Chương 16 - Đau đầu
Anh không phải người khác, vậy anh có thể là ai được?
Bạn? Bạn rất tốt?
Tiêu Chiến đầu óc nghĩ ngợi lung tung, nhưng cũng không dám nghĩ quá nhiều, bởi vì trí tưởng tượng chẳng khác nào một lỗ đen vũ trụ, một khi rơi vào rồi lúc trở ra sẽ không biết là nơi nào, trước khi suy nghĩ càng lúc càng bay đến những nơi thậm chí còn kỳ quặc hơn, anh nhất định phải đóng cánh cửa nguy hiểm trong tâm trí kia lại.
Gần cuối ngày, Vương Nhất Bác gửi cho anh danh sách những món mình muốn ăn, hẹn anh buổi tối hai ngày sau gặp mặt ở phim trường, cậu sẽ nói trước với đoàn làm phim để anh vào.
Mua nguyên liệu và nấu ăn không phải chuyện khó, mấy món Vương Nhất Bác đặt hàng cũng chỉ là vài món cơm nhà, không khó mua cũng không khó làm. Vấn đề hiện giờ là bọn họ không phải nghệ sĩ cùng công ty, địa vị trong giới chênh lệch khá nhiều, Tiêu Chiến do dự có nên thông báo trước với người đại diện hay không, vì vậy tìm Lý Minh Huy thảo luận trước. Kết quả gia hỏa kia vừa nghe nói anh sẽ cùng Vương Nhất Bác ăn tối, còn muốn đích thân anh làm đồ ngon tự mình mang đến, kinh hãi đến mức tròng mắt cũng sắp văng ra ngoài.
"Hai người các cậu hiện giờ là quan hệ gì thế?" Lý Minh Huy hỏi: "Cậu và cậu ta lúc ở ký túc xá của《Thần tượng siêu cấp》đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
"Thì là... quan hệ bạn bè đi!" Tiêu Chiến không thể giải thích được: "Cậu phản ứng mạnh như vậy làm gì?"
"Quan hệ bạn bè? Vậy vì cái gì mà cậu lại muốn làm công việc của một người mẹ dành cho cậu ta thế?"
"Tôi làm sao lại muốn làm công việc của một người mẹ cho cậu ấy được?"
"Đích thân nấu cơm còn tự mình mang tới cho cậu ta ăn không phải mẹ ruột thì ai thèm làm chứ? Hả?" Lý Minh Huy tự hỏi tự trả lời: "A, đối tượng cũng sẽ làm nha."
Tiêu Chiến: "..."
"Cho nên, cậu là mẹ hay là đối tượng của người ta đây?"
"Tôi là bố cậu."
Lý Minh Huy cúi đầu thật sâu hành lễ: "Xin chào bá mẫu!"
"Lăn!" Tiêu Chiến cười rộ lên đập cho tên bạn thân từ thuở nhỏ một đập: "Cậu nghiêm túc chút cho tôi, tôi bây giờ là đang muốn thương lượng chính sự với cậu."
"Tôi cảm thấy Mặc ca sẽ không quan tâm đâu." Lý Minh Huy quả quyết: "Ảnh còn ước gì cậu càng dính lấy Vương Nhất Bác càng tốt, sau đó quay đầu liền mua cho cậu mười cái hot search."
Tiêu Chiến: "..."
"Nhưng Thích lão bản thì chưa chắc à." Lý Minh Huy nói.
"Nói nghe chút coi."
"Cậu là đồ ngốc hả? Cậu thử nghĩ lại xem Vương Nhất Bác là nghệ sĩ dưới tay ai?"
"Cố Nhã?"
"Cố Nhã và Thích lão bản có quan hệ gì?"
Tiêu Chiến ngẩn người: "Có quan hệ gì?"
"Là quan hệ sắp kết hôn, nhưng lúc trước đã tan vỡ rồi." Lý Minh Huy ghét bỏ nhìn anh: "Tôi ngày nào cũng gửi tài liệu chuyên sâu cho cậu, cậu đây là không thèm xem tí nào đúng không?"
"Tài liệu chuyên sâu?" vài giọt mồ hôi lăn dài trên trán Tiêu Chiến: "Ý cậu là mấy cái bản tổng hợp ăn dưa đó hả?"
"Trong nửa năm sau khi chia tay này, Thích lão bản vừa chua lại vừa xoắn xuýt, bị gọi là sơn tra cuộn. Vì sao? Bởi vì anh ta muốn so găng với bạn gái cũ." Lý Minh Huy ngồi xuống, cẩn thận phân tích cho anh nghe: "Hai con át chủ bài của Nhạc Tinh là Tô Gia Thành và Vương Nhất Bác đều là nghệ sĩ do Cố Nhã dẫn dắt. Nhưng tiềm lực và sức bật của Vương Nhất Bác tốt hơn, chính là vương bài trong vương bài. Kỳ Ngẫu Ngẫu Kỳ có gì? Đều chỉ là một đám tiểu idol không ôn không hỏa chỉ đủ để lừa gạt fans, Thích lão bản có thể không gấp được sao? Thứ ổng thiếu chính là một người đại diện tốt, nhưng ổng lại không chịu thừa nhận điều này, cho nên mới muốn đích thân trù hoạch cho cậu, muốn dùng cậu để đối kháng với Cố Nhã, nếu cậu còn hồng hơn cả Vương Nhất Bác, vậy ổng đương nhiên thắng bạn gái cũ rồi."
Tiêu Chiến rơi vào trầm tư: "Ý cậu là, bọn họ giống như Giang Nam thất quái và Khưu Xử Cơ, mà tôi và Vương Nhất Bác chính là Quách Tĩnh và Dương Khang sao? Vì không tiện trực tiếp mặt đối mặt PK, cho nên mới phái tôi và Vương Nhất Bác lên đài tỷ thí?"
Lý Minh Huy cười ha ha, nói: "Cậu thật biết dùng phép ẩn dụ so sánh nha, quả thật đúng là như vậy."
"Cho nên?"
"Cho nên Thích lão bản không thích cậu thân thiết với Vương Nhất Bác, đặc biệt là không thích người ta nói nghệ sĩ của Kỳ Ngẫu Ngẫu Kỳ không thể hoạt động độc lập, phải dựa vào việc trói buộc với nghệ sĩ nổi tiếng của Nhạc Tinh mới có thể tồn tại."
"Thật sự cũng không phải không có lý... Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến có chút phiền não: "Tôi đã đồng ý với Vương Nhất Bác rồi. Hay là tôi cải trang một chút đi?"
"Càng che che giấu giấu người khác càng cảm thấy có quỷ, cậu cứ thoải mái phóng khoáng đi." Lý Minh Huy cho anh một gợi ý: "Nhưng tốt hơn hết là mang theo một người khác nữa."
"Mang theo ai được?"
"Tô Gia Thành."
Tự đáy lòng Tiêu Chiến cảm thấy Lý Minh Huy quả là một yêu tinh đội lốt người, chiêu này thật sự rất tuyệt. Bản thân anh và Tô Gia Thành ở《Thần tượng siêu cấp》là đồng đội, có rất nhiều sự giao tiếp, quan hệ giữa Tô Gia Thành và Vương Nhất Bác cũng được mọi người biết đến, mà sắp tới Vương Nhất Bác còn tham gia cùng với nhóm anh trong buổi ghi hình sân khấu tranh tài đầu tiên sắp tới, cho nên nếu Tô Gia Thành dẫn đầu đưa anh cùng đi tham ban Vương Nhất Bác, so với việc anh một mình đơn độc đến thì hợp lý và tự nhiên hơn rất nhiều, cho dù có bị cẩu tử chụp được, anh cũng sẽ không trở thành trung tâm đề tài bàn tán của dư luận. Xét cho cùng, trong mắt những người bình thường, hai người hẹn hò ăn cơm riêng với nhau nói thế nào cũng có chút khả nghi, mà một bữa tiệc tối dành cho ba người lại hết sức bình thường.
Kế hoạch có chút thay đổi, anh quyết định trưng cầu ý kiến của Vương Nhất Bác trước, sau đó mới hỏi Tô Gia Thành xem cậu ta có thời gian hay không.
"Có thể a." Vương Nhất Bác trả lời như vậy trong điện thoại: "Nhưng tôi có thể hỏi nguyên nhân là gì được không?"
Tiêu Chiến mang chuyện Thích Ngô Quân và Cố Nhã đơn giản ngắn gọn nói cho thanh niên nghe, chỉ là lược bỏ phần Giang Nam thất quái và Khưu Xử Cơ, nói: "Ân oán riêng tư của ông chủ tôi cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng tôi quả thật là nên để ý đến lời nói việc làm của mình. Không phải cậu cũng đã cho tôi lời khuyên tương tự rồi đó sao?"
"Tôi cho anh lời khuyên gì?"
"Chính là nếu tôi quá thân thiết với Tô Tô, có thể sẽ bị người ta nói muốn hồng muốn cọ nhiệt gì đó. Cậu so với cậu ta có thua kém chỗ nào đâu? Hai người rõ ràng là hồng như nhau."
"Anh thật sự để ý chuyện này à?" Vương Nhất Bác hỏi: "Kỳ thật, bất kể anh có làm tốt đến đâu, những người muốn bịa chuyện về anh trên mạng vẫn sẽ bịa chuyện thôi."
"Tôi biết, nhưng dù sao tôi cũng là người mới, không giống như các cậu có vốn liếng để có thể tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm, vẫn nên nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận một chút thì hơn."
Vương Nhất Bác một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, khi nói chuyện trở lại giọng nói có chút nghèn nghẹn, nghe hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi: "Vậy sau này chúng ta muốn gặp riêng đều phải dẫn theo Gia Thành ca sao? Vậy nếu hai người muốn hẹn gặp riêng cũng sẽ mang theo tôi chứ?"
"Ây da, cậu ngược lại không cần phải máy móc như vậy." Tiêu Chiến nói: "Nếu chỉ là cùng ra ngoài ăn cơm, hai người cùng đi cũng không có vấn đề gì."
"Ò, cho nên hai người hẹn riêng cũng sẽ không cho tôi đi cùng."
"Không phải..." Tiêu Chiến bật cười thành tiếng: "Tôi là nói hai người chúng ta, tôi cũng chưa từng hẹn riêng với Tô Tô."
"Không phải hai người cùng về Bắc Kinh đó sao? Ảnh sân bay của cả hai người tôi đều thấy rồi." Vương Nhất Bác chua lòm nói: "Mấy hôm trước 'Nhất Tiêu Khuynh Thành' còn lên hot search nữa đó, Tiêu lão sư hồng rồi nha."
Anh buồn cười đến không thể nhịn nổi: "Cậu ăn giấm đấy à?"
"Ai, ai ăn giấm chứ!"
"Ăn giấm nhiều đến mức nói cũng lắp bắp luôn rồi đúng không? Ây da, cậu yên tâm đi," Anh nói: "Tôi sẽ không cướp đội trưởng của cậu đâu, các cậu vẫn sẽ là thiên hạ đệ nhất hảo."
Vương Nhất Bác ở đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi, Tiêu Chiến hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Đau đầu."
"Vậy cậu nghỉ ngơi nhiều hơn chút."
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Anh định nấu món gì cho Gia Thành ca?"
"Tôi còn chưa hỏi cậu ấy muốn ăn món gì, đợi lát nữa sẽ hỏi."
"Không cần hỏi đâu, cho anh ấy ăn mấy món giống tôi là được, khẩu vị bọn tôi tương đối giống nhau."
"Ò, như vậy cũng tiện cho tôi." Tiêu Chiến thở dài cảm thán: "Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất hảo, tôi cũng cắn một miếng nhỉ."
"Tôi cũng muốn cắn." Vương Nhất Bác như đang nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn cắn một miếng để xem xem trong đầu anh rốt cuộc chứa bao nhiêu nước."
Nghe cậu âm dương quái khí như thế, anh đầy một đầu dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết mình lại khiêu khích chỗ nào của anh chàng cool ngầu này rồi.
"Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Vương Nhất Bác tức giận: "Chỉ đau đầu!"
Hai ngày sau gặp nhau, người nào đó thoạt trông có vẻ không còn đau đầu nữa, ngược lại như thể đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ăn như gió cuốn mây tan, chỉ là Vương Nhất Bác trước sau không chạm vào tinh bột, dù ăn rất nhiều những món anh làm.
"Nếu tôi biết cậu không ăn tinh bột, tôi đã cho ít muối vào đồ ăn hơn." Tiêu Chiến nói: "Tô lão sư có cảm thấy mặn không?"
"Rất thanh đạm và healthy, nhưng tôi cảm thấy hơi lạ." Tô Gia Thành cười nói: "Anh không phải người Trùng Khánh sao? Làm sao mà làm đồ ăn lại không có chút cay nào thế?"
"Nhất Bác không thể ăn quá cay, hơn nữa cậu ấy đang quay phim, đột nhiên ăn cay có thể sẽ nổi mụn." Anh giải thích như vậy, lại tiện đà hỏi: "Tô lão sư thích ăn cay à?"
"Tôi ăn siêu cay."
Chẳng trách đồ ăn cũng không ăn được bao nhiêu... Tiêu Chiến nghĩ thầm, nhưng Vương Nhất Bác không phải nói là...
Anh nhìn sang người khởi xướng: "Khẩu vị bọn tôi tương đối giống nhau?"
Vương Nhất Bác không chút nao núng, nghiêm túc giải thích: "Tôi là lo lắng anh ấy ăn quá cay sẽ không tốt cho dạ dày."
"Bớt giở trò đi." Tô Gia Thành lập tức phản công: "Tôi chỉ là công cụ để người nào đó play một vòng mà thôi."
"Nếu không muốn trở thành công cụ, vậy anh có thể đi trước." Vương Nhất Bác nói.
Tô Gia Thành khoanh hai tay trước ngực: "Tiêu Tiêu hẹn anh tới, muốn đi cũng phải cùng đi."
Vương Nhất Bác trợn trắng mắt, dáng vẻ thập phần sinh động, là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy bao giờ, có chút ngây thơ, lại có chút đáng yêu.
"Quan hệ hai người tốt quá ha?" Thanh niên hỏi.
Tô Gia Thành ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thế, nào?"
Tiêu Chiến hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, chậm rãi bày ra nụ cười bà dì, nghĩ hôm nay mình hẳn là có thể giả dạng làm một ông chủ ruộng dưa, soạn một bản thảo đăng trong siêu thoại Thành Nhất Mãn Mãn.
Chuyện người mình thích lại giống như đang cắn đường và ship CP chính mình với người khác, trước kia bất kể thế nào Vương Nhất Bác cũng không thể ngờ tới. Ba người đều đang ở đây, mỗi lần cậu và Tô Gia Thành cãi nhau Tiêu Chiến đều sẽ nở một nụ cười kỳ dị. Cậu vẫn luôn cố gắng làm cho người trong lòng vui vẻ, bây giờ chẳng lẽ lại còn phải tú ân tú ái với người khác để người trong lòng cắn đường đến vui vẻ hay sao? Không, cho dù có yêu đến thế nào, chuyện thế này tuyệt đối không thể làm được.
Không những không làm được, cậu còn tức giận đến mức đơn phương cắt đứt liên lạc với Tiêu Chiến suốt hai tiếng đồng hồ. Sở dĩ chỉ có hai tiếng, là bởi vì đột nhiên ý thức được fan CP và fan only không giống nhau, nói thẳng ra chính là dục vọng chiếm hữu đối với thần tượng khác nhau. Chuyện Tiêu Chiến cắn Thành Nhất Mãn Mãn mà nói, cho thấy tình cảm anh dành cho Tô Gia Thành chưa chắc đã phải là loại tình cảm kia.
Nghĩ thông tầng ý nghĩa này, Vương Nhất Bác đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lại thắp lên hy vọng, mây tan mưa tạnh, cậu cảm thấy yên tâm hơn, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Chiến hỏi anh khi nào lại đến tham ban, lần sau cậu muốn ăn món gì đó cay một chút.
Đáng tiếc Tiêu Chiến và Tô Gia Thành cũng không có thời gian để đến đây, một người phải đi nơi khác thử vai, người còn lại đang bận rộn chuẩn bị những công việc cuối cùng cho album mới.
Lúc bộ ba gặp lại nhau đã là năm ngày sau, trong buổi ghi hình cho sân khấu tranh tài đầu tiên của《Thần tượng siêu cấp》mùa bốn.
Việc đầu tiên cần làm là chọn lựa bài hát. Lần này không còn đậu thần tượng miễn phí nữa, mọi người cần phải thông qua một trò chơi để giành được quyền ưu tiên chọn bài hát.
Trò chơi có tên《Bạn vẽ tôi đoán》, nội dung đoán là một thành ngữ phổ biến. Trong nhóm, Tiêu Chiến là người vẽ tranh chuyên nghiệp, đương nhiên anh sẽ là người vẽ, Tô Gia Thành xung phong nhận việc đoán thành ngữ.
Vương Nhất Bác chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, thấy tấm bảng thứ nhất có dòng chữ 'Tiên lễ hậu binh'.
Tiêu Chiến vẽ hai bức tranh trên dưới, phía trên là hai người mặt đối mặt hành lễ chào hỏi theo phong cách cổ xưa, phía dưới là hai kẻ đang hung hăng xông vào đánh nhau.
Tô Gia Thành suy nghĩ ba giây rồi hét lên: "Tương ái tương sát!"
Vương Nhất Bác: "..." Không ổn, cực kỳ không ổn.
Tiêu Chiến ngược lại cảm thấy rất có hy vọng: "Gần đúng rồi, gần đúng rồi! Có thứ tự!"
Vừa nói anh vừa giơ tay lên ra hiệu số một và số hai.
Vương Nhất Bác lại đi đến bên cạnh Tô Gia Thành, khẽ nhắc nhở: "Là mối quan hệ trước sau."
Tô Gia Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Cưới trước yêu sau!"
Tất cả những vị khách mời có mặt ở hiện trường cười vang trời, có người lăn thẳng từ trên sofa xuống đất, ngã ra thảm ôm bụng cười muốn ná thở.
Tiêu Chiến: ???
Vương Nhất Bác: "..." Thật đau đầu mà!
Tiêu Chiến chỉ chỉ vào bức tranh, hỏi: "Hai người đánh nhau thì có liên quan gì đến yêu?"
"Hả? Đánh nhau thật à?" Tô Gia Thành thập phần ngượng ngùng: "Tôi tưởng là ở trên giường..."
Vương Nhất Bác nhanh tay bịt miệng cậu ta lại: "Câu hỏi tiếp theo!!!"
--------------------
Bo: Ở đây khuyến cáo những người trúng độc đồng nhân văn không nên tham gia những trò chơi kiểu này 🙂
***
Hahahaha, truyện của An Tĩnh thật sự siêu dễ thương, cảm giác chữa lành không hề nhẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro