Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[11]

Vương Nhất Bác chuẩn bị đóng cửa lại, quay về giường tiếp tục ôm Tiêu Chiến ngủ, Lục Tiệp đưa tay chặn cửa, hắn nói: “Tôi tìm Tiêu Chiến.”

Vương Nhất Bác ngủ chưa tỉnh, đầu óc xoay chuyển chậm hơn cả con lừa kéo cối xay, không kịp phản ứng gì hết, đã nghe Tiêu Chiến ở trong phòng gọi: “Chồng, mau quay vào đi.”

“Anh ta nói tên Lục Tiệp, tìm anh.”

Tiêu Chiến trong nháy mắt ngồi dậy trên giường.

Vỏ đại não còn lưu lại giấc mơ có liên quan đến Vương Nhất Bác. Bọn họ biến thành hai con chuột, bụng sôi òng ọc, tìm được một khối pho mát, đang muốn nhào tới, thì rắc, Tiêu Chiến bị bẫy chuột kẹp được một cái đuôi.

Lục Tiệp nhìn chằm chằm áo ngủ mở rộng của Vương Nhất Bác vài giây, xấu hổ quay đầu tránh mắt đi.

Ngực Vương Nhất Bác dày đặc dấu răng cùng dấu hôn, khiến một người đàn ông trọng thể diện như Lục Tiệp thật sự không muốn tưởng tượng Tiêu Chiến kêu rên trong phòng.

Lục Tiệp đút tay vào túi, nắm thành quyền, nói với Vương Nhất Bác: “Tôi ở phòng 7017, các cậu mặc xong quần áo thì đến tìm tôi, tôi là sếp của Tiêu Chiến.”

Vương Nhất Bác trở lại phòng, thấy Tiêu Chiến ngồi thẳng tắp, ôm chăn, đang phát ngốc. Vương Nhất Bác nhặt quần lót và áo lông trên mặt đất đưa cho Tiêu Chiến, nói: “Ai vậy?”

“CEO mới nhậm chức của công ty anh, bộ phim này của anh chính là anh ta cấp.”

“Ông chủ lớn còn tới hiện trường?”

“Anh không biết anh ta đến đây lúc nào.”

Động vật giống đực hung mãnh, ví dụ sư tử, có một ý thức bản năng bảo vệ địa bàn, không cho phép một con sư tử đực khác đi vào trong.

Sư tử đực có thể từ khí thế của một người đoán được, người này có xứng là một đối thủ mạnh hay không. Cậu cho rằng Lục Tiệp xứng.

 
Cho dù song phương chưa từng nảy sinh vấn đề, lập trường tạm thời là cùng một chiến tuyến, vẫn khiến Vương Nhất Bác nảy sinh ý thức cạnh tranh “vương không thấy vua”.

Đặc biệt là khi Tiêu Chiến nói, Lục Tiệp là CEO của công ty, bộ phim này là Lục Tiệp cấp.

Vương Nhất Bác đã sớm nghe Tiêu Chiến nói công ty có sếp mới, gia hạn hợp đồng với Tiêu Chiến, còn trao cho cơ hội đóng nam 2 của “Hoán Thiên Lục”.

Nhưng trong tiềm thức của Vương Nhất Bác, cảm thấy CEO mới là một phụ nữ mập mạp, hoặc một ông chú mỡ màng. Trước nay cậu không nghĩ tới, sếp mới của Tiêu Chiến, một chút không hề xấu, áo sơ mi không nổ tung mỡ thừa trên bụng.

Đứng ngoài cửa không đến ba phút, đã phân định rõ ranh giới sông Sở Hán giữa Lục Tiệp và Vương Nhất Bác. Lục Tiệp còn dùng ánh mắt nhìn cấp dưới mà nhìn Vương Nhất Bác, nói: “Các cậu mặc quần áo đàng hoàng xong đến tìm tôi.”

“Mẹ kiếp!”

Vương Nhất Bác đáp lại trong lòng. Mẹ nó, tôi chịch vợ tôi, anh quản được sao?

Cậu cảm thấy Lục Tiệp nói như thể, mình cùng Tiêu Chiến là một đám học sinh trung học hôi sữa, tan học trốn trong lớp thủ dâm, bị bắt quả tang, phải tự phê bình trong lễ chào cờ.

Tiêu Chiến dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, chải tóc, cùng Vương Nhất Bác vào phòng Lục Tiệp. Một gian phòng, cửa phòng ngủ đóng lại, sạch sẽ như chưa từng sử dụng qua. Lục Tiệp ngồi xuống góc xa của sofa phòng khách, chỉ sofa nói: “Ngồi xuống nói.”

Vương Nhất Bác đặt tay trên vai Tiêu Chiến, để Tiêu Chiến ngồi xuống sofa, bản thân đứng phía sau Tiêu Chiến, cả hai tay đặt lên người Tiêu Chiến.

Lục Tiệp ngước nhìn Vương Nhất Bác, xác định cậu sẽ không ngồi xuống.

Động vật cướp đoạt địa bàn sẽ hiểu logic hành vi của nhau, bọn họ không muốn hành động theo mệnh lệnh đối thủ, cho dù là ngồi xuống.

Đối với Vương Nhất Bác có thể trở thành “Top Tier” chạm vào là bỏng tay, là người bạn trai Tiêu Chiến “không định chia tay”, Lục Tiệp trăm nghe không bằng một thấy.

Tiêu Chiến ngồi trên sofa, phân vân nên nói: “Lục tổng, chúc mừng năm mới”, hay là “Lục tổng, xin lỗi, tôi không nên bắn pháo ở đoàn phim.”

Da mặt Tiêu Chiến không dày như Vương Nhất Bác, sẽ cảm thấy tôi lên giường với bạn trai tôi, ông quản cái rắm gì. Lục Tiệp là cha mẹ cơm áo gạo tiền của anh.

Sự do dự của Tiêu Chiến quá rõ ràng, Lục Tiệp nói trước: “Hai người, chúc mừng năm mới. Giờ đang là kỳ nghỉ, hai vị muốn làm cái gì ở trong phòng, tôi không nên quản.”

“Vậy Lục tổng gọi chúng tôi đến đây là?”

Vương Nhất Bác đáp rất nhanh, Tiêu Chiến sợ tới mức quay đầu nhìn cậu, Vương Nhất Bác chỉ nhìn chằm chằm Lục Tiệp, không cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác đang ấn trên vai mình, muốn thông qua vài động tác nhỏ nhắc nhở Vương Nhất Bác.

Đối diện là Thần Tài, không cần thẳng thừng như vậy.

Vương Nhất Bác trở tay nắm tay Tiêu Chiến, động tác nhỏ không có tác dụng, Tiêu Chiến không rút tay về được.

Lục Tiệp đương nhiên hiểu ý tứ của Vương Nhất Bác.

Hắn thừa nhận, người thanh niên đối diện nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này, cũng xứng làm một đối thủ.

“Tôi kêu các cậu đến đây, là bởi vì các cậu ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không có làm!”

Lục Tiệp lấy một chồng ảnh chụp từ trong túi áo vest đưa cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến xem từng tấm, từng tấm, bắt đầu cảm thấy tay chân toát mồ hôi, da đầu lạnh cả người.

Những ảnh chụp này không đủ rõ nét, vẫn có thể nhìn ra được, Tiêu Chiến ở tầng hầm khách sạn nhảy lên xe Vương Nhất Bác, tiếp đó Vương Nhất Bác ôm anh xuống xe, lên thang máy, trong lúc đi còn cúi đầu hôn môi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay đầu lại tìm ánh mắt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã xem qua ảnh chụp, hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cậu vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến nói: “Nếu Lục tổng đã xử lý xong, cảm ơn. Có bất kì phí tổn gì, xin nói với tôi, tôi sẽ phụ trách.”

 
Tiêu Chiến cảm thấy, ba năm, vẫn là không đủ hiểu hết Vương Nhất Bác.

 
Anh chưa hề nghĩ, bị người khác nắm được nhược điểm, đối mặt với sếp lớn có trình độ như Lục Tiệp, Vương Nhất Bác vẫn có thể hùng hổ nói ra câu nói doạ người này.

Tiêu Chiến thật sự không rõ, sự tự tin của Vương Nhất Bác rốt cuộc là từ đâu tới? Giống như dòng nước chảy từ núi Tanggula(**), có thể từ Tây Tạng chảy tới Thái Bình Dương.

(**)  Tanggula (Tánggǔlāshān , hoặc 唐古拉山脉,  Tánggǔlāshānmài ), là một dãy núi ở Trung ương một phần của Cao nguyên Tây Tạng ở Tây Tạng. Sông Dương Tử bắt nguồn tại đồi Jari trên dãy núi Tanggula và chảy 6.300 km theo hướng đông thường tới Biển Hoa Đông, là con sông dài nhất châu Á, dài thứ ba trên thế giới và dài nhất thế giới chảy hoàn toàn trong một quốc gia. Nó bắt nguồn tại Đồi Jari trên dãy núi Tanggula (Cao nguyên Tây Tạng) và chảy 6.300 km theo hướng đông thường tới Thái Bình Dương.

Đám ảnh chụp này nếu bị công khai đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Chiến và Lục Tiệp.

Có khả năng Tiêu Chiến phải vứt bỏ cơ hội diễn “Hoán Thiên Lục”, nhưng đả kích đối với Vương Nhất Bác có thể là trí mạng, cậu quá nổi bật, nửa bước sai lầm cũng có thể khiến người khác cắn mãi không buông, bao nhiêu người chờ cậu từ trên cao ngã xuống.

Vương Nhất Bác không thể xác định Lục Tiệp sẽ không công kích bản thân mình. Nhưng Vương Nhất Bác có khuynh hướng tin tưởng, Lục Tiệp sẽ không làm thế.

Bằng không, Lục Tiệp không cần mua lại mấy tấm ảnh này, lại đi gõ cửa phòng Tiêu Chiến. Lục Tiệp có thể dùng thủ đoạn giống như lần Lễ Tình Nhân đó, giữa lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn trong giấc mộng, liền cho toàn bộ mạng internet xem Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến như thế nào, đến khách sạn thuê phòng ra sao.

Chỉ cần Lục Tiệp không chủ động thừa nhận, Tiêu Chiến sẽ không biết, chính sếp của mình là người làm chủ phía sau màn.

 
Nghe xong Vương Nhất Bác nói chuyện gánh vác phí tổn, Lục Tiệp hừ một tiếng, nhìn Vương Nhất Bác nói: “Thần tượng, cậu không biết giá trị của cậu là bao tiền à?”

“Lục tổng, ngài trong kỳ nghỉ riêng chạy đến đoàn phim Tiêu Chiến, không phải để chờ xem chúng tôi bị chụp lén chứ?”

Tiêu Chiến không dám để cho bọn họ tiếp tục trò chuyện. Anh nghi ngờ Vương Nhất Bác sẽ chọc giận Lục Tiệp đến mức huỷ hợp đồng với mình. Tiêu Chiến ấn tay Vương Nhất Bác nói: “Lục Tổng, gây phiền cho ngài rồi. Vương Nhất Bác tính khí tương đối nóng vội, cậu ấy không ác ý.”

Vương Nhất Bác: “Em đương nhiên không ác ý.”

Lục Tiệp: “Cậu ta nóng vội thì để cậu ta tự nói.”

Hai câu này đồng thời nói ra, Tiêu Chiến đưa tay đỡ trán, không biết rốt cuộc nên nói gì mới có thể hoà hoãn một chút không khí cứng đờ trong gian phòng này.

Lục Tiệp đứng lên khỏi sofa, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn thẳng Vương Nhất Bác nói: “Tôi bảo vệ diễn viên của công ty mình, không có phí tổn cần Vương tiên sinh phụ trách. Cùng lắm, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, Vương tiên sinh cậu nên hiểu rất rõ, loại ảnh chụp này có lực sát thương lớn hơn là đối với ai.”

Cái gì sát thương?

Vương Nhất Bác biết mình mang trên lưng bao nhiêu hợp đồng cùng đại ngôn, vẫn luôn tính toán trong lòng, nếu cậu cùng Tiêu Chiến công khai quan hệ yêu đương thì đại khái tiền đền hợp đồng là con số lớn cỡ nào.

 
Hơn một năm qua, Vương Nhất Bác không nghỉ ngơi, không kén chọn công việc, toàn bộ đều nhận. Cậu vừa kiếm tiền, vừa khảy bàn tính trong lòng, tính toán hiện tại có đủ năng lực chịu phí tổn “trời sập” hay chưa.

Lễ Tình Nhân năm ngoái, 500 vạn là có thể cùng Tiêu Chiến công khai quan hệ yêu đương, hiện tại chắc phải 3000 vạn. Nhưng, Vương Nhất Bác chậm rãi tới gần con số 3000 vạn, chỉ cần tốc độ “bạo hồng” của cậu có thể vượt được tốc độ tiền vi phạm hợp đồng tăng cao.

Vương Nhất Bác thậm chí còn có 1% mong chờ, Lục Tiệp sẽ làm như vậy. Hắn làm, Vương Nhất Bác liền sẽ như bị động mà ra trận, lại so chiêu với tiền vi phạm hợp đồng một lần nữa, xem đến năm thứ ba, rốt cuộc ai thắng ai thua.

Căn phòng của Lục Tiệp thật sự không phải là một salon ấm áp, thích hợp để mà tâm sự. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đứng dậy định rời đi, lại nghe Lục Tiệp nói: “Còn nữa, dù buồn ngủ đến đâu, người mở cửa lần sau chỉ có thể là Tiêu Chiến. Trừ khi các cậu muốn trở thành nhân vật chính của scandal màu hồng.”

Gặp nhân vật lợi hại, từng lời nói của Lục Tiệp đều sẽ được Vương Nhất Bác ghi nhớ.

Cũng như sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rời đi, ngồi phòng suite, Lục Tiệp mở một chai Yamazaki, hồi tưởng lại lần đầu “so chiêu” cùng Vương Nhất Bác vừa rồi, ý thức được Vương Nhất Bác bạo hồng, trong ngẫu nhiên có tất nhiên.

Trở lại phòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát về Lục Tiệp, liền trở mình đè Tiêu Chiến lên giường, trong lúc Tiêu Chiến còn chưa bình tĩnh giật mình, không kiêng nể gì lột sạch quần Tiêu Chiến, đâm vào trong người anh.

Tiêu Chiến không hiểu nổi, vừa xảy ra chuyện bị chụp lén, bị sếp bắt quả tang, Vương Nhất Bác còn có thể cứng, lại muốn làm tình với mình?

Giãy giụa ngắn ngủi một lúc, Tiêu Chiến ngàn lần như một, bị kỹ thuật làm tình cao siêu của Vương Nhất Bác thuần phục, mở hai chân ra, khoá chặt thân thể Vương Nhất Bác, dùng tiếng gọi giường để bổ sung lòng tự tin của ngọn Tanggula.

Mãi đến lúc Tiêu Chiến không còn nhớ rõ biến cố vừa phát sinh, chỉ lo gắt gao ôm Vương Nhất Bác kêu: “Chồng! Nhanh lên chút, thoải mái quá…”.

Vương Nhất Bác lại đạt tới trạng thái tự tin tột đỉnh, đem cánh tay Tiêu Chiến ấn trên gối: “Tiêu Chiến, anh chỉ có thể có một chồng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro