Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03.

Cuộc gọi kết thúc một cách vô cùng mĩ mãn.

Vì là mới lần đầu, mẹ Tiêu Chiến tắt điện thoại trước, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng sáng sủa ngoan ngoãn của Vương Nhất Bác, trong lòng bà vui đến mức trồng được cả vườn hoa mà quay sang tỉ tê với người bạn già của mình.

Mọi việc xong xuôi Vương Nhất Bác lịch sự rút tay về, quay về chỗ ngồi đối diện.

"Ngại quá, tôi không biết là bà ấy đột nhiên gọi điện đến."

"Không sao, làm quen trước cũng tốt." Vương Nhất Bác cúi đầu, nhưng không biết lí do gì, trong lòng lại có tia hưng phấn dâng lên không kiềm chế được.

°°°

Ăn xong thì về nhà, mẹ Tiêu Chiến bắt đầu gửi tin nhắn thăm dò, hỏi lên hỏi xuống, còn bên Vương Nhất Bác cũng đang cân nhắc xem nên nói chuyện mình có người yêu cho mẹ như thế nào.

Buổi tối hôm đó Lưu Hải Khoan hỏi hai người trải nghiệm như thế nào, cả hai không hẹn mà đồng thời mời Lưu Hải Khoan ăn một bữa cơm, Lưu Hải Khoan cảm thấy kì quái, vừa hỏi thì thấy hai người rất vừa lòng đối phương, đều nói anh là người lập đại công, nhất định phải mời một chầu đập phá ra trò, giúp được hai người ngay lúc dầu sôi lửa bỏng cơ mà.

Lưu Hải Khoan còn nói đùa với Vương Nhất Bác một câu, chú mày cũng đừng đến lúc nào đó thích người ta thiệt đó nha.

Vương Nhất Bác nhìn thấy tin nhắn mà sững sờ, nhanh chóng trả lời, em còn nhỏ mà anh cứ nói lươn khươn!

Lưu Hải Khoan thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác, nghĩ thầm anh chơi với mày từ hồi mày chưa mặc si líp, còn bày đặt làm giá với anh.

°°°

Mấy ngày sau đó mẹ Tiêu Chiến bắt đầu khai thác thông tin, như là chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, người ở đâu, gia đình thế nào, vân vân.

Mỗi lần nhìn một câu hỏi, Tiêu Chiến đều ngại ngùng mà hỏi Vương Nhất Bác. Cũng may bình thường cậu không quá bận, hầu hết đều trả lời lại rất nhanh.

Sau đó Vương Nhất Bác thẳng thừng gói hết sạch những giấy tờ liên quan đến mình, còn cả hồ sơ các thứ, ngay cả ảnh chụp toàn thân cũng đưa hết cho Tiêu Chiến.

Nhận được đồ Tiêu Chiến cũng hơi hoảng, nghĩ thầm không biết Vương Nhất Bác đã gửi cái gì cho mình, mở ra còn có cả bản photo của giấy khai sinh!?

Tiêu Chiến gửi lại một câu cảm ơn, nhìn gói đồ thì nổi hứng thú, bắt đầu nghiên cứu lý lịch cá nhân của Vương Nhất Bác.

Học nhảy từ nhỏ, khoái chơi ván trượt, lớn lên tham gia câu lạc bộ motor ồ có rất nhiều sở thích năng động nha. Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị, như là đang đọc một bộ tự truyện của nhân vật nào đó vậy.

Hôm nay đang ở trong công ty, mẹ lại bóng gió hỏi Tiêu Chiến Vương Nhất Bác buổi tối mấy giờ thì tan làm.

Tiêu Chiến vốn không định nói rõ hiện tại bọn họ ở cùng nhau hay là mỗi người một nơi, nhỡ đâu lại lòi ra cái gì nữa thì bất ổn.

Cuối cùng lúc mẹ Tiêu Chiến nói chuyện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giống như ngầm thừa nhận, đối với mấy câu hỏi của mẹ Tiêu Chiến, "Bình thường con với Chiến Chiến ai dậy trước" như này thì không thèm do dự mà trả bài lưu loát.

Tiêu Chiến ở một bên cười lấy lệ, trong lòng lại không ngừng kêu gào khóc thảm, không biết sau này phải làm sao. Nhưng điều khiến anh không ngờ đến chính là lần đầu tiên nói chuyện như thế mà Vương Nhất Bác lại khiến mẹ anh cười đến mức không hạ nổi khoé miệng.

Tiêu Chiến nói với mẹ mấy câu, sau đó lại gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, mẹ nói cái gì mà hai người mấy giờ tan làm rồi phải nghỉ ngơi thật tốt các thứ.

Xong, hết.

°°°

Tiêu Chiến cảm thấy như mình là một thằng nhóc bị người lớn bắt nạt vậy, trong lòng vừa an tâm lại vừa nuối tiếc mà chẳng biết nuối tiếc điều gì rồi tiếp tục đọc ý kiến phản hồi mà khách hàng gửi, tiếng Hải Miên Bảo Bảo quen thuộc lại lên.

Nghe nhạc chuông anh nghĩ thầm cái gì đến thì cũng sẽ đến, thấy chết không sờn mở điện thoại ra, bất ngờ ghê, không phải mẹ.

Mà là chủ nhà.

Hình như gần đây chủ nhà muốn hẹn anh bàn bạc gì đó, cứ quẩn quanh mấy chuyện với Vương Nhất Bác anh lại quên béng mất.

Tiêu Chiến vốn tưởng chủ sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng với mình, nhưng vừa mở ra liền thấy, anh mất luôn chỗ ở rồi...

Chủ nhà nói bởi vì mẹ tái bệnh, muốn đưa mẹ lên để chữa trị một cách tốt nhất, lại không muốn ở cùng với mấy đứa nhỏ, ồn ào quá, nên cũng đành lấy nhà Tiêu Chiến đang thuê cho cha mẹ ở.

Lý do như vậy khiến Tiêu Chiến nháy mắt không thể thương lượng, anh chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.

Thời tiết ngày càng lạnh, có thể là tháng sau cha mẹ của người chủ sẽ chuyển lên, nhưng bởi vì anh ta đơn phương hủy hợp đồng trước, nên cứ theo thoả thận từ trước mà bồi thường cho Tiêu Chiến, đúng ra phải cuối năm nay mới gia hạn.

Chủ nhà cứ xin lỗi hết lần này rồi kết thúc.

Tiêu Chiến còn đang đối phó với mẹ, bây giờ lại phải đi tìm nơi ở mới.

Cũng may thu nhập của anh cũng khá dư dả, trong giờ nghỉ trưa anh tìm được mấy căn nhà, hẹn người môi giới sau khi tan sở sẽ đi xem.

Vương Nhất Bác đang vò đầu bứt tai tìm cớ để gọi điện cho Tiêu Chiến.

Không biết là do bị cái gì, thế mà cái tay vô thức đã ấn vào nút gọi, Vương Nhất Bác còn chưa kịp xử lý, giọng nữ vô cảm thông báo đối phương đang bận.

"Phù" Vương Nhất Bác nhanh chóng tắt điện thoại, cũng may là anh ấy không bắt máy.

Lúc đó Tiêu Chiến đang nói chuyện với người môi giới để tìm đường, xong xuôi mới nhìn màn hình, phát hiện là cuộc gọi của Vương Nhất Bác, gửi tin nhắn Wechat một dấu hỏi chấm qua.

Vương Nhất Bác vội vàng trả lời không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.

Tiêu Chiến giải thích, vừa rồi nhận cuộc gọi của người môi giới, anh đang đi xem nhà ở, cho nên không tiếp máy được, ngại quá.

Nghe đến đây Vương Nhất Bác mới thắc mắc, không phải ảnh bảo ảnh thuê nhà rồi sao?

Vương Nhất Bác thầm nghĩ Tiêu Chiến đang ở bên ngoài hẳn là nói cũng không tiện, nói anh cứ làm tiếp đi, rồi tự mình đi ăn cơm.

Tiêu Chiến ghé qua hai căn nhà vẫn chưa vừa lòng, một căn hướng nhà không tệ, nhưng quản lý an ninh lỏng lẻo của tiểu khu khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút lo lắng, lại nhìn một chỗ khác, mọi thứ đều ổn nhưng chỉ có hai phòng.

Tiêu Chiến tạm biệt người môi giới, về nhà.

Anh nấu một bát mì, ngồi ở trước bàn cà phê, mở điện thoại ra trả lời tin nhắn của Vương Nhất Bác, nói mình về đến nhà rồi.

Vương Nhất Bác gọi đến.

"Ha lô." Tiêu Chiến nhận cuộc gọi.

"Sao tự nhiên lại muốn xem nhà?" Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia đang tận lực kìm mình cho đỡ nghe thành giọng tò mò hóng hớt.

"Mẹ của chủ nhà sinh bệnh, ba anh ta cũng lên để tiện chăm sóc, người già thì không muốn ở cùng với mấy đứa nhỏ, ảnh muốn để căn nhà này cho cha mẹ."

"Chuyện đột ngột ghê."

"Ừm, cũng may, cuối tháng này có mấy ngày nghỉ. Giờ nhà thuê cũng đầy ra, ổn mà."

"Vậy nhà hôm nay anh xem thế nào?"

"Chậc chậc..." Tiêu Chiến nghĩ lại một chút, nói đại khái cho cậu nghe, "Cậu không cần lo đâu, chắc chỗ ở mới cũng chẳng xa lắm, đảm bảo chuyện chúng ta không bị ảnh hưởng."

"Tôi không phải... Không phải lo lắng về cái này." Vương Nhất Bác nghĩ đến cái phòng dùng để trưng bày cup với cất giữ mấy sủng phi của mình, "Vậy anh tìm hòm hòm chưa?"

"Cũng được, mới bắt đầu thôi, ngày mai đi xem thử mấy khu nữa."

"Ừ." Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây, "Nếu anh không tìm được chỗ thích hợp... thì chỗ tôi có phòng trống."

Phòng trống thiệt, trống trơn luôn, chỉ có máy nghe nhạc và mũ bảo hiểm, logo thôi, trống đến mức giường cũng không có.

Cuộc sống của Vương Nhất Bác vô cùng đơn giản, sở thích rõ ràng, trong nhà sẽ không dư thừa bất cứ thứ gì, gọn gàng quy củ lắm nha.

"Hả?" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ nói như thế, "Thế thì phiền cậu dữ lắm."

Vương Nhất Bác cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng biện giải, "Không... Chỉ là, nếu anh không tìm được, thì có thể đến chỗ tôi ở tạm, là như vậy đó."

"Cảm ơn nha." Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, cảm giác như có một khe suối nhỏ chạy trong tâm, "Đúng rồi, cậu gọi điện cho tôi để?"

"À" Vương Nhất Bác cũng không tìm được cái cớ nào, "Quên rồi."

Tiêu Chiến cười khúc khích, cảm thấy cậu nhóc này vô cùng đáng yêu, "Vậy chờ khi nào cậu nhớ ra thì nói tôi biết nhé."

"Vâng." Vương Nhất Bác vừa nói vừa gật đầu, gật xong thì cảm thấy mình như tên ngốc.

Cả hai tạm biệt tắt máy, Vương Nhất Bác bắt đầu tra xem khu nhà mình có bất lợi thuận tiện gì, lật đật chạy vào phòng kia sắp xếp đồ đạc, nếu Tiêu Chiến đến đây thật thì lúc đó đỡ cuống.

Vương Nhất Bác nói chẳng sai chút nào, Tiêu Chiến bục mặt xem nhà tận ba ngày, không một cái nào khiến anh hài lòng hết, sắp đến kỳ hạn chuyển nhà rồi, Tiêu Chiến bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đang nằm thưỡn người trong phòng, bên cạnh là chăn đệm do chính mình phơi phong thơm tưng lừng, nghe thấy Tiêu Chiến cẩn thận hỏi anh có thể đến đây ở nhờ một khoảng thời gian không tiền thuê cậu tự quyết.

Vương Nhất Bác đồng ý cái rụp, cũng chẳng đòi hỏi tiền thuê, chỉ nói anh mau chuyển qua đây, sắp xếp nhanh chút, đừng để bị chậm trễ.

Vương Nhất Bác không hiểu đợt này mình bị làm sao, luôn làm ra những việc mà mình chưa làm bao giờ, còn mấy lần mơ thấy Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự bị anh bỏ bùa rồi.

===

Ngày chuyển nhà hôm đó Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến rất nhiều, đồ đạc của anh cũng kha khá, chuyển hết ba lượt, cổ Vương Nhất Bác đã đầy mồ hôi, khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút ngượng.

Dỡ mấy thùng đồ xuống, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến nên đặt ở đâu, giục anh mau tắm rửa đi, Tiêu Chiến không từ chối, ngoan ngoãn vào phòng tắm.

Đợi đến khi Tiêu Chiến tắm rửa thơm tho đi ra Vương Nhất Bác đã sắp xếp gần xong, trong phòng đã tạm có cảm giác là phòng người ở.

Vương Nhất Bác sửa sang lại phòng khách một chút, Tiêu Chiến cũng vào phòng dọn dẹp, cậu nhóc hí hoáy sửa xong thì mới chịu đi tắm.

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường thu dọn quần áo, mẹ gọi nữa.

Anh kết nối cuộc gọi video, mẹ hỏi sao hôm nay lại không ở nhà, Tiêu Chiến giải thích về việc chủ cho thuê lấy lại nhà, bao gồm cả việc của Vương Nhất Bác nữa.

Vừa nghe thấy bây giờ thằng cu nhà mình đang ở chung với Vương Nhất Bác, mẹ Tiêu Chiến cười tít cả mắt.

Tiêu Chiến đang nhìn màn hình điện thoại nói chuyện với mẹ, lúc Vương Nhất Bác đã tắm xong vẫn không hề hay biết, vẫn cứ hồn nhiên thao thao bất tuyệt với mẹ Tiêu.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang gọi video, mặc áo ngủ lau tóc đi qua.

Mẹ Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác mái tóc ướt sũng, vẻ mặt như đã quen lâu lắm rồi mà đi tới, hỏi anh muốn ăn cái gì.

Mà khoan, mẹ Tiêu Chiến nheo mắt chỉ chỉ, áo ngủ hai người đang mặc...

Hình như là áo đôi?

______________________

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro