Chương 2 - Hạnh phúc và càng hạnh phúc hơn
Vương Nhất Bác không đăng nhiều bài trong vòng bạn bè trên Wechat, những bài đăng có thể xem được chỉ là một vài tấm ảnh khoe nón bảo hiểm, giày thể thao hoặc là ảnh phong cảnh, ngay bản thân cậu cũng không xuất hiện trong ống kính. Tiêu Chiến vốn nghĩ liệu có thể có những tấm hình selfie của U.N.I. hay không, nhưng sau khi xem đến cuối cùng thì khẳng định không thể có những thứ kiểu như vậy được.
"Có tin đồn bát quái của minh tinh nổi tiếng nào sao?" Lý Minh Huy bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh anh, hứng thù hừng hực hỏi: "Có phải là lén lút tú ân tú ái không?"
"Không có gì cả." Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, mở hộp cơm ra, nhìn phần ức gà và bông cải xanh hấp bèn thở dài: "Tôi còn phải ăn thứ này bao lâu nữa đây?"
"Ăn cho đến khi đóng máy luôn, còn khoảng nửa tháng nữa thôi." Lý Minh Huy vỗ vỗ vai anh, cực kỳ đồng cảm: "Mạc ca nói trong lúc đóng phim cân nặng không thể vượt quá 130 ký (65kg), dư một ký sẽ bị trừ năm ngàn tiền lương. Vì tiền, cố gắng chịu đựng chút đi." Lý Minh Huy vừa an ủi vừa khích lệ anh, sau đó lấy ra phần hamburger nhân gà cay của hắn.
Tiêu Chiến ngửi thấy mùi bánh thơm lừng, quả thực muốn giết người. Mấy tháng trước, thời điểm Lý Minh Huy nghỉ việc ở công ty thiết kế, tình nguyện đến làm trợ lý cho anh, khiến anh cảm động muốn chết, khoác vai người bạn thân từ thuở nhỏ của mình hát: "Có bạn bè, một đời luôn chung bước, những tháng ngày đó sẽ không thể quay trở lại,*" Kết quả là ba tháng sau khi xuất đạo, mười ký thịt anh giảm được toàn bộ đều rơi trên người Lý Minh Huy. Nhà người ta trợ lý ăn gì đều trốn sang một bên không để lão bản trông thấy, Lý Minh Huy ngược lại, chỉ hận không thể mang gà rán, xiên nướng bày ra trước mặt anh, để anh ngửi cho thật thèm, sau đó lấy lại tự nhét vào miệng mình.
(*) Lời trong bài hát 朋友 của Châu Hoa Kiện.
Trọng điểm chính là muốn rèn luyện ý chí sắt đá nha.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Lý Minh Huy nhón một miếng khoai tây chiên vàng óng thơm lừng.
Tiêu Chiến dán mắt vào thứ vàng óng so với vàng thỏi còn sáng bóng xinh đẹp hơn kia, nói: "Tôi cũng muốn ăn."
"Sát thanh rồi sẽ mua cho cậu mười ký."
Tiêu Chiến oán hận ném bông cải xanh hấp vào miệng, dùng ý chí tự thôi miên rằng mình đang ăn khoai tây chiên, có thể bởi vì biểu tình của anh quá đáng thương, Lý Minh Huy lại bắt đầu cho anh ăn bánh vẽ: "Vì đôi mắt của khán giả, cố gắng nhịn chút đi, lúc phát sóng nếu hiệu quả tốt, nói không chừng còn có thể cọ ra được một đốm lửa nhỏ, cơ hội để cậu gặp Tô Gia Thành sẽ càng lớn hơn, biết đâu còn có cơ hội hợp tác nữa! Hợp tác với thần tượng của mình, aiz, truy tinh như vậy cũng quá đỉnh rồi, đâu phải ai cũng làm được như vậy!"
"Hiện giờ cậu ấy vẫn đang tập trung phát triển mảng âm nhạc, đó là một lĩnh vực hoàn toàn khác, khả năng hợp tác hầu như không có." Tiêu Chiến ngữ khí buồn bã: "Muốn gặp cậu ấy, chỉ có thể đi xem concert của cậu ấy mà thôi."
"Vẫn còn một con đường khác để gặp được, hơn nữa còn là gặp riêng."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên hỏi: "Con đường gì?"
"Thông qua Vương Nhất Bác a, cậu ta với Tô Gia Thành quen thân như vậy, nhờ cậu ta giúp đỡ sắp xếp một chút, không phải là có thể gặp được rồi sao?"
"Cậu đang nghĩ cái rắm gì thế!" Tiêu Chiến cạn lời: "Cậu ấy với tôi cũng chẳng quen thân đến vậy, dựa vào cái gì còn phải giúp tôi sắp xếp cuộc gặp?"
"Quan hệ chính là do mình tự tạo ra, cậu đã có Wechat của cậu ta rồi, chịu khó liên lạc nhiều hơn, trò chuyện với cậu ta nhiều hơn một chút, từ từ làm quen không phải là được rồi à?"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Tôi không muốn vì mục đích nào đó mới kết giao bằng hữu, làm như thế chẳng phải coi người khác là công cụ của mình sao?"
"Bản chất của việc xã giao giữa người với người chính là để trao đổi những lợi ích khác nhau." Lý Minh Huy nói: "Chẳng qua có một số người là để trao đổi vật chất, một số khác lại là trao đổi tình cảm, chỉ cần quá trình hòa hợp là chân thành, tất cả đều không có gì là to tát cả. Nói không chừng, cuối cùng cậu lại phát hiện ra không cần thiết phải đi gặp Tô Gia Thành nữa, bởi vì đã tìm được một ngôi sao sáng khác thật sự phù hợp với mình rồi."
"Tôi chưa từng ảo tưởng sẽ tìm được ngôi sao nào phù hợp với bản thân cả," Anh nghiêm túc sửa lại: "Tôi biết khả năng mình thế nào, tôi chỉ là một người bình thường, không thể lên trời, không cách nào hái được sao, chỉ cần có thể từ xa xa ngắm nhìn ngôi sao mình yêu thích, là đủ rồi."
"Không cần phải ở xa xa ngắm nhìn, hãy nỗ lực biến chính mình thành một ngôi sao, sau đó đến gần hơn mà ngắm." Lý Minh Huy đặt tay lên vai anh, trịnh trọng nói: "Tôi vẫn đang chờ cậu làm cho tôi phát tài đấy."
Tiêu Chiến: "..."
"Nói đến U.N.I., trong số bốn người đó, vì sao cậu lại pick Tô Gia Thành vậy?" Lý Minh Huy vẽ xong một chiếc bánh lớn thơm ngon liền bắt đầu bát quái: "Tuy thân hình tủ lạnh hai cửa mở toang* của cậu ta trông rất đỉnh, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi cũng không hồng không hỏa (không nổi tiếng), năng lực nghiệp vụ cũng chỉ đến thế. Hiện giờ rõ ràng Vương Nhất Bác mới là người mang lại nhiều bất ngờ cho người hâm mộ hơn cả."
(*) Ý chỉ thân hình lực lưỡng nhiều cơ bắp.
"Lúc tôi lọt cái hố kia, Vương Nhất Bác còn chưa thành niên..."
"Vậy nếu bây giờ cho cậu làm lại một lần, cậu sẽ pick ai?"
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lúc, cũng không trả lời được: "Không cách nào chọn, tôi đối với Tô Tô có kính lọc fan, cậu ấy có thể không có năng lực cao nhất, nhưng lại là một đội trưởng rất tốt, là một thần tượng ôn nhu nhất, bao dung nhất với fans mà tôi từng thấy. Hơn nữa, cậu ấy cũng rất biết cách diễn đạt, trong các cuộc phỏng vấn hay họp báo của U.N.I., về cơ bản đều là do cậu ấy trả lời, cho dù có bị các phóng viên đưa ra câu hỏi hóc búa, đều không thể làm khó được cậu ấy. Tôi thật sự rất thích nghe cậu ấy nói."
Lý Minh Huy dường như đã hiểu, đang định lên tiếng, màn hình điện thoại đặt bên cạnh hộp cơm sáng lên, Lý Minh Huy nhìn thoáng qua liền đẩy cho anh, nói: "Vương Nhất Bác tìm cậu."
Thanh niên gửi đến một tin nhắn Wechat: [Phía cảnh sát có gọi cho anh không?]
Vậy mà có người còn nhớ thương tờ giấy chứng nhận khen thưởng kia hơn cả mình, Tiêu Chiến cười đáp: [Không có, nôn quá nhỉ.]
[Vị đại ca kia buổi chiều có đến đoàn phim của chúng tôi thử vai, đạo diễn cho rằng anh ấy rất giỏi, cho nên đã quyết định chọn anh ta. Anh ta đến gặp tôi, nói mình sẽ không làm những chuyện ngu ngốc nữa, cho dù có khó khăn đến đâu anh ta cũng sẽ kiên trì vì gia đình, còn muốn nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến anh.]
[Quá tốt rồi.]
Tiêu Chiến gửi liên tiếp ba cái meme Hải Miên bảo bảo, lại nói: [Tôi cảm thấy chúng ta đã làm được một việc rất xứng đáng, đáng để chúng ta vui vẻ.]
Vương Nhất Bác hỏi: [Anh thích Hải Miên bảo bảo sao?]
Theo lý mà nói, đối với người vừa mới quen biết một ngày (không tính đến sự quen biết đơn phương một chiều trước đó), Tiêu Chiến sẽ không sử dụng biểu tượng cảm xúc để trò chuyện, ai lại nguyện ý cứ thế tùy tiện thể hiện khía cạnh trẻ con ấu trĩ của mình chứ? Nhưng hôm nay có lẽ anh bị niềm vui tràn đầu cho nên có chút vênh váo đắc ý, thật sự tìm một bức ảnh Patrick Star đang xoa xoa tay gửi qua, trong ảnh còn có ba chữ 'Tiểu bảo bối.'
Thành công thu lại được một loạt dấu ba chấm từ Vương Nhất Bác, mới khiến anh cảm thấy có chút thất lễ, liền nhanh chóng thu hồi bức ảnh kia lại, giải thích: [Thật ngại quá, gửi nhầm rồi...]
[Vốn là muốn gửi cho ai khác sao?] Vương Nhất Bác hỏi: [Có vẻ như tôi đã biết điều gì không nên biết rồi nhỉ.]
[Không có! Vốn là muốn gửi tấm này!]
Tiêu Chiến gửi lại một bức ảnh khác, là ảnh Patrick Star vươn một tay đang xòe ra tới trước, kèm theo một dòng chữ: 'Kết bạn nhé!'
Vương Nhất Bác vậy mà cũng gửi lại một bức ảnh, là ảnh SpongeBob (Hải Miên bảo bảo) và Patrick Star đang ôm nhau, phía dưới có hai chữ rất lớn: 'Tỷ muội!'
Không biết bức ảnh này đã chạm vào điểm cười nào của Tiêu Chiến, khiến cho anh nằm bò ra bàn ăn cười đến nghiêng ngả, bị Lý Minh Huy ở phía đối diện nhìn như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
"Xem cái gì mà vui đến thế?"
Vương Nhất Bác nghe được tiếng nói thì khẽ giật mình một chút, ngẩng đầu lên quả nhiên bắt gặp khuôn mặt hệt như giáo viên chủ nhiệm của Cố Nhã, làm sao còn có thể cười được nữa?
"Cố Tỷ..." cậu ấn vào màn hình điện thoại: "Sao chị lại ở đây?"
"Chị đến kiểm tra đột xuất," Cố Nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Xem xem có phải cậu đang vụng trộm yêu đương không."
Vương Nhất Bác: "..."
"Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn chị," Cố Nhã nói: "Công ty đặt phòng cho cậu ở khách sạn Hào Sinh, vì sao cậu lại trả phòng chạy tới cái khách sạn bốn sao này ở?"
"Chị nghi ngờ em kim ốc tàng kiều sao?" Vương Nhất Bác chỉ vào trợ lý phía sau: "Tiểu Đường có thể làm chứng cho em."
Biểu tình phẳng lặng như vậy, Cố Nhã ngược lại cũng không tra hỏi đến cùng, chỉ cảnh cáo cậu: "Cậu phải rút kinh nghiệm từ bài học của đồng đội, đối với nghệ sĩ đang thời kỳ bay lên, yêu đương chính là tự hủy hoại tiền đồ của mình. U.N.I. các cậu, bốn hạt giống tốt như vậy phát triển đến bây giờ cũng chỉ còn lại cậu và Tô Gia Thành. Cái vòng này quá khắc nghiệt, sóng sau tràn sóng trước, tốc độ đào thải quá nhanh, nếu không biết trân trọng những cọng lông vũ quý giá của mình, sẽ có lúc bị chim cắt nuốt chửng, kết quả chính là tìm không thấy xác."
"Chị nhận nhiều công việc cho em như vậy, em cảm thấy ..." Vương Nhất Bác ngáp dài một cái, tiếp tục phun tào: "...ngủ còn không đủ, lấy thời gian đâu để yêu đương..."
"Ngủ không đủ vẫn còn dậy lúc bốn rưỡi sáng để chạy bộ?"
Vương Nhất Bác: "..."
"Thiếu gia của tôi lên hot search." Cố Nhã vừa tức giận vừa buồn cười: "Lần sau trước khi nhảy xuống hồ cậu có thể nghĩ đến sự an toàn của bản thân mình trước được không?"
"Em biết cái hồ kia không sâu, môi trường dưới nước cũng không phức tạp, cho nên mới tự tin nhảy xuống."
"Lần sau ra ngoài cậu nhớ mang theo vệ sĩ." Cố Nhã nói: "Nếu không, chị sẽ nghi ngờ cậu bí mật hẹn hò đấy."
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế, miệng lầm bầm nói thầm: "Vậy cũng phải để người ta nguyện ý ra mới được..."
Cố Nhã nghe không rõ: "Cậu nói cái gì?"
"Không có gì," Vương Nhất Bác lại ngồi thẳng dậy, hỏi: "Chị, chị đến đây hẳn là có chuyện khác nữa phải không?"
"Đạo diễn Trần Chí Hoa mới gửi tới một kịch bản, chị muốn hỏi cậu có hứng thú diễn một vai nam trong đó không."
"Trần Chí Hoa?" Vương Nhất Bác nhướng một bên mày: "Có phải là Trần Chí Hoa mà em đang nghĩ không?"
"Trong giới còn có Trần Chí Hoa thứ hai nào nữa sao?"
"Hứng thú! Em không quan tâm đó là vai gì, cho dù là nhân vật biến thái bệnh tâm thần hay bị hủy dung gì gì đó em đều sẵn lòng diễn!"
"Vậy cũng không đến mức đó." Cố Nhã nói: "Chỉ là một người bình thường có trái tim ấm áp và thích xen vào chuyện của người khác mà thôi."
"Không thành vấn đề, em có thể diễn." Vương Nhất Bác thật sự rất cao hứng, đó chính là Trần Chí Hoa, người đã hai lần đoạt giải thưởng Sư Tử vàng đó!!! "Trần đạo sao lại đột nhiên chú ý đến em thế?" Cậu vui vẻ lại có chút đắc ý: "Là đã xem tác phẩm em diễn trước kia sao?"
"Không có," Cố Nhã mặt không biểu tình nói: "Là vì nhìn thấy cậu trên hot search 'công dân nhiệt tình' kia."
Vương Nhất Bác: "..."
Lúc nhận được thông báo của đồn cảnh sát đến nhận giấy chứng nhận và tiền thưởng đã là một ngày sau, Tiêu Chiến vừa cúp điện thoại liền gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, thanh niên quả nhiên cũng nhận cuộc gọi tương tự.
Tiêu Chiến hỏi: [Vậy cậu có thời gian đi không? Hình như có thể ủy thác cho người khác đi nhận thay mình cũng được, chỉ cần mang theo giấy tờ tùy thân của cậu là được.]
[Tôi muốn tự mình đi, đây là khoảnh khắc rất có ý nghĩa. Anh không đi sao?]
[Tôi kết thúc công việc xong sẽ đi. Tôi cảm thấy hẳn là tự mình đi thì sẽ tốt hơn (phấn đấu.jpg)]
[Đại khái là mấy giờ? Tôi có thể đi cùng anh được không? Tôi hơi mù đường, chỉ sợ sẽ không tìm được nơi đó.]
[Kỳ thật rất gần, ở phía đối diện với chỗ chúng ta nhảy xuống hôm đó có một con đường, đi vào trong khoảng hai trăm mét sẽ thấy, sở cảnh sát hồ Giải Tâm.]
[Ò, không tiện đi cùng cũng không sao, tôi sẽ từ từ tìm, nếu có đi nhầm đường bị bắt cóc cũng không trách anh.]
Tiêu Chiến vừa gõ chữ vừa buồn cười: [Vương lão sư ngài đây cũng quá hài hước rồi... Hôm nay các cậu quay ở Tần Vương cung bên kia đúng không? Bảy giờ đợi ở cửa Trung tâm lữ khách thì thế nào?]
[Được.]
Bảy giờ trời đã tối, tẩy trang xong hai người cũng không lái xe, trực tiếp đi bộ đến thẳng đồn cảnh sát, mỗi người nhận một giấy chứng nhận và món tiền thưởng hai ngàn tệ, còn cùng mấy chú cảnh sát chụp chung một tấm ảnh ở đại sảnh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng cạnh nhau ở giữa, anh khẽ mỉm cười, mà thanh niên lại không có biểu tình gì.
Chú cảnh sát đại khái cũng đã xem qua hot search, biết bọn họ là nghệ sĩ, vì vậy cố ý hỏi có thể khoe ảnh chụp chung được không, hai người đều không phản đối.
Vì thế buổi lãnh thưởng kết thúc rất vui vẻ. Ra khỏi đồn cảnh sát, Tiêu Chiến sờ sờ bụng, khe khẽ thở dài.
Thật đói a!
"Anh làm sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Dạ dày tôi đang than khóc, nói rằng nó cần thức ăn, mà đại não của tôi lại phản đối, nói 'mày không cần'."
"Có muốn đi ăn không? Dùng tiền thưởng vừa rồi."
"Người đại diện của tôi không cho phép tôi ăn tối, nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn một chút rau luộc, không dầu không muối, một miếng cũng chẳng muốn ăn."
"Anh là thể trạng dễ phù sao?" Chàng trai hỏi.
"Cũng không phải, trước khi đi ngủ đừng uống quá nhiều nước là được."
"Vậy anh vẫn có thể ăn một chút muối." Vương Nhất Bác nói: "Bây giờ anh muốn ăn gì nhất?"
Đúng lúc này, họ tình cờ đi ngang qua một cửa hàng McDonald's, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào những hình ảnh quảng cáo được dán trên vách kính, nước miếng điên cuồng tiết ra: "Hamburger, khoai tây chiên, cánh gà..."
Vương Nhất Bác vậy mà lại nhìn anh mỉm cười: "Vậy chúng ta vào trong mua đi?"
"Nhưng người đại diện của tôi..."
"Ăn xong rồi hãy về, đừng để anh ta phát hiện."
A, còn có thể như vậy sao? Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mình quá thành thật rồi, mà Vương Nhất Bác, một người thoạt nhìn lạnh lùng thanh lãnh, thật ra lại là một tên trộm ăn gà.
"Để tôi đi mua cho, chỉ mua một phần nhỏ cho đỡ thèm là được, chúng ta vừa đi vừa ăn."
Chàng trai nói như vậy, cũng lập tức làm như vậy, chỉ mua một phần Happy Meals dành cho trẻ em, hai người vừa chầm chậm bước đi vừa ăn, thế nhưng ăn xong cũng vừa lúc về đến cửa khách sạn, lúc này Vương Nhất Bác mới mang túi giấy ném vào thùng rác.
"Thật là thỏa mãn a..." Tiêu Chiến ngửa mặt trong gió đêm, nhìn vầng trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa đang treo trên bầu trời: "Đã lâu không vui vẻ như vậy, cậu có vui không, Vương lão sư?"
Thanh niên ngữ điệu trầm thấp mà ôn nhu: "Tôi cũng rất vui."
Anh cười hỏi: "Là vì giấy chứng nhận hay vì McDonald's?"
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ giống như làm ảo thuật mà đưa cho anh một vật trang sức bằng lông, nói: "Cái này anh giữ đi, tôi không dùng được."
Vậy mà lại là Hải Miên bảo bảo!
Anh vô cùng kinh ngạc mà nhận lấy, nhìn thấy logo in bên cạnh lập tức hiểu ra: "Có phải là đồ chơi từ phần ăn dành cho trẻ em không?"
"Đúng vậy." Thanh niên nói: "Cả bộ tổng cộng có sáu món, sau này anh có thể lại mua ăn rồi sưu tầm những món còn lại."
Kỳ thật đã rất thỏa mãn rồi, Tiêu Chiến đặt Hải Miên bảo bảo lên ngực, làm ra một biểu tình cảm động, có lẽ có hơi khoa trương, nhưng có thể biểu đạt ý tứ chân thành.
"Cảm ơn Vương lão sư, đã làm cho ngày hôm nay của tôi vốn vui vẻ lại càng vui vẻ hơn! Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
Vành nón lưỡi trai của Vương Nhất bác kéo xuống rất thấp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cậu đang mỉm cười.
-----
Chương thứ hai quá ngọt ngào, có vẻ không quá thích hợp 🤔
*****
Các bạn chịu khó đợi thêm hai tuần nhé, lúc đó tôi sẽ cập nhật thường xuyên hơn, giờ để tập trung làm nốt chục chương KTDN cho xong đã nha.
Cuối tuần vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro