Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 - Sủng lên tận trời




Không thể lấy trứng chọi đá, Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ về thế cục trước mắt. Bản thân là một người nghiệp dư không hề được đào tạo bài bản cũng không hề có chút kinh nghiệm nào mà xuất đạo, ở giới giải trí không có căn cơ chứ đừng nói đến nhân mạch, trong thời gian ngắn chỉ có thể nhờ cậy vào công ty. Bản thân ký hợp đồng với Kỳ Ngẫu Ngẫu Kỳ, tất cả các công việc đều cần công ty ủng hộ và hỗ trợ, chuyện yêu đương đã chọc tức lão bản một lần rồi, nếu còn có lần thứ hai nhất định sẽ hoàn toàn lạnh lòng, không phải anh không thể quay lại làm một người tay trắng, chỉ là không cam lòng cứ như vậy từ bỏ việc theo đuổi ước mơ. Tống nghệ chủ đề tình ái nói cho cùng cũng chỉ là tống nghệ, đơn giản đều là công việc của một nghệ sĩ, bạn trai cũng đã nói ủng hộ, anh còn gì phải băn khoăn thêm nữa?

Con đường thực hiện ước mơ từ trước đến giờ chưa bao giờ là bằng phẳng, tham gia tống nghệ tình ái thậm chí cũng không thể coi là con đường để thăng tiến, cho nên cuối cùng anh đã đưa ra quyết định ngay ngày hôm đó: Nhận.

Cũng không biết có phải ông trời đang muốn đùa giỡn với anh hay không, buổi chiều anh vừa mới nói quyết định này của mình với Lý Minh Huy xong thì nhận được điện thoại của Trần Chí Hoa.

Không sai, là Trần đạo đích thân gọi tới mời anh tham gia dự án điện ảnh mới của mình, là nhân vật anh đã từng thảo luận cùng ông lúc trước, một bộ phim song nam chủ.

Tiêu Chiến bị tin tức này làm cho phát ngốc, phản ứng đầu tiên là hỏi: "Đạo diễn, khi nào thì tiến tổ vậy ạ?"

"Cuối tháng Sáu hoặc đầu tháng Bảy." Trần Chí Hoa nói: "Chủ yếu là các diễn viên chính tiến tổ tập huấn trước bốn tháng, kế hoạch cuối năm mới bắt đầu quay. Bởi vì cậu còn rất mới, kinh nghiệm của Nhất Bác cũng không nhiều lắm, cho nên tôi muốn hướng dẫn các cậu bắt đầu từ con số 0, không cần phải lo lắng không làm được."

Cuối tháng Sáu... Tiêu Chiến lập tức nhớ ra, trùng thời gian với tống nghệ yêu đương kia.

"Nhân vật còn lại đã định là Nhất Bác rồi sao ạ?"

"Lúc trước cậu ấy đã đồng ý rồi, chỉ còn thiếu một bước ký hợp đồng chính thức nữa mà thôi. Cậu nói xem, tôi muốn hỏi ý kiến cậu trước, nếu cậu không có vấn đề gì, tôi sẽ đến bàn chuyện với công ty cậu."

"Tôi tuyệt đối không có vấn đề gì, thật sự cảm tạ ngài rất nhiều đã sẵn lòng cho tôi cơ hội..." Anh trong lòng trăm mối ngổn ngang: "Nhưng có lẽ công ty tôi sẽ có chút vấn đề..."

"Công ty đã có sắp xếp công việc khác cho cậu rồi sao?"

"Vâng..." Tiêu Chiến liếm liếm môi, đồng thời cảm nhận được hưng phấn và âu lo tột độ, nói: "Ngài có thể cho tôi thêm một ngày, để tôi nói chuyện với ông chủ trước một chút được không ạ?"

Trần Chí Hoa có vẻ hơi hoang mang, nhưng cũng không hỏi nhiều, vui vẻ đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến yên lặng ngồi im năm phút, cân nhắc kỹ lưỡng một loạt những việc cần phải làm tiếp theo, sau đó bắt đầu thực hiện.

Bước đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lý Minh Huy.

[Tin nhắn vừa rồi rút lại, khoan hãy nói cho Mặc ca biết là tôi đã đồng ý rồi, kế hoạch có lẽ có chút thay đổi! Nói chuyện với cậu sau.]

Bước thứ hai, gửi tin nhắn cho Thích Ngô Quân.

[Chào buổi chiều, ông chủ! Xin hỏi hiện giờ ngài có tiện nói chuyện không ạ? Tôi chỉ làm phiền ngài năm phút thôi.]

Bước thứ ba, gọi điện thoại cho bạn trai.

Tiểu Đường là người bắt máy, Vương Nhất Bác đang quay chụp.

"Ò, không sao, không có chuyện gì," Tiêu Chiến nói: "Đợi em ấy có thời gian rảnh rỗi thì gọi cho tôi là được."

Lý Minh Huy là người đầu tiên trả lời tin nhắn, là mấy cái dấu hỏi to đùng, nhưng Tiêu Chiến hiện giờ không có lòng dạ nào để giải thích. Năm phút sau, Thích Ngô Quân cũng trả lời, ngữ khí rất trịnh trọng: [Tôi không tiện nghe điện thoại, làm phiền nhắn tin.]

Tiêu Chiến ngồi đó cân nhắc câu chữ, nói bản thân yêu thích diễn xuất thế nào, thích đến tình nguyện từ bỏ công việc ổn định cũng muốn tham gia vào giới giải trí để thực hiện giấc mộng làm nghệ sĩ; nói bản thân quý trọng cơ hội hợp tác cùng đại đạo diễn ra sao, hy vọng công ty có thể ủng hộ; nói mình nhất định sẽ dụng tâm học tập diễn cho thật tốt, mang lại vẻ vang cho công ty; nói đợi quay xong bộ điện ảnh này rồi, bất kể công ty có sắp xếp tống nghệ nào anh cũng nhất định sẽ phối hợp, nếu như nhất định phải tham gia tống nghệ yêu đương, vậy chờ mùa tiếp theo vào năm sau anh sẽ tham gia với nguyên khí tràn đầy tuyệt đối.

Thích Ngô Quân không trả lời.

Thấp thỏm, lo âu, sốt ruột, cáu kỉnh, trong lúc đang chìm trong những cảm xúc hỗn loạn như vậy thì Tiêu Chiến nhận được điện thoại của bạn trai.

"Bảo bảo."

Chỉ vừa nghe được giọng nói như vậy, xưng hô như vậy, đã khiến anh thoáng chốc bình tĩnh trở lại, đôi chân như thể vẫn luôn lơ lửng trên không trung nháy mắt chạm đến mặt đất, có một cảm giác cực kỳ yên tâm và kiên định.

"Còn đang tức giận sao?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng điệu cực kỳ cẩn thận.

Tức giận?

"Anh đâu có tức giận đâu."

"Không có Dư, chỉ có Tiêu, em thề." Thanh niên đặc biệt nghiêm túc nói, lại hỏi: "Anh đã xem bài đăng Weibo của em chưa?"

Hóa ra là đang nói chuyện này... Tiêu Chiến âm thầm buồn cười, mở chế độ loa ngoài trên điện thoại, sau đó mở Weibo lên, phụt cười ha ha.

"Vương Nhất Bác, em như vậy cũng quá rõ ràng rồi đi?! Ai nói respect sẽ quỳ xuống vậy?"

"Cho nên anh nguôi giận rồi, đúng không?"

"Anh không có tức giận, là em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh chỉ đơn giản là muốn share tiết mục kia mà thôi." Tiêu Chiến nhịn cười nghiêm túc nói: "Trông anh cũng đâu giống loại người lòng dạ hẹp hòi đâu chứ."

Vương Nhất Bác được nước lấn tới: "Em đương nhiên biết bảo bảo mắt to cũng khoan dung đại lượng, sẽ không thật sự tức giận."

"Chính là như vậy."

"Em bên này quay xong rồi, giờ sẽ chuyển đến địa điểm cuối cùng, nơi đó ít người, anh có muốn đến đây với em không?"

"Anh có chuyện đang muốn thương lượng với em..." Anh mang chuyện Trần Chí Hoa gọi điện thoại đến nói lại cho cậu nghe, lại giải thích: "Để đạo diễn phải chờ lâu thì thật sự không phải phép lắm, anh muốn đêm nay quay về Bắc Kinh, trực tiếp gặp mặt Thích tổng nói chuyện một chút. Thật ra cho dù có chờ đến ngày mai, anh cũng không thể cùng em bay về, hai chúng ta vẫn phải bay hai chuyến khác nhau, cho nên..."

"Đêm nay còn chuyến bay nào không?"

"Có một chuyến lúc hơn mười giờ, anh có thể bay kịp, đến Bắc Kinh tầm hơn một giờ. Như vậy sáng mai là có thể đến công ty rồi."

"Được a," Vương Nhất Bác vậy mà lại đồng ý thật dứt khoát, còn nói: "Em nhờ tài xế La và Lạc ca đưa anh ra sân bay."

"Không cần, anh gọi một chiếc taxi là được..."

"Đùa cái gì vậy, một mình anh tự đi em không yên tâm." Vương Nhất Bác nói: "Lúc em quay chụp ở đây cũng không cần bọn họ phải ở bên cạnh."

"Có gì mà không yên tâm chứ," Anh cười nói: "Anh một mình tới đây đó nha."

"Lúc anh đến còn chưa có bạn trai." Thanh niên vừa cười vừa nói, thật dịu dàng: "Bây giờ đã có rồi, người ta muốn bảo vệ anh, được chứ?"

Tiêu Chiến vớt chiếc gối ôm trên sofa ôm vào lòng, vùi đầu lên cười trộm một hồi, sau đó mới nói: "Vậy được. Thật xin lỗi nha, đêm nay không thể bồi em được rồi."

"Này có là gì," Vương Nhất Bác cười nói: "Mắt to còn phải bồi em cả đời kia mà."

Mặt anh nóng bừng, cảm giác dường như cả người được ngâm trong hũ mật thật lớn, đường mật bốc hơi hòa vào không khí, hít vào phổi đều là cảm giác ngọt ngào.

"Cảm ơn bạn trai." Anh thì thầm nói.

Vương Nhất Bác lại xem là thật: "Cảm ơn thế nào?"

"Tùy em quyết định."

"Vậy phát giấy thông hành cho em."

"Được."

"Thật hay giả thế?" Vương Nhất Bác không dám chắc chắn: "Là dùng một lần hay tính lương tháng, hay là bao theo năm vậy?"

Tiêu Chiến lại cười rộ lên, lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy, nếp nhăn ở đuôi mắt sẽ dài ra mất.

"Bao cả đời." Anh nói: "Có hiệu lực cả đời."



Tám giờ rưỡi, trên đường anh đến sân bay, rốt cuộc Thích Ngô Quân cũng gọi điện thoại tới.

"Xin lỗi, vừa rồi đang tham dự một tiệc rượu, không tiện nói chuyện."

"Không sao, không sao, tôi..."

"Tin nhắn cậu gửi đến, tôi đã đọc, đóng phim điện ảnh đương nhiên rất tốt, công ty chắc chắn sẽ ủng hộ. Nhưng tôi đã cho người hỏi qua, dự án kia của Trần Chí Hoa là song nam chủ, vai diễn còn lại đã định Vương Nhất Bác rồi đúng không?"

"Phải, nhưng ông chủ..."

"Các cậu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, muốn tận dụng tối đa thời gian để yêu đương, hận không thể mỗi một giây một phút đều dính lấy nhau, tôi có thể hiểu được. Nhưng Tiêu Chiến, cậu nói cậu thích đóng phim, muốn làm diễn viên, vậy cậu có biết làm một diễn viên cần phải biết tách bạch giữa tình cảm cá nhân và cảm xúc của nhân vật, là phẩm chất cơ bản cần phải có không?" 

"Tôi hiểu rõ, nhưng chúng tôi không phải..."

"Cậu nghe tôi nói xong trước đã, được chứ?"

"Tôi xin lỗi, ngài nói đi."

"Diễn viên trẻ trong giới, bất kể là nam hay nữ, khi yêu đương nếu có thể che giấu nhất định sẽ che giấu, cho dù có bị chụp được cũng thà chết không chịu thừa nhận, vì cái gì? Lo lắng mất fans chỉ là một khía cạnh, từ góc độ của nhà làm phim và biên kịch mà nói, nếu khán giả nhắc đến tên của một diễn viên, thứ người ta nhắc đến đầu tiên không phải là tác phẩm của người đó mà lại là chuyện tình cảm hoặc bạn trai, bạn gái của người đó, họ chắc chắn sẽ không cân nhắc chọn diễn viên này, đặc biệt là khi nhắc đến chuyện tình yêu, rất dễ khiến khán giả mất hứng thú với tác phẩm. Vì sao tôi bảo cậu tham gia tống nghệ tình ái? Chính là muốn giảm bớt cái danh Bác Quân Nhất Tiêu dán trên người cậu, nói với khán giả tất cả những CP đều là vì hiệu quả của chương trình, chương trình kết thúc rồi, CP cũng theo đó mà không còn, mà cậu mãi mãi chỉ là Tiêu Chiến mà thôi. Cậu có thể đóng phim điện ảnh, đương nhiên rất tốt, nhưng cộng sự lại là Vương Nhất Bác? Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cậu."

"Thích tổng, chúng tôi không phải... Xin hỏi, giờ tôi có thể nói chuyện được chưa?"

"Cậu nói đi."

"Cảm ơn. Tôi muốn quay bộ điện ảnh này không phải bởi vì Vương Nhất Bác, không phải vì muốn tận dụng cơ hội để yêu đương, cho dù nam chủ còn lại không phải là em ấy, tôi cũng muốn đi. Ngài biết tôi chưa từng được đào tạo bài bản về diễn xuất, Trần đạo nói ông ấy sẽ dạy cho tôi bắt đầu từ con số 0, đây chính là một cơ hội học tập cực kỳ khó có được, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ..."

"Tiêu Chiến, cậu có còn nhớ lúc trước từng đồng ý cái gì với tôi không?"

"......"

"Vừa mới xuất đạo chỉ nửa năm cậu đã nhất định muốn yêu đương, nhưng cậu nói cậu sẽ không để ảnh hưởng đến công việc, sẽ ưu tiên hoàn thành công việc mà công ty giao cho cậu, bây giờ công ty để cậu tham gia một cái tống nghệ, cậu lại luôn muốn từ chối, có phải nên nói cậu là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không? Cậu như vậy bảo tôi phải tin tưởng cậu thế nào? Cậu thích Vương Nhất Bác như thế, vậy bảo cậu ta thay cậu giải trừ hợp đồng, rồi bảo người đại diện của cậu ta đưa cậu đến Nhạc Tinh luôn cũng được, tôi không có ý kiến gì cả."

"Thích tổng, tôi không có ý này..."

"Cậu còn chuyện gì khác nữa không?"

"... Không có. Quấy rầy ngài rồi."

"Không có quấy rầy. Thứ Sáu Lăng Mặc sẽ đưa cho cậu Hợp đồng tham gia tống nghệ, cậu nhớ ký tên."

"...... Được."



Tiêu Chiến không lập tức gọi cho Trần Chí Hoa, là bởi vì còn một chút hy vọng, nhưng sự thật chứng minh, Thích Ngô Quân sẽ không vì anh mà thay đổi chủ ý. Hơn một giờ sáng đáp xuống Bắc kinh, mở điện thoại lên, chỉ có tin nhắn của Vương Nhất Bác gửi đến nửa giờ trước.

[Bảo bảo, em tìm một vị tài xế khác đến sân bay đón anh rồi, ông ấy họ Lý, mặc áo khoác đen và quần đen, sẽ cầm một tấm bảng (cười xấu xa.jpg)]

Tấm bảng gì? Tiêu Chiến hoang mang rối loạn nghĩ, không phải là cầm tấm bảng viết hai chữ 'Tiêu Chiến' thật lớn lên đó đấy chứ?

Chưa kịp vì vai nam chính bị vuột mất mà đau lòng, Tiêu Chiến bước nhanh ra khỏi khu vực ga đến, quả nhiên ở khu vực đón sân bay có một vị đại thúc toàn thân màu đen, giơ một tấm giấy trắng lên, trên giấy viết hai chữ thật lớn cũng rất đậm nét: Mắt to.

Tiêu Chiến: "..."

Anh kéo mũ áo khoác xuống trùm mặt, bước đến hỏi: "Có phải tài xế Lý không ạ?"

"Đúng vậy, cậu là Mắt to sao?"

Tiêu Chiến: "..."

Còn may lúc này là hơn nửa đêm, xung quanh không có mấy người, anh nhanh chóng kéo tờ giấy kia xuống, ngoan ngoãn mỉm cười với vị đại thúc kia: "Có thể đi được rồi ạ, cảm phiền chú!"

Lúc lại gọi điện thoại cho Trần Chí Hoa cũng không còn khổ sở như vậy nữa, Tiêu Chiến một lần nữa cảm tạ đạo diễn đã ưu ái, xin lỗi rất nhiều bởi bản thân vì một số lý do mà không thể tham gia vai diễn lần này, cũng nhắc tới trong tương lai nếu có chỗ nào hữu dụng mà bản thân có thể làm được, thật sẵn lòng hợp tác cùng đạo diễn.

Tuy rằng biết rõ sẽ không thể có cơ hội lần thứ hai, Trần Chí Hoa cũng chỉ trả lời anh một câu OK, không nói quá nhiều, cũng không biết có phải tức giận hay không, có phải cảm thấy Tiêu Chiến là một người mới tay mơ không biết tốt xấu hay không, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có cơ hội như vậy mà không thể có được, đưa cho anh lại còn bị anh khoe mẽ...

Anh thở dài, sau đó gọi điện thoại cho bạn trai, nói mình đã liên lạc với tài xế Lý, hiện đang trên đường về nhà, bảo Vương Nhất Bác yên tâm. Tiếp theo cũng nói chuyện thương lượng không hiệu quả với Thích Ngô Quân cho cậu nghe, không muốn để Vương Nhất Bác phải lo lắng cho mình, cho nên ngữ khí rất nhẹ nhàng, như thể vốn dĩ cũng không phải rất mong chờ cơ hội lần này.

Vương Nhất Bác ngược lại cũng không đặc biệt an ủi anh, chỉ dặn dò anh về nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai phải bắt đầu luyện tập sân khấu Tứ công rồi, cần phải dự trữ thể lực mới được.

Vì thế Tiêu Chiến âm thầm cổ vũ bản thân, quyết định tập trung hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, hẹn thời gian gặp mặt ngày mai xong, nói ngủ ngon với người yêu rồi cúp máy.



Buổi chiều hôm sau, bọn họ giống như thường lệ cùng gặp lão sư vũ đạo ở phòng tập của Nhạc Tinh, chính thức bắt đầu học vũ đạo của False Confidence.

Đây là một bài hát nói về 'Sự tự tin giả tạo', rất nhiều người vì để duy trì sự tự tin giả dối mà đeo mặt nạ cho mình, cố gắng thể hiện sự ưu tú chỉ vì muốn lấy lòng người khác, vũ đạo lấy điều này làm cơ sở, để hai người đeo mặt nạ dần trở nên mở lòng hơn với đối phương, cuối cùng hiểu rằng khi yêu một người, nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt trước, vĩnh viễn không cần vì người khác mà hy sinh tình cảm của bản thân, bởi vì người thật sự yêu bạn nhất định sẽ hiểu, sẽ trở lại bên bạn, cũng khiến chính bạn cảm nhận được tình yêu của người ấy.

Chỉ có phần đầu tiên của bài hát là nhịp khá chậm, tiết tầu từ đoạn điệp khúc bất chợt nhanh hơn và kéo dài đến khi kết thúc, bởi vậy lão sư biên vũ đã biên đạo rất nhiều động tác phối hợp giữa hai người, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Tất nhiên, đối với Vương Nhất Bác mà nói chỉ là khó khăn bình thường, thanh niên chỉ mất một buổi trưa cơ bản đã nhảy được toàn bộ ca khúc, mà Tiêu Chiến chỉ mới thuần thục hai động tác tám nhịp.

"Cảm giác giống như một học sinh tiểu học cùng một nghiên cứu sinh cùng nhau làm đề thi vào cấp ba vậy, cuối cùng còn cùng nhau vào phòng thi." Anh đặt một bàn tay lên vai Vương Nhất Bác, đứng trước gương nói.

Đã là bảy giờ tối, lão sư cũng đã tan làm, Vương Nhất Bác liền nhận trách nhiệm làm lão sư của anh, từng bước từng bước hướng dẫn anh thực hiện động tác, nếu không phải cứ vài phút lại tranh thủ hôn anh một cái, tuyệt đối xem như chuyên nghiệp, xứng đáng với danh hiệu huấn luyện viên có năng lực.

"Có em ở đây nữa mà, sẽ không để Mắt to tuột đường ray." Vương Nhất Bác nhìn anh trong gương, nói.

"Em quản tốt cái miệng mình trước đi." Tiêu Chiến tức giận, kể từ lúc lão sư đi cho đến giờ, anh đã bị hôn bảy tám lần: "Không thể cứ mỗi lần hai người nhảy đến gần nhau em đều hôn anh được!"

"Được được được, lần này em nhất định sẽ chú ý." Chó con cười siêu ngoan ngoãn: "Làm lại lần nữa nhé?"

Điệu nhảy này có rất nhiều động tác tứ chi giao hội, chẳng hạn như Vương Nhất Bác sẽ hư hư ảo ảo mà chạm vào eo anh, mà anh lại phải nhanh chóng chui ra từ bên dưới cánh tay thanh niên; lại chẳng hạn như nửa thân trên của hai người dán gần sát nhau, đưa cánh tay ra sau đầu đối phương thực hiện động tác, tất cả những thứ này đều rất thuận tiện cho Vương Nhất Bác cơ hội chơi xấu. Chỉ là lần này chó con rất biết giữ lời, nghiêm túc cùng anh luyện xong bốn động tác tám nhịp đầu tiên.

Sau đó mới bước đến nựng mặt anh, hôn lên môi anh vài cái, thấp giọng hỏi: "Bảo bảo, sao tâm trạng lại không tốt vậy?"

"Anh lo lắng..." Anh lảng tránh ánh mắt của chàng trai: "Mỗi lần tập nhảy đều như vậy, tâm trạng đều không tốt."

"Căn bản không phải vấn đề luyện vũ đạo." Vương Nhất Bác hôn lên mắt, lên mũi anh, dùng cách thức này triệu hồi ánh mắt anh: "Có phải vẫn đang suy nghĩ về chuyện bộ phim điện ảnh kia của Trần đạo không?"

Một kích trúng hồng tâm.

Anh cho rằng mình che giấu khá tốt, cũng cho rằng bản thân thật sự không quá để ý như vậy, nhưng giờ khắc này bị Vương Nhất Bác vạch trần, mọi ủy kuất và không cam lòng đều như dời non lấp biển mà ào ào kéo đến, khiến mũi anh chua xót, bởi vì ở đây chỉ có Vương Nhất Bác, cho nên Tiêu Chiến cũng không muốn phải kiềm chế nữa, chưa bao lâu sau mắt đã đỏ hoe.

"Nai con xinh đẹp ủy khuất đến như vậy rồi..." Vương Nhất Bác thở dài hôn lên khóe mắt ướt nước của anh, thật kiên nhẫn mà hôn, mãi cho đến khi anh không còn cảm thấy khó chịu, cũng không còn cảm thấy muốn khóc như vậy nữa, mới nói: "Kỳ thật chuyện này cũng chưa có kết quả cuối cùng."

"Đừng an ủi anh," Tiêu Chiến túm vạt áo sơ mi của bạn trai, nghẹn ngào nói: "Đã không thể quay đầu được nữa rồi."

"Em tìm cho anh một sự trợ giúp từ bên ngoài."

Anh mờ mịt ngước mắt lên: "Trợ giúp từ bên ngoài?" Thấy Vương Nhất Bác làm như thật sự có mà nhướng mày, nhìn mình cười cười, nhịn không được hỏi: "Là ai vậy?"

Cún con lại buông anh ra, vui vẻ lui về phía sau hai bước, chắp tay sau lưng ra vẻ thần bí: "Yêu cầu Mắt to phải hôn thật nhiều, cũng phải gọi 'lão công' thật nhiều, mới có thể nói cho anh biết."

-----------------

Thử đoán xem chương sau Thích lão bản sẽ bị lão bà dạy cách làm người như thế nào, còn có, cún con được khen thưởng ra sao khi biết săn sóc thỏ ca ca như vậy! 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro