Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 - Cậu uống nhiều rồi


Buổi trưa ngày thứ hai sau khi bị mắng lên hot search, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của ba mẹ, dò hỏi anh có phải trong công việc có chuyện gì không ổn hay không? Ba mẹ không biết nhiều về giới giải trí lắm, thậm chí có thể nói là thập phần xa lạ, đối với những thuật ngữ chuyên về âm dương bát quái như 'bệnh thoái hóa xương', 'cọ nhiệt', 'cám lúa mì' (ak bán hủ) không hiểu ra làm sao, chỉ biết anh bị rất nhiều cư dân mạng mắng. Tiêu Chiến chỉ có thể tỏ vẻ thoải mái mà an ủi ba mẹ, nói với họ hết thảy chỉ là hiểu lầm, công ty sẽ hỗ trợ xử lý.

Đối với những kích thích mới mẻ và dòng chảy ngầm thú vị trong giới, anh hoàn toàn là một người mới từ chân đến đầu, gần như không có bất kỳ mối quan hệ nào. Một năm trước anh quyết định đổi nghề xuất đạo, ba mẹ vốn không ủng hộ, nhưng anh may mắn có được hai vị phụ huynh mẫu mực, hiểu biết và tôn trọng ước mơ của con trai mình, cho nên mặc dù cực kỳ lo lắng và e ngại, cuối cũng cũng không ai trong số hai người từng ngăn cản anh xuất đạo làm nghệ sĩ, cũng không mong cầu xa xôi anh sẽ bạo hồng gì đó, chỉ hy vọng anh có thể trải qua mỗi một ngày thật trọn vẹn và hạnh phúc.

Kỳ thật, so với sự choáng váng và tức giận khi nhìn thấy những lời lẽ mắng mỏ bạo lực mạng đó, chuyện khiến Tiêu Chiến không thể chấp nhận được chính là liên lụy đến ba mẹ mình, khiến họ phải lo lắng, nhưng tất cả những chuyện này anh căn bản không nói với bất kỳ ai, những cảm xúc trong lòng cũng không có nơi nào để phát tiết. Anh không thể trực tiếp đáp trả những cư dân mạng đó, cũng không thể dùng account phụ để phát tiết bởi vì nếu lỡ như bị phát hiện, sẽ rất nguy hiểm; cũng không thể phàn nàn trước mặt ông chủ không hề keo kiệt cung cấp tài nguyên cho anh, không thể nói với người đại diện vốn đã tập mãi thành quen, thậm chí cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người bạn thân thiết nhất của mình, bởi vì Lý Minh Huy rất có thể bởi vì bảo vệ anh mà đại chiến 300 hiệp với anti-fan, mà như vậy, sẽ chỉ khiến cho tình thế càng trở nên hỗn loạn hơn.

Bởi vậy, anh mang tất thảy để ở trong lòng, giả vờ như chính bản thân mình cũng không để ý, bao gồm cả việc thích Vương Nhất Bác.

Không sai, Tiêu Chiến hiện giờ đã loáng thoáng nhận ra được sự thật này, anh còn biết loại 'thích' này hoàn toàn không giống với 'thích' mà anh dành cho Tô Gia Thành, nếu không vì sao anh lại không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác? Vì sao phải lảng tránh, nhất định muốn giữ khoảng cách với cậu? Bởi vì anh sợ ánh mắt sẽ tố cáo tình cảm của mình, sợ rằng một khi đến gần chàng trai, bản thân sẽ càng ngày càng lún sâu hơn vào trong vũng lầy.

Chỉ là, sự thật chứng minh, lảng tránh cũng không phải là kế sách vẹn toàn, cho dù đã tránh nhìn thẳng vào mắt cậu nhưng cảm xúc vẫn nắm bắt mọi cơ hội để phá tan phong tỏa. Lúc chơi đập tay, anh càng muốn đánh trúng lại càng không thể đánh trúng, càng đánh không trúng lại càng sốt ruột, cuối cùng những cảm xúc cáu kỉnh bực bội bị anh nhốt trong lồng bỗng hoàn toàn mất kiểm soát mà bật ra, cứ thế tóm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, ra lệnh cho đối phương không được phép cử động, để yên cho mình đánh một cái.

"Này cũng chơi xấu quá rồi, đúng không?"

"Có thể có chút tinh thần thượng võ được không?"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải để cho anh đánh?"

Những câu nói này mới là phản ứng bình thường của một người bình thường, đúng không? Đổi lại là anh, Tiêu Chiến nghĩ, thậm chí rất có thể còn đập bàn lập tức đứng lên bỏ đi. Anh đánh không trúng tôi, ai thèm quan tâm những vấn đề nhảm nhí đó của anh?

Nhưng Vương Nhất Bác thật sự không bình thường, vậy mà lại nói: "Được, tôi không nhúc nhích, để anh đánh." Đôi mắt còn ngậm ý cười, ánh mắt sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, tỏa sáng dịu dàng.

Anh đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân. Vương Nhất Bác thích anh, cho nên nguyện ý dung túng anh, chịu đựng anh, để mặc anh tùy hứng cáu giận, cam tâm tình nguyện đón nhận tất cả những cảm xúc của anh. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này anh lại càng thêm khổ sở, bởi vì chuyện này đã định sẵn, bản thân anh khó có thể đón nhận những thiên vị ấy.

Chỉ là anh không ngờ Vương Nhất Bác sẽ hôn mình.

Lúc bị nắm lấy tay, Tiêu Chiến cho rằng thanh niên sẽ lại giống như lần trước nói vài câu an ủi anh, nhưng anh vừa mới ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng kia đã được phóng đại trước mặt mình, mất đi tiêu cự, biến thành một đại dương lấp lánh ánh sáng.

Sau đó, anh bị hôn.

Đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, ngay sau đó là tiếng ù ù vang lên trong tai, anh biết mình nên lập tức đẩy đối phương ra, nhưng thân thể dường như bị đóng băng, tay chân không chịu sự kiểm soát của đầu óc. Cũng may, thanh niên không hôn sâu thêm, chỉ vài giây sau đã khẽ lui ra, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt có chút thấp thỏm, khẩn trương, cũng có chờ mong, nhưng dường như càng nhiều hơn là khẩn cầu.

Khoảnh khắc đó, phảng phất như có thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào tim anh, Tiêu Chiến đột ngột đứng bật dậy, nói: "Tôi thật sự phải đi rồi."

Sau đó vội vàng bước qua chiếc bàn trà thấp đi ra ngoài, nhưng vẫn không thể trốn thoát, Vương Nhất Bác đứng đó bắt lấy cánh tay anh, siết thật chặt.

"Tiêu Chiến," Chàng trai nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Ngữ khi thấp hèn cực kỳ không tương xứng với sức mạnh của bàn tay, sự tương phản này khiến ngực anh nổi lên một cơn đau đớn, anh cúi đầu, siết chặt góc áo mình, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ bướng bỉnh: "Tôi cảm thấy không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, một hồi lâu sau mới buông tay ra, nói: "Vậy tôi gọi điện thoại bảo tài xế đến nhé."

"Không cần phiền như vậy, Minh Huy đang ở gần đây, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy là được." Anh nói: "Cậu cũng về sớm một chút đi, ngày mai còn phải đón máy bay."

Vương Nhất Bác trầm mặc đứng một bên, đợi anh gọi điện thoại cho Lý Minh Huy xong mới hỏi: "Ngày mai mấy giờ anh bay?"

Dựa trên lịch trình đã định, hai người họ ngày mai đều phải bay đến Thanh Đảo chuẩn bị diễn tập cho sân khấu Nhị công, nhưng Tiêu Chiến không dám lại làm ra một hot search sân bay Bác Quân Nhất Tiêu nữa, thế nên chỉ hàm hồ trả lời: "Buổi chiều, cũng có thể là buổi tối mới bay."

"Tôi sẽ không bay cùng giờ với anh." Thanh niên mỉm cười với anh: "Tôi không muốn lại khiến anh bị người ta mắng nữa."

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hốc mắt trướng lên, cổ họng nghẹn đến khó chịu: "Không phải lỗi của cậu." Anh nói.

"Nhưng nguyên nhân là vì tôi."

"Tôi không trách cậu..."

Chàng trai lại cười cười, cẩn thận nắm cổ tay anh, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh: "Về đến nhà thì báo cho tôi một tiếng, được không?"

"Ừm." anh thấp giọng đáp, sau đó nhẹ nhàng thoát khỏi tay Vương Nhất Bác.



Thích Ngô Quân sắp xếp cho anh một tài xế riêng 24/24, nhưng Tiêu Chiến sau khi tìm hiểu từ nhiều nguồn thì biết được, những nghệ sĩ mới xuất đạo khác của công ty căn bản không có ai được sắp xếp tài xế riêng, vì thế khéo léo từ chối đãi ngộ đặc biệt này của công ty, lựa chọn dùng chung xe và tài xế với các nghệ sĩ khác. Tối nay vị tài xế kia phải đến sân bay đón người, không thể đến đây, Lý Minh Huy biết buổi chiều anh đến Nhạc Tinh luyện tập thì tự mình lái xe đến gần đó đợi lệnh, nhận được tin nhắn của anh, năm phút sau đã chạy tới hầm xe.

Vương Nhất Bác nhất định muốn tiễn anh xuống, nhưng trên người lại chỉ mặc một chiếc áo hoodie, trùm mũ trên đầu, khiến khuôn mặt trông càng nhỏ hơn, còn đeo cả khẩu trang, Tiêu Chiến vốn không dám nhìn qua, dư quang cái gì cũng không thấy. Hai người ở trong thang máy đều thật im lặng, anh cho rằng Vương Nhất Bác sẽ lại nói gì đó, nhưng thanh niên cũng không nói gì cả, cuối cùng chỉ hai tay đút túi đứng cạnh cửa xe, đợi anh ngồi vào rồi mới giơ tay vẫy vẫy, hơn nửa khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tình.

"Quay lên mặc thêm áo khoác vào nhé." Tiêu Chiến nói.

Nói xong lại cảm thấy có hơi dư thừa, vì thế mím môi che giấu sự ngượng ngùng của mình: "Cậu lên đi, tôi đi đây."

Vương Nhất Bác gật đầu, cửa tự động từ từ đóng lại. Chiếc xe có dán film chống nhìn trộm trên kính, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cho nên anh rốt cuộc đã có thể quay đầu lại, nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, hai tay đút túi, bả vai hơi rũ xuống, gầy như vậy, an tĩnh như vậy, lại như thể quá cô đơn như vậy, bóng dáng ấy càng lúc càng xa, cho đến khi bọn họ chạy lên con dốc lên mặt đất thì không còn thấy nữa.



"Mặc ca nói, vai diễn hôm qua cậu đi thử vai ở Vô Tích đã được nhận rồi." Lý Minh Huy vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ lo tự mình vui vẻ: "Nghe nói đối thủ cạnh tranh đầy một phòng, còn có nghệ sĩ tuyến một như Trần Tuấn Dương nữa! Nhưng đạo diễn vẫn chọn chúng ta rồi, thứ nhất quả thật là khí chất chúng ta thật sự rất tốt, phù hợp với nhân vật, thứ hai có Thích tổng ra mặt, có thể nói là cả thực lực và may mắn đều có!"

Tiêu Chiến nhìn đường phố trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: "Thích tổng làm gì?"

"Ổng không làm gì cả, nhưng ổng và đạo diễn vốn là người quen cũ, cho nên tôi đoán chúng ta được chọn cũng có một phần công lao của lão bản."

"Ò." Tiêu Chiến cười cười: "Quả thật như vậy."

"Hôm nay trong xe không có người ngoài, cho nên tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu." Lý Minh Huy nói: "Ban đầu khi tôi nghỉ việc đến làm trợ lý cho cậu, một mặt là do tôi đã chán ngấy cuộc sống phải làm cháu trai của bên A, mặt khác, quả thật là vì tôi lo lắng cho cậu."

"Lo lắng cho tôi cái gì?"

"Vị Thích tổng này vừa xuất hiện đã đối tốt với cậu như vậy, vừa cung cấp tài nguyên vừa cung cấp các mối quan hệ, tôi luôn cảm thấy trên đời này không thể tự nhiên có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên tôi lo ông ta sẽ chơi quy tắc ngầm với cậu."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ không vấn đề gì, theo quan sát của tôi trong suốt thời gian này, tuy về phương diện bồi dưỡng đào tạo nghệ sĩ ổng có chút thiếu năng lực, nhưng vẫn xem như một chính nhân quân tử. Người ta vẫn luôn đồn đại có rất nhiều minh tinh cả nam lẫn nữ tình nguyện bám lấy, nhưng vị Thích lão bản này của chúng ta vẫn luôn giữ mình trong sạch. Lần này mấy kịch bản thử vai đều là ông ta đích thân xem qua rồi sàng lọc, không hề là kiểu bởi vì muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng mà tạm thời chấp nhận làm gánh hát rong, ổng là thật tình muốn nâng đỡ cậu." Lý Minh Huy thở dài, cảm khái nói: "Với thân phận người làm công tầng lớp dưới đáy của giới giải trí, gặp được ông chủ như thế này, tôi cảm thấy quả thật cực kỳ may mắn."

"Ừm." Người ngoài đường ai nấy đều mặc áo khoác thật dày, thời tiết đã rất lạnh, không biết Vương Nhất Bác quay về có mặc thêm áo khoác không? Anh trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Tôi cũng rất biết ơn ông chủ."

"Cậu làm sao vậy?" Lý Minh Huy nhìn anh trong gương chiếu hậu: "Dường như không mấy vui vẻ?"

"Không có."

"Cậu hiện giờ má trái viết 'khó chịu', má phải viết 'muốn khóc' đó."

Tiêu Chiến: "..."

(Raw 蓝瘦香菇 lánshòu xiănggu – Nấm gầy xanh lam - là một cụm từ thông dụng trên internet, là một kiểu nói lái biến âm của 难受想哭 nánshòu - khó chịu, xiăng kù – muốn khóc).

"Cậu cãi nhau với Vương Nhất Bác à?"

"Không có."

"Cậu ta tỏ tình với cậu?"

"Không có... Lái xe của cậu đi."

Người ăn dưa có thâm niên yên lặng không được hai giây, lại hỏi: "Vậy cậu đã nghĩ xong cách làm thế nào để từ chối cậu ta chưa?"

'Từ chối' – Hai chữ này khiến anh cả người đều không thoải mái, giống như lúc quên mặc áo ấm mà lại bị ném vào trong một trận gió lạnh thấu xương, thứ cảm giác này ngay sau đó lại khiến Tiêu Chiến nhớ đến bàn tay của Vương Nhất Bác, đôi bàn tay rắn chắc và ấm áp đó, tựa như những viên đá được ánh mặt trời ấm áp hun nóng. Đôi bàn tay kia từng an ủi xoa dịu những lo lắng cùng sợ hãi của anh, từng mang đến cho anh sự bình tĩnh và vui sướng, nhưng vừa rồi lại bị chính anh đẩy ra xa.

Thời gian còn lại, Lý Minh Huy vậy mà thậm chí cũng không tiếp tục bát quái nữa, mãi cho đến khi đưa anh đến dưới lầu tiểu khu, sau khi anh xuống xe rồi mới gọi anh lại: "A Chiến."

Hai người họ xưng hô với nhau phần lớn đều gọi thẳng tên họ, từ nhỏ đến lớn đều tùy ý đã quen, ngược lại cũng không có cảm giác không thân thiết, nhưng khi Lý Minh Huy gọi anh 'A Chiến', thường là có chuyện rất quan trọng muốn nói, cho nên Tiêu Chiến xoay người lại, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy?"

Kết quả tên bạn thân chỉ nói: "Theo đuổi ước mơ nên là một quá trình vui vẻ và nhiệt huyết, đừng quá làm khó bản thân."

Tiêu Chiến mỉm cười cảm kích, nói mình sẽ rất vui vẻ.



Ở trong thang máy, anh gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nói mình đã về đến nhà rồi, sau đó vừa mới bước vào phòng, thanh niên đã điện thoại đến.

Khi hồi chuông thứ năm vang lên, Tiêu Chiến quyết định bắt máy.

"Hello." Anh cố ý khiến cho giọng nói trở nên nhẹ nhàng thoải mái, nhưng dường như hiệu quả cũng không tốt lắm: "Tôi đến nơi rồi, cậu cũng về tới rồi sao?"

"Tôi còn ở trên đường."

"Vậy được rồi, về đến nhà nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay cũng rất mệt rồi, tôi chuẩn bị tắm rửa một cái rồi đi ngủ."

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác lại dùng ngữ khí đó gọi tên anh: "Vừa nãy có lẽ tôi... đã làm anh sợ rồi, nhưng không phải..."

"Không vấn đề gì, không cần giải thích, thật sự không..."

"Anh để tôi nói xong đã." Vương Nhất Bác ngắt lời anh, kiên định lại nôn nóng: "Nhưng không phải vì cùng anh diễn sân khấu kia nên tôi mới nhất thời xúc động, căn bản là tôi không có xúc động, tôi là thật sự..."

"Nhất Bác," anh đè thấp giọng, cầu xin đối phương: "Chúng ta có thể đừng nói chuyện này được không?"

"Vì cái gì không thể?"

"Cậu uống nhiều rồi."

Hơi thở của Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên nặng nề hơn một chút, giống như đang tiếp nhận phản ứng đau đớn theo bản năng kia, nhưng giọng nói vẫn rất vững vàng, trầm thấp, lại cực kỳ dịu dàng: "Tôi chỉ uống có một lon bia."

"Vậy cậu còn dám lái xe sao?"

"Sao cơ?"

"Một lon bia cũng xem là say rượu còn lái xe."

"......"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó truyền đến một tiếng cười thật khẽ, nhưng chẳng liên quan gì đến vui vẻ, chỉ có bất lực và đau lòng, thể hiện sự khuất phục và rút lui. Tiêu Chiến cơ hồ có thể tưởng tượng ra hình ảnh Vương Nhất Bác một tay cầm điện thoại, tay kia đỡ trán, nhếch miệng cười cười tự giễu, hình ảnh này khiến anh cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, hơn nữa còn thập phần chân thật.

"Tôi muốn hoàn thành phần biểu diễn cho thật tốt." Anh nhẹ giọng nói, giả vờ như bản thân không hề khổ sở: "Thật ra ban đầu ê-kip chương trình không định mời tôi, là ông chủ của tôi đề cử tôi, cho nên tôi thật lòng quý trọng cơ hội này. Rất cảm ơn cậu vẫn luôn dẫn tôi bước về phía trước, tôi thật lòng cảm kích, cũng hy vọng bản thân sẽ không khiến cho những người đã giúp đỡ mình phải thất vọng."

Trong điện thoại chỉ còn sự yên tĩnh, Tiêu Chiến có thể nghe được tiếng hít thở của Vương Nhất Bác, tựa như thật gần, lại tựa như rất xa xôi, như thể giờ này phút này cậu đang ở rất gần bên anh vậy.

"Được." Cuối cùng thanh niên nói: "Vậy chúng ta đều nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai đến nơi còn phải luyện tập nữa."

Như thể nụ hôn cách đó không lâu rất đúng vị, khiến người ta tim đập loạn nhịp, nhưng lại không đúng lúc, tựa như một sai lầm.

"Ừm, ngủ ngon." Anh nói.

"Ngủ ngon."

Hơn mười giây sau, Tiêu Chiến cúp điện thoại trước.



Anh gỡ hai món đồ chơi Hải Miên bảo bảo đeo trên túi xuống. Chiếc bình giữ nhiệt vẫn luôn dùng, bởi vì hiện giờ Vương Nhất Bác là người đại ngôn mới, cũng đổi thành một chiếc khác. Kiểm tra từ đầu đến chân một lượt xác định không còn bất cứ thứ đồ gì liên quan đến Vương Nhất Bác nữa, anh mới yên tâm xuất phát đến ghi hình Nhị công.

Vốn tưởng qua nhiều ngày như vậy Tô Gia Thành đã sớm quên, không ngờ vừa mới đến ký túc xá vị đại ca này liền hỏi: "Tiêu Tiêu, anh có muốn dọn sang phòng bên cạnh ở không?"

"Tôi không muốn dọn đi, rất phiền phức." Anh mỉm cười đối phó.

"Không có gì phiền, đồ đạc của anh cũng chẳng có bao nhiêu, tôi giúp anh dọn nhé?"

Ký túc xá khắp nơi đều là cameras, Tiêu Chiến cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành giả bộ hoài nghi, nói: "Cậu có phải đã mong tôi chuyển đi từ lâu rồi không thế? Ngủ ở bên cạnh chỗ tôi rất khó chịu à, Tô lão sư?"

"A, sao có thể?" Tô Gia Thành bối rối nhìn anh, như thể không hiểu vì sao anh lại phản ứng như vậy: "Tôi là lo lắng anh sẽ bị nhóm 'lăn người' bọn tôi quấy nhiễu thôi."

"Nhóm 'lăn người'?"

"Rock'nRoll – lăn."

"Ò..." Tiêu Chiến phì cười nói: "Sẽ không đâu, lần này thử sân khấu cổ phong xong rồi, lần sau tôi cũng muốn thử 'lăn người', nếu như tôi không bị loại."

"Có thể nha, giọng anh đủ khỏe, thật sự rất phù hợp." Tô Gia Thành quay đầu nhìn cái đầu vừa ló ra trước cửa phòng: "Vương lão sư tới rồi sao? Anh đang định để Tiêu Tiêu qua phòng cậu ở."

"Chiếc giường trống bên đó đã có người rồi." Vương Nhất Bác nói.

"Hả?"

"Mấy người họ cùng một nhóm, ở cùng một chỗ đương nhiên sẽ tiện mở họp hơn." Chàng trai giải thích, thần sắc rất bình thường: "Sáng nay họ gọi điện thoại hỏi ý em, em nói có thể."

Tô Gia Thành nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, sau đó lại nhìn anh, cuối cùng nói: "Ồ, vậy Tiêu Tiêu cứ ở lại bên này đi, đúng lúc anh ấy cũng không muốn dọn đi."

Ba người nhanh chóng đạt được thống nhất về vấn đề này, Tô Gia Thành lại hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu đến tìm Tiêu Tiêu à?"

"Không phải."

"Không phải?"

"Bên kia có mấy người mười giờ hơn phải đi ngủ rồi, em muốn hỏi buổi tối liệu có thể sang bên này sấy tóc được không?"

"Có thể nha." Tô Gia Thành hào phóng nói: "Một lần sấy năm mươi hạt đậu thần tượng."

"Ca, chúng ta cùng một nhóm đấy."

"Ò, đúng đúng." Tô Gia Thành vỗ đầu: "Chết tiệt, anh vậy mà quên mất."

"Cho nên?"

"Tới đi tới đi."

"Cảm ơn, ca."

Vương Nhất Bác kéo cửa lại rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình không hề liếc mắt nhìn anh một lần.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro