Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39 - Không gả xin đừng dụ dỗ







Vương Nhất Bác vòng tay qua eo anh, bàn tay còn lại chạm lên má anh, Tiêu Chiến theo bản năng cọ cọ lên lòng bàn tay ấm áp của người yêu, phảng phất như thật sự xem mình là một con thỏ, vô cùng quyến luyến, không nỡ rời xa cơ thể và hơi thở ấm áp của chủ nhân, chỉ cần vừa chạm vào, sẽ lập tức cảm thấy cực kỳ an tâm.

Thanh niên áp trán lên trán anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa như một sự giải thoát, một loại vui mừng, lại có chút tự giễu, thấp giọng nói: "Em cảm thấy bản thân chẳng khác nào một kẻ tâm thần."

"Thật ra em chỉ cần nói những gì em đang suy nghĩ trong lòng cho anh biết là được," anh ôm lại Vương Nhất Bác, bàn tay vỗ về trên lưng chàng trai, giống như đang vuốt lông một con chó lớn: "Nếu không, anh cũng không biết mình làm sai chỗ nào."

"Anh không làm gì sai cả, chỉ là em lên cơn thần kinh."

"Vậy em cũng phải nói cho anh biết." Tiêu Chiến nói: "Có phải em lo lắng nếu nói cho anh, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân mình ở trong lòng anh không?"

Đầu chú chó lớn khẽ động đậy, là đang gật đầu: "Em sợ anh sẽ cảm thấy em thật ấu trĩ, không thành thục, không đáng tin cậy."

"Ừm, anh biết." Anh lại vuốt ve sau lưng Vương Nhất Bác một hồi, mới nói: "Kỳ thật anh cũng giống như vậy, cũng có những lo lắng tương tự."

Thanh niên khẽ lùi ra sau, khẽ nhếch khóe môi nhìn anh, như thể không hoàn toàn tin tưởng: "Là vì muốn an ủi em nên mới nói như thế sao?"

"Không phải. Anh không thích em cùng nghệ sĩ nữ 'kinh doanh', xem cảnh hôn của em cũng cảm thấy thật khó chịu, tuy anh biết đây chỉ là công việc của diễn viên, nhưng anh vẫn không thích. Không nói là vì không muốn em cảm thấy anh vô cớ gây sự, bởi vì anh quả thật không nói lý lẽ."

Vương Nhất Bác bật cười nhéo nhéo má anh: "Anh có thể nói. Sau này em sẽ cố gắng quay cảnh hôn càng ít càng tốt."

"Không cần." Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc: "Có rất nhiều đại đạo diễn, nếu em nói bản thân không đóng cảnh thân mật, bọn họ nhất định sẽ cho rằng em không chuyên nghiệp, không tận tâm với nghề, đóng phim chỉ là vì lưu lượng mà thôi. Nhưng em phải làm một diễn viên, một diễn viên tốt không nên kén chọn những chuyện như vậy."

"Ò, vậy cảnh giường chiếu gì đó cũng có thể đóng sao?" Chú chó lớn cười thật là thiếu đánh: "Là cái loại kiểu như 'Sắc giới' ấy."

Tiêu Chiến: "..."

Lý trí muốn nói "Đương nhiên có thể", nhưng miệng lại có ý tưởng riêng của nó.

"Cụ thể thế nào, đợi lúc em gặp phải rồi chúng ta sẽ thảo luận và phân tích chi tiết. Không cho phép cười!"  Anh đập hai cái lên người chó lớn, nghiêm mặt nói: "Quay lại với những suy nghĩ của em trong hai ngày này đi, mau nói cho anh biết!"

"Bất cứ điều gì cũng có thể nói sao?"

"Bất cứ thứ gì đều có thể nói."

Ngón tay chàng trai thong thả trượt trên sườn mặt anh, cuối cùng đáp xuống môi anh, khẽ mân mê nốt ruồi nhỏ bên môi anh: "Em không muốn trói buộc anh," Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Em muốn cho dù đã ở bên em, anh vẫn luôn được tự do thoải mái, cảm nhận được tình yêu đồng thời cũng không mất đi sự vui vẻ khi còn độc thân, nhưng bên cạnh đó em lại cũng hy vọng anh chỉ nhìn thấy một mình em, chỉ nghĩ đến một mình em, đừng xếp em ở sau bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào. Thật ra, một ngày trước Gia Thành ca đã nói cho em biết concert của anh ấy đã được quyết định sẽ diễn ra vào đêm Thất Tịch, anh ấy cũng đã đồng ý giữ lại hai ghế cho em từ lâu, nếu chúng ta còn chưa ở bên nhau, em nhất định sẽ đưa anh đi xem, bởi vì đó chính là một cơ hội rất tốt để em có thể tiếp cận anh, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Nhưng hiện giờ quan hệ của chúng ta đã thay đổi, cho nên em... không muốn chia anh cho người khác, đặc biệt là trong ngày Thất Tịch đó."

Tiêu Chiến nghiêng người hôn lên môi bạn trai: "Đầu tiên, anh muốn sửa lại nhận thức sai lầm của em một chút," Anh nói: "Yêu và được yêu, đều là sự trói buộc ngọt ngào, không thể tồn tại cái gọi là hoàn toàn tự do, như thế cũng không phải trải nghiệm gì tốt đẹp. Lựa chọn bước vào một mối quan hệ yêu đương, chẳng khác nào cam tâm tình nguyện chấp nhận một số trói buộc và mất tự do nào đó, thậm chí còn sẵn lòng vui vẻ chịu đựng chuyện ấy. Yêu đương là chuyện của hai người, mối quan hệ này cần phải được cả hai cùng vun đắp, giữ gìn, nếu chỉ một bên đơn phương nỗ lực, sẽ không có cách nào lâu dài. Cho nên, chúng ta cũng cần phải thể hiện những cảm xúc mà bản thân không thể tự mình xử lý, giống như hôm nay em đã nói ở trên sân khấu vậy, không cần phải tự tổn thương bản thân, phải tin tưởng nếu yêu đúng người thì người đó nhất định có thể đón nhận được tất cả những cảm xúc không tốt của chúng ta."

"Nói xong thứ nhất rồi, vậy còn thứ hai thì sao?" Dưới ánh trăng, tầm mắt chàng trai từ từ dời đến môi anh, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc anh nói xong, sẽ hung hăng hôn xuống.

Vì thế, Tiêu Chiến âm thầm nuốt nước miếng, quyết định nói ngắn gọn.

"Thứ hai, đi xem concert so với bầu bạn cùng bạn trai, đương nhiên không thể quan trọng bằng. Nếu bạn trai không thích, vậy ngày Thất Tịch hôm đó chúng ta sẽ lựa chọn cách hẹn hò khác. Nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

"Nhưng mà, anh cảm thấy bản chất của vấn đề không phải ở đêm concert kia, thậm chí cũng không hề liên quan gì đến Tô lão sư." Tiêu Chiến nói: "Bản chất của vấn đề chính là, anh thể hiện tình cảm với em quá ít, mới khiến em không thể cảm nhận được anh yêu em nhiều như thế nào."

Môi của người yêu đã chạm vào môi anh, lại vẫn không chịu hôn xuống hoàn toàn, chỉ cứ môi dán môi như vậy, Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi: "Vậy Mắt to định giải quyết vấn đề này như thế nào?"

"Hãy để thời gian chứng minh, được không? Em có thể khảo sát anh."

Vương Nhất Bác khẽ cười, hơi thở nóng rực phả lên môi anh, muốn hôn mà không chịu hôn, thật khiến người ta khó có thể chịu đựng được, Tiêu Chiến nhịn không được muốn chủ động hôn tới, nhưng hôn hai lần đều không được, đều bị kẻ xấu xa kia nhanh nhẹn tránh được.

"Này, em..."

"Mắt to rất muốn hôn em sao?" Kẻ xấu có thù tất báo, biết rõ còn cố hỏi: "Không lo sẽ ảnh hưởng đến công việc, ảnh hưởng đến sân khấu à?"

Được rồi, Tiêu Chiến xem như đã hiểu, đây là Vương Nhất Bác đang trả đũa anh mấy ngày trước ở Bắc Kinh không chịu cho mình hôn, chỉ là... Anh vừa sốt ruột lại ủy khuất, túm áo người yêu niên hạ ngạo kiều, lẩm bẩm: "Anh nhớ em, nhưng em vẫn luôn không thèm để ý đến anh... Anh muốn hôn em, cũng muốn được em hôn, muốn tan làm sớm một chút quay về Bắc Kinh dọn nhà, muốn mỗi ngày đều có thể hôn em, muốn ngủ cùng em, ngày nghỉ chỉ trốn trong chăn không đi bất cứ nơi nào, nhưng em chẳng thèm để ý đến anh... Em còn như vậy anh sẽ không tốt với em nữa, anh sẽ đi tìm... ưm!"

Quả nhiên, vẫn là phép khích tướng dùng tốt nhất, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hôn xuống như ý nguyện của anh, mút mát bờ môi anh, liếm láp hàm răng anh, dụ dỗ anh vì mình mà mở rộng thành trì, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy lưỡi anh, thỉnh thoảng lướt qua hàm trên, hôn đến mức vừa tê dại vừa ngứa ngáy, đôi tay kia cũng không thành thật, không ngừng ve vuốt ở hõm eo anh, lực đạo không nặng cũng không nhẹ, vuốt ve đến mức hai chân anh cũng bắt đầu mềm ra, còn may, trong lúc hôn môi thỉnh thoảng Vương Nhất Bác lại nói một câu, cho anh một chút thời gian bổ sung dưỡng khí.

"Trước kia em thường ngụy trang chính mình thành người đàn ông hoàn hảo, hy vọng anh có thể yêu em, giờ em đã hiện nguyên hình cả rồi, kỳ thật em chính là một tên quỷ hẹp hòi mắc bệnh tâm thần, vậy mà anh vẫn yêu em." Vương Nhất Bác hôn lên môi và cằm anh, giọng nói như pha lẫn tiếng thở dài: "Sao anh lại tốt như vậy...? Em vẫn cho rằng mình sẽ bị anh trừ điểm, nhưng anh lại cho em tư cách miễn thi." 

"Anh thích em... Bất kể dáng vẻ của em thế nào anh đều vẫn sẽ thích." Anh vừa thở hổn hển vừa đáp lại chó con bất an, không chê phiền lụy: "Nhưng nếu em không để ý anh, không chịu hôn anh, anh sẽ không đồng ý."

Vương Nhất Bác khẽ cười, nắm tay anh đặt lên hạ thân của mình. Thật ra, không cần phải sờ Tiêu Chiến cũng có thể cảm nhận được, đã cứng lắm rồi.

"Sợ hôn anh nhiều anh sẽ cảm thấy phiền, hơn nữa mỗi lần em hôn anh đều như thế này, ghi hình chương trình không tiện lắm." Thanh niên tựa hồ có chút ngượng ngùng, còn có chút ủy khuất: "Em nhịn cũng thật sự rất vất vả, đều tại Mắt to."

Rốt cuộc là gia hỏa này cũng tuổi trẻ khí thịnh, sức khỏe quá tốt, hay là mị lực bản thân quá cao, quá quyến rũ người khác? Nếu Vương Nhất Bác nói đều tại anh, Tiêu Chiến âm thầm đắc ý nghĩ, vậy hẳn là nguyên nhân thứ hai chiếm đa số đi ha?

"Vậy em... có muốn bình tĩnh lại chút không?"

"Sao anh không nói, 'Để anh giúp em' đi?"

Đồng tử Tiêu Chiến đảo loạn: "Ở đây sao?!!"

"Đùa anh thôi, đã sợ như thế rồi à?" Vương Nhất Bác buồn cười nói: "Anh về trước đi, em bình tĩnh lại chút rồi về sau."

Tiêu Chiến 'Ò' một tiếng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Sao thế." Vương Nhất Bác cười cọ cọ lên chóp mũi anh, hỏi: "Không nỡ xa em à?"

"Ò..." Anh nhìn chằm chằm vào môi bạn trai, rõ ràng không thể thấy rõ, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ gợi cảm, gợi cảm đến mức khiến anh si mê: "Hôn thêm chút nữa đi, được không?"

"Tiểu yêu tinh, tổ tông của em..." Vương Nhất Bác kéo anh sát lại hung hăng hôn lên, lần này dùng sức mạnh hơn một chút, dục vọng không cách nào phát tiết chỉ có thể dùng môi lưỡi và hàm răng truyền qua cho anh, hết lần này đến lần khác hôn đến nơi sâu nhất trong khoang miệng anh, mãi cho đến khi anh gần như không thể thở nổi mới chịu dừng lại, cuối cùng cắn một cái lên môi anh, nghiến răng nghiến lợi giả vờ căm giận nói: "Sớm muộn gì cũng bị anh tra tấn mà chết!"





Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Tiêu Chiến mới phát hiện môi mình sưng lên một cục, vị trí gần nốt ruồi ở môi dưới sưng đến rõ ràng, cho dù có dùng son môi trong suốt thì mỗi lần có người trông thấy cũng đều hỏi: "Chiến ca, miệng anh làm sao vậy?" 

"Dị ứng á." Tô Gia Thành rất nghiêm túc giải thích thay anh: "Thể chất Tiêu Chiến rất dễ bị ứng, mà nguyên nhân gây dị ứng chỉ có một thứ duy nhất."

Mọi người đều đang ngồi trên xe bus đến hiện trường chơi team building, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cửa sổ, cảm thấy mặt mình nóng bừng như thiêu như đốt, cần phải mở cửa sổ tản bớt nhiệt. Những vị khách mời không biết rõ nguyên do ai nấy đều thắc mắc: "Nếu nguyên nhân gây dị ứng chỉ có một, vì sao không tránh đi vậy?"

"Tránh không nổi." Lần này là Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh trả lời giúp anh: "Nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của Tiêu lão sư rồi."

Tô Gia Thành ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu lại, cả mặt đều hiện lên mấy chữ 'Xin đừng tú ân tú ái nữa, nếu không anh sẽ báo cảnh sát!', bất lực cực hạn. Mà Vương Nhất Bác lại khí định thần nhàn, dùng ánh mắt và bộ dáng trước kia của cậu ta cho đội trưởng nhà mình hai chữ: Thì, sao?





Địa điểm chơi team building là một công viên trò chơi cách biệt thự hơn mười kilomet, lái xe mất hai mươi phút, những vị khách mời khác đa số nếu không phải đang nghe nhạc thì đã ngủ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi sát bên nhau, đều đang nghịch điện thoại di động.

Tiêu Chiến: [Em thật phiền quá đi, lại khiến anh thất thố nữa rồi... Lần sau không cho phép cắn anh!]

Vương Nhất Bác: [Anh căn bản không hiểu Tiểu Tiểu Bác tối qua khốn khổ thế nào, Không gả xin đừng dụ dỗ! Còn dám nói những lời này, Mắt to thật không có tim!]

Tiêu Chiến: [Được, vậy về sau đừng có hôn nữa.]

Vương Nhất Bác: [Được thôi, vậy về sau cứ trực tiếp làm.]

Tiêu Chiến: [(Bãi phân lớn.jpg) (Bãi phân lớn.jpg) (Bãi phân lớn.jpg)]

Vương Nhất Bác: [Mắt to tối qua còn nói thích em, Mắt to làm nũng đòi hôn hôn đi đâu mất rồi? Mau giao anh ấy ra đây cho em!]

Tiêu Chiến: [Anh là thích tất cả con người em, mà em quả nhiên chỉ thích một bộ phận nào đó của anh mà thôi (khóc lớn.jpg)]

Vương Nhất Bác: [Em cũng thích tất cả con người anh, bao gồm cả bãi phân lớn này.]

Tiêu Chiến: [Hừ!]

Vương Nhất Bác: [Thật mà. Buổi tối quay về Bắc Kinh đến nhà em ở nhé?]

Tiêu Chiến: [Đến Bắc Kinh cũng hơn bảy giờ tối rồi, làm sao còn kịp dọn nhà được?]

Vương Nhất Bác: [Anh mang người đến trước là được, ngày mai em đưa anh về cùng thu dọn với anh.]

Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đang lúc do dự thì nhận được một tin nhắn mới, người gửi là lão bản Thích Ngô Quân.

[Tiêu Chiến, tối nay có rảnh gặp mặt chút không? Tôi bảo tài xế đến sân bay đón cậu, nếu có thể thì gọi cả Vương Nhất Bác cùng đi là tốt nhất, nếu cậu ta không tiện thì một mình cậu tới cũng được, có chút vấn đề muốn được thỉnh giáo. Địa điểm là một nhà hàng của một người bạn, rất an tĩnh, không sợ bị người khác quấy rầy.]

Hai giây sau, lại có thêm một tin nhắn khác bổ sung: [Là một vấn đề nghiêm túc.]

Tiêu Chiến chụp màn hình gửi cho bạn trai, hỏi: [Đi không?]

Vương Nhất Bác: [Không đi.]

Tiêu Chiến: [Vậy anh tự đi một mình?]

Vương Nhất Bác: [Được, lại vứt bỏ em.]

Tiêu Chiến: [Vậy anh cũng không đi.]

Vương Nhất Bác: [Hừ!]

Tiêu Chiến: [Em không tò mò anh ta muốn thỉnh giáo chúng ta vấn đề gì sao? Đây là lần đầu tiên anh ta dùng chữ 'thỉnh giáo' này với anh á.]

Vương Nhất Bác: [Vì cái gì mà anh nảy sinh sự tò mò với người đàn ông khác thế? Trên người bạn trai anh không có gì đáng giá để anh phải tò mò, đúng không?]

Tiêu Chiến: [... Anh chỉ cảm thấy, có thể là chuyện liên quan đế Cố Nhã tỷ, nếu không, sao anh ta lại muốn mời cả em nữa?]

Vương Nhất Bác: [Vậy em càng không thể đi, anh tốt nhất cũng đừng có đi, chuyện của hai người họ nên để họ tự giải quyết.]

Tiêu Chiến: [Được, vậy anh trả lời anh ta.]

Tiêu Chiến: [Anh có rất nhiều điều tò mò về em.]

Vương Nhất Bác: [Tò mò cái gì?]

Tiêu Chiến: [Tiểu Tiểu Bác sờ vào rất thích, chỉ là không biết đến lúc dùng thì thế nào.]

Vương Nhất Bác không trả lời lại, chỉ yên lặng kéo vạt áo hoodie xuống, vành tai đỏ hồng, anh quay mặt sang nhìn cậu không chớp mắt, cười trộm, vẻ mặt kia thật giống như đang nghiến răng nghiến lợi, một hồi lâu sau mới rặn ra được năm chữ.

"Anh chờ đó cho em."

-----------------

Bo Bo tội nghiệp bị Mắt to làm cho phát điên luôn rồi, hahahahaha 😂

Chương tiếp theo lái 🚗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro