
Chương 20 - Tiếc nuối của tôi
Ba người xuất sắc hoàn thành phần thi với nội dung sân khấu có phần phức tạp của mình.
Vốn dĩ, trong mười phút chuẩn bị trước khi lên sân khấu, Tiêu Chiến còn căng thẳng đến mức chân tay cứng đờ, không ngừng ôn tập lại những động tác và ca từ phần mình, anh quá sợ cảm giác đầu óc trống rỗng vào một thời điểm nào đó khi đang đứng trên sân khấu, quá lo sợ mình sẽ quên động tác, hát sai lời, bước sai nhịp, quá lo sợ để lại vết nhơ trên sân khấu tuyệt mỹ trong chương trình này. Nhưng ôn tập dường như cũng không giúp giảm bớt căng thẳng, tay chân anh vẫn lạnh toát, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác kéo anh ngối xuống, nói: "Chúng ta chơi trò chơi một lúc đi."
Là trò chơi tét tay cực kỳ ấu trĩ của trẻ con. Mấy lần đầu tiên, bởi vì bị cảm giác căng thẳng ảnh hưởng thiếu linh hoạt, anh không tránh kịp, bị Vương Nhất Bác mạnh tay tét trúng mấy lần.
"Đau a!" Anh xoa xoa mu bàn tay đáng thương của mình, vô cùng ủy khuất: "Lực tay mạnh như vậy..."
"Đợi lát nữa sẽ còn có cái đau hơn." Vương Nhất Bác không chút khách khí: "Tập trung cao độ."
Anh đành phải tập trung mười hai phần tinh lực để đối phó, rốt cuộc thành công tránh được hai lần, cũng đến lượt mình đánh lén mà trả đũa được mấy lần.
"A!!" Vương Nhất Bác hét thảm rụt tay về: "Đau quá!"
Anh cười nghiêng ngả, còn nhất định phải bắt chước đối phương giả vờ hung hăng: "Đợi lát nữa sẽ còn đau hơn!"
Lúc nhân viên công tác đến thông báo nói chuẩn bị lên sân khấu, mu bàn tay Vương Nhất Bác đều bị anh tét đến ửng đỏ. Hai người đang định chơi một vòng cuối cùng, lòng bàn tay anh đang đặt trên lòng bàn tay chàng trai, nhân viên công tác vừa đến, đương nhiên định bụng không chơi nữa, nhưng còn chưa kịp rút tay về Vương Nhất Bác lại đột nhiên hướng lên trên nắm chặt lấy, sau đó lại thuận thế mà giữ cổ tay anh.
Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức rơi thẳng vào đôi mắt và nụ cười dịu dàng kia.
"Sẽ không có vấn đề gì đâu." Thanh niên thấp giọng nói: "Cứ nhảy như lúc ở trong phòng tập là được rồi."
Ánh sáng dịu dàng long lanh nơi đáy mắt tựa như ánh dương đáp trên mặt hồ tĩnh lặng, ấm áp ôn nhuận như hơi thở mùa Xuân. Mà Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà đã không còn chút căng thẳng nào nữa.
"Ừm." Anh nắm lại cổ tay Vương Nhất Bác, khóe môi cong cong: "Cố lên!"
Giây phút cuối cùng của điệu nhảy, anh đồng thời giật hai bộ đồ màu trắng tượng trưng cho chính nghĩa trên người Vương Nhất Bác và Tô Gia Thành xuống, nhốt họ vào trong lồng sắt, giây tiếp theo khi âm nhạc đột nhiên ngưng bặt, khán giả dưới khán đài mới bừng tỉnh đại ngộ hò reo ầm ĩ, ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang trời. Vào khoảnh khắc đó Tiêu Chiến biết rằng, bọn họ đã xuất sắc hoàn thành phần biểu diễn của mình, bởi vì khán giả đã hiểu, hiểu rằng thế giới này vừa mất đi hai vị gọi là 'sứ giả chính nghĩa', nhiều thêm hai tín đồ đồng hành cùng ma quỷ.
Cuối cùng, nhóm ba người họ giành được hạng nhất trong các nhóm hát nhảy, xếp hạng nhì toàn bảng, chỉ đứng sau "When I get there". Nhóm biểu diễn ca khúc "Thế giới này nhiều người đến vậy" cũng biểu hiện rất tốt, giành vị trí thứ tư.
Nhưng như vậy vẫn không đủ để khiến tất cả các thành viên của Corner Creatures đều giành được vé vào Nhị công, bởi vì nhóm còn lại của liên minh "When I get there" cũng đạt thứ hạng cao, tổng số điểm đạt được cao hơn Corner Creatures - giành vị trí đầu bảng, tất cả các thành viên đều an toàn thăng cấp.
Mấy người họ nhận cờ thưởng hạng nhất, bắn pháo giấy, đầu đầy hoa giấy đủ màu nhảy nhót vui mừng quay về ký túc xá, để lại bốn liên minh ngồi trong phòng tập của mình, chờ đợi sự phán xét của số phận.
Vương Nhất Bác cảm thấy biểu hiện của Tiêu Chiến hôm nay có thể nói là cực kỳ bắt mắt, so với sân khấu biểu diễn đầu tiên còn tốt hơn rất nhiều, thứ hạng hẳn là sẽ tiến bộ hơn một chút, khó có khả năng bị loại, cậu thậm chí còn cảm thấy không ai trong nhóm này phải rơi vào một trong ba vị trí cuối cùng. Tô Gia Thành thoạt trông cũng là vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, không biết ở nơi nào tìm được một khay hạt dưa, mang tới hỏi mọi người có ai muốn cắn không.
Chỉ có Tiêu Chiến không cắn, con thỏ kia làm ra vẻ tiêu sái mà cùng mọi người cười cười nói nói, lại bị ngôn ngữ cơ thể bán đứng. Anh là người mới nhất trong số tất cả những khách mời vừa mới xuất đạo, cũng là người có độ nổi tiếng thấp nhất, luôn đứng ở vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên trong các cuộc bình chọn về độ nổi tiếng trên mạng của《Thần tượng siêu cấp》, đương nhiên sẽ lo lắng và khẩn trương về thành tích của bản thân. Vương Nhất Bác trong lòng vừa trào phúng năng lực tuyên truyền và đào tạo rác rưởi của Kỳ Ngẫu Ngẫu Kỳ, vừa đứng dậy đi vòng ra sau lưng Tiêu Chiến, đùa nghịch mái tóc của anh.
"Lần này anh không cột tóc đuôi ngựa, thật đáng tiếc." Vương Nhất Bác nói: "Nhị công thử chút xem."
Tiêu Chiến quay đầu lại, cảm kích cười nhìn cậu, trong mắt có chút bất đắc dĩ: "Có lẽ lát nữa tôi phải đi rồi."
Cậu chậm rãi lắc đầu, bày tỏ ý tứ không đồng tình với cái gọi là 'có lẽ' này: "Nhị công anh muốn làm gì?"
Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, trong phòng đã vang lên tiếng thông báo, tổ chương trình công bố tên của những thành viên có nguy cơ bị loại của bốn liên minh, đồng thời mời bọn họ đến phòng kế hoạch trước để chờ kết quả cuối cùng.
Tên thành viên bị gọi đến của liên minh Corner Creatures – là Tiêu Chiến.
"Sẽ không phải chúng ta." Tô Gia Thành lòng đầy tin tưởng, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến nói: "Bọn tôi ở đây chờ anh quay về."
Mọi người đều ồn ào đứng dậy đưa Tiêu Chiến ra khỏi phòng, Vương Nhất Bác không nói tiếng nào, chỉ khẽ siết chặt cổ tay Tiêu Chiến, hy vọng có thể giảm bớt chút cảm giác căng thẳng và bất lực của Thỏ nhỏ lúc này. Trời đất chứng giám, cậu thật sự chán ghét phân đoạn này của các chương trình tạp kỹ đến mức nào!
Tiêu Chiến rời đi chưa bao lâu, tiếng thông báo lại từ trên đầu truyền đến: "Mời đội trưởng của các liên minh đến căn phòng bí mật kiểm tra kết quả loại của liên minh mình."
Tô Gia Thành đứng lên: "Đi đây." Cậu ta đưa lưng về phía mọi người vẫy vẫy tay, động tác và ngữ khí đều rất tiêu sái: "Các huynh đệ chờ tin tốt của tôi."
Tô Gia Thành vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng, không ai còn cắn hạt dưa nữa, mọi người vừa nôn nóng chờ đợi vừa an ủi lẫn nhau.
"Không thể nào là Tiêu Chiến đâu."
"Đúng thế, hôm nay anh ấy ở trên sân khấu phải nói là cực kỳ kinh diễm! Tôi nói cho các cậu biết, đến lúc phát sóng đảm bảo chắc chắn lên hot search!"
"Tôi cũng cảm thấy sẽ không, tôi thật sự không ngờ Tiêu Chiến lại nhảy đẹp đến vậy, vậy mà ảnh còn nói mình không biết nhảy!"
"Anh ấy quả thật rất có ý chí, không giống như tôi."
Tiếng thông báo trên đầu rất nhanh lại vang lên: "Mời các đội trưởng đã kiểm tra kết quả đi thẳng đến phòng kế hoạch, nói chuyện với thành viên của liên minh và cùng nhau đối mặt với kết quả loại. Thành viên bị loại vui lòng đi theo con đường phía trước đến bãi đậu xe, ở đó đã có xe chờ sẵn để đưa các bạn rời đi."
"Hả?" Tề Nguyên Chu sửng sốt: "Trực tiếp rời đi luôn sao?"
"Sẽ không đâu sẽ không đâu." Lôi Tư Vũ dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Bọn họ sẽ cùng nhau quay lại tìm chúng ta."
Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, chỉ ngồi bất động trên sofa, không thể hiểu được vì sao bản thân lại khẩn trương như vậy. Năm xưa tham gia cuộc thi tuyển tú để giành một vị trí xuất đạo cậu chỉ vừa mới mười bảy tuổi, nhưng cũng chưa từng căng thẳng như thế này.
Có tiếng mở cửa, mọi người đều quay đầu nhìn lại, Tô Gia Thành đang đứng bên ngoài, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng có thể nhìn ra được biểu tình nghiêm trọng, hoàn toàn khác biệt so với trước khi rời đi, như thể hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
"Nhất Bác," Giọng cậu ta có hơi khàn: "Cậu thay anh đến phòng kế hoạch chút đi."
Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng, đồng thời hỏi: "Không phải nói đội trưởng phải đi sao?"
"Anh không được." Tô Gia Thành xua xua tay: "Anh không thể chịu nổi phân đoạn này."
Cậu nghi ngờ vị cựu đội trưởng này của mình hẳn là đang diễn, nhưng toàn bộ biểu tình trên mặt Tô Gia Thành không có một tia sơ hở nào, thậm chí khóe mắt còn hơi đỏ lên, không biết có phải vì vừa mới khóc hay không. Vương Nhất Bác định dùng ánh mắt ra hiệu với đối phương tìm kiếm đáp án thật sự, nhưng trong mắt người này chỉ có sự mệt mỏi.
"Cậu đi đi," Tô Gia Thành nói: "Ở dưới lầu."
"Vậy anh đi đâu?"
"Đi tìm đạo diễn."
Tìm đạo diễn? Tìm đạo diễn làm gì? Phản đối hay vừa đe dọa vừa dụ dỗ?
Nhưng cậu chưa kịp nói ra miệng, Tô Gia Thành đã đi lên lầu.
Phòng kế hoạch là một căn phòng nhỏ diện tích chưa đến mười mét vuông, bên trong có hai chiếc sofa đơn đặt đối diện nhau, ở giữa có một bàn trà nhỏ bên trên bày café, trà thơm, nước trái cây và nước suối. Trên trần nhà có một chiếc đèn trùm tỏa ra ánh sáng màu vàng cam mềm mại ấm áp. Tiêu Chiến chọn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cửa phòng, trên bức tường phía bên tay trái còn có một màn hình LCD, nhưng lúc này đang ở trạng thái màn hình chờ.
Tiếng thông báo từ phòng diễn tập cũng có thể truyền đến nơi này, cho nên anh biết Tô Gia Thành đã đi xem kết quả của mình, hơn nữa còn đến thông báo anh có bị loại hay không. Anh nghĩ đến một số câu muốn nói nếu bị loại, đề phòng lúc đó đầu óc trống rỗng không thể nói được lời nào, cũng nhắc nhở bản thân nhất định không được khóc, quá mất mặt.
Hai phút sau, có người đẩy cửa ra, nhưng không phải Tô Gia Thành mà là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến đứng lên, không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
"Gia Thành ca bảo tôi tới." Chàng trai nói: "Nhưng anh ấy không nói cho tôi biết kết quả."
"Không vấn đề gì, hẳn là lát nữa chiếc TV này sẽ hiển thị kết quả thôi." Tiêu Chiến cười nói: "Chúng ta cùng nhau xem là được rồi."
Vương Nhất Bác đáp ừm, ngồi xuống đối diện với anh, vẻ mặt tựa hồ nặng nề hơn lúc trước rất nhiều, điều này khiến anh bất giác thấp thỏm, chẳng lẽ anh thật sự bị loại rồi sao?
"Xin mời chọn món đồ yêu thích cho đối phương, sau đó trả lời những câu hỏi xuất hiện trên màn hình TV trong phòng." Tiếng thông báo vang lên.
"Cậu thích nước suối phải không?" Anh lấy ly nước suối đưa cho Vương Nhất Bác, tự mình cũng lấy một ly khác: "Tôi muốn uống café."
Sau đó, cả hai cùng nhìn về hướng màn hình đang phát sáng.
[Trong hành trình ở《Thần tượng siêu cấp》mùa bốn này, có điều gì khiến bạn tiếc nuối không?]
"Nếu nói tiếc nuối... Đương nhiên là có." Tiêu Chiến nói: "Điều khiến tôi tiếc nuối nhất chính là thời gian ở bên mọi người quá ngắn ngủi, kỳ thật còn rất nhiều sân khấu mà tôi muốn được thử sức. Vừa rồi ở trên lầu cậu còn hỏi, Nhị công tôi muốn làm gì, thứ tôi muốn là được dàn dựng một tiết mục sân khấu cổ phong, bởi vì chúng ta đều từng quay phim cổ trang, hẳn là sẽ rất đẹp. Cũng muốn thử Rock'nRoll, cảm thấy sẽ rất soái. Còn muốn một lần đoạt quán quân, sân khấu biểu diễn đầu tiên và nhất công đều chỉ kém một chút, có hơi đáng tiếc. Nhưng thật ra cũng không sao," Anh mỉm cười nói thêm: "Biểu hiện của mọi người đều rất xuất sắc, mỗi sân khấu đều có nét độc đáo riêng của nó."
Anh dừng lại, thấy màn hình hiển thị còn chưa hiện câu hỏi mới, liền hỏi: "Cậu thì sao? Điều khiến cậu tiếc nuối nhất là gì?"
"Tôi cũng cần phải nói à?"
"Đương nhiên rồi." Tiêu Chiến nói: "Đây là lời thổ lộ tình cảm chân thành trước khi cáo biệt, hai người đều phải nói."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, rất trầm, dường như còn có vẻ mất mát nhiều hơn cả anh.
"Tiếc nuối của anh, cũng chính là tiếc nuối của tôi." Thanh niên nói: "Tôi không cách nào tiếp nhận kết quả này."
"Không sao a, cuộc đời mỗi người luôn có những điều phải tiếc nuối." Tiêu Chiến cười nói: "Có lẽ sau này có thể được bù đắp trong những chuyện khác. Được rồi, xin mời câu hỏi tiếp theo!"
Màn hình lớn rất biết nghe lời mà đổi sang một trang mới.
[Vui lòng nói ra một bí mật có liên quan đến đối phương mà bạn không có mặt mũi nào để nói với người đó.]
"Hả?" Tiêu Chiến há miệng ngây ngốc, sự việc kia anh tuyệt đối không muốn nhắc đến, nhưng ngoại trừ chuyện đó anh đâu còn bí mật gì nữa đâu?
Anh vắt óc trầm tư suy nghĩ nửa ngày, lâu đến mức tiếng thông báo phải phát ra lời cảnh cáo: "Xin đừng cố gắng kéo dài thời gian bằng cách im lặng."
Tiêu Chiến: "..."
"Được được, tôi nói." Anh từ bỏ giãy giụa: "Hai ngày nay tôi đều tìm lại những tấm ảnh chụp của cậu trong một năm qua. Là vì... Lúc trước cậu lừa bọn tôi nói mình không có cơ bụng, kết quả hôm đó luyện vũ đạo tôi phát hiện cậu không chỉ có, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng! Nhưng lúc ấy chỉ thoáng qua rất nhanh tôi không thấy rõ, cho nên tôi ... tôi muốn xem thử một chút xem cơ bụng của cậu có từng bị chụp bao giờ chưa..." Anh ôm mặt kêu lên: "Xấu hổ chết mất, tôi thật sự không phải biến thái..."
"Kết quả thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh có tìm được không?"
"Không có... Vương lão sư thật sự xem fans như người ngoài nha."
Chàng trai nhìn anh, như thể đang mỉm cười, chỉ là ý cười rất nhẹ, nói: "Chuyện này sau này chúng ta lại nói riêng đi."
"Ừm." Tiêu Chiến nhấp một ngụm café, hy vọng ánh đèn trên đầu có thể giúp mình che giấu khuôn mặt đỏ bừng: "Đến lượt cậu."
"Những bức tranh anh vẽ trong trò chơi 'Bạn vẽ tôi đoán' kia, quả thật là do tôi lấy."
"Chuyện này tôi đã sớm biết từ lâu, hơn nữa cậu cũng đã thừa nhận rồi, cho nên không tính."
Vương Nhất Bác quẹt quẹt sống mũi, như thể bất đắc dĩ, Tiêu Chiến vốn cũng không đành lòng khiến cậu quẫn bách, nhưng lại nghĩ đến việc sắp phải chia tay rồi, rất muốn nghe được chuyện có liên quan đến mình từ trong miệng đối phương, vì thế cũng không nhượng bộ. Đợi một hồi lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng nói: "Mấy ngày nay lúc luyện tập, anh có biết vì sao tôi luôn có thể phát hiện anh nhảy sai đầu tiên không?"
"Bởi vì tôi sai thật sự quá rõ ràng rồi đi?"
Thanh niên khẽ lắc đầu: "Bởi vì tôi vẫn luôn chú ý đến anh."
"Vì sao chứ?" Anh lại có chút thấp thỏm: "Bởi vì cậu thật sự không yên tâm về hiệu quả luyện tập của tôi sao?"
"Bởi vì tôi thật sự thích... xem anh nhảy."
Tiêu Chiến ngẩn người, gần như vô thức hỏi: "Thật hay giả thế?"
"Là thật." Chàng trai nói: "Là kiểu đẹp khiến người ta không thể rời mắt được. Sau đó tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân đừng nhìn nữa, bởi vì chính tôi cũng còn chưa thuộc bài, thế nhưng đôi mắt có suy nghĩ riêng của nó, nó chính là... vẫn luôn muốn nhìn anh."
Giờ thì Tiêu Chiến có thể chắc chắn rằng ánh đèn trong phòng nhất định không cách nào giúp anh che giấu gương mặt đỏ bừng của mình nữa rồi.
"Cảm ơn Vương lão sư khích lệ. Giá như có thể nghe được những lời này của cậu từ mấy năm trước thì tốt rồi," Anh dùng ngữ khí vui đùa đáp lại: "Vậy thì tôi có thể đã có đủ quyết tâm xuất đạo sớm hơn một chút, nói không chừng còn có thể tham gia một nhóm nhạc nam nào đó nữa, haha. Được rồi được rồi, câu hỏi tiếp theo đi!"
[Câu hỏi cuối cùng: Hãy nói với nhau những lời bạn luôn muốn nói nhưng còn chưa kịp nói.]
"Được, tôi nói trước đi." Tiêu Chiến đặt tách café lại bàn, ngồi thẳng người dậy, cuối cùng cân nhắc câu chữ một chút xong mới nói: "Kể từ sau khi quyết định đến tham gia《Thần tượng siêu cấp》tôi đã rất lo lắng, tuy tôi không phải người mắc chứng sợ xã hội, nhưng thực tế, tôi cũng không phải người giỏi khuấy động bầu không khí, không dễ làm quen. Mặt khác, tôi cũng không có bất kỳ kinh nghiệm sân khấu nào, có lẽ là người duy nhất như vậy trong số ba mươi vị khách mời, cho nên tôi cực kỳ lo lắng bản thân sẽ làm mọi thứ rối tung. Nhưng sự thật là, mới chỉ đến Nhất công tôi đã được nói chuyện với tất cả các vị khách mời và thêm Wechat của mọi người, còn được biểu diễn hai tiết mục sân khấu mà bản thân tôi rất rất hài lòng, đặc biệt là 'Apologize', ngay cả chính tôi cũng không ngờ mình có thể nhảy được đến mức này. Vì thế, tôi thật lòng cảm tạ Nhất Bác. Cảm tạ cậu ở sân khấu biểu diễn đầu tiên đã giúp tôi đối diễn tìm cảm giác, cảm tạ cậu giúp tôi tranh thủ cơ hội thử sức với hát nhảy trên sân khấu, cảm tạ cậu trong Nhất công đã dành nhiều thời gian giúp tôi luyện động tác và dạy tôi đếm nhịp như vậy, cảm tạ cậu giới thiệu rất nhiều vị khách mời cho tôi làm quen, cảm tạ cậu giúp tôi rửa chén rửa nồi khi tôi nấu ăn, cảm tạ cậu trong khoảng thời gian chờ lên sân khấu cùng tôi chơi trò chơi, khiến tôi quên đi căng thẳng, cảm tạ cậu vẫn luôn chăm sóc tôi. Thật ra so với tôi cậu nhỏ tuổi hơn, nhưng không biết vì sao lại giống ca ca hơn cả tôi. Cậu là chàng trai chu đáo nhất mà tôi từng biết, rất quan tâm đến người khác, đồng thời không bao giờ để người ta cảm thấy không thoải mái, vì vậy tôi muốn nói, cậu thật sự đặc biệt đặc biệt tốt, có nhiều người thích cậu như vậy là vì cậu xứng đáng, hẳn là sẽ còn rất nhiều người nữa sẽ biết đến cậu, yêu thích cậu. Cảm ơn cậu những ngày này đã chiếu cố tôi, cảm ơn cậu nguyện ý tin tưởng tôi, cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi cảm giác an toàn cực kỳ cực kỳ cao."
Càng nói đến những lời cuối cùng, càng phải nỗ lực kiềm chế nước mắt, ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu được, chỉ là một chương trình thực tế mà thôi, làm sao lại có thể chân tình thực cảm đến mức như thể muốn nói lời vĩnh biệt thế này? Hiển nhiên Vương Nhất Bác cũng không hiểu, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, thần sắc còn ủy khuất, còn không nỡ, thậm chí còn xen lẫn chút tức giận và không phục hơn cả anh.
"Đến lượt tôi đúng không?" Thanh niên ngước lên nhìn anh, hít sâu một hơi, như muốn kìm nén để nước mắt không rơi xuống: "Tôi muốn nói với anh, thành tích cá nhân trên sân khấu thật ra được quyết định bởi rất nhiều yếu tố ngoài sân khấu, nó thậm chí còn không có chút liên quan nào đến bản thân sân khấu. Tôi cho rằng lần này anh nhảy đặc biệt đặc biệt tốt, tốt hơn bất cứ lần tập luyện nào. Tôi là người chuyên nghiệp, cho nên anh phải tin lời tôi, đừng vì thành tích cá nhân không tốt mà hoài nghi chính mình, những người cho là anh nhảy chưa đủ tốt đó căn bản không hiểu gì về vũ đạo, không hiểu gì về sân khấu, không dành phiếu bầu cho anh là bọn họ không có mắt nhìn."
Nói không cảm động là giả, nhưng Tiêu Chiến cũng lo lắng khi đoạn này được phát ra, Vương Nhất Bác sẽ bị cư dân mạng mắng là ngạo mạn.
"Không sao không sao, mỗi người đều có người mà mình yêu thích, tôi tôn trọng quyết định của bọn họ." Anh nói: "Được Vương lão sư khẳng định như vậy, tôi đã rất mãn nguyện rồi."
"Giống như anh nói, những nuối tiếc này về sau đều có thể được bù đắp theo cách khác. Thế nên tôi hy vọng, về sau cuộc sống của Tiêu Tiêu đều là viên mãn, hy vọng sẽ còn có cơ hội... cùng mặt đối mặt ngồi trò chuyện với nhau như thế này." Thanh niên mỉm cười, đôi mắt đỏ hồng: "Có thể chứ?"
Không biết vì sao, anh lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng khi đối diễn lần đó, Vương Nhất Bác cũng có vẻ mặt vừa vui vẻ thanh thản lại khổ sở, miễn cưỡng lại muốn chúc phúc, nước mắt đột nhiên trào ra, như sợi dây đàn bỗng chốc đứt phựt.
"Đương nhiên rồi." Tiêu Chiến nỗ lực nặn ra một nụ cười, nhận ra mình thật sự rất thích danh xưng 'Tiêu Tiêu' này, đặc biệt là khi nó được Vương Nhất Bác gọi ra. Nhưng anh cũng hiểu dường như đã quá muộn, anh chuẩn bị phải rời đi rồi: "Vậy lúc đó cậu nhớ gọi cho tôi đấy."
"Cảm ơn những câu trả lời chân thành của hai vị." Tiếng loa phát thanh đúng lúc xuất hiện: "Kết quả của Tiêu Chiến sắp được công bố, mời nhìn lên màn hình."
Cả hai đồng thời quay mặt nhìn qua.
------------------
Lại là một chương gần 5k chữ, bàn phim mấy ngày này gần như bốc cháy 🤡
Hai trái tim ngày càng đến gần nhau hơn 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro