Chương 7 - Lão âm dương* phản công
(*) Lão âm dương – một cụm từ thông dụng trên internet có nghĩa là già, lão luyện, lão thành. Lão âm dương ý chỉ những người ở trên mạng nói chuyện âm dương quái khí, tràn ngập hương vị trào phúng.
Tổng giám đốc của công ty Kì Ngẫu Ngẫu Kì – Thích Ngô Quân - Tiêu Chiến mới chỉ gặp ba lần. Theo lời người đại diện Lăng Mặc của anh, 'khai quật' được anh không phải dựa vào tài năng tìm kiếm nhân tài gì đó của anh ta, mà chính là nhờ cả vào Thích Ngô Quân. Vốn bởi vì đã quá hai mươi bốn tuổi mà việc báo danh tham gia tuyển tú của anh đã bị đánh rớt, nhưng sau khi xem qua những thông tin về anh, Thích tổng đã đưa ảnh của anh vào danh sách vượt qua vòng loại. Về sau, trong suốt quá trình tuyển chọn anh một đường thuận lợi vượt qua mọi chông gai cũng là bởi vì Thích tổng ở phía sau âm thầm hỗ trợ chống lưng cho anh, cho nên Ban giám khảo cũng không làm khó anh quá nhiều.
Theo những tin đồn mà Lý Minh Huy bát quái được, Thích Ngô Quân năm nay ba mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, giữ mình trong sạch, không có tin đồn tình ái, có sở thích bơi lội và chơi tennis, giữ gìn vóc dáng cực tốt, với khuôn mặt của hắn, nếu trực tiếp xuất đạo cũng không có vấn đề gì. Sau vài lần tiếp xúc, trực giác của Tiêu Chiến nói cho anh biết, ông chủ này không hề có dáng vẻ tự cao tự đại của một ông chủ, thuộc mẫu người thành đạt, cả IQ và EQ đều cực cao. Bản thân anh trước khi xuất đạo cũng là một tên xã súc bán mạng làm việc ở công ty, cũng từng gặp không ít ông chủ bên A, cho nên rất quen thuộc với cách nói chuyện của những vị gọi là cao tầng kia. Theo lý mà nói, bọn họ hẳn là nên thoải mái vui vẻ giao tiếp mới đúng, nhưng có lẽ do được chiếu cố nhiều hơn, cho nên lúc ở trước mặt Thích Ngô Quân, anh ngược lại thập phần câu nệ. Cũng may Thích Ngô Quân cũng không phải người thích nói nhiều, mỗi lần chỉ đơn giản hỏi anh vài chuyện sau đó liền thả anh đi.
Hôm nay cũng thế. Anh quay về công ty để ký Hợp đồng tham gia《Thần tượng siêu cấp》, Lăng Mặc đưa anh đến gặp Thích Ngô Quân. Người đàn ông đang tỉ mỉ xem video biểu diễn sân khấu của nghệ sĩ nhà mình được chiếu trên màn hình LCD, sở dĩ dùng 'tỉ mỉ xem' là bởi vì vẻ mặt của Thích Ngô Quân cực kỳ nghiêm túc, cũng không nói lời nào.
"Đây là thành quả huấn luyện của Tề Nguyên Chu ba tháng nay sao?" Hắn chỉ vào màn hình hỏi Lăng Mặc: "Dưới sự giám sát của anh? Anh cảm thấy biểu hiện của cậu ta thế nào?"
Giọng Thích Ngô Quân vững vàng bình tĩnh, nhưng Lăng Mặc đã toát mồ hôi.
"A... cậu ta quả thực đã rất nỗ lực, đương nhiên chắc chắn còn có thể tiến bộ hơn nữa..."
Tề Nguyên Chu cũng là một nghệ sĩ được công ty tuyển chọn thông qua chương trình tuyển tú, sớm hơn Tiêu Chiến hai kỳ, vai nam ba của cậu ta trong một bộ phim truyền hình đã được phát sóng vào mùa Hè bất ngờ thoát vòng, vừa mới có chút danh tiếng và cũng đang chuẩn bị tham gia tống nghệ 《Thần tượng siêu cấp》. Gần đây cậu ta cũng cùng anh tham gia các khóa đào tạo nhưng thường xuyên đến trễ còn liên tục ngáp trong giờ học, có vẻ như rất thiếu ngủ.
"Cậu ta mập lên." Thích Ngô Quân nói: "Ít nhất năm ký."
Tiêu Chiến nghi hoặc mà nhìn lên màn hình. Tề Nguyên Chu mập sao? Không có mà...
"Có thể là do quá mệt mỏi nên cậu ấy bị phù..." Lăng Mặc ấp úng: "Thể trọng nhìn như tăng năm ký, nhưng kỳ thật xem ra có lẽ không tới..."
"Bị phù cũng có thể tăng năm ký," Thích Ngô Quân giọng điệu bình thản: "Bơm nước vào thịt heo sao?"
Lăng Mặc: "..."
"Gần đây cậu ta huấn luyện căng thẳng như vậy mà vẫn có thể tăng cân. Hơn nữa, còn nói cậu ta luyện tập chăm chỉ, anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Thích Ngô Quân cầm điều khiển tắt màn hình, nói: "Cho cậu ta thêm một khóa tập thể hình nữa, để cậu ta giảm cân trước, tôi không muốn thấy một khối thịt di động đứng trên sân khấu nói mình là nghệ sĩ của Kì Ngẫu Ngẫu Kì. Còn nữa, trình độ ca hát và vũ đạo của cậu ta hiện giờ thậm chí còn không hơn nổi một người đàn ông bình thường, công ty có thể yêu cầu tổ tiết mục bảo lãnh cho cậu ta một vé, nhưng bản thân cậu ta cũng không thể quá tệ được, nếu không sẽ phản tác dụng, khán giả cũng đâu phải đều mù cả, những thứ này anh xem nói rõ ràng để cậu ta biết đi."
"Tôi biết rồi, Thích tổng."
"Anh ra ngoài trước đi, Tiêu Chiến ở lại."
Lăng Mặc vừa rời đi, Tiêu Chiến bất giác đứng thẳng dậy, dáng vẻ giống như khi còn nhỏ đi học chờ giáo viên kiểm tra bài ở trường.
"Cậu thế nào?" Thích Ngô Quân chỉ vào ghế sofa: "Ngồi đi, nói chút chuyện gần đây của cậu."
"Tôi vẫn ổn." Tiêu Chiến chỉ ngồi ở mép ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối: "Cố gắng tiếp thu, nhưng vũ đạo vẫn là... không thể nhanh chóng nhớ được động tác."
"Có thể sử dụng được là được, gặp nguy nan mới ôm chân Phật, cũng không thể yêu cầu cậu chưa đầy hai tháng đã trở thành chuyên nghiệp được, chuyện đó không thực tế." Thích Ngô Quân dựa lưng vào ghế, biểu tình nghiêm túc vừa rồi của người đàn ông biến mất, thứ treo trên mặt hiện giờ chỉ còn sự lười biếng và thả lỏng: "Nghe Lăng Mặc nói, anh ta đưa cho cậu một chiếc áo khoác nhưng cậu không chịu mặc."
"Cái áo khoác đó..." Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Cái áo khoác đó chính là cùng một kiểu nhưng khác màu với chiếc áo mà Vương Nhất Bác mặc gần đây. Tôi cảm thấy nếu tôi mặc sẽ không tốt lắm."
"Vì sao?" Thích Ngô Quân hỏi: "Quần áo ai cũng có thể mua, không tốt chỗ nào?"
"Ngài biết Lăng Mặc ca có mục đích gì, anh ấy thấy người ta có thể cọ được, cảm thấy nếu không cọ quả thật rất đáng tiếc."
Thích Ngô Quân lập tức cười lớn: "Chỉ là hoạt động bình thường trong giới, chẳng qua đơn giản là ngươi cọ ta ta cọ ngươi, hôm nay cậu cọ người khác, không có gì đảm bảo ngày mai sẽ không bị người khác cọ."
"Mọi người đều làm như vậy, không có nghĩa là tôi cũng phải làm." Tiêu Chiến nói: "Tôi không muốn nổi tiếng nhờ dính dáng đến những thứ bát quái như thế."
"Là không muốn bị người ta bát quái, hay là không muốn lợi dụng Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi nói: "Đều không muốn."
"Nghe nói trước kia cậu từng là trạm tử 'Đương quá Chiến ca' của U.N.I., cậu thích Vương Nhất Bác sao?"
"Trước kia là fan nhóm." Tiêu Chiến nói: "Cả bốn người tôi đều thích."
Thích Ngô Quân gật gật đầu: "Khá tốt." Nam nhân nói: "Cậu không muốn bị trói buộc, tôi cũng không thích trói buộc cậu với người khác. Vương Nhất Bác cũng không tính là gì, những gì cậu ta có bây giờ, về sau cậu đều sẽ có."
Tiêu Chiến âm thầm cân nhắc những lời này, luôn cảm thấy có ẩn ý gì đó, nhưng không lộ ra trên mặt, chỉ nói: "Cảm ơn Thích tổng có lòng tin với tôi."
"Cậu gầy đi rồi." Thích Ngô Quân nhìn anh: "Tôi đoán... có lẽ bảy tám ký."
Có lẽ là cảm thấy buồn cười trước phản ứng kinh ngạc của anh, Thích Ngô Quân nheo mắt lại, dường như thật sự vui vẻ: "Tôi đoán đúng rồi sao?"
"Mắt người khác là thước đo, còn mắt của ngài lại là cân..." Tiêu Chiến cảm thán: "Sáng nay tôi vừa mới cân, đúng là gầy đi bảy ký so với lúc mới sát thanh."
"Đây là công năng đặc dị của tôi." Thích Ngô Quân thần thần bí bí khuyên nhủ anh: "Cậu có thể ăn nhiều một chút, huấn luyện tốn rất nhiều năng lượng, đừng để tổn hại thân thể."
Tiêu Chiến không đáp lại lời cảnh báo tuy ấm áp nhưng có phần đột ngột này, ngược lại nói: "Các nữ nghệ sĩ trong công ty hẳn là đều rất sợ phải gặp ngài, một chiếc cân điện tử biết đi."
Thích Ngô Quân cười ha ha: "Sẽ không đâu. Mấy cô gái trẻ mập một chút thì cũng có sao? Cái nhìn của công chúng đối với nghệ sĩ nữ vốn đã khắt khe hơn rất nhiều, các nàng cũng đủ khốn đốn rồi, tôi sẽ không lại làm người xấu nữa."
[Tôi cảm thấy ông chủ của chúng tôi khá tốt.]
Độ khó của lớp vũ đạo buổi tối đột nhiên tăng lên, Tiêu Chiến không thể thực hiện được các động tác vũ đạo mà lão sư dạy, đành phải ghi lại rồi gửi cho Vương Nhất Bác xin giúp đỡ, thanh niên nói ngày mai sẽ chia nhỏ các động tác sau đó ghi lại rồi gửi cho anh. Sau đó hai người nói đến chuyện hôm nay anh về công ty để ký Hợp đồng tham gia 《Thần tượng siêu cấp》 và gặp ông chủ.
Vương Nhất Bác: [Ý anh là Thích Vinh Quang?]
Tiêu Chiến: [Không phải, là con trai ông ấy, Thích Ngô Quân.]
Vương Nhất Bác: [Ừm. Tốt chỗ nào?]
Tiêu Chiến: [Ngài ấy rất chiếu cố tôi, tính tình cũng rất tốt. Tôi vốn cho rằng ngài ấy là kiểu ông chủ độc ác sẽ cầm một chiếc cân đứng ở cổng công ty, mỗi một nghệ sĩ đều phải bước lên chiếc cân ấy, nếu quá ký sẽ bị đuổi thẳng cổ. Nhưng không phải như vậy, ngài ấy chỉ nghiêm khắc đối với những người lười biếng, còn có thể thông cảm với sự vất vả của các nữ nghệ sĩ. Điểm này khiến tôi rất có cảm tình.]
Vương Nhất Bác: [Ừm. Anh ta thật sự chiếu cố anh sao? Chẳng hạn như?]
Tiêu Chiến: [Chẳng hạn như ngài ấy sẽ tôn trọng ý kiến cá nhân của tôi, không chỉ coi tôi là một món hàng kiếm tiền. Chẳng hạn như tôi chính là một tiểu trong suốt nhưng ngài ấy vẫn không đối xử khắt khe hay hung dữ với tôi, thay vào đó lại rất bao dung tôi, cũng rất ôn hòa. Lại chẳng hạn như, ngài ấy vậy mà còn quan tâm đến tôi, bảo tôi ăn nhiều hơn một chút, đừng làm tổn hại thân thể gì đó, khiến tôi có hơi ngạc nhiên.]
Vương Nhất Bác: [Ừm. Vậy quả thật khá tốt.]
Sau đó anh lại nói Đông nói Tây vài câu, nhưng Vương Nhất Bác cũng không trả lời, có lẽ là đang quay cảnh đêm, Tiêu Chiến nghĩ.
Kết quả là đồng hồ vừa điểm mười giờ, thanh niên đã gửi tới một đoạn video, nói: [Các động tác đã được chia nhỏ và ghi lại, anh xem thử có được chưa.]
Nhanh như vậy?
Trong video, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo thun đen và quần jeans rất đơn giản, tóc trông như vừa mới gội chưa được sấy khô hoàn toàn, trông hơi rối, dáng vẻ vừa ngầu vừa dễ thương, khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ lại trắng trẻo. Thanh niên chia vũ đạo thành các đoạn theo số nhịp, vừa nhảy vừa đếm nhịp, cứ tám nhịp thì tạm dừng, lại chọn ra những động tác dễ mắc lỗi giải thích từng cái rất cặn kẽ. Tiếp theo lại nhảy theo nhạc ở tốc độ 0.5x và cuối cùng là nhảy ở tốc độ bình thường một lần.
Nếu như những lời giải thích và phần nhảy ở tốc độ 0,5x chỉ khiến anh ngưỡng mộ kiến thức cơ bản quá vững và tốc độ học tập cực nhanh của Vương Nhất Bác, thì màn nhảy ở tốc độ bình thường khiến anh gần như nín thở.
Thiếu niên trắng trẻo, gầy gò, sạch sẽ trong ký ức của anh, trong lúc anh không chú ý mới chỉ hai năm đã cao lớn thành một cây đại thụ che trời. Cơ bắp cánh tay mơ hồ ẩn hiện dưới ống tay áo ngắn cho thấy sức mạnh kinh người, những chuyển động cơ thể đẹp mắt và gọn gàng toát lên sự thư thái và thoải mái, hai thứ này được kết hợp hoàn hảo trong điệu nhảy của Vương Nhất Bác. Hơn nữa, Tiêu Chiến biết, video luyện tập này, nhiều nhất thanh niên chỉ mới xuất ra năm thành công lực.
Cuộc gọi đến khiến cho video tự động tạm dừng, là Vương Nhất Bác gọi tới hỏi: "Anh đã xem những đoạn chia nhỏ chưa?"
"Xem rồi, đang xem lại." Anh nói: "Cậu ghi hình ở đâu vậy?"
"Phòng tập của khách sạn. Có dùng được không? Có cần tôi nhảy lại một lần không?"
"A, không cần không cần, đã cực kỳ tốt, cực kỳ chi tiết rồi, tôi muốn từ từ nghiên cứu học tập." Anh thật sự rất vui, cũng rất cảm động: "Cảm ơn Vương lão sư! Cảm giác ôm được một cái đùi lớn thật tốt..."
"Được, vậy tôi về phòng đây."
"A, cậu vẫn đang đợi ở đó à?"
"Tôi sợ anh có chỗ nào xem không hiểu muốn tôi nhảy lại chậm hơn một chút. Vừa rồi tôi nhắn Wechat cho anh nhưng anh không trả lời."
"Xin lỗi nha... Tôi quá tập trung xem." Tiêu Chiến dừng một chút, sau đó mới thấp giọng nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, cậu tựa như khác rất nhiều so với trước kia."
"Ngày càng xấu xí hơn?"
"Không phải! Là đã trưởng thành!" Anh nói: "Ở trong lòng tôi, cậu vốn vẫn là một bạn nhỏ hay khóc nhè trong mỗi dịp sinh nhật trước kia, hôm nay xem cậu nhảy, mới nhận ra cậu đã trưởng thành rồi, mang đến cho tôi một loại cảm giác đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ người khác rồi." Tiêu Chiến ngượng ngùng cười cười, lại nói: "Đã rất lâu rồi tôi không được xem cậu nhảy."
"Tôi vẫn luôn nhảy. Các chương trình tống nghệ, tiệc tối, quảng cáo... không cái này cũng cái khác. Trên Weibo cũng có đăng một số video vũ đạo phiên bản phòng tập." Chàng trai nói: "Xem ra sau khi nhóm chúng tôi tan rã, ngoài Gia Thành ca ra anh cũng không để ý đến những người khác nhỉ."
"Tôi..." Anh không hiểu vì sao lại có chút căng thẳng, như thể rất sợ đối phương sẽ không vui, cho nên cố gắng giải thích: "Khi đó công việc của tôi rất bận, việc truy tinh phải dừng lại hoàn toàn... Kỳ thật, khoảng thời gian đó tôi cũng không cách nào để ý đến Tô Tô."
"Ừm." Vương Nhất Bác cười thật nhẹ, tựa như một sợi lông vũ khẽ dừng lại đáp trên mặt hồ, phản chiếu ánh mặt trời dịu dàng: "Không vấn đề gì, tôi vẫn sẽ luôn nhảy, từ giờ trở đi anh có thể chú ý đến tôi, vẫn còn kịp."
"Đương nhiên rồi, tôi thật sự rất thích xem cậu nhảy." Lời đã nói xong anh mới bắt đầu đỏ mặt, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Rất đẹp nha, Vương lão sư siêu soái!"
"Như vậy còn được." Vương Nhất Bác ra vẻ miễn cưỡng đồng ý với anh.
Tiêu Chiến: "ha ha."
"Anh hẳn là nên ngủ sớm một chút đi."
"Vì sao?"
"Nếu không ông chủ của các anh sẽ lo lắng."
Tiêu Chiến: "..."
"Vì ông chủ phân ưu, không phải là phẩm chất cơ bản của xã xúc đương đại sao, Tiêu lão sư?"
Âm dương tôi đúng không? Tiêu Chiến oán hận nghĩ, vậy để tôi cho cậu trải nghiệm thực lực của lão âm dương chút đi!
"Quả thật như vậy, vậy tôi đi ngủ ngay đây. Đúng rồi, vừa rồi quên nói với cậu," Anh nói: "Hồi nãy khi từ văn phòng của ông chủ đi ra, tôi đã gặp Thích tiểu thư, wow, phải nói sức sống thanh xuân ngập tràn ập vào mặt tôi nha! Wow, lúc đó tôi nghĩ, khẩu vị của Vương lão sư tốt như vậy sao? Hâm mộ nha, chậc chậc."
"Anh cái..."
Tiêu Chiến trực tiếp cúp máy, đặt điện thoại xuống, rút cáp mạng, bật chế độ không làm phiền, tháo khẩu trang rồi vui vẻ nằm xuống giường.
Ngủ thôi.
----------------
Bắt đầu có một chút mập mờ hehe~🤭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro