Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18]

Ngày Vương Nhất Bác đi Hoành Điếm, “Hoán Thiên Lục” đại kết cục.

Tiêu Chiến hiện tại không biết, vài năm nữa, mình sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt, mặc một bộ vest chỉnh tề, chỉ vào dòng chữ “Hoán Thiên Lục” trên màn hình, trong phòng họp, nói với đội Coverage mới: “Hoán Thiên Lục” là bộ phim truyền hình mà người hâm mộ cuồng nhiệt nhất.

Thần tượng đỉnh cấp diễn nam 1, hắn có một cộng đồng người hâm mộ không thể xem thường, như một bầy ong bắp cày, trong khoảnh khắc càn quét bất kỳ bảng xếp hạng nào, nuốt chửng mọi “đánh giá tiêu cực” manh nha xuất hiện.

Đây là cuộc đối đầu đầu tiên giữa fans của đỉnh cấp thần tượng và khán giả bình thường, kết quả đã rõ.

Tiêu Chiến sẽ nhắc những người mới chú ý: Muốn làm sản phẩm ưu tú, phải nhớ kỹ khán giả là một quần thể rộng khắp, gọi là “người qua đường”.

Tập thể fan tự sướng, nhìn thì có vẻ dễ lừa người, nhưng đều là tự high trong vòng.

Vương Nhất Bác nhận bộ phim lịch sử kia, quá trình quay phim là cực khổ tiêu chuẩn. Cậu không vì cảm xúc của Tiêu Chiến mà nhượng bộ, bốn năm nay, Vương Nhất Bác đã quen rồi.

Tiêu Chiến cùng Lục Tiệp tạo thành “chúng ta”, khiến Vương Nhất Bác không muốn “nhường”. Cậu nhượng bộ không phải muốn Tiêu Chiến cảm thấy, những nam nhân khác mạnh hơn.

Bộ phim lịch sử khởi động từ cuối tháng 1 đến tháng 6 đóng máy, từ thảo nguyên âm 20 độ quay đến mùa hè nóng bức ở rừng mưa nhiệt đới.

Suất diễn của Vương Nhất Bác còn nặng hơn so với đề cương, là nam 2, nhưng ở phần chiến tranh, cậu là diễn viên nòng cốt, mỗi ngày đều có suất diễn, không được về nhà.

Trần lão sư là người say mê làm phim, Vương Nhất Bác cũng theo Trần lão sư tiến vào trạng thái không ngủ không nghỉ, ở trạng thái diễn, thường xuyên quên mất chính mình, gọi ra tên nhân vật.

Hô “Cut”, Vương Nhất Bác vẫn đứng ở chiến hào, tay nắm cây thương dài run rẩy, cậu quỳ trên mặt đất, ôm binh lính hy sinh, phát ra tiếng rống bạo liệt, vang vọng thảo nguyên.

Ở đoàn phim khác, phát tiết như vậy sẽ bị xem là làm bộ làm tịch. Nhưng ở đoàn phim này, toàn thể nhân viên công tác bao gồm cả Trần lão sư, đều sửng sốt ba giây, bắt đầu vỗ tay, liên tục vỗ tay vì Vương Nhất Bác.

Dự án có những khúc quanh, nhưng thật sự là một dự án tốt hiếm có.

Đoàn phim đã khiến Vương Nhất Bác quên đi Bắc Kinh trong một thời gian ngắn.

Từ mùa đông lạnh nhất đến mùa hè nóng nhất, Vương Nhất Bác sát thanh trong rừng nhiệt đới của Quảng Tây, ruồi muỗi châm đầy mặt.

Làn da trắng lạnh bị mài thành màu lúa mì, nửa năm, càng thêm phần kiên nghị.

Đóng máy hôm nay trời cực nóng, nhiệt độ 38 độ, Vương Nhất Bác mặc áo giáp kim loại, nằm trên đất đỏ, sau cổ rất ngứa, nghi ngờ có sâu bò vào diễn phục.

Đạo diễn vẫn chưa hô dừng, cậu tiếp tục diễn cảnh bị mũi tên bay loạn bắn chết, không biết là ai đã đoạt mạng cậu.

Kịch bản không viết, cậu nghĩ, ở Bắc Kinh, có người có thể.

Người này nửa năm qua hô mưa gọi gió, hôm nay hẳn đang cùng sếp của anh đi đại hội chọn phim. Tiêu Chiến trở thành “kim chủ” được người ta săn đón, là thương nhân đẹp nhất.

Đóng máy, Vương Nhất Bác phải về Bắc Kinh.

Giống như những người lính xuyên qua từ thời cổ đại trở về, quay lại Bắc Kinh, đối mặt với thực tế, cởi bỏ áo giáp, trận chiến ở Bắc Kinh có lẽ còn tàn nhẫn hơn nơi rừng rậm.

Phải đối mặt với Tiêu Chiến như thế nào, nửa năm càng lúc càng xa.

Hôm nay Vương Nhất Bác về Bắc Kinh, buổi tối Tiêu Chiến có tiệc xã giao.

Đúng như phán đoán của Lục Tiệp, kinh nghiệm của diễn viên đã trở thành điều kiện trời ban để làm coverage của Tiêu Chiến.

Anh so với những người khác càng dễ dàng tìm được “tiếng nói chung”, đề tài tốt nhất cho câu chuyện.

Tiêu Chiến mệt nhọc trong mê cung hỗn độn rất nhiều năm, cuối cùng tìm được lối thoát, một chân nhanh chóng bước vào thông đạo.

Tối nay, Tiêu Chiến phải dẫn đội tiếp xúc với một bộ IP cổ trang cho những người mới được công ty tập trung bồi dưỡng, nửa tháng trước đã ấn định thời gian.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm thông tin chuyến bay của Vương Nhất Bác trên điện thoại di động, quay đầu nói với Lục Tiệp: “Lục tổng, tối nay tôi muốn xin nghỉ, có chút việc riêng.”

“Vương Nhất Bác đóng máy?”

“Đúng vậy.”

“Buổi tối tôi đi thay cậu, nhưng mà, chỉ một lần này thôi.”  

Tiêu Chiến đã không còn tự mình lái xe, công ty đã cung cấp xe cùng tài xế. Bởi vì Tiêu Chiến sẽ sắp xếp hội nghị vào ban ngày, kẹt xe Bắc Kinh trở thành thời gian xử lý email được thiết kế riêng. Giống như một doanh nhân thành đạt, Tiêu Chiến không còn ngủ trên xe nữa.

Có đôi khi, Tiêu Chiến còn chưa “đã đọc” toàn bộ hộp thư đến, tài xế đã nói với anh: Sếp, tới nơi rồi.

Nhanh như vậy? Lúc Tiêu Chiến làm diễn viên, nhìn thấy Bắc Kinh bị tắc đường thành màu đỏ trên app liền tức giận mắng người.

Công việc phong phú mang lại cho Tiêu Chiến đủ lòng tự tin, công bằng mà nói, anh cảm thấy mình làm không tệ.

Hai điều trong cuộc sống trở thành “di sản” của Tiêu Chiến từ khi còn là diễn viên:

Trước khi đi ngủ và sau khi tỉnh dậy, Tiêu Chiến không thể bỏ qua việc đầu tiên là lướt siêu thoại của Vương Nhất Bác, cũng như siêu thoại cp của cậu và Fiona.

Bạn trai của anh, Vương Nhất Bác.

Năm thứ năm bên nhau đã qua hơn nửa, nhanh đến mức bọn họ không kịp nhớ, năm nay đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có bộ phim cổ trang xuất sắc cùng thành tích rực rỡ nhắc nhở Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, giúp họ qua những cơn tê mỏi: rất có thu hoạch, xứng đáng.

 
Nửa năm này, Tiêu Chiến chỉ đến đoàn phim thăm ban hai lần, trong đó, một lần là tết Âm lịch.

Tết Âm lịch, đoàn phim Vương Nhất Bác không nghỉ, đêm 30 kết thúc công việc sớm, ăn ít sủi cảo xem như ăn Tết.

Việc như vậy ở ngành sản xuất này, hiện tại khá hiếm thấy.

Tiêu Chiến nhận được tin nhắn từ Vương Nhất Bác, do dự không biết có nên về quê đón Tết hay không. Sau khi ở bên nhau với Vương Nhất Bác, đã ba năm anh không về nhà ăn tết.

Mỗi năm, trước và sau tết Nguyên đán, Tiêu Chiến sẽ về nhà ở vài ngày, nếu Vương Nhất Bác không nghỉ, 28 âm Tiêu Chiến sẽ trở về nhà ba mẹ, trở về thành phố không theo kịp Bắc Kinh, nằm trong phòng ngủ nhỏ không có “phiền não tình yêu”, cả ngày dán trên giường xem manga, anime hoặc là thủ dâm.

Sáng ngày giao thừa, Tiêu Chiến mang khẩu trang đưa mẹ đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới, mẹ anh hỏi: “Muốn ăn sủi cảo nhân gì, trứng gà, tôm bóc vỏ có được không?”

“Mẹ, sủi cảo không có rau hẹ ăn còn gì ngon nữa?”

Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Chiến trong chốc lát, đáy mắt có chút chua xót. Mẹ đối với con cái đều sẽ có thời khắc như vậy, đột nhiên, bởi vì một động tác hoặc một câu nói, ý thức được đứa con bé bỏng đã trưởng thành. Trong lòng Tiêu Chiến hiện tại có một nơi, gọi là nhà mình.

Không có phòng ngủ nhỏ cha mẹ cho, không thể không kiêng nể gì trốn trong chăn xem truyện tranh, còn có người làm anh đau lòng.

Mấy ngày về nhà, Tiêu Chiến luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác ăn tết như thế nào, vừa nghĩ đến ngôi nhà khiến anh không mấy vui vẻ kia.

Mẹ mua hai cân rau hẹ, kéo cánh tay Tiêu Chiến qua quầy thịt heo, lúc chọn thăn lưng, Tiêu Chiến đứng tại chỗ, nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, xin lỗi mẹ, con có việc gấp phải đi, bây giờ đi luôn.”

“Chuyện gì?”

“Thì… Cũng không phải chuyện gì, con có người bạn, cậu ấy…”

Mẹ không chờ Tiêu Chiến nói xong, cười cười, vỗ vỗ tay Tiêu Chiến nói: “Đi đi, tới rồi nhắn tin cho mẹ biết.”

Tiêu Chiến ngồi trên xe taxi, tra chuyến bay gần nhất. Tết Âm lịch Vương Nhất Bác ở Hoành Điếm, bây giờ bay, ngồi máy bay hai giờ, lại ngồi 2 giờ xe, chạng vạng có thể đến nơi. Vương Nhất Bác nói hôm nay tan tầm sớm.

Tiêu Chiến tính toán mua vé rồi sẽ nói với Vương Nhất Bác, lúc đợi thanh toán, anh nhận được WeChat của Vương Nhất Bác: “Tiêu Chiến, chúc anh cùng chú dì năm mới vui vẻ. Em xin đoàn phim một ngày nghỉ, cuối tuần là lễ Tình Nhân, em về Bắc Kinh.”

“Anh đang trên đường đến Hoành Điếm, Lễ Tình Nhân em không cần về đâu, đoàn phim này không nên xin nghỉ.”

Trong lòng luôn có cái khe hở, không dễ dàng khép lại, cũng vô pháp kéo ra.

Vương Nhất Bác về Bắc Kinh, đã lâu mới đoàn tụ.

Tiêu Chiến đặt một chai Louis Jadot, chủ shop rượu có ấn tượng sâu sắc với vị diễn viên có phẩm vị đẳng cấp này, tự mình mang đến nhà, hỏi Tiêu Chiến dự định gọi bò bít tết hay sườn cừu.

Tiêu Chiến lắc lắc di động nói: “Để xem món nào gói đi nhanh.”

Tiêu Chiến muốn đánh cược một phen, có phải uống xong nhất định phải gặp Waterloo hay không.

Anh thắng, bữa tối ăn thật sự bình thản.

Vương Nhất Bác ở đoàn phim ăn cơm hộp nửa năm, căn bản không quan tâm bò bít tết hay sườn cừu, ăn rất ngon. Tiêu Chiến vô cùng hâm mộ năng lực này của Vương Nhất Bác.

Rượu vang đỏ uống nửa chai, Vương Nhất Bác đã ăn xong thịt trên dĩa, cậu hỏi Tiêu Chiến: “Bây giờ anh có bận không?”

“Vẫn ổn.”

“Ừm.”

Tiêu Chiến uống cạn ly rượu vang, Vương Nhất Bác thân mật rót thêm cho anh.

“Lần này em về Bắc Kinh nghỉ ngơi bao lâu? Anh nghe nói bộ phim ngôn tình kia muốn quay phần tiếp theo, hạng mục đó đúng là rất thành công, lợi nhuận thu về hơn 500 triệu NDT. Nếu quay phần tiếp theo, nam chính đề cử anh tham gia hậu kỳ nhé?”

Vương Nhất Bác cầm chai vang đỏ, nhanh chóng nhìn lướt qua mặt Tiêu Chiến, cười vô cùng ôn nhu, nhìn không ra anh là thật tình muốn kiếm tiền hay vì không vui mà cố ý nói câu này.

“Đang lên kế hoạch cho phần hai, cuối tháng này sẽ khởi động máy. Em không muốn diễn nữa, anh thấy có được không?”

“Tại sao? Hạng mục rất tốt, điểm ăn khách của bộ phim này là em và Fiona, em không diễn phần tiếp theo không được, bỏ gánh như vậy, nhà sản xuất, xuất phẩm, ngay cả lãnh đạo của em cũng sẽ không đồng ý.”

“Tiêu Chiến, anh là đang giúp em phân tích, dạy em kiếm càng nhiều tiền hơn đấy à?”

“Đúng vậy, em là diễn viên, bộ điện ảnh này là hạng mục tốt, là của em, em đẩy cái gì?”

Ban đầu Tiêu Chiến nói muốn Vương Nhất Bác đề cử anh tham dự vào hậu kỳ, là nói giỡn.

Nhưng sau đó, anh nhịn không được mà bắt đầu phân tích quan hệ lợi hại cho Vương Nhất Bác, rất giống sếp của cậu, chứ không phải người yêu đã lâu không gặp.

Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu, Tiêu Chiến mới ý thức được bản thân “thiếu suy nghĩ”.

“Được, qua hai ngày nữa em về công ty nói chuyện với lãnh đạo. Anh muốn tham gia sản xuất hay phát hành?”

“Cũng không cần nói riêng cho phiền, có cơ hội thì nhắc đến một câu, không có thì thôi. Anh chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Ừm.”

Các cuộc trò chuyện gần đây, cho dù là điện thoại hay đêm nay, đều sẽ kéo đến công việc, trở nên rất ngắn.

Tiêu Chiến bắt đầu hối hận, không nên nói đến bộ phim này. Anh thuận miệng nói, lại vô tình tiết lộ bí mật, Tiêu Chiến mỗi ngày đều xem siêu thoại cp của Vương Nhất Bác và Fiona, hợp tác lần nữa là chuyện “quốc gia đại sự” của fan cp.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều biết, khả năng công ty Lục Tiệp tham dự là rất thấp, hạng mục này là cây hái ra tiền. Mà công ty Lục Tiệp và công ty Vương Nhất Bác là đối thủ cạnh tranh cùng chiếu.

Tháng trước, Tiêu Chiến phụ trách dự án IP cổ trang, lãnh đạo Vương Nhất Bác cũng rất để ý, lãnh đạo Vương Nhất Bác từng vào lúc thăm ban đoàn phim, hơi chua xót mà nói: “Tiêu Chiến nhà cậu bây giờ lợi hại, bá đạo lắm, cứ như Lục Tiệp thứ hai vậy.”

Vương Nhất Bác không rõ lắm Tiêu Chiến và Lục Tiệp giống nhau nhiều mức nào, hiện tại ăn ý bao nhiêu.

Bất quá Tiêu Chiến vẫn còn vì Vương Nhất Bác mà đêm 30 chạy tới Hoành Điếm, lén lút chui vào phòng khách sạn, ôm Vương Nhất Bác nói: “Vẫn là cùng nhau ăn tết đi.”

Vương Nhất Bác lựa chọn tin tưởng, không nghe những lời đồn thổi đào hoa người khác nói.

Những người đang yêu thường có trực giác khó lý giải.

Tiêu Chiến để ý tới Fiona, Vương Nhất Bác địch ý với Lục Tiệp, thoạt nhìn có vẻ vô lý, nhưng trong bóng tối, trực giác hết lần này tới lần khác vẫn đúng.

Cơm nước xong, Vương Nhất Bác chủ động dọn bàn sạch sẽ, Tiêu Chiến ôm đầu gối, ngồi trên sofa chơi di động. Vương Nhất Bác đi qua ôm lấy Tiêu Chiến nói: “Xem phim đi?”

“Được nha, <Notebook>?”

“Không phải xem rồi à?”

“Anh thích, vẫn muốn xem.”

Vương Nhất Bác tìm thấy “Notebook” trên kệ DVD, đĩa mà Netflix mua là phiên bản Hong Kong phát hành, không có tên tiếng Trung. Vương Nhất Bác bỏ đĩa vào máy chiếu, đem rượu vang chưa uống hết cùng với ly thuỷ tinh để lên bàn trà, rót hai ly rượu xong, ngồi trở lại sofa, ôm Tiêu Chiến vào lòng.

Thân thể nhanh hơn đại não, Vương Nhất Bác chưa ý thức được, đã ôm Tiêu Chiến vào lòng.

Bộ phim chiếu đến cảnh nữ chính đọc báo, nhìn thấy căn nhà nam chính vì cô mà xây, Tiêu Chiến lại dụi đầu vào vai Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến luôn đúng lúc, bởi vì cùng một đoạn phim mà cảm động.

Vương Nhất Bác hôn tóc Tiêu Chiến, nói: “Bộ phim này tên tiếng Trung là gì?”

“<Sổ tay tình yêu>, anh đã xem qua vài lần. Vương Nhất Bác, anh cũng sẽ như vậy.”

“Cái nào?”

“Mặc kệ anh ở giai đoạn nào, chỉ cần nhìn thấy căn nhà màu xanh trắng này, anh liền quay về tìm em.”

“Nếu như lúc đó em thất bại, thậm chí căn nhà này cũng không có, anh vẫn nên ở lại New York đi, đừng chọn em.”

“Em dù chỉ còn một ngón tay, anh cũng quay về tìm em.”

Bộ phim điện ảnh tình yêu kinh điển khiến người xem sinh ra cộng tình.

Vô tình đem tình yêu của mình trùng khớp với màn ảnh, sẽ trở nên yếu ớt, cảm động, xem xong phim ngủ một giấc, nhanh chóng quên đi.

Vương Nhất Bác không xem lời Tiêu Chiến nói lúc này là lời âu yếm thật sự.

 
Nữ chính bộ phim khóc đỏ mắt, cáo biệt vị hôn phu ở New York, mang theo hai chiếc vali bọc da bò, trở về căn nhà gỗ màu trắng xanh, nơi đã phủ bụi.

Tiêu Chiến liếm liếm môi, đứng khỏi sofa, cầm một chai nước có ga trong tủ lạnh. Tối nay khiến Tiêu Chiến rất thoải mái.

Đắc ý dễ dàng quên, Tiêu Chiến thoải mái dựa vào cửa tủ lạnh, uống nước có ga, nói: “Vương Nhất Bác, có phải em sẽ kết hôn trong phần hai của bộ phim điện ảnh đó không?”

“Không biết, em chưa đọc kịch bản.”

“Anh cảm thấy nên cho nữ chính thêm một người theo đuổi thật lợi hại, phần đầu đều là nữ chính đuổi theo em, phải làm cho cô ấy thêm sảng khoái. Suy cho cùng, khán giả của phim tình cảm vẫn là phụ nữ nhiều hơn.”

“Có thể có, phần hai có một diễn viên Hong Kong, xem hình anh ta hẳn là người thành đạt.”

“Oa oa, Vương Nhất Bác, có người muốn cướp vợ em.”

Vương Nhất Bác ngừng nói chuyện phiếm, cậu rất ít tưởng tượng bất kỳ người nào là vợ, ở trong phim cũng rất ít, cậu sẽ dùng từ ngữ trong văn bản: “thê tử”.

Có lúc Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến là “vợ”, thường là lúc trên giường.

Tiêu Chiến đột nhiên nói, có người muốn cướp vợ cậu, Vương Nhất Bác không muốn tiếp lời.

Tiêu Chiến cũng không muốn nói nữa, trong não anh lọc ra một đoạn video đã xem, người hâm mộ làm, biên tập cắt nối một video hôn lễ của Vương Nhất Bác và Fiona.

Rõ ràng là câu nói đùa, Tiêu Chiến vẫn bổ não hình ảnh Vương Nhất Bác vén mạng che, hôn Fiona, hôn như cảnh kết thúc của phần đầu bộ phim.

“Tiêu Chiến, chúng ta đừng nói chuyện công việc.”

“Là em nói trước.”

Xem như vậy đi, Vương Nhất nói hỏi Tiêu Chiến muốn xem phim tình yêu hay không trước, không có việc lại tìm việc.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nằm trên giường, gần 1 giờ sáng, Tiêu Chiến dậy rất sớm, sáng sớm ngày mai còn phải đến công ty họp. Anh nằm sấp trên vai Vương Nhất Bác, nhắm hai mắt lại, hô hấp vững vàng, lẩm bẩm một câu: “Ngủ đi, buồn ngủ quá.”

“Ừm, ngủ đi.”

Tiêu Chiến cảm thấy mình đã ngủ, nhẹ nhàng, lòng bàn chân mềm như bông, còn nhớ rõ mình ôm cánh tay Vương Nhất Bác.

Đột nhiên Tiêu Chiến nhớ tới một việc, anh mở lớn mắt trong bóng đêm, cằm Vương Nhất Bác ở trên đỉnh đầu, Vương Nhất Bác 25 tuổi, góc cạnh càng sắc bén, càng đẹp mắt. Vương Nhất Bác ngủ rồi, vì động tác nhỏ của Tiêu Chiến mà giật mình một cái, vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đã rất lâu không về nhà, nhưng đêm nay bọn họ vậy mà không làm tình.

Trước kia về nhà, chuyện đầu tiên vẫn luôn là làm tình, làm tình, làm tình.

Giữa hè, Vương Nhất Bác lại trở lại Hạ Môn, Cổ Lãng Tự.

Hai năm trước tại đây, cậu quay bộ điện ảnh đầu tiên của mình, từ đây dấn thân vào con đường trở thành thần tượng thực lực và bạo hồng.

Khi đó, Tiêu Chiến luôn chuồn từ Bắc Kinh lén đến tham ban, lén lút chờ mấy tiếng trên xe bảo mẫu, hoặc là mang khẩu trang đứng ở quán nướng bên bờ biển chờ ăn khuya, trở lại khách sạn, dùng miệng có vị thì là hôn lưỡi Vương Nhất Bác, sau đó làm tình.

Mặc kệ kết thúc công việc mấy giờ, chỉ cần Tiêu Chiến tới, Vương Nhất Bác đều phải làm tình.

 
Hai năm trước, đó là hai năm trước.

 
Tiêu Chiến hiện giờ rất bận, cùng lúc xúc tiến ba, bốn dự án, bao gồm hậu kỳ phát hành, tuyển chọn người mới, còn phải liên lạc với các đài truyền hình để chuẩn bị cho dạ tiệc cuối năm.

Tốc độ cải tạo của giới giải trí diễn ra rất nhanh, mỗi tháng, mỗi công ty đều chuyển đến đoàn làm phim, chương trình tạp kỹ một loạt gương mặt mới.

Không có diễn viên hạng hai, hạng ba nào nổi đình nổi đám, một năm im ắng gần như đã khiến khán giả quên mất như Tiêu Chiến.

 
Hiện tại Tiêu Chiến không nhất thiết phải mang khẩu trang khi xếp hàng chờ cafe, có người nhận ra anh cũng chỉ vui vẻ hỏi một câu: “Anh là Tiêu Chiến sao, có thể ký tên cho em không?”

Sau đó tuỳ tiện lấy trong túi ra sổ tay hoặc là một tờ giấy, thật sự tìm không ra liền lấy giấy ăn trong quán cafe, Tiêu Chiến không thèm để ý, mỉm cười ký tên mình lên đó.

 
Thành thật mà nói, so với làm diễn viên, cuộc sống hiện giờ khiến Tiêu Chiến càng thoải mái.

Chủ cửa hàng bán hoành thánh còn bởi vì minh tinh hết thời thường xuyên ghé đến, chủ động cho Tiêu Chiến thêm đồ ăn. Tiêu Chiến có thể nói với Vương Nhất Bác, sau này không cần mua hai phần, anh là VIP rồi.

 
Tiêu Chiến cũng không cần dựa vào melatonin để ngủ. Thế nhưng melatonin vẫn được mua liên tục, Vương Nhất Bác phải dùng. Khách sạn cậu ở mỗi ngày có rất nhiều fan ngồi canh, quan tâm cậu mấy giờ ra ngoài, mấy giờ trở về, mặc áo khoác gì, mặc quần lót gì.

 
Phần kế tiếp của bộ điện ảnh bấm máy, thu hút sự chú ý rất lớn của truyền thông. Đoàn phim tiếp đón rất nhiều lượt tham ban cùng bàn luận ngoài lề, kế hoạch ban đầu là ba tháng sẽ đóng máy, bị lùi lại nửa tháng.

 
Buổi chiều mở cuộc họp, Tiêu Chiến nhận được WeChat của Vương Nhất Bác, nói tiến độ quay chụp bị lùi lại, trở về muộn hơn 10 ngày.

Đêm nay không có xã giao, Tiêu Chiến vẫn thích gọi pizza, vừa xem TV vừa ăn.

Không còn cần phải giảm cân vô tận, ăn pizza phải bỏ jambon ra. Tiêu Chiến chồng hai miếng pizza lại với nhau, mở video tham ban của đoàn làm phim Vương Nhất Bác chiếu lên tv 70 inch để phục vụ bữa ăn.

Con người có loại tâm lý “tìm ngược”. Video ngoài lề của Vương Nhất Bác và Fiona, Tiêu Chiến nhất định phải xem. Có thể bị ngược, mỗi đêm lúc ngủ khó chịu đến nửa giờ.

Nhưng Tiêu Chiến không thể không biết Vương Nhất Bác và Fiona ở Hạ Môn đã xảy ra chuyện gì, có dấu vết nào để lại biểu hiện từ diễn thành thật không.

Hôm nay tham ban sắp xếp ở bờ biển, ngoài lề hiện trường chụp hình, trong màn ảnh có ba người. Vương Nhất Bác, Fiona và một đứa bé ba, bốn tuổi.

 
Tiêu Chiến đã xem qua kịch bản của Vương Nhất Bác, biết được phần này cậu sẽ kết hôn cùng Fiona, cũng sẽ sinh con.

 
Lúc đọc kịch bản, Tiêu Chiến cảm thấy thả lỏng bình thường, tên trên giấy không phải Vương Nhất Bác.

Thực tế một chút, yêu đương lâu rồi, nếu còn yêu nhau tự nhiên sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi, thảo luận có sinh con hay không, là quá trình bình thường.

Tiêu Chiến lúc ấy ném kịch bản ở bàn ăn cơm, nhận xét: “Viết không tốt bằng phần trước, quá khuôn sáo, hoàn toàn chỉ muốn lấy lòng khán giả nữ.”

Vương Nhất Bác che miệng cười, nhặt kịch bản lên, gõ gõ đầu Tiêu Chiến: “Cuộc sống chính là khuôn sáo cũ kỹ, lúc trước là ai nói dự án này tốt?”

Tiêu Chiến không cảm thấy câu nói này của Vương Nhất Bác có gì đáng để thưởng thức. Những lời này tối nay trở lại giết chết tâm trí Tiêu Chiến, bay tới bay lui.

Cuộc sống chính là khuôn sáo cũ, muốn vào vai các nhân vật khác nhau, không thể trốn tránh kịch bản.

Trong video, Vương Nhất Bác mặc áo phông rộng ngắn tay màu trắng và quần đùi lướt sóng, trong lồng ngực ôm đứa bé cao chưa đến đùi cậu, đạp sóng chạy xuống biển. Bọn họ bị sóng biển bổ nhào đến, Vương Nhất Bác nhấc đứa bé lên đỉnh đầu, cười lớn lăn lộn trên bờ cát.

Fiona nhìn hai người chơi điên cuồng, lớn tiếng gọi: “Chú ý an toàn! Chơi một lúc rồi trở vào, đừng đi xa thêm nữa!”

“Biết rồi, không sao đâu!”

Vương Nhất Bác bồng đứa bé đứng trên ván lướt sóng, sóng biển vì họ mà trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng gợn sóng, thần tiên cũng không muốn quấy rầy hạnh phúc khuôn sáo cũ.

Đứa bé ôm cổ Vương Nhất Bác, gọi cậu: “Ba ba, ba ba.”

Vương Nhất Bác cười, vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, áp vào vai mình, tựa như cậu ngày thường vẫn bảo vệ Tiêu Chiến, cậu nói: “Không sợ, ba dạy cho con.”

Đạo diễn hô “Cut”.

Nội dung yêu cầu kết thúc, Vương Nhất Bác trực tiếp nâng đứa nhỏ lên qua đầu, cho bé cưỡi lên cổ mình, mang cậu nhóc cùng tham gia phỏng vấn ngoài lề.

Buổi phỏng vấn hôm nay vì có đứa trẻ gia nhập mà trở nên vui vẻ nhẹ nhàng. Vương Nhất Bác bình thường không thích nói chuyện cũng phá lệ phối hợp.

Phóng viên hỏi hai cha con màn ảnh: “Bảo bối nhỏ vừa rồi xuống biển có bị sặc nước không vậy ha?”

Bạn nhỏ vô cùng đáng yêu, loại đáng yêu có thể được chọn đi quảng cáo sữa bột. Bé cúi đầu, nghịch chiếc xe Vương Nhất Bác tặng, Vương Nhất Bác nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Cô hỏi con, chơi có vui không?”

“Vui lắm! Còn muốn đi, ba ơi, con muốn đi nữa!”

Trẻ con luôn là tự nhiên chân thật nhất, không biết diễn, tình cảm được nuôi dưỡng là tình cảm thật. Qua thêm ba câu hỏi nữa, đứa nhỏ vẫn quấn lấy Vương Nhất Bác muốn ra biển lướt sóng. Vương Nhất Bác cười xoa đầu tóc đứa nhỏ, nói: “Chúng ta lại đi chơi một lát nào.”

Còn một mình Fiona trên màn ảnh, làn da mịn màng được hôn bởi ánh hoàng hôn, cô cười thở dài, dùng nụ cười tươi ngọt ngào hơi mang giận dỗi, nói với phóng viên: “Bọn họ là như vậy đấy, mỗi ngày kết thúc công việc vẫn muốn chơi, mỗi ngày đều dính với nhau.”

“Nhìn không ra Vương Nhất Bác còn trẻ vậy, lại đối xử với trẻ con rất có kiên nhẫn.”

“Đúng vậy, ở đoàn phim, Vương Nhất Bác là người tốt nhất với thằng bé, thằng bé ngày nào cũng bám lấy ba ba.”

Đây là buổi tham ban tốt đẹp nhất Tiêu Chiến từng xem, đúng mực, đẹp đẽ, vừa vặn.

Lúc kết thúc, Vương Nhất Bác ôm đứa nhỏ quay lại màn ảnh, phóng viên hỏi vấn đề cuối cùng: “Nhất Bác, cậu thích trẻ con sao?”

Vương Nhất Bác đang dùng khăn tắm lau tóc cho đứa nhỏ, tay dừng lại, khuôn mặt hiện ra vẻ xấu hổ mắt thường có thể thấy được, cảm xúc như muốn phóng ra khỏi máy quay, bay đến người đang xem TV. Thời gian tạm dừng quá dài, Fiona hỗ trợ hoà giải: “Chắc chắn là thích rồi, mỗi ngày bắt đầu công việc, Nhất Bác đều cho bạn nhỏ quà, hoặc là kẹo hoặc là đồ chơi, có phải không, Nhất Bác?”

Vương Nhất Bác cũng thức tỉnh sau lúc thất thần không khéo léo, cậu nhìn màn ảnh, mím môi một chút nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trẻ con, diễn viên nhỏ này rất đáng yêu, diễn cũng rất tốt nữa.”

Vốn là một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, thể hiện hạnh phúc, camera lại vì nam chính đột nhiên thiếu chuyên nghiệp buộc phải vội vàng kết thúc.

Video phát tin kết thúc, đề xuất liên quan tiếp theo cũng tự động được đẩy ra, là các fmv để chứng minh tình yêu.

Điều hòa trong nhà mở hết mức, pizza lạnh, tay cầm pizza cũng lạnh.

Tiêu Chiến từ lâu đã quên mất một vài vấn đề, không muốn suy nghĩ, cứ như vậy, vào một ngày không quan trọng, bị sóng gió Cổ Lãng Tự vọt tới bàn ăn.

Yêu đồng giới hay khác giới, đều sẽ nghĩ, ta có muốn có con hay không, người kia có muốn có con hay không.

Ta có thể không có hài tử, nhưng người kia có phải rất thích có con không?

Tuần cuối cùng ở Hạ Môn, Vương Nhất Bác rất ít nhận được WeChat từ Tiêu Chiến.

Mỗi đêm trước khi ngủ sẽ gọi video, Vương Nhất Bác đã trực tiếp hỏi Tiêu Chiến, có vấn đề gì?

Tiêu Chiến nói: “Không có, công việc rất bận, dự án không thuận lợi lắm.”

Mấy ngày liên tục, Vương Nhất Bác không từ bỏ dò hỏi, mãi đến khi Tiêu Chiến nói: “Chờ em trở về rồi chúng ta nói chuyện.”

Trong kịch bản của Vương Nhất Bác hẳn phải có vài nhân vật về sau sẽ hối hận. Hối hận thì đã muộn, thời điểm cậu hối hận, Tiêu Chiến sẽ chịu không nổi.

Ngay cả hiện giờ, Tiêu Chiến tưởng tượng dáng vẻ hối hận của Vương Nhất Bác, anh gần như đã không còn sức lực để tiếp tục. Anh muốn cho Vương Nhất Bác tìm một lý do vừa chính đáng vừa không thể cự tuyệt.

Bộ điện ảnh ngôn tình đóng máy vào cuối tháng 10, Vương Nhất Bác vừa hoàn thành công việc liền lao lên máy bay, cậu khăng khăng muốn đến công ty Tiêu Chiến, đón anh tan tầm.

Ở cửa thang máy tầng hầm, Vương Nhất Bác ngồi trong xe, nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra cùng Lục Tiệp, bọn họ đang trò chuyện. Tiêu Chiến đi về phía cậu, Vương Nhất Bác mở cửa tự động xe thương vụ, Tiêu Chiến ngồi bên tay phải cậu.

Cửa xe thương vụ đang đóng lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy Lục Tiệp quay đầu lại nhìn, vì vậy cậu liền áp tới, ấn Tiêu Chiến dựa vào ghế, hôn anh kịch liệt.

Xe khởi động, tài xế theo Vương Nhất Bác đã bốn năm, cho dù trên xe phát sinh bất kỳ việc gì, ông cũng sẽ không nói với người ngoài.

Hiện giờ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng dựa trên một chiếc ghế, liên tục hôn môi, Tiêu Chiến còn sốt ruột hơn so với Vương Nhất Bác. Một khắc cũng không muốn Vương Nhất Bác rút đầu lưỡi về, dùng sức thật mạnh mút lấy, đem đầu lưỡi của chính mình quấn cùng Vương Nhất Bác, ở giữa môi ra vào, dần dần không phân rõ là của ai.

Vương Nhất Bác muốn ôm Tiêu Chiến lên đùi, cậu còn muốn nhiều hơn. Không chờ Vương Nhất Bác tiếp xúc thân thể nhiều hơn, Tiêu Chiến ở giữa nụ hôn bắt đầu rơi lệ, từng dòng, không thể tiếp tục hôn, Tiêu Chiến vùi mặt vào vai Vương Nhất Bác, cắn môi.

Cùng Tiêu Chiến ở bên nhau 5 năm nay, nếu có một lúc khiến Vương Nhất Bác cảm thấy bất lực bó tay, chính là hôm nay.

Cậu cảm giác được Tiêu Chiến muốn từ bỏ, lại không biết vì điều gì.

“Tiêu Chiến, nói cho em, làm sao vậy?”

“Về nhà rồi nói sau.”

“Không có gì đâu, sư phụ là người nhà.”

“Về nhà rồi nói sau.”

Vào nhà rồi, Vương Nhất Bác không rảnh lo chuyện khác, cậu ôm Tiêu Chiến đến giường ngủ, hai người đều mặc quần áo nằm xuống.

Chờ Tiêu Chiến trấn tĩnh lại cảm xúc, anh hỏi: “Vương Nhất Bác, em thích có con à?”

Trầm mặc.

Vương Nhất Bác thừa nhận, trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, cậu có vài lần nghĩ tới vấn đề này.

Mỗi một ngày làm việc cùng bạn nhỏ kia, ngây thơ lãng mạn, người có con cái sẽ nhớ tới bảo bối ở nhà, người không có con cái sẽ cảm thán, đáng yêu quá hoặc là phiền phức quá.

Nói không nghĩ tới là gạt người, nhưng Vương Nhất Bác không ý thức được chuyện này sẽ trở thành vấn đề khiến Tiêu Chiến vô cùng khó chịu.

Vương Nhất Bác không biết phải nói như thế nào mới có thể khiến Tiêu Chiến tin tưởng, an tâm. Suy nghĩ nửa ngày, cậu nói: “Em không cần có con.”

“Vương Nhất Bác, anh là hỏi em, có thích có con hay không?”

Vương Nhất Bác nói không lại Tiêu Chiến, nếu dùng ngôn ngữ giải quyết vấn đề, cậu sẽ luôn thua.

“Tiêu Chiến, vậy anh có thích có con không?”

“Không thích. Anh biết anh sẽ không thể có con, từ đó trở đi, anh đã không thích.”

“Được, anh không thích, em liền không thích.”

Tiêu Chiến nghe xong cười một tiếng, anh nằm trên gối, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đáp án của Vương Nhất Bác so với suy nghĩ của anh, giống nhau như đúc.

Vương Nhất Bác nguyện ý không làm diễn viên, có thể không cần con cái, còn có thể không thích có con.

Nhưng Tiêu Chiến không hỏi Vương Nhất Bác có thể vì tình yêu mà làm được chuyện gì, anh muốn hỏi chính là: “Em có thích có con không?”

Tiêu Chiến thở dài, anh xác định bản thân không phải một người tốt, giương cao ngọn cờ “đối tốt với Vương Nhất Bác”, hò reo khích lệ, không thể rời xa cũng không thể thua cuộc.

“Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi.”

Vương Nhất Bác bò dậy, siết chặt bả vai Tiêu Chiến, trong ánh mắt lại đầy vằn tia máu: “Không được! Em không thích trẻ con, cũng không cần có con, em có anh là đủ rồi.”

“Chia tay đi, vậy em cứ cho là anh muốn có con đi.”

“Tiêu Chiến, vì sao anh lại như vậy? Anh một chút khả năng thua cuộc cũng không dám thử sao?”

Tiêu Chiến cũng ngồi dậy trên giường, anh nhìn Vương Nhất Bác, hoàn toàn mất tự tin.

Vương Nhất Bác dễ dàng nhìn thấu tâm can Tiêu Chiến, nhìn đến bóng tối sâu thẳm dưới đáy lòng anh. Anh không dám thử, cũng không thể chấp nhận khả năng thua cuộc.

“Tiêu Chiến, em hỏi lại anh một lần nữa, anh thật sự muốn chia tay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro