[4]
Tiêu Chiến mở cửa, lao ra ngoài, đu lên người Vương Nhất Bác, cười đến vui vẻ.
Vương Nhất Bác hai tay bế đùi Tiêu Chiến, ôm anh về phòng, lại đè trên giường.
Chưa bao giờ hạnh phúc như đêm nay.
Đêm qua làm tình, dùng hết sức lực khoá đối phương trong phạm vi có thể với tới của mình, dùng cánh tay, dùng đùi hoạ một nhà tù.
Có chút giống trò chơi kéo co lúc diễn tập, lôi lôi kéo kéo sợi dây đỏ ở vạch biên giới, không ai chịu buông tay.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác sờ đến ngứa ngáy, kịch liệt vặn vẹo thân thể, nắm lấy mái tóc Vương Nhất Bác: "Không được.... Anh thật sự rất đói bụng, Vương Nhất Bác."
"Em cũng đói, sờ một lúc thôi."
Vương Nhất Bác mân mê cơ thể Tiêu Chiến, giữ chữ tín, cậu trở mình, nằm thẳng, ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Thứ đang đè dưới thắt lưng cậu hiện giờ chính là tấm khăn trải giường mà Tiêu Chiến đã làm ướt đêm qua, khô rồi giờ đã cứng lại.
Tiêu Chiến cầm di động Vương Nhất Bác, mở phần mềm đặt cơm, lướt từ trên xuống hơn trăm nhà hàng, cái gì cũng muốn ăn, cuối cùng dẩu môi hỏi Vương Nhất Bác: "Em muốn ăn gì?"
"Anh chọn đi, em gì cũng được."
"Anh chọn không được mới hỏi em."
Vương Nhất Bác cầm lấy di động, ấn mở McDonald, thanh toán suất cơm hai người. Sau đó ném điện thoại về giường, hai tay lồng vào nhau, ôm Tiêu Chiến chặt hơn nữa: "Cục cưng, em rất nhớ anh."
Đấu sức trong trò kéo co, một khi một bên buông tay, dây thừng sẽ lập tức tuột xuống, nằm trên mặt đất. Tựa như nhớ nhung, lần đầu tiên thừa nhận, cảm xúc không giữ được nữa.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tay chân đan vào nhau, cổ đan xen, không ngừng nói với nhau: "Anh rất nhớ em", "Em nhớ anh".
Tiêu Chiến nói một lần, Vương Nhất Bác liền nói một lần, tiếp đó Tiêu Chiến lại nói một lần. Bọn họ đều cảm thấy, nỗi nhung nhớ của mình chắc chắn nhiều hơn đối phương.
Nói đến khô miệng, lại ôm nhau mà hôn môi, hôn xong yết hầu cũng khô, lại ôm nhau ngủ.
Quả thật không làm tình, không giống trước kia, một cái ôm liền cảm giác được vật thể trong đũng quần của đối phương cứng đến doạ người.
Tiêu Chiến đột ngột yên lặng, anh ôm mặt Vương Nhất Bác, kéo ra khỏi người mình, nhìn chăm chăm vào mắt cậu nói: "Vương Nhất Bác, em đừng đi."
"Xin lỗi anh."
"Đừng đi nữa."
"Xin lỗi."
"Đừng đi nữa."
Hoa hồng cũng có trái tim.
Trái tim của hoa giấu bên trong cánh hoa, biết tim hoa tồn tại là được, bằng muốn lấy ra xem, hoa hồng sẽ nát.
Thời gian tuyên truyền sau đó, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ở chung thật sự hoà thuận.
Bọn họ sẽ chuẩn bị mic cho người kia nói, trước khi lên sân khấu cho người kia kẹo ngậm thông họng, sẽ ở phía sau cánh gà nghe đối phương hát hết một bài hát, sau đó giơ ngón cái lên...
Không dễ đạt được, phải cẩn thận giữ gìn.
Mỗi ngày, trước khi về phòng, Tiêu Chiến hồi đáp tất cả các cuộc gọi cần thiết. Vương Nhất Bác sẽ vào lúc điện thoại Tiêu Chiến đổ chuông đứng lên đi tắm.
Vương Nhất Bác dường như cũng trở nên đa cảm.
Lúc ở phim trường, cậu sống chết cũng muốn chen vào phòng ngủ Tiêu Chiến. Hiện giờ mỗi ngày tan tầm, Vương Nhất Bác ngồi ở minibus mà nghĩ, đêm nay có đến phòng Tiêu Chiến không.
Mùa thu, không cần bật điều hoà.
Phim truyền hình chiếu xong, không hồng cũng không ai mắng, an tĩnh nằm trong phần mềm video, trở thành thứ thuộc về năm đó.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mỗi ngày vẫn sống với tư cách là diễn viên, tìm kiếm cơ hội, thử vai, đi công tác Hoành Điếm, cũng như những người làm công khác.
Mùa đông còn chưa đến, Vương Nhất Bác dọn về nhà Tiêu Chiến.
Ngày chuyển nhà đó, Tiêu Chiến lái xe đi đón Vương Nhất Bác, trước khi ra cửa anh cố ý dọn sạch cốp xe. Đến nhà Vương Nhất Bác, nhìn thấy cậu chỉ xách một vali hành lý.
Tiêu Chiến cầm vô lăng, sốt ruột lái xe.
Ở một cột đèn giao thông, anh bị một chiếc xe chuyển làn chặn đường, Tiêu Chiến đứng ngay trước vạch trắng, lại chờ 90 giây đèn đỏ, con số màu đỏ chói mắt đang đếm ngược.
Thời điểm đèn đỏ đếm ngược sắp về "0", sự "bình thản" mà Tiêu Chiến cẩn thận bảo vệ cũng cạn kiệt.
Vương Nhất Bác đặt tay lên đùi Tiêu Chiến hỏi:
"Hôm nay làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Lái xe chậm chút, dừng vội."
"Vậy em lái đi?"
Phương thức tư duy rất khó sửa. Lúc sốt ruột sẽ trở nên trần trụi.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác không có ý định hoàn toàn dọn đến, chỉ mang một cái vali, sắp mùa đông rồi, hai cái áo lông vũ là có thể nhét đầy cái vali du lịch này.
Lúc đoàn phim đóng máy, Vương Nhất Bác ở khách sạn đóng gói chuyển phát nhanh gửi về Bắc Kinh, có ba cái vali lớn, bọn họ ở đoàn phim bốn tháng.
Hôm nay Vương Nhất Bác mang một vali dọn đến nhà Tiêu Chiến, tương đương với bốn tháng chia ba, tương đương với 1,33333 tháng.
1,33333 tháng sau, lại xách một vali hành lý này rời đi.
Không công bằng, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác đến nhà anh ở, lại lần nữa không hợp, Vương Nhất Bác lại có thể dọn đi, trở lại căn nhà mà cậu vẫn chưa trả.
Thời tiết đã trở lại như bốn tháng trước, lúc Vương Nhất Bác lần đầu tiên dọn ra ngoài. Bắc Kinh đầu xuân cũng giống Bắc Kinh cuối thu, cây lá không xanh.
Càng nghĩ càng tức.
Tiêu Chiến nói chuyện với ngữ khí khó chịu, Vương Nhất Bác im lặng.
Từ mùa hè đến cuối thu, Vương Nhất Bác học được kỹ năng mới: Lúc Tiêu Chiến buông lời gay gắt, không cần yên lặng.
Một đường trầm mặc chạy đến nhà Tiêu Chiến, tắt máy dưới tầng hầm, không ai xuống xe, tay Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế nắm lấy vô lăng.
Trên radio phát một bài hát, Trần Dịch Tấn đang hát: "Không có lý do gì để che giấu, cũng chẳng có thù hận lớn lao."
(Editor: lời bài hát trích trong bài最佳损友 - tạm dịch Người bạn gây tổn thương tốt nhất.)
Tiêu Chiến giơ tay ấn "off", Trần Dịch Tấn đột nhiên im bặt.
Đêm qua, Tiêu Chiến bị làm đến nhấc chân không được, nhớ tới ngày mai Vương Nhất Bác muốn chính thức dọn về, Tiêu Chiến một phát xoay người cưỡi lên Vương Nhất Bác, kéo hai cánh tay Vương Nhất Bác như nắm hai sợi dây cương ngựa.
Tiêu Chiến đong đưa eo, dùng điểm nhạy cảm của bản thân hết lần này đến lần khác đâm vào người Vương Nhất Bác. Sự kích thích khiến da đầu Tiêu Chiến tê dại, càng sướng càng không đủ, càng không đủ càng làm, muốn sướng hơn nữa.
Tiêu Chiến tới tới lui lui phiêu bạt trong cao trào, tay Vương Nhất Bác ôm lấy mông Tiêu Chiến, thịt mông đầy đặn tràn ra từ khe hở ngón tay. Đêm nay Tiêu Chiến phóng túng, hoàn toàn thuận theo nhục dục.
Vương Nhất Bác nhìn người cưỡi trên mình, lại một lần phát cuồng vì làm tình.
Y học hiện đại đã nghiên cứu rõ ràng về não bộ, các tín hiệu cảm xúc là thông qua các tế bào thần kinh truyền đến.
Tình yêu cùng tự tôn là hai loại tín hiệu, khi chúng va chạm sẽ tiết ra một chất hoá học. Chất này sẽ quyết định giờ phút này Tiêu Chiến đạt cao trào hay đang khó chịu.
Buổi tối làm tình, "tình yêu" cùng "tự tôn" va chạm, tiết ra một lượng lớn chất hoá học gọi là "dopamine", nồng độ rất cao, có cảm giác khoái cảm mạnh mẽ, đó là cực khoái.
Ngồi trong xe lúc này cũng là "tình yêu" và "tự tôn", nhưng lại tiết ra chất "phenolin". Chất này sẽ làm ức chế "dopamine", khiến con người ta bực bội, khó chịu.
Người Đức vào thế kỷ 20 đã làm thí nghiệm, chứng minh chất nicotin trong cây thuốc lá có thể ức chế "phenolin". Tiêu Chiến sau nửa giờ im lặng, mở miệng nói câu đầu tiên: "Có thuốc không? Cho anh một điếu."
Vương Nhất Bác rất kinh ngạc.
Tiêu Chiến hầu như không hút thuốc lá. Anh từng nói, hút thuốc sẽ gây ra các vết đồi mồi trên da. Làn da của diễn viên không nên có đồi mồi.
Tiêu Chiến đã ra lệnh cho Vương Nhất Bác: Chỉ có thể hút thuốc ở chiếu nghỉ cầu thang. Để thể hiện sự bao dung, Tiêu Chiến đã mua cho Vương Nhất Bác một chiếc gạt tàn thuốc Star Wars tinh xảo, đặt ở phía sau cửa thoát hiểm. Vương Nhất Bác hút thuốc xong, sẽ đem tàn thuốc gạt trên đỉnh đầu của người máy.
Thi thoảng làm tình, làm đến cực khoái, xong việc Vương Nhất Bác sẽ hỏi Tiêu Chiến: "Có thể hút một điếu ở trên giường không?"
Lúc này Tiêu Chiến sẽ gật đầu. Nicotin nhanh chóng lan tràn ở trong phòng. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm làn khói đen xám phả ra từ xoang mũi và miệng Vương Nhất Bác, bay lên trần nhà.
Tiêu Chiến sẽ nhoài qua, dựa trên vai Vương Nhất Bác nói: "Cho anh hút một hơi."
Làm tình xong, Tiêu Chiến chân mềm, sẽ cảm thấy làn da có đốm cũng khá xinh đẹp.
Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Chiến không làm tình cùng Vương Nhất Bác lại muốn hút thuốc.
Vương Nhất Bác sờ sờ túi, không mang thuốc, thật ra lúc ra cửa định mang, nhưng nghĩ ở cùng với Tiêu Chiến, liền đặt xuống.
"Không mang, trên lầu có."
Vương Nhất Bác tháo dây an toàn, vươn tay qua tháo cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đẩy mạnh ra, ngữ khí hung hăng: "Làm gì?"
"Lên lầu đó."
"Lên lầu cái gì!"
"Tiêu Chiến, anh lại nháo cái gì?"
Nháo cái gì? Lại?
Bốn chữ này hợp thành câu Tiêu Chiến ghét nhất.
Anh chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, điều chỉnh giọng điệu của mình về trạng thái thoải mái, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Không có gì, thật ra em không cần dọn về đây, em ở bên kia cũng tốt."
"........"
Đêm qua cưỡi trên người Vương Nhất Bác muốn đủ rồi, Tiêu Chiến nằm sấp xuống ôm cổ Vương Nhất Bác nói: "Chồng à, ngày mai dọn về nhà xong, mở champagne!"
Vương Nhất Bác tìm kiếm dấu vết sót lại trong giọng nói Tiêu Chiến, champagne vẫn là dẹp đi.
"Tiêu Chiến, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Không gì cả, chỉ là cảm thấy không cần ở cùng một chỗ, phòng thì nhỏ, tủ quần áo cũng không vừa."
"Em biết. Em chỉ mang theo vài món quần áo."
"......."
Tiêu Chiến không biết bản thân lại trở nên lo được lo mất như vậy.
Anh từng quen nhiều hơn một người bạn trai, "tiêu sái" là tín ngưỡng của anh. Ngay cả khi đối mặt với tên bạn trai cũ từng phản bội mình, Tiêu Chiến mắng nhiếc một hồi, phát tiết đủ rồi, đem quần áo từ cửa sổ ném xuống lầu, sau đó bắt hai tên trần truồng trước mặt mình cút ngay lập tức.
Tiêu Chiến tắm rửa trong phòng tắm, chịu đựng đau đớn chà sạch bên trong bằng xà phòng. Tắm sạch rồi liền đến cửa hàng gia dụng, mua một cái giường mới.
Cuối cùng đem chiếc giường cũ cho nhân viên bảo vệ, còn cho anh ta thêm 2000 tệ, nói với bảo vệ: "Có thể đem cái giường này chặt ra làm củi đốt không?"
Tính chuyên nghiệp của bảo an tiểu khu cao cấp phát huy đúng chỗ, anh ta cầm tiền hỏi Tiêu tiên sinh: "Bây giờ cũng đâu có ai đốt lửa?"
Tiêu Chiến dựa vào cửa, ngậm một cây kẹo mút, chớp đôi mắt xinh đẹp nói: "Vậy anh giúp tôi ném vào WC, cho dòi ngủ đi."
Hiện tại nhớ lại, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không màng thể diện, quả thực là ngầu! Làm rất xuất sắc!
Dù sao cũng tốt hơn hiện tại, Tiêu Chiến ghé vào trên tay lái, trong miệng vừa đắng vừa mặn.
Vương Nhất Bác vỗ lưng Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, anh khóc à?"
"Em thật đáng ghét. Vương Nhất Bác em thật sự vô cùng đáng ghét."
"Đáng ghét, em sai rồi. Anh đừng khóc, không xinh đẹp."
Vương Nhất Bác vẫn không rõ vì sao Tiêu Chiến vừa lái xe lại tức giận, sau đó lại không tức giận, mà khóc.
Nằm trên tay lái một lúc, Tiêu Chiến tháo dây an toàn, tựa đầu vào ngực Vương Nhất Bác, khó chịu vươn cổ. Tiêu Chiến gian nan rút đôi chân dài ra khỏi ghế lái, trèo qua, ngồi trên người Vương Nhất Bác, cọ nước mũi lên mũ áo hoodie của Vương Nhất Bác.
Ôm ở tư thế này không đến một phút, Vương Nhất Bác luồn tay vào sau quần jean của Tiêu Chiến, nắm lấy mông Tiêu Chiến bắt đầu xoa, vật thể kia của cậu đã cứng đến mức nảy lên hai lần ở trong quần thể thao.
Tiêu Chiến không ngẩng đầu nhưng lại nâng nhẹ mông. Ngón tay Vương Nhất Bác thuận lợi ấn hai phát vào nơi ẩm ướt của anh, Tiêu Chiến run rẩy nói: "Đừng làm trong xe..."
"Anh ướt rồi."
"Ưm..."
Vương Nhất Bác xoay đầu Tiêu Chiến qua, hôn lên môi anh. Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi đáp lại. Ngón tay Vương Nhất Bác lưu loát mang theo chất lỏng dinh dính đưa vào, ở bên trong xoay một vòng, tìm được vị trí khiến Tiêu Chiến kêu lên, uốn lượn ngón tay, tới tới lui lui đâm thọc.
Tiêu Chiến chịu không nổi, không thể tiếp tục hôn môi. Anh ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, cả người tì vào lưng ghế phụ, chôn mặt vào cổ Vương Nhất Bác, cắn mạch máu ở cổ Vương Nhất Bác như một con nghiện ma tuý, hút lấy hương vị trên người cậu.
Lòng bàn tay Tiêu Chiến đẫm mồ hôi, ấn trên lưng ghế lưu lại mười dấu tay ướt nhẹp. Anh bị ngón tay Vương Nhất Bác quấy đến không còn sức phản kháng, đầu chôn ở ngực Vương Nhất Bác vẫn lắc lư.
Ở trong xe bị ngón tay Vương Nhất Bác thao, chuyện này Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến, anh vẫn luôn cho rằng cả đời mình cũng sẽ không đáp ứng.
Thế nhưng giờ phút này Tiêu Chiến không kiểm soát được mà chảy nước, mặt sau quần jeans ướt một mảng lớn. Vương Nhất Bác giúp anh kéo khoá quần phía trước, đồ vật của Tiêu Chiến vẫn còn bị bọc trong quần lót, sốt ruột cọ vào bụng Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến kêu rên rất lớn.
Vương Nhất Bác dán môi lên tai Tiêu Chiến, liếm vành tai anh, thì thào nói: "Hư..."
Tiêu Chiến dùng sức kẹp chặt mông, cắn răng nói với chính mình: "Không được, không được."
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, anh không làm tình trong xe.
Chỉ là lúc Tiêu Chiến thét chói tai, rên rỉ, ngẩng cổ, cậu cắn một nhát vào hầu kết Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Cục cưng, rất nhanh thôi là được rồi."
Vương Nhất Bác ngồi trong xe, trên ghế phụ, quần cũng chưa cởi, cậu dùng ngón tay thao Tiêu Chiến bắn, rất nhanh.
Mặt trước quần lót Tiêu Chiến vẫn chưa cởi, toàn bộ tinh dịch bắn vào quần lót, cùng chất nhầy ở mặt sau tràn tới quện vào nhau.
Tiêu Chiến khống chế được, nhưng quần lót của anh ướt rất khó chịu.
Sau cao trào, Tiêu Chiến im phăng phắc, thắt lưng sụp xuống, mặt dán trên vai Vương Nhất Bác, run rẩy dữ dội.
Vương Nhất Bác cởi áo hoodie ra, bọc quanh Tiêu Chiến, dang tay ôm lấy anh, một tay vuốt ve lưng Tiêu Chiến, dùng ngữ điệu ôn nhu nhất của nam nhân nói: "Không có việc gì."
Vương Nhất Bác đương nhiên biết làm như thế nào để Tiêu Chiến thoải mái, cũng biết nên làm gì để Tiêu Chiến thoải mái đến không thể chịu nổi. Vừa rồi phương thức cậu dùng ngón tay ch.ịch Tiêu Chiến, chính là một lòng muốn Tiêu Chiến chịu không nổi.
Cậu không cố kỵ thọc vào rút ra, ngón tay vẫn luôn thọc ở bên trong, duỗi đến tận cùng, lòng bàn tay ở điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến liên tục bấu chặt, càng bấu càng nhanh. Còn đem khối thịt đáng thương kia kẹp chặt giữa các ngón tay, không ngừng xoa nắn.
Dương vật khi quan hệ tình dục ra vào bên trong huyệt thịt, chuyển động piston để thỏa mãn bên đâm vào.
Nếu có thể bỏ qua bên đâm vào, thì phương thức tra tấn nhất chính là như Vương Nhất Bác vừa làm. Ba ngón tay thọc vào, mở ra, các ngón tay liên tục xoay quanh, đầu ngón tay không ngừng uốn lượn, một khắc cũng không ngừng trêu chọc "vùng trọng yếu" của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rất nhanh đã đạt đến cực hạn cao trào, thậm chí còn chưa cho dương vật một khắc nào rút ra mà thở dốc, ngón tay Vương Nhất Bác vẫn thọc vào trong, ấn lên trên.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã làm tình cả trăm lần. Mỗi lần đều sướng đến xuất thần. Chỉ duy lần này, Tiêu Chiến bị ngón tay Vương Nhất Bác thao đến mức cảm thấy bị khi dễ.
Tiêu Chiến ghé vào ngực Vương Nhất Bác, như một con mèo mắc mưa, cũng có thể là hổ, bất kể là gì, anh bị mưa lớn tưới ướt đẫm, răng không có, móng vuốt cũng không còn.
Không thể phủ nhận, hành động của Vương Nhất Bác, mang theo ý trả thù. Lúc nghe Tiêu Chiến nói: "Em không cần dọn đến", cậu liền tức giận, vô cùng giận dữ.
Vương Nhất Bác phải dùng phương thức khi dễ người nhất, phương thức Tiêu Chiến chịu không nổi nhất, để trả thù anh.
Trả thù xong, Tiêu Chiến nằm trong lồng ngực Vương Nhất Bác, lại làm cậu có chút cảm giác áy náy.
Vương Nhất Bác dùng áo khoác trùm cho Tiêu Chiến, vỗ sau lưng anh, không ngừng dỗ dành: "Xong rồi, đừng sợ."
Chờ Tiêu Chiến ngừng run rẩy, ngón tay buông khỏi quần áo Vương Nhất Bác, mặt vẫn không chịu ngẩng lên, mềm nhẹ nói: "Có người chặn, anh không lái qua, lại phải chờ đèn đỏ."
"Bảo bối, lần sau để em lái."
"Vương Nhất Bác, anh không cần lái xe, không muốn lái xe nữa, Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác tham luyến Tiêu Chiến của lúc này, Tiêu Chiến mềm mại, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi trên cơ thể Tiêu Chiến, cúi đầu hôn vành tai Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác xiết chặt vòng tay, chặt đến mức Tiêu Chiến đau, nhưng anh không muốn Vương Nhất Bác nhẹ tay.
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói: "Tối nay em liên hệ chủ nhà, trả phòng."
Tiêu Chiến bò dậy từ trong ngực cậu, đôi mắt sưng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đã cẩn thận suy nghĩ điều gì khiến Tiêu Chiến nổi giận, đưa tay mân mê mặt Tiêu Chiến: "Lên lầu tắm rửa một cái, chúng ta mở champagne, được không?"
"Vậy em ôm anh đi."
Di động trong túi Vương Nhất Bác không ngừng rung, cậu ôm Tiêu Chiến, không để ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro