Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 - Yêu tinh dính người







Buổi tối Cố Nhã ra ngoài ăn cơm cùng mấy nhà sản xuất, giữa bữa ăn thì Phó tổng của một công ty điện ảnh đến, vì thế cả nhóm lại tiếp tục đến KTV tiếp tục giao lưu. Làm người đại diện quản lý nghệ sĩ nhiều năm như vậy, cô đã quen với những tình huống như thế này, cho dù không thích nhưng đây là quy tắc của cuộc chơi. Nói ra có lẽ chẳng có mấy người sẽ tin, nhưng hơn một nửa số vai diễn không phải được quyết định qua thử vai tại hiện trường hay trong văn phòng, mà là trên bàn tiệc hoặc phòng KTV.

Muốn tham gia cuộc chơi, nhất định phải tuân theo quy tắc.

Tối nay cô có mặt ở đây là vì bộ phim dâng lễ《Niên đại Hoàng kim》đang tuyển diễn viên, bộ phim này dự kiến khoảng năm mươi tập, đạo diễn và đoàn đội quay phim đều là những người tiếng tăm lừng lẫy, đang tuyển ba nam diễn viên trẻ đóng vai nam chính, nội dung nói về ba người cùng nhau khởi nghiệp xây dựng nên một đế chế kinh doanh, sau đó bởi vì bất đồng quan điểm nên đường ai nấy đi, cuối cùng mỗi người đều có những tiếc nuối riêng, có thể xem là phiên bản nội địa của《At the Threshold of an Era》, là bộ phim truyền hình trọng điểm được CCTV đề xuất cho năm tới, các công ty quản lý nghệ sĩ đều đang tranh thủ, Cố Nhã đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Kể từ sau khi hoạt động riêng lẻ, Tô Gia Thành chỉ tập trung vào làm nhạc, cậu ta chuyển hình sang chơi Rock'nRoll cũng xem như được người trong nghề công nhận, nhưng thị trường âm nhạc nói thế nào cũng đều quá lớn, không thể đạt đến đẳng cấp Thiên vương Thiên hậu thì triển vọng phát triển cũng chỉ rất hữu hạn. Cô đã nói chuyện với Tô Gia Thành, gợi ý cậu ta nhân lúc còn trẻ nên bước chân vào giới nghệ sĩ, thử khám phá thêm những khả năng khác, Tô Gia Thành cũng đã đồng ý. Vì thế tối nay cô đến, chủ yếu là muốn tranh thủ cho cậu ta ít nhất một cơ hội đóng vai nam phụ, cho cậu ta một khởi đầu xem như đủ tốt và đủ ổn. Tiếp theo là Vương Nhất Bác, người nhỏ tuổi nhất trong ba vị nam chính kia, thông tuệ kiệm lời, mộc mạc chân thành, là người không bao giờ dùng chiêu trò thủ đoạn, cũng là người có kết cục tốt nhất, Cố Nhã cho rằng ngoại hình của Vương Nhất Bác cực kỳ phù hợp với nhân vật này.

Mặc dù cô bị dị ứng cồn, nhưng những trường hợp như thế này đương nhiên không thể không uống rượu, vì thế mỗi lần đều sẽ uống thuốc chống dị ứng trước khi đi, cũng may nhà sản xuất cũng xem như chỗ quen biết, không quá ép buộc cô. Mười một giờ rưỡi tàn cuộc, đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là cực kỳ đau đầu, bèn gọi người lái thay đưa mình về nhà. Lúc đến cửa nhà cảm thấy phía sau có người khiến cô giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là Thích Ngô Quân.

Người đàn ông một thân đồ vest công sở, tay cầm áo khoác, áo sơ mi mở hai nút trên cùng, không đeo cà vạt, trông như vừa mới từ công ty đến đây, đứng cách cô hơn hai mét, vẻ mặt co quắp hiếm thấy.

"Thích tổng," Cô nói: "Anh làm sao lên đây được?"

Muốn vào tòa nhà và bấm thang máy đều yêu cầu phải có thẻ ra vào, ở lầu một còn có bảo vệ túc trực 24/24 đề phòng có người ngoài trà trộn cùng các cư dân lẻn vào. Mà vào ngày hai người chia tay, Thích Ngô Quân đã trả lại thẻ ra vào cho cô rồi.

"Tiểu Lý dưới lầu nhận ra anh." Thích Ngô Quân nói: "Cậu ta bấm thang máy giúp anh."

Cố Nhã: "..."

Cô cười cười, nói: "Xem ra tôi cần phải đóng góp vài ý kiến với bên quản lý bất động sản. Thích tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Có thể vào trong nói chuyện được không?" Thích Ngô Quân hỏi.

"Không thể." Cố Nhã giơ điện thoại cho hắn nhìn: "Sắp mười hai giờ rồi, Thích tổng cảm thấy thích hợp sao?"

"Có phải trong nhà có ai không?"

Cố Nhã thu điện thoại lại: "Đúng vậy." Cô đáp: "Có một người đàn ông khỏa thân đang chờ được tôi sủng hạnh, cho nên phiền Thích tổng nói ngắn gọn chút."

Thích Ngô Quân nhìn cô, ánh mắt trốn tránh, muốn nói lại thôi. Cố Nhã đợi gần một phút, rốt cuộc cười nói: "Thích tổng nói xong rồi? Được, tạm biệt."

Cô xoay người định mở cửa, lại nghe người đàn ông phía sau nói: "Thật xin lỗi!"

Khóa vân tay đã nhận diện, phát ra âm thanh mở khóa, nhưng cô lại không ấn mở tay nắm cửa.

"Anh không nên bày mưu lừa em, thật xin lỗi!" Thích Ngô Quân nói tiếp, giọng nói kém bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nhưng anh vốn không phải muốn lừa gạt em, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh có thể tiếp thu ý kiến của em, chỗ nào làm không đúng anh sẵn lòng thay đổi, nhưng anh cảm thấy nếu nói như vậy căn bản không có chút sức thuyết phục nào, vì thế mới nghĩ ra cách như vậy..."

"Liên quan gì đến Tiêu Chiến?" Cố Nhã nhịn không được xoay người lại chất vấn: "Chuyện riêng của anh anh phải tự mình giải quyết, vì cái gì muốn kéo người vô tội vào?"

"Anh..." Đêm nay Thích Ngô Quân không biết đã bị thứ gì đoạt xá, mới có thể từ một tổng tài bá đạo lúc nào cũng khí định thần nhàn biến thành một tiểu đáng thương chân tay luống cuống như vậy: "Thật ra anh đã sớm bàn thảo về Hợp đồng của cậu ta với Trần Chí Hoa, chỉ là muốn nhân cơ hội này để em nhìn thấy anh đã thay đổi... Anh sẽ xin lỗi cậu ta."

"Được, tôi nhận lời xin lỗi của anh." Cố Nhã nói: "Dù sao tôi cũng không phải chịu tổn thất thực tế nào, còn chuyện Thích tổng đã thay đổi ra sao, tôi quả thật không có hứng thú."

"Vậy có thể kéo anh ra khỏi danh sách đen được không?"

Cố Nhã nhìn hắn một lúc, mới hỏi: "Vì sao? Thích tổng nếu có chuyện gì cần có thể gọi cho trợ lý của tôi, cô ấy sẽ giúp anh nhắn lại."

"Anh không muốn gọi điện thoại cho trợ lý của em," Ngữ khí Thích Ngô Quân trở nên bướng bỉnh: "Anh chỉ muốn gọi điện thoại cho em."

"Nhưng tôi không muốn nhận những cuộc điện thoại nhàm chán." Cố Nhã cảm thấy bực bội: "Thích tổng, làm người có thể diện không tốt hơn sao? Chia tay rồi cũng không cần phải dây dưa nữa, chẳng thú vị chút nào."

"Anh không muốn chia tay..." Thích Ngô Quân nói, giọng nói tràn ngập thống khổ.

Cố Nhã có chút bất ngờ, bởi vì Thích Ngô Quân chưa từng nói những lời này, cũng chưa từng thể hiện ý tứ tương tự.

"Nhưng lúc ấy anh đồng ý cũng rất thoải mái, còn nói đã sớm muốn đề nghị chia tay với tôi."

Thích Ngô Quân cúi đầu thở ra một hơi, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt là ý cười tự giễu.

"Anh chỉ là không muốn thua mà thôi, không muốn để em cảm thấy anh bị em đánh bại, anh cũng cho rằng mình có thể làm được, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, có được vị trí ngày hôm nay không phải đều thuận buồm xuôi gió, chỉ là thất tình mà thôi, anh thật sự cho rằng mình có thể làm được." Người đàn ông rũ vai, trông giống như một đứa trẻ khổ sở: "Nhưng anh không làm được. Nếu anh nói mỗi ngày về nhà đều sẽ nhớ đến em, em nhất định cảm thấy là anh đang diễn trò lừa em. Nếu anh nói anh muốn em nghỉ làm ở Nhạc Tinh đến giúp anh chỉ là bởi vì anh đau lòng em, em nhất định cũng sẽ không tin."

"Vì cái gì mà trước khi anh nói chuyện nhất định phải phán đoán phản ứng của người khác thế?" Cố Nhã hỏi: "Nói hay không là chuyện của anh, tin hay không là chuyện của tôi."

"Phải, anh có rất nhiều tật xấu, anh biết, cho nên hôm nay anh muốn nói cho em nghe, nói xong anh sẽ rời đi."

Cố Nhã không hé răng, chỉ đổi túi xách qua tay khác.

"Em cũng biết mẹ anh mất sớm, ba anh là một doanh nhân thành đạt, nhưng ông ấy làm cha lại không đúng cách, anh không phải muốn cầu xin em bao dung cho những tổn thương thời thơ ấu của mình, chỉ muốn nói với em, anh muốn cùng em kết hôn sinh con chỉ là muốn có một gia đình thật sự, muốn làm một người cha xứng đáng. Anh muốn em rời khỏi Nhạc Tinh là vì không muốn em phải chịu vất vả như vậy, chuyện này không hề liên quan đến việc có tin tưởng vào năng lực của em hay không, hay là đề phòng sợ em đào góc tường chút nào. Anh biết em có niềm đam mê đối với công việc này, cũng biết ngữ khí lúc nói chuyện và thái độ của mình có vấn đề, anh sẽ từ từ sửa lại, chuyện công việc em muốn thế nào cũng được, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của của em, trừ khi em lên tiếng, nếu không anh cũng tuyệt đối không nhúng tay vào bất kỳ công việc nào của em. Không muốn sinh con, thậm chí không muốn kết hôn đều được, anh sẽ không bao giờ thuyết phục em chấp nhận những sắp xếp của anh nữa."

"Không phải anh nói muốn có một gia đình thật sự sao?" Cố Nhã nhẹ giọng hỏi: "Những cô gái vội vàng muốn sinh con cho Thích tổng hẳn là không ít đâu?"

Thích Ngô Quân khẽ nhếch khóe miệng: "Lúc em đề nghị chia tay, anh đã tự nhủ với bản thân, bạn gái chỉ cần tìm người khác là được, điều kiện của anh cũng chẳng kém, đâu đến mức không thể tìm được người thứ hai. Nhưng vấn đề không phải tìm không ra, vấn đề là anh căn bản không muốn tìm, anh căn bản không muốn bắt đầu một lần nữa, anh..." Người đàn ông dừng lại một chút, bả vai rũ xuống, khẽ cười một tiếng: "Anh phải mất chút thời gian mới có thể hiểu được, người anh muốn không phải gương mặt mơ hồ của vợ của con, người anh muốn chỉ có em, chỉ muốn em ở bên anh. Nơi nào có Cố Nhã, nơi đó mới là nhà mà Thích Ngô Quân muốn về."

Hôm nay Thích Ngô Quân quả thật rất kỳ lạ, Cố Nhã nghĩ, Thích tổng từ trước đến nay luôn mặc rất nhiều lớp áo giáp chưa từng cởi xuống trước mặt mình, hôm nay không chỉ không hề mặc lớp nào, còn moi móc tim gan bày ra trước mặt mình, cô cảm thấy có chút không chắc chắn, nhưng ánh mắt và ngữ khí nói chuyện của người đàn ông khiến cô tin rằng đây không phải là một cái bẫy khác, cô chỉ không dám chắc chắn mình có nên mềm lòng hay không.

"Đó là tất cả những gì anh muốn nói." Thích Ngô Quân mím môi, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi trước."

Hắn xoay người bước vào sảnh chờ thang máy, không bao lâu sau tiếng chuông báo thang máy đến, sau đó là tiếng đóng cửa, thang máy đi xuống.

Cố Nhã lặng lẽ bước đến, nấp ở góc tường nhìn về phía sảnh thang máy, không có ai, Thích Ngô Quân thật sự đi rồi.

Thành thật đến vậy sao?

Trong lòng cô có chút buồn cười, xoay người định về nhà thì cửa nhà bên cạnh lại mở ra, gương mặt một cô gái trẻ ló ra, biểu tình cảm động giống như vừa xem một bộ phim thần tượng tuyệt hảo.

"Tỷ tỷ," Ngữ khí của cô gái chân thành tha thiết: "Cứ gả cho người ta đi."

Cố Nhã: "..."



Tiêu Chiến bị cọ mà tỉnh.

Cảm giác như có một con chó lông xù to lớn đang cọ tới cọ lui trên cổ anh, hơi thở ấm áp phun lên mặt anh, rất ngứa. Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, hoàn toàn không thể mở mắt ra, vì thế chỉ đẩy con chó lớn nhiệt tình kia ra, nhưng cho dù đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được, ngược lại còn bị bao vây chặt chẽ trong lòng cậu, bị cậu nhào nắn lung tung, cứ như thể anh là con thỏ bông mềm mại nào đó.

"Vương Nhất Bác..." Anh cố gắng ngăn cản cái miệng đang há ra hôn khắp nơi trên mặt mình kia lại: "Mới mấy giờ chứ, đừng lộn xộn... Anh muốn ngủ tiếp..."

"Hơn mười giờ rồi." Thanh niên áp lên tai anh nói.

Tiêu Chiến cố hé nửa con mắt: "Hả?"

Vương Nhất Bác thuận thế nhấc tay anh ra, thò tới hôn anh một cái: "Bảo bảo, chào buổi sáng."

Tóc nhiều cũng có chút phiền phức, giống như Vương Nhất Bác, lúc vừa mới tỉnh ngủ trông chẳng khác nào một con sư tử xù lông, đầu tóc lung tung lộn xộn xoắn bện vào nhau, làm gì còn dáng vẻ soái ca lạnh lùng cool ngầu cơ chứ. Vừa ngốc vừa đáng yêu, giống như một con heo nhỏ.

Tiêu Chiến nhìn heo nhỏ bật cười: "Chào buổi sáng."

"Sao anh không nói 'Chào buổi sáng, lão công' hả?" Hỏi xong cũng không đợi anh trả lời đã "Ây da" một tiếng, thập phần ảo não.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tối qua quên lừa Mắt to gọi lão công rồi."

Tiêu Chiến: "..."

"Đều tại Mắt to."

"Sao cái gì cũng tại anh thế?"

"Vốn dĩ em còn muốn kéo dài thật lâu, lúc sau còn rất nhiều lời muốn nói, còn muốn lừa anh gọi lão công, kết quả anh vừa trêu chọc một chút em đã không thể nhịn được rồi."

Tiêu Chiến phì cười ha ha chế nhạo: "Tự em không thể kéo dài lại còn đổ lên đầu anh... Aiz!"

Vương Nhất Bác lật người một cái đã đè cứng anh dưới thân, hai bàn tay to lớn tựa như hai chiếc gọng kìm giữ chặt cổ tay anh, nhìn anh chằm chằm ánh mắt nặng nề, nhướng mày hỏi: "Chê em nhanh?"

"Không có không có, không nhanh không nhanh, nói giỡn... ưm!"

Vương Nhất Bác cúi đầu nuốt hết những lời chưa kịp nói của anh vào bụng, bao gồm cả nước miếng và hơi thở của anh, đầu gối chặn giữa hai đùi anh, một bàn tay tháo dây áo choàng tắm của anh vói tay vào hõm eo anh vuốt ve.

Vừa xoa được vài cái đã khiến cả người anh nóng ran, hại anh hoang mang rối loạn mà lẩn trốn đôi môi của Vương Nhất Bác, nỗ lực cứu vãn: "Nói giỡn... đừng... ưm... đừng lộn xộn, a... đừng xoa... Bác ca, xin em đấy Bác ca..."

"Không được gọi em Bác ca," Vương Nhất Bác oán hận nhìn anh: "Nghe cứ như đang loạn luân với em trai vậy."

Tiêu Chiến không thể nhịn được lại phụt cười, Vương Nhất Bác lập tức nắm cằm anh, vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Gọi lão công, nếu không giờ em sẽ lập tức thao vào."

"Lão công..." Tiêu_kẻ thức thời là trang tuấn kiệt_Chiến: "Xin em đấy, lão công..."

Vương Nhất Bác thỏa mãn cực kỳ, hai dấu ngoặc nhỏ ở khóe miệng không cách nào kéo xuống, cúi đầu hôn anh, nhưng hôn hôn một hồi lại không ổn, hạ thân cứng ngắc chọc vào bắp đùi anh, ướt át liếm vành tai anh làm nũng: "Giọng bảo bảo nghe thật hay, bị anh gọi cứng luôn rồi, làm sao bây giờ..."

"Này, em..." Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Vậy anh lại gọi Bác ca được chứ?"

Xưng hô có thể thay đổi bất cứ lúc nào, Tiểu Tiểu Bác lại không dễ mềm xuống như vậy, Vương Nhất Bác cũng ủy ủy khuất khuất: "Không vấn đề gì, em đi tắm nước lạnh." Nói xong muốn nhổm dậy từ trên người anh.

Nhưng anh nào có thể để mặc được? Heo nhỏ biến thành như này toàn bộ đều do anh. Anh nắm cổ áo ngủ Vương Nhất Bác, đỏ mặt ra lệnh: "Chỉ được một lần, hơn nữa buổi tối không được làm nữa."

Heo nhỏ cực kỳ vui vẻ, hai mắt sáng rỡ hôn anh: "Bảo bảo thật tốt." Sau đó xoay người anh lại, xốc vạt áo ngủ nắm eo anh nâng mông anh lên, Tiểu Tiểu Bác dán đến chào hỏi, cọ lên cọ xuống trước huyệt khẩu còn có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Bé cưng, có thể không đeo bao cao su không? Em sẽ không bắn vào bên trong, được không?"

"Ừm..." Tiêu Chiến úp mặt vào gối, ký ức tối qua ngóc đầu hiện lại, nhấn chìm anh, cắn nuốt anh, khiến anh nhớ lại bản thân bị lấp đầy thế nào, cây đồ kia chôn trong thân thể mình đưa đẩy ra sao, nhớ đến thời điểm nó đấu đá lung tung như nào mà khiến anh mất khống chế đến sụp đổ, những ký ức này khiến giọng anh cũng trở nên run rẩy, phảng phất như mỗi chữ đều bị bao bọc bởi sức nóng: "Không cần bao, muốn lão công..."

Vương Nhất Bác tách hai cánh mông của anh ra, chậm rãi đỉnh vào bên trong, tiếng hít thở rất nặng.

"Đệch..." Giọng nói trầm thấp phát ra một tiếng chửi tục tĩu, như thể đang cố nén sự căng thẳng đang muốn nổ tung: "Bé cưng sao lại mềm như vậy, dễ thao như vậy, hửm?"

"Ô... Ô..."

Tiêu Chiến vùi đầu vào gối, cắn môi không muốn lại phát ra những thanh âm xấu hổ, nhưng thanh niên rất nhanh đã đỉnh hông, tư thế vào từ phía sau khiến cây đồ kia càng vào sâu hơn, hết lần này đến lần khác cọ qua điểm mẫn cảm của anh, hung hăng mà đâm vào, khiến cả người anh đâu đâu cũng đều như bị điện giật. Tiêu Chiến siết chặt gối, nước mắt lại chảy ra.

"A... Chậm, chậm một chút... Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác duỗi tay ôm anh, ngón tay mân mê xoa nắn đầu vú anh, từ phía sau liếm hôn lên vành tai anh, dụ dỗ anh: "Gọi lão công."

"Ưm... lão công... chậm chút... A! Không được..."

"Được, bé cưng rất được." Thanh niên sờ tay lên bụng dưới anh, không biết là muốn trấn an hay khi dễ, chỉ là mỗi lần đỉnh vào thật sâu, bàn tay lại hướng đến vị trí bị mình đỉnh vào ấn xuống.

"A... a...!" Anh bị ấn đến cả người run lên, nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ, bụng dưới bủn rủn tê dại đến muốn mạng, theo bản năng bắt đầu giãy giụa: "Đừng... đừng ấn... Khốn... Khốn kiếp! Ô..."

Có lẽ là vì anh khóc quá thảm thương mà đánh thức lương tâm của kẻ xấu, Vương Nhất Bác lúc này mới vừa hôn vừa dỗ anh, giọng nói pha lẫn ý cười: "Được, được, không ấn nữa, bé cưng không khóc, không khóc nữa nha."

Dỗ dành dịu dàng như vậy, dưới thân lại càng thao ác liệt hơn, trứng va đập vào mông tạo thành những âm thanh bạch bạch vang lên trong phòng ngủ vốn ấm áp yên tĩnh, khiến Tiêu Chiến nghe được cả người run rẩy, cảm thấy chính mình sắp bị thiêu đốt đến hỏng luôn rồi, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, chẳng khác nào một cây kem dưới ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt giữa mùa Hè, bị thao đến càng lúc càng mềm, cuối cùng hóa thành vũng nước ngọt ngậy.

"A... Ha... không được nữa..." Dương vật cứng lên cọ trên ga giường, vừa tê vừa trướng, anh thật sự không chịu nổi: "Lão công..." Anh trở tay chạm lên bàn tay của Vương Nhất Bác đang giữ chặt eo mình, vô cùng đáng thương xin tha: "Anh muốn bắn..."

Vương Nhất Bác xoay người anh lại, để anh nằm nghiêng, dương vật nóng bỏng ở trong thân thể anh xoay gần nửa vòng, khiến anh run rẩy rơi nước mắt, giọng nói mềm đến muốn mạng: "Ưm... a... không cần..."

Anh muốn chạm vào mình, lại bị Vương Nhất Bác túm lấy cổ tay giữ trên đầu: "Không cho phép tự mình sờ," Sư tử con thật sự bá đạo: "Mắt to chỉ có thể bị lão công thao bắn."

"Hừ... Đồ xấu xa... A..."

Anh khóc lóc thảm thiết, lại chẳng chiếm được nửa điểm đồng tình của kẻ xấu xa, ngược lại bị hôn lên mắt, nghe kẻ xấu xa đắc ý: "Bảo bảo rõ ràng rất thích."

Anh căn bản không thể nói được nên lời phản bác, Vương Nhất Bác lại mạnh mẽ thao thêm mấy chục cái nữa, khoái cảm ngập đầu xâm chiếm khiến anh sắp phát điên, vừa nức nở vừa bắn ra, một chút tinh dịch bắn lên tay Vương Nhất Bác, thanh niên đưa lên miệng liếm liếm, thấp giọng cười nói: "Bé cưng thật ngọt."

Tiêu Chiến nặng nề thở hổn hển không ngừng, cảm thấy bản thân đã không còn tỉnh táo nữa, hệt như một con búp bê bị hỏng, để mặc người yêu tùy ý gập một chân anh lại, ấn lên bụng dưới của anh bắt đầu một vòng thâm nhập mới, vẫn đang trong dư vị cao trào khiến anh không cách nào chịu nổi mức độ thao lộng này, anh nghe thấy tiếng mình miệng mồm không rõ kêu khóc, nhưng cũng không thể nghe ra chính mình kêu gì, chỉ cảm thấy bản thân nhất định là bị tình dục thiêu đốt đến điên rồi, lại vì khoái cảm mãnh liệt mà sắp chết mất.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên từ trong thân thể anh rút ra, đặt trước huyệt khẩu anh bắn tới, nơi đó còn không biết thỏa mãn mà co co rút rút, tựa hồ muốn nỗ lực nuốt hết tinh dịch của người yêu vào. Vương Nhất Bác ôm anh, dịu dàng hôn anh, khích lệ nói anh thật tuyệt, khiến cậu cảm thấy thật thoải mái, thật hạnh phúc. Sau đó dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch bên dưới cho anh.

Sau khi hết thảy đều kết thúc, heo nhỏ mới dán lại làm nũng: "Bảo bảo muốn ăn sáng món gì, em đi mua."

Ăn sáng? "Giờ này hẳn là ăn trưa mới đúng nhỉ...?" Tiêu Chiến hữu khí vô lực nói.

"Ăn trưa sớm." Heo nhỏ ăn no uống đủ rồi cười đến là vui vẻ: "Brunch!"

"Đồ lừa đảo!" Tiêu Chiến căm giận, rõ ràng đã nói gọi lão công sẽ không khi dễ anh.

Vương Nhất Bác ôm anh cọ tới cọ lui: "Thật thích anh nhiều lắm, Thỏ ca ca của em!"

"Yêu tinh dính người!" Tiêu Chiến tiếp tục phun tào.

Vương Nhất Bác bật cười hôn bẹp một cái lên môi anh: "Yêu tinh dính người yêu Thỏ ca ca."

.TCB

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro