Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 - Song Tử



《Thần tượng siêu cấp》 mùa bốn kết thúc hoàn hảo vào đêm hôm đó, căn cứ số phiếu bình chọn của từng sân khấu biểu diễn trong suốt năm vòng, tiết mục hát và hát nhảy tỏa sáng nhất lần lượt thuộc về "Trẻ con chơi ván trượt sẽ không hư" và "False Confidence", tiết mục hay nhất cả mùa lấy đi biết bao nước mắt của vô số khán giả thuộc về "Khúc bình phàm". Lúc lên sân khấu lĩnh giải đồng thời phát biểu cảm tưởng, Tô Gia Thành cho biết sau khi hát xong ca khúc "Trẻ con chơi trượt ván sẽ không hư" cũng bắt đầu học chơi trượt ván, té đến xương cụt đều tê rần, hy vọng khi có thời gian sẽ học hỏi kinh nghiệm của Nhất Bác lão sư.

Người dẫn chương trình lập tức đưa micro đến cho Vương Nhất Bác, thanh niên cười đáp lại: "Không có quá nhiều kỹ thuật, cứ ngã thêm vài lần là biết chơi thôi."

"Được được được," Tô Gia Thảnh mỉm cười: "Cho nên tình yêu cũng sẽ biến mất, đúng không?"

Khán giả ồn ào cười lớn. Đến lượt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phát biểu, hai người cùng nhau lên sân khấu lãnh thưởng, Tiêu Chiến liền gộp lại nói một lần.

"Thật ra, tôi thực sự nhảy không giỏi, cùng là một điệu nhảy Nhất Bác chỉ mất nửa giờ đã có thể học được, còn tôi có khi phải mất cả một ngày mới có thể nhảy được. Cho nên thật sự cảm ơn Nhất Bác rất nhiều, đã kiên nhẫn dạy cho tôi như vậy, đồng hành cùng tôi luyện tập, không chê bị tôi kéo chân."

"Không có kéo chân," Vương Nhất Bác rất tự nhiên tiếp lời: "Anh xem, sân khấu solo của em cũng không đoạt giải, điều đó có nghĩa là, em và Tiêu Chiến ca ca 1+1>2."

Tô Gia Thành đứng bên cạnh lắc đầu cười, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ vì bị tọng đầy họng cẩu lương, những tiếng thét chói tai dưới khán đài liên tục vang lên, mặt Tiêu Chiến ửng đỏ, chỉ có thể nói ngắn gọn: "'Khúc bình phàm' có thể dành giải thưởng sân khấu hay nhất quả thật rất bất ngờ, chúng tôi còn cho rằng mọi người sẽ không quá thích những câu chuyện có nhiều tiếc nuối..."

"Thích!!!" Tiếng la hét ầm ĩ dưới khán đài đồng loạt vang lên.

"Thế đạo thay đổi rồi các bạn ạ," Tô Gia Thành nói thêm: "Giờ có phải là thời đại của văn học bi kịch rồi không? HE đã không được ưa chuộng nữa, mọi người đều thích BE."

"Không phải!!!" Khán giả giận dữ hét lên.

"Bất kể là bi kịch hay hài kịch, tôi tin rằng chỉ cần là một câu chuyện hay, một sân khấu tuyệt vời, mọi người đều sẽ thích." Người dẫn chương trình nói: "Vâng! Tiếp theo chúng ta sẽ trao giải thưởng dành cho các cá nhân!"



Giải thưởng dành cho cá nhân của các mùa trước chỉ có "Tân tú siêu cấp", "Mị lực siêu cấp", và quán quân chung cuộc của năm "Thần tượng siêu cấp", năm nay lại có thêm một giải thưởng mới được bổ sung – "Cộng sự siêu cấp", tiêu chuẩn đánh giá dựa trên số lần hợp tác và số lượng bình chọn dành cho mỗi cá nhân ở mỗi lần hợp tác. Gần như không có chút thấp thỏm hồi hộp nào, giải thưởng này xướng tên cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

"Tuy tôi và Tiêu Chiến ca ca chênh nhau sáu tuổi, nhưng hai chúng tôi đều rất ăn ý với nhau, bao gồm cả những lúc luyện tập vũ đạo cũng như những lúc brainstorm lên ý tưởng cho sân khấu." Lúc Vương Nhất Bác lên tiếng đã nói: "Cho nên đối với giải thưởng này tôi sẽ không khiêm tốn, tôi cảm thấy hai chúng tôi danh xứng với thực."

Tiêu Chiến: "........"

"Vậy sân khấu vừa rồi của Tiêu lão sư, cậu ở hậu đài có xem không?" Người dẫn chương trình bắt đầu làm việc: "Có thể đánh giá một chút được không?"

"Tôi..." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, ý cười lấp lánh trong mắt: "Thật sự rất thích, rất cảm động, cảm ơn Tiêu Chiến ca ca!" Nửa câu sau cơ hồ bị nhấn chìm trong tiếng la hét chói tai của khán giả dưới sân khấu: "... Mang đến một sân khấu cháy bỏng như vậy, ngập tràn tình yêu như vậy."

Người dẫn chương trình ra hiệu cho khán giả im lặng, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Tôi cũng xin chúc mọi người đều có thể tìm được một Thiên thần cho riêng mình, hy vọng mọi người đều có thể hạnh phúc. Cảm ơn!"

Lúc xuống sân khấu, Tiêu Chiến vừa định làm cho khuôn mặt mình tản bớt nhiệt thì giải thưởng "Tân tú siêu cấp" đã gọi tên anh.

"Tân tú siêu cấp" năm nay dành cho hai người, là anh và Lôi Tư Vũ. Sau gần ba tháng trau dồi ngôn ngữ, Lôi Tư Vũ đã có thể lưu loát nói một số câu tiếng Trung, cậu cảm tạ Tiêu Chiến và Tô Gia Thành cho dù là ở trong hay ngoài chương trình đều rất chăm sóc người bạn ngoại quốc này, bày tỏ mình sẽ tiếp tục học tiếng Trung cho thật tốt, mục tiêu là sớm ngày có thể sáng tác được một ca khúc bằng tiếng Trung.

Tiêu Chiến cũng nhân cơ hội cuối cùng phát biểu trên sân khấu cảm ơn ông chủ và công ty đã ủng hộ và hỗ trợ mình, bày tỏ bản thân sẽ tiếp tục cố gắng bước về phía trước. Trên màn hình chiếu đến gương mặt của Thích Ngô Quân, người đàn ông đang tươi cười vỗ tay, cuối cùng còn giơ ngón tay cái lên với anh.

Danh hiệu "Mị lực siêu cấp" được trao cho Vương Nhất Bác, thanh niên đã dựa vào bốn sân khấu hát nhảy với các phong cách khác nhau và một ca khúc Rock'nRoll giành được giải thưởng này. Lúc lại lên sân khấu phát biểu, Vương Nhất Bác hiếm có mà nói thêm vài lời, nhưng cũng vẫn chân tình thực cảm như cũ.

"Cảm ơn người đại diện và công ty đã tạo điều kiện cho tôi tham gia chương trình mùa này, tôi sẽ luôn ghi nhớ những điều quý giá mà mình đã thu hoạch được trong suốt quá trình này, cho dù năm năm, mười năm hay năm mươi năm sau, cũng vẫn sẽ nhớ rõ. Trước kia tôi chưa từng cảm thấy bản thân là người may mắn, nhưng giờ tôi đã biết mình quả thật là một người cực kỳ may mắn, thật cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực."

Ý nghĩa sâu xa trong những lời này của cậu, Tiêu Chiến đương nhiên hiểu rõ, tuy trong lòng cảm động nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cho Vương Nhất Bác, bởi vì theo lệ thường, người giành được giải thưởng "Mị lực siêu cấp" chắc chắn không thể giành được giải thưởng quán quân của cả mùa.

Không ngoài dự đoán, người nhận được số lượt bình chọn bình quân cao nhất cho cả năm sân khấu chính là Tô Gia Thành, quán quân của cả mùa theo đó cũng xuất hiện.

Với địa vị hiện tại của Tô Gia Thành trong giới âm nhạc, có thể mời cậu ta đến tham gia chương trình này, tổ tiết mục nhất định cười ngoác miệng, Tô Gia Thành vẫn luôn khí định thần nhàn vậy mà lúc lên sân khấu lãnh giải lại có chút kích động, nhắc đến ba tháng sống trong ký túc xá này, cùng ăn cùng ở cùng luyện tập với mọi người, nói đêm cuối cùng cậu ta còn trốn trong chăn bông âm thầm rơi vài giọt nước mắt, bởi vì thật sự luyến tiếc, nói cảm ơn chương trình này đã mang đến cho cậu ta thêm nhiều bạn bè tài hoa như vậy, quen biết những người 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', cho nên bản thân còn cần phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa, vì ước mơ của bản thân mà chiến đấu.

"Điều giúp chúng tôi trong thời gian rất hạn chế vẫn có thể hoàn thành được những sân khấu yêu cầu độ khó cao như vậy, chính là niềm đam mê dành cho sân khấu cũng như âm nhạc của chúng tôi. Vì yêu có thể nghênh đón muôn vàn khó khăn, vì yêu cũng có thể chiến thắng muôn vàn khó khăn. Thế nào, tôi hát giọng mũi cũng rất tiêu chuẩn đấy chứ? Sẽ không bị cư dân mạng xách ra để phun tào tiếng phổ thông đâu nhỉ? Ò, chắc là không đâu, được rồi. Cho nên tôi muốn nói một câu," Tô Gia Thành giơ cánh tay lên, lớn tiếng hô: "Có tình yêu thật sự rất đỉnh!"



Một tuần sau khi 《Thần tượng siêu cấp》mùa thứ tư kết thúc, phòng làm việc của Vương Nhất Bác bắt đầu thường xuyên sử dụng logo hoạt hình một con thỏ, con thỏ này xuất hiện trong lịch trình, vlog và hình ảnh quảng cáo của Vương Nhất Bác, được mười tám nhà fans CP vội vã nhận là của nhà mình, luôn tìm được thứ gì đó tương ứng với tỷ tỷ nhà mình trên hình ảnh chú thỏ nhỏ có đôi tai cụp ngoan ngoãn kia, chẳng hạn như ngày đầu tiên nó xuất hiện là ngày vị tỷ tỷ nào đó xuất đạo, chẳng hạn như nốt ruồi trên mặt nó dường như rất giống tỷ tỷ xinh đẹp nào đó, lại chẳng hạn như vị tỷ tỷ nào đó từng nhiều lần nhắc đến động vật mà mình yêu thích nhất chính là thỏ...

Mãi cho đến ba tháng sau vào lễ Thất Tịch, đêm concert của Tô Gia Thành được mở màn ở Bắc Kinh, trên mạng lan truyền tin đồn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ đến làm khán giả, nhưng cuối cùng cả hai đều không hề xuất hiện, chỉ gửi VCR đến chúc mừng Tô Gia Thành trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, chúc cậu ta biểu diễn thuận lợi, cũng chúc cậu ta ra mắt làm diễn viên thành công.

Vì thế lại có thêm hai giả thuyết, một là Bác Quân Nhất Tiêu BE, hai người ở《Thần tượng siêu cấp》có quan hệ tốt với Tô Gia Thành như vậy, thế mà đều không đến xem concert của cậu ta. Giả thuyết còn lại đương nhiên là cắn đến chết đi sống lại, bởi vì bối cảnh Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quay VCR vậy mà lại giống nhau như đúc, hiển nhiên là cùng quay chung trong một căn phòng, nhưng lại không thể xác định được nơi đó là trong nhà hay khách sạn, dù sao hai người đều đã tiến tổ, vào đoàn làm phim của Trần Chí Hoa, trước mắt còn đang ở giai đoạn đọc kịch bản.

Hàng triệu cư dân mạng đều đang chờ xem hai người có phát Weibo không, nhưng khi giây cuối cùng của lễ Thất Tịch trôi qua, cả hai đều không online.

Thế nhưng hai giờ sáng ngày tiếp theo của lễ Thất Tịch, Vương Nhất Bác đã phát một cái Weibo không thể hiểu được: [Thỏ.jpg] cũng thật đáng yêu @Tiêu Chiến.



Đầu tháng Tám lúc mới tiến tổ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng không dự đoán được sẽ có nhiều khó khăn đến vậy. Lúc ấy ngay cả tiêu đề của bộ phim còn chưa xác định, kịch bản mới chỉ có ba phần tư, Trần Chí Hoa tập hợp mấy diễn viên đảm nhận những nhân vật chủ đạo trong kịch bản lại, chỉ riêng nghiên cứu và đọc kịch bản thôi cũng đã mất nửa tháng, ngay sau đó bọn họ phải tham gia một khóa học về võ thuật. Theo yêu cầu của Trần Chí Hoa, trừ phi là những cảnh nguy hiểm lật xe, nhảy từ lầu cao xuống... mới phải dùng đến diễn viên đóng thế, các cảnh còn lại hoàn toàn không được sử dụng.

Tiêu Chiến còn phải để tóc dài và học hút thuốc, những chuyện này đều không có gì khó, lớp học võ thuật cũng không phải là khó khăn lớn nhất, thách thức lớn nhất chính là nội dung kịch bản.

Sau một tuần tham gia học tập, chạng vạng một ngày nọ Trần Chí Hoa tìm Tiêu Chiến đến trò chuyện, hỏi anh cảm thấy kết cục của nhân vật mà mình đảm nhận sẽ thế nào.

Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều: "Hẳn là không tốt lắm đi." Anh nói: "Đã làm một số chuyện không thể vãn hồi, khả năng cao là sẽ chết ạ."

Trần Chí Hoa hỏi anh định nghĩa thế nào là 'không thể vãn hồi', anh liền trích dẫn một vài tình tiết được viết trong kịch bản làm ví dụ.

"Theo quan điểm của cháu, làm những việc này đều là không đúng, nếu không chết cũng sẽ phải ngồi tù, nhưng có lẽ hắn sẽ không để mình phải ngồi tù, hắn thà tìm đến cái chết."

Trần Chí Hoa nhướng mày, biểu tình tựa hồ có chút tiếc nuối: "Cậu đã tiến tổ hơn nửa tháng, vì sao vẫn đứng ở góc độ người xem mà nhìn nhận nhân vật này như thế? Tôi không muốn quay quan điểm của Tiêu Chiến, cái tôi muốn quay là cách nhìn của nhân vật, thứ mà khán giả muốn xem không phải câu chuyện của Tiêu Chiến, mà là câu chuyện của nhân vật."

Tiêu Chiến thầm nghĩ, giờ phút này ánh mắt của anh nhất định rất ngu xuẩn, trong sáng ngu xuẩn: "Trần đạo, cháu không hiểu lắm..."

"Một khi đã tiến tổ, cậu không còn là Tiêu Chiến nữa, cậu chính là nhân vật này, cậu phải hợp lý hóa hành vi và động cơ của nhân vật, chứ không phải phán xét hắn, nếu không, cậu không thể thuyết phục được khán giả, bởi vì chính bản thân cậu cũng không hề bị thuyết phục." Trần Chí Hoa nói: "Tôi đề nghị cậu viết lại câu chuyện của nhân vật, càng chi tiết càng tốt, kể cả những chuyện mà cậu vừa đề cập đến kia, suy nghĩ một chút xem động cơ sâu xa bên trong của nhân vật là gì, ngày mai đưa cho tôi xem."

"Vâng."

"Thêm một đề nghị khác nữa," Trần Chí Hoa cười nói: "Nghe nói cậu và Nhất Bác ở khách sạn thường đến phòng nhau?"

"Dạ? Ò..." Tiêu Chiến căng thẳng đến đỏ mặt: "Em ấy qua tìm cháu tập thoại... còn chơi game hoặc trò chuyện linh tinh." Những thứ khác không thể nói.

"Tôi biết quan hệ của các cậu rất tốt. Hầu hết thời gian, quan hệ hòa hợp giữa các diễn viên sẽ giúp bọn họ tạo ra phản ứng hóa học trước ống kính tốt hơn."

"Thế nhưng...?"

"Thế nhưng, lần này không phải là 'hầu hết thời gian'." Trần Chí Hoa nói: "Dựa theo bối cảnh câu chuyện, đối diễn giữa cậu và Vương Nhất Bác phải do cậu dẫn dắt, cậu ấy phụ trách đưa ra phản ứng chuẩn xác cho cậu, cho nên diễn xuất của cậu cực kỳ quan trọng, chỉ cần có một sự sai lệch rất nhỏ, cậu ấy cũng sẽ rất khó duy trì đúng quỹ đạo. Tôi nói như vậy, cậu có hiểu không?"

"Cháu hiểu rồi, đạo diễn."

Trần Chí Hoa gật đầu: "Tôi đề nghị các cậu kể cả lúc không diễn cũng vẫn duy trì bầu không khí giữa các nhân vật: kiềm chế, khép kín, kìm nén, không thể hiện tình cảm thật với đối phương. Đương nhiên điều này có lẽ hơi quá đáng, nhưng nếu cậu là một diễn viên có kinh nghiệm, tôi cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này. Đối với người mới mà nói, cần phải sử dụng tất cả các biện pháp hỗ trợ bản thân hóa thân thành nhân vật, làm diễn viên vĩnh viễn không phải chuyện dễ dàng."

"Cháu hiểu, đạo diễn." Tiêu Chiến nhắc lại lần nữa, nói: "Cháu sẽ làm theo đề nghị của ngài."

Trần Chí Hoa vỗ vỗ cánh tay anh: "Cậu không thành vấn đề, thả lỏng đi."



Tiêu Chiến quay về liền mang chuyện này nói lại với Vương Nhất Bác, thương lượng với bạn trai khoảng thời gian này ở đoàn làm phim cố gắng giảm bớt giao tiếp, có việc chờ được nghỉ về nhà lại nói tiếp. Vương Nhất Bác biết anh rất xem trọng cơ hội lần này, cũng rất phối hợp, sớm tối gì đều không đến tìm anh, buổi trưa cùng ăn cơm cũng không nói chuyện phiếm, chỉ yên lặng gắp đồ ăn cho đối phương, hoặc bảo trợ lý đưa một ít đồ ăn thức uống cho đối phương, im lặng thể hiện sự quan tâm. Hai người rõ ràng còn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, không ngờ lại phải trở về thời kỳ quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Chuyện này thật ra cũng không dễ dàng gì, Tiêu Chiến lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được sự thống khổ của nhân vật, người thương yêu nhất mực gần trong gang tấc lại không cách nào chạm vào, tình cảm không thể nói thành lời, chỉ có thể đè nén trong lòng, trăn trở trằn trọc.

Nương theo cảm giác này, anh nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không giao tiếp với bất kỳ ai, một lần nữa viết tiểu truyện cho nhân vật, viết hết một vạn hai ngàn chữ, giữa chừng mấy lần rớt nước mắt nhưng lại lập tức nhắc nhở bản thân không thể khóc, bởi vì Trần Chí Hoa từng nói, nhân vật này từ đầu tới cuối chỉ có thể khóc hai lần, tất cả những cảnh tượng khác bất kể là sinh ly tử biệt thậm chí còn không thể rơm rớm nước mắt. Cho nên một ngày nọ trong lớp học võ thuật anh không cẩn thận bị thương ở mu bàn tay, Vương Nhất Bác thật lo lắng chạy tới hỏi anh có sao không, tuy rằng không hiểu vì sao mình rất muốn khóc, nhưng anh vẫn nỗ lực nhịn xuống, một mình đến tìm tổ y tế nhờ băng bó đơn giản.

Cũng may, mọi sự cố gắng đều đã được đền đáp, Trần Chí Hoa cho rằng cả hai người họ đều càng ngày càng tiếp cận với cảm giác của bản thân nhân vật. Đầu tháng Mười Hai, bộ phim cuối cùng cũng đã có mặt trong Hội nghị chiêu thương của các nền tảng lớn, với tên gọi《 SONG TỬ 》.

Cuối tháng Mười Hai, hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thỏa,《 Song Tử 》chính thức khởi quay.



Ngày đầu tiên chính là cảnh quay đêm, bối cảnh là bên trong một quán bar.

Đám đông náo nhiệt, âm nhạc ồn ào, ánh đèn mờ ám, không khí sặc mùi nước hoa cùng mùi hormone, còn có mùi của những âm mưu và tội ác.

Tiêu Chiến một thân tây trang màu đen, không mặc áo vest, bắt chéo chân ngồi trên chiếc sofa trong góc, uống một ly rượu Tây. Tóc anh đã dài hơn một chút, sau gáy buộc một túm tóc nhỏ, Trần Chí Hoa muốn anh diễn một cảnh mang cảm giác của loài mèo. (ý chỉ một người bí ẩn, dễ thương, có cảm giác lười biếng, lạnh lùng và xảo quyệt, thích ở một mình, thường ít nói nhưng giác quan nhạy bén.)

Vương Nhất Bác đứng ở quầy bar đối diện, mang giày bốt Martin, quần jeans và áo thun trắng bên trong áo sơ mi màu xám không gài nút, uống một ly rượu trái cây.

"Cảnh thứ nhất, máy quay một, lần một《 Song Tử 》." Người phụ trách đánh bảng: "Action!"

Một tên đàn em tóc vàng chạy đến trước mặt, cúi đầu thì thầm với hắn: "Anh, gã Điều tử kia lại tới nữa rồi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, lười nhác nhìn thoáng qua, mà đúng lúc Vương Nhất Bác cũng đang nhìn hắn, vì thế khóe miệng hắn nhếch miệng lên treo một nụ cười chỉ có ba phần ý cười, không chút để ý, cầm ly rượu đứng dậy bước đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh chàng trai, đưa mắt ra hiệu cho Bartender.

"Một tuần đến hết bảy ngày, cậu vừa mắt cô nương nào ở đây đấy à?" Bartender rót một ly Sherry đặt lên, Tiêu Chiến trực tiếp đẩy đến trong tầm tay Vương Nhất Bác, sau đó cười nói: "Nể mặt cậu là một soái ca ở đây, giảm giá 20% cho cậu."

Chàng trai vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Giảm giá cái gì, rượu hay là cô nương?"

Tiêu Chiến cười lanh lảnh: "Đều giảm 20% cả."

"Không muốn uống rượu, cũng không nhìn trúng cô nương nào." Ánh đèn trong quán bar phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh trong trẻo kia, khiến ánh mắt chàng trai nhìn hắn trở nên thâm sâu khó dò.

"Vừa mắt anh." Vương Nhất Bác nói: "Giảm bao nhiêu?"


THẦN TƯỢNG SIÊU CẤP – HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro