cho người mình yêu.
(**) Bá Nhạc: Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.
Nói Bá Nhạc là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
(***) chìa cành ôliu: Cụm từ thường được dùng với ý nghĩa đưa cho ai đó, hoặc giúp đỡ người khác với mục đích cùng có được lợi ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro