Chương 36: Viện trợ
Đám mây tro bụi lặng lẽ ẩn hiện trên tầng không giữa biên giới hai nước, mặt trời bị che khuất ở phía sau, trời đất mịt mù một màu xám tro lạnh lẽo. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, mùa đông ở phía tây nam của tổ quốc, thời tiết vẫn luôn thất thường. Nhưng cuộc sống sẽ luôn có những điều thất thường như vậy, bất luận có phủ nhận bao nhiêu, nó vẫn xuất hiện mà không bao giờ tuân theo đạo lý. Ví dụ bốn giờ chiều trời đã tối om, ví dụ tháng hai có bão, ví dụ tận mắt chứng kiến người chiến hữu sớm chiều ở chung với mình gục xuống trước mặt.
Mọi người ngồi vây quanh trong phòng hội nghị của ban chỉ huy, nước mắt, bùn đất cùng máu tươi hỗn loạn ở trên mặt, ai cũng rơi lệ, nhưng không ai dám khóc thành tiếng. Tiêu Chiến hai tay chống đùi, để nước mắt từng giọt từng giọt nặng nề nện xuống, nhưng anh không có cảm giác thương tâm, thậm chí không hề phẫn nộ, chỉ toàn là sợ hãi, sợ hãi khiến toàn thân anh run rẩy, hô hấp tắc nghẽn, dù cho Vương Nhất Bác có ngay ở cạnh bên nắm tay anh không buông, cũng không thể trấn an anh như thường ngày cậu vẫn làm.
Anh nghĩ đến trên áo chống đạn của Phàn Giang bị thủng một lỗ lớn, nghĩ đến hai tay che thế nào cũng không kín được miệng vết thương đang chảy máu, sợ hãi chuyện cũ tái diễn, sợ hãi phải đọc giấy báo tử một lần nữa, sợ nhiều người lại chạy đến an ủi anh, nói với anh đây là ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả, sợ phải đem thư cáo biệt của đồng đội giao đến tay người nhà, sợ đại biểu Báo Tuyết lại phải trao đi một huân chương liệt sĩ. . .
Từ trước đến nay anh luôn nghĩ không sợ hi sinh chính là dũng cảm, hiện giờ mới sâu sắc hiểu được, hóa ra mình thật nhát gan, không màng mưa bom bão đạn, chỉ sợ bác sĩ tuyên án tử cho sinh mệnh của đồng đội mình.
Nửa phút sau, Sầm Viễn nói chuyện xong, quay lại bàn, sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Chiến không dám nhìn hắn, tựa như chỉ cần không nhìn, tin xấu sẽ không tới nữa.
"Tình trạng của Phàn Giang không tốt lắm, bác sĩ phải cắt bỏ một bên phổi của cậu ấy, vai phải và cánh tay có hơn hai mươi chỗ gãy xương, phải phẫu thuật tiếp, trước mắt giữ được mạng sống, chuyên gia ở bệnh viện lục quân đã đến bên này, các bác sĩ sẽ cố gắng hết sức."
Âm cuối nghẹn ngào, nghe ra được đang rất nỗ lực chống đỡ. Sầm Viễn thở ra một hơi thật dài, ánh mắt phiếm hồng một lần nữa trở nên kiên nghị, "Tôi nhập ngũ mười hai năm, chín năm gia nhập Báo Tuyết, cơ hồ năm nào cũng có chiến hữu rời đi, có người thân như ruột thịt, có người mới gặp qua một lần, nhưng tất cả ảnh chụp của họ tôi đều lưu lại. Tôi chỉ cần ngắm khuôn mặt họ, liền nhớ lại rõ ràng họ đã hi sinh thế nào, mỗi một chuyện cũ, tôi vĩnh viễn không có cách nào quên đi. Bảo vệ tổ quốc phải đánh đổi rất nhiều, không chỉ là sinh mệnh của chiến hữu, còn có hi vọng của cha mẹ, chỗ dựa của vợ con, cùng dũng khí của những người may mắn sống sót." Hắn ấn điều khiển từ xa, màn hình xuất hiện hình ảnh của Sát Khôn và bảy tên lính đánh thuê, "Nhiệm vụ của chúng ta chưa hề chấm dứt, Sát Khôn dưới sự bảo vệ của đám lính đánh thuê trốn vào rừng, lần cuối cùng hắn ta bị vệ tinh chụp được là ở biên giới giữa Lào và Myanmar. Hiện tại tôi muốn hỏi, mọi người định tiếp tục ngồi đây khóc lóc, hay là mang người đi ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu?"
Các chiến sĩ lập tức quẹt sạch mặt mũi, ngay cả Thor đang phủ phục trên ghế cũng đứng thẳng người.
"Đại đội trưởng, hạ lệnh đi! Chúng tôi có thể!"
Ánh mắt Sầm Viễn chuyển hướng đến anh, "Tiêu Chiến", hắn hỏi: "Tôi phải nghe chính miệng cậu trả lời, cậu có thể tiếp tục lãnh đạo đội ngũ, tiếp tục đảm đương chức trách đội trưởng không?"
Anh ngẩng đầu, đáy mắt trở nên đỏ đậm, dường như phải nghiến răng mới nói ra tiếng: "Tôi có thể." Anh nói: "Làm việc sai trái phải trả giá thích đáng, không chỉ vì Phàn Giang, còn có Đường đội, những đứa trẻ bị bọn chúng thương tổn, tất cả người Trung Quốc bị bọn chúng đầu độc. Dù cho không ở trên đất Trung Quốc, cũng không để bọn chúng ức hiếp người Trung Quốc." Anh chậm rãi đứng lên, như đang tỏ thái độ, càng như đang tuyên thệ, "Tôi phải bắt bọn chúng trả lại bằng hết."
Sầm Viễn nhìn vết rách trên áo chống đạn của anh, hỏi: "Thương tích của cậu thế nào?"
"Không ảnh hưởng." Tiêu Chiến nói: "Chỉ bị bầm tím, không gãy xương."
"Những người khác thì sao?" Sầm Viễn nhìn quanh cả phòng: "Có bị thương hay không?"
Kỳ thật mọi người trong lúc chiến đấu kịch kiệt dù ít dù nhiều đều bị thương, ngay đến tai của Thor cũng bị viên đạn sượt qua, nhưng không ai muốn buông bỏ cơ hội báo thù cho chiến hữu, giờ khắc này, tại nơi đây, bọn họ quên đi cha mẹ, quên đi người thân, quên đi an nguy cá nhân, trong lòng chỉ có huynh đệ tình như thủ túc. Rõ ràng không có quan hệ huyết thống, lại bởi vì ngày qua ngày kề vai tác chiến mà so với người nhà còn thân thiết hơn, rất nhiều thời điểm, cuộc sống duy nhất của bọn họ, chính là ở trong quân doanh."
"Chúng tôi không có vấn đề gì", Vương Nhất Bác nói, "Đều chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ ban nãy đã xử lý qua. Đại đội trưởng mau mau báo cáo vắn tắt nhiệm vụ đi!"
"Gấp cái gì", Sầm Viễn quay sang nói, "Còn chưa giới thiệu quân viện trợ."
Còn có viện trợ? Thanh niên tò mò nhìn qua, nhưng Tiêu Chiến lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết là ai.
Sầm Viễn mở cửa phòng họp, đi mất mười giây, lúc quay về mang theo một người quen thuộc.
Vương Nhất Bác là người đầu tiên đứng lên: "Trần Vũ?!"
"Cậu thật là không nhìn được ai khác ha." Sầm Viễn buồn cười nói, "Cảnh sát Trần là cảnh sát trực thuộc cục phòng chống ma túy, gần hai năm nay theo sát vụ án của Sát Khôn, lần làm nhiệm vụ trước mọi người đã gặp qua, sẽ không giới thiệu lại."
Sắc mặt Trần Vũ hồng nhuận hơn lúc trước nhiều, người tựa hồ cũng béo lên một chút, đứng bên cạnh bàn cúi đầu, nói: "Vẫn chưa chính thức cảm tạ mọi người, mạo hiểm đem tôi từ miệng cọp cứu ra ngoài. Chuyện buổi chiều tôi đã nghe nói, bệnh viện bên kia đều đang cố gắng, chúng ta đã làm tốt bổn phận của mình, còn lại hãy giao cho bác sĩ."
Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi: "Anh dưỡng thương khỏi chưa? Làm thế nào bác sĩ lại đồng ý cho anh đi vậy?"
"Đương nhiên là phê chuẩn mới được ra rồi." Trần Vũ cười nhẹ: "Cục đã thành công đánh phá được xưởng gia công thuốc phiện của Sát Khôn, hiện tại đang liên hợp cùng quân đội Myanmar vây quét kho ma túy. Sát Khôn có cả căn cứ ở Lào, đang chạy trốn đến đó, tôi đối với khu vực này rất quen thuộc, cũng hiểu biết cách thức hành động của Sát Khôn, tôi có thể giúp mọi người bắt hắn trước khi hắn vượt biên đến Lào. Bằng không một khi hắn vào được lãnh thổ của Lào, các anh sẽ không có quyền hành động, chỉ có thể nộp đơn thông qua bộ ngoại giao, cho dù cuối cùng được phê chuẩn, cũng đã mất vài ngày, khi đó Sát Khôn cùng đám lính đánh thuê sớm đã chạy trốn đến chân trời góc biển nào rồi, vĩnh viễn không bắt lại được nữa."
"Cho nên Sát Khôn sẽ không quay lại cứu Paka?" Tiêu Chiến hỏi, "Đó không phải là thân nhân duy nhất của hắn sao?"
"Tự thân hắn còn khó bảo toàn, muốn cứu cũng không cứu nổi." Trần Vũ nói, "Chưa kể Sát Khôn với Paka không hề thân cận như bề ngoài, Sát Khôn đoạt mất phụ nữ của Paka, Paka tuy không nói gì cả, nhưng trong lòng há lại chẳng oán hận? Còn phải cảm ơn mọi người đã bắt được hắn, nếu không chúng tôi không thể nhanh như vậy đã biết được vị trí nhà xưởng của Sát Khôn."
"Paka bán đứng cậu của hắn?"
"Người yêu của mình bị cướp đi, sau đó bị tra tấn đến chết, bất luận là kẻ nào cũng không chịu nổi loại nhục nhã này. Chuyên gia thẩm vấn chưa tốn nhiều công sức, hắn đã khai sạch."
Sầm Viễn đưa điều khiển cho Trần Vũ, để Trần Vũ chiếu đường trốn chạy của tội phạm cho các đội viên. Từ bản đồ vệ tinh có thể dễ dàng nhìn ra, rừng rậm giữa Lào và Myanmar cây cối tươi tốt um tùm, địa hình phức tạp, cơ bản là đồi núi và đầm lầy, có hai vách núi, nhìn thì rất rộng, trên thực tế lộ tuyến tốt nhất chỉ có một đường. Trần Vũ giúp mọi người đem toàn bộ cạm bẫy có thể tồn tại trên đường đánh dấu lại.
"Thật ra ban đêm không phải thời cơ tốt nhất để truy kích chúng, bởi vì thiết bị nhìn đêm của bọn chúng trước mắt là trang bị tân tiến nhất trên thế giới, tôi đã dùng qua một lần, tầm nhìn hoàn toàn không khác với ban ngày. Cái này của chúng ta chỉ tính là đồ cổ thôi." Trần Vũ âm thầm lắc đầu, "Tôi cũng muốn tăng thêm sĩ khí cho mọi người, nhưng ăn ngay nói thật, ở hoàn cảnh trong tối, ngắm bắn, khẳng định không thắng được bọn chúng."
Tiêu Chiến hỏi Sầm Viễn: "Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp chế trụ bọn chúng trước, rồi tiến hành tập kích trên không?"
"Chính phủ Myanmar vẫn không chịu cho quân đội chúng ta tiến vào, trợ giúp được mọi người chỉ có thể dùng phi cơ của cảnh sát. Nhưng không phải trực thăng chuyên dụng, dễ dàng bị đạn lửa đánh hạ." Sầm Viễn nói: "Tập kích trên không không có khả năng, nhưng cảnh sát đặc công luôn sẵn sàng đợi lệnh, tình huống khẩn cấp, sẽ lập tức hỗ trợ."
"Thực ra chỉ cần bắt Sát Khôn là được", Trần Vũ nói, "Ông chủ đi đời, đám lính đánh thuê sẽ nhanh chóng cút khỏi đây thôi."
"Tôi không muốn để chúng cút", Tiêu Chiến lạnh giọng nói, "Tôi muốn chúng phải chết."
Vương Nhất Bác cũng lên tiếng: "Làm điều ác còn nghĩ đến chuyện chạy trốn, ở đâu ra đạo lý đơn giản như vậy."
Sầm Viễn xoay người đi ra ngoài: "Tiêu Chiến đi ra đây."
Bọn họ đi ra hành lang bên ngoài phòng họp, Sầm Viễn đứng cách anh rất gần, tay đặt lên vai anh, ngữ khí lạnh lùng chất vấn: "Cậu không phải lần đầu tiên làm đội trưởng, cậu nên biết nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, mục tiêu chính là mục tiêu, hạ cho cậu lệnh gì, cậu phải tuân theo như thế! Cậu rốt cuộc có thể duy trì bình tĩnh không? Có thể đừng để cảm xúc chi phối bộ não hay không? Nếu cậu không thể, lần này anh tự mình dẫn đội, cậu thành thật ở lại ngồi vào ban chỉ huy đi!"
Tiêu Chiến mặc dù không phục, nhưng không tránh khỏi có chút xấu hổ, bởi vì Sầm Viễn nói đúng, mang theo cảm xúc chấp hành nhiệm vụ, là điều tối kỵ với một người lính.
"Thực xin lỗi", anh thấp giọng nói: "Em có thể làm được, xin cho phép em tiếp tục dẫn đội."
"Vậy cậu nói cho anh biết mục tiêu của nhiệm vụ lần này là ai."
"Sát Khôn. Mục tiêu là bắt sống Sát Khôn, hoàn thành nhiệm vụ."
"Cậu tốt nhất là", Sầm Viễn nói, "Cậu hiện tại là đội trưởng, tương lai còn có thể làm đến cấp chỉ huy, tốt nhất là học cách khống chế cảm xúc. Chỉ có như vậy mới khiến sự hy sinh của đồng đội trở thành không uổng phí, đội viên không bị thương một cách vô ích, hoàn thành nhiệm vụ của cậu, mang cả đội bình an trở về, chính là sự trả thù tốt nhất!"
"Rõ!" Anh đứng nghiêm cúi chào, kiên định trả lời: "Tiêu Chiến đã rõ!"
Báo cáo tin vắn kết thúc, mọi người lập tức tu chỉnh trang bị, bổ sung đạn dược, chuẩn bị xuất phát. Nhà ăn mang cặp lồng đựng cơm đến, Trần Vũ lại tự chuẩn bị cơm chiều, ngồi ăn cùng bọn họ. Tối nay hắn sẽ ngồi ở ban chỉ huy với Sầm Viễn, để cung cấp kinh nghiệm cho các đội viên có thể gắng cầm cự trong tình huống khẩn cấp.
Vương Nhất Bác thấy đồ ăn của Trần Vũ quá ít, thân thiện hỏi: "Dạ dày anh được không đó? Vẫn chưa thể ăn cơm bình thường hả?"
"Đỡ hơn trước nhiều rồi." Trần Vũ cười trả lời: "Ít nhất là hiện tại ăn vào không còn muốn nôn ra nữa."
"Thực ra anh hỗ trợ từ xa cũng được mà, không nhất thiết phải đến hiện trường." Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Cố không lo lắng à?"
"Là anh ấy chủ động để tôi đi." Trần Vũ cười càng dịu dàng, thậm chí ẩn chứa thẹn thùng hiếm thấy, "Buổi chiều tôi nghe được chuyện của đội viên bên cậu, liền hỏi thăm tình hình ở cục, anh ấy biết tôi sốt ruột, hỏi tôi có phải muốn đi hỗ trợ hay không, tôi nói địa hình ở đây tôi rất thông thuộc, ít nhất có thể giúp mọi người lập kế hoạch tác chiến chẳng hạn, anh ấy liền cho tôi đến đây."
"Bác sĩ thực sự rất hiểu anh." Vương Nhất Bác nói, "Anh nói mấy câu với đại đội trưởng của chúng tôi đi, anh ấy sẽ để bác sĩ Cố vào."
Trần Vũ lại lắc đầu nói: "Không cần. Anh ấy cũng có người bệnh cần chiếu cố, không phải bảo mẫu của một mình tôi. Hơn nữa tôi sợ anh ấy nghỉ ngơi không đủ."
Vương Nhất Bác đang muốn cảm thán cái đôi thần tiên quyến lữ này, trên đĩa cơm đột nhiên nhiều hơn hai miếng sườn.
"Anh không ăn được nhiều thịt." Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu thản nhiên nói: "Em ăn đi, đừng lãng phí."
Vương Nhất Bác gặm sạch sẽ nhanh gọn, lại nghe Tiêu Chiến hỏi: "Mang theo mấy băng đạn?"
"Bốn." Cậu nói.
"Mang thêm hai băng nữa."
"Ò."
"Đội trưởng Tiêu Chiến." Trần Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bọn họ nói: "Các anh nhất định hoàn thành nhiệm vụ, an toàn trở về."
Tiêu Chiến cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu: "Cảm ơn."
"Đến lúc đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Được."
--------------------
Editor:
Ôm lựu đạn trên cơ bản là không thể sống sót, bị súng ngắm bắn trúng ở cự ly gần dù mặc áo chống đạn ít nhất cũng gãy xương. Hãy coi như áo chống đạn của bọn họ là thiên hạ vô địch, mà lựu đạn cùng súng của quân địch là hàng dỏm đi. . .
Hãy coi như có một phép màu dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro