Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Quyết định

Nơi đóng quân của Báo Tuyết ở Đằng Châu nằm ở phía đông bắc thành phố, mặc dù vẫn xa nội thành, nhưng xung quanh so với căn cứ Chú Kiếm thì náo nhiệt hơn không ít. Cổng chính canh phòng nghiêm ngặt, trong ngoài đều có đội lính gác, cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận xong mới cho bọn họ đi vào.

Tiến vào sẽ thấy một cái sân rất lớn, ở giữa có bồn hoa hình vuông, đi thêm chút nữa chính là tòa nhà sáu tầng. Tiêu Chiến nói với cậu, đó là tòa hành chính, đằng sau có một tòa nữa tương tự thế này dùng để dạy học. Mấy tháng kế tiếp, bọn họ sẽ thường xuyên ra vào ở tòa đó.

Vào cửa chếch phải, đi qua hai cái sân thể dục, các chiến sĩ đang ở đó chơi bóng rổ và chạy bộ. Đi thêm 100m, Vương Nhất Bác nhìn thấy một dãy các tòa nhà màu trắng sắp xếp trật tự, cậu biết đây chính là khu ký túc xá.

Tôn Chính Đào đã sớm dọn đồ ra ngoài, trong phòng sạch sẽ, bày biện đơn giản. Một phòng có hai giường, dưới giường là bàn học và tủ quần áo, lần lượt kê sát vào tường, phía đối diện kê giá sách và một cái bàn vuông nhỏ. Sâu bên trong còn có cả ban công, cùng nhà vệ sinh và phòng tắm riêng biệt.

"Điều kiện cũng tốt quá đi!" Vương Nhất Bác còn chưa đặt hành lý xuống, đã giống như bà Lưu vào vườn ngắm cảnh*, không ngừng cảm thán, "Tốt hơn lúc trước em ở liên đội nhiều!"

*Bà Lưu là nhân vật trong "Giấc mơ về lâu đài đỏ", một trong bốn tác phẩm kinh điển của Trung Quốc. Bà Lưu vào vườn ngắm cảnh là hình ảnh ẩn dụ chỉ người lần đầu tiên tiến vào thế giới lộng lẫy, đầy màu sắc mới mẻ.

Tiêu Chiến ngoại trừ thời gian chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, thì đã ở đây hơn ba năm, thấy cậu vui vẻ liền nói: "Đừng vội cười ngốc, em căn bản không có bao nhiêu thời gian để hưởng thụ đâu, trở về ký túc liền chỉ muốn nằm, ngủ còn chưa đủ đã phải dậy huấn luyện rồi."

"Không sao hết." Vương Nhất Bác tiếp tục vui vẻ nói: "Có thể cùng bảo bảo ở một chỗ chính là sự hưởng thụ lớn nhất rồi."

"Rầm" một tiếng, cửa phòng đang đóng bị mở ra, Từ Tiểu An phi như bay đến: "Nhất Bác cậu trở lại rồi! Tôi với Phó Nham ở phòng bên cạnh đó! Cậu có đói bụng không? Chúng ta. . ." Hắn lôi lôi kéo kéo nói một đống, mới phát hiện Tiêu Chiến đứng ở cạnh cửa ban công, liền đứng nghiêm, hô: "Chào Tiêu giáo quan!"

Tiêu Chiến tuy rằng buồn cười, nhưng vẫn gật đầu đáp lễ, nói: "Tôi đã không còn là giáo quan của các cậu nữa rồi, tất cả mọi người đều là chiến hữu, về sau không cần cung kính như vậy, gọi tên tôi là được."

Từ Tiểu An ngây ngốc nhìn anh, mặt tự dưng đỏ lên, ấp úng nói: "Hình như anh có chút không giống trước đây, Tiêu Chiến. . . ca ca. . ."

"Gọi ai là ca ca thế!" Vương Nhất Bác ôm cổ Từ Tiểu An véo miệng hắn: "Hiểu quy củ xíu đi!"

Tiêu Chiến nhịn cười hỏi: "Sao tôi lại không giống?"

Từ Tiểu An bị cậu véo miệng chỉ có thể phát ra tiếng "ô ô", Vương Nhất Bác véo đủ mới buông tay, Từ Tiểu An xoa xoa cái miệng đáng thương của mình nói: "Trước kia ở căn cứ, hiếm khi thấy anh vui vẻ, nhưng hiện tại anh thực. . . thực. . ."

"Tôi cảm thấy anh phát ra hào quang", Từ Tiểu An nói: "Thực hạnh phúc, thực mềm mại. . . au u u!"

Vương Nhất Bác vừa véo vừa lôi miệng hắn về: "Tiêu giáo quan của chúng ta là sắt thép mãnh nam, tôi lấy thìa múc miệng cậu đi bây giờ!"

Tiêu Chiến rốt cuộc không nhịn được, bám vào ghế cười thành tiếng. Hai người ở bên kia cấu nhéo một hồi, Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu với Phó Nham một phòng? Tiểu Bạch đâu?"

"Đừng nhắc nữa, Tiểu Bạch siêu thảm luôn!" Từ Tiểu An đè thấp thanh âm nói: "Chung phòng với cậu ấy là Phàn Tử Vi."

"Tôi thao!" Vương Nhất Bác khúc khích: "Thảm như vậy?"

"Thật sự quá thảm ha ha ha!"

Hai người ôm bụng cười nghiêng trái ngã phải, tình bạn cùng phòng thắm thiết đến mức Từ Tiểu An suýt nữa thì quên hỏi: "Đúng rồi, tôi vừa nãy mới nghe cậu nói 'bảo bảo', bảo bảo cái gì thế? Ai có bảo bảo à?"

"Cậu nghe nhầm." Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi sửa lại: "Em ấy nói 'bánh bao', muốn đi ăn bánh bao."

"Ờ ha, vậy gặp được tôi là đúng bài rồi." Từ Tiểu An nói: "Tôi dẫn cậu đi ăn cơm, căn tin bên này đồ ăn ngon hơn ở Chú Kiếm nhiều!"

Một đường tàu xe mệt nhọc, Vương Nhất Bác quả thật đói bụng, cậu quay đầu hỏi Tiêu Chiến: "Anh có đi cùng không?"

"Hai người đi ăn đi." Tiêu Chiến nói: "Anh phải đến chào đại đội trưởng."

Hai tiểu tử khoác vai nhau ra cửa, Tiêu Chiến ở trong phòng còn có thể nghe được tiếng cười của họ vọng vào từ ngoài hành lang.

"Tiểu Bạch đâu? Có phải phát điên rồi không? Tôi muốn đi an ủi cậu ấy một chút."

"Đang chạy bộ trên sân thể dục. Cậu ấy ăn bánh quy trong ký túc, vụn bánh rơi trên đất quên không quét, bị Phàn Tử Vi phạt chạy 2000m, hiện tại phỏng chừng mới chạy được nửa đường thôi."

"Ah ha ha ha ha ha ___!"

"Cổ cậu bị làm sao vậy?"

"À, bị muỗi cắn."

"Miền nam của cậu tháng giêng cũng có muỗi à?"

"Ò, loại muỗi chân dài, dáng vô cùng đẹp, ước gì tôi được nó cắn, tốt nhất là toàn thân từ trên xuống dưới cắn hết một lượt, hắc hắc."

". . . Tiểu Bạch có điên không tôi không biết. Nhưng cậu tuyệt đối là điên rồi."

Tiêu Chiến nhấc chân đem cửa phòng đóng lại, thời điểm xếp đồ đạc ngay ngắn vẫn còn cười. Đứng ngắm mình trước gương, đâu có phát sáng đâu, cũng không nhìn ra một tí "mềm mại" nào, nhưng Từ Tiểu An nói cũng không sai, anh quả thật không giống như trước.

Có người muốn bảo hộ, có đường để đi, có tương lai khát khao mong đợi, anh giãy giụa khỏi bùn lầy quấn quanh mình nơi đáy ao, nổi lên mặt nước, nhìn được ánh mặt trời, đã hô hấp trở lại.

Anh vẫn như cũ tưởng niệm Đường Chiếu, vẫn như cũ hoài niệm từng cộng sự, từng ký ức, nhưng khác một chỗ, là anh có thể mang theo hoài niệm này tiến về phía trước, anh muốn tiếp nối dang dở của Đường Chiếu, thực hiện sứ mệnh tổ quốc giao cho.

Tiêu Chiến đợi ở văn phòng chốc lát, Sầm Viễn từ phòng thông tin bên cạnh trở về, vừa thấy anh mắt liền sáng lên, cười nói: "Về rồi đấy à? Rực rỡ hẳn lên thôi."

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười cười, nói: "Nghỉ ngơi cũng tạm."

"Xem ra kỳ nghỉ này rất giá trị đi." Sầm Viễn đem văn kiện đặt xuống, khoanh tay đứng dựa vào bàn công tác, nhìn anh: "Thế nào? Anh giúp cậu hẹn bác sĩ Lưu, ngày mai đi 108 tìm hắn tâm sự?"

108 là bệnh viện quân đội ở nội thành Đằng Châu, cũng là bệnh viện hậu cần của đại đội đặc chủng Báo Tuyết. Bác sĩ Lưu là bác sĩ trị liệu lúc trước của anh, Sầm Viễn từng đề nghị anh đi Bắc Kinh, Thượng Hải tìm chuyên gia tâm lý, khi đó Tiêu Chiến đã cự tuyệt. Bởi vì anh biết rất rõ vấn đề không nằm ở phía bác sĩ, muốn đi tới tâm bệnh chủ yếu phải dựa vào chính mình.

Hiện tại anh đi tới rồi.

"Có thể." Tiêu Chiến nói: "Ngày mai em đi tìm anh ta."

Sầm Viễn gật đầu hài lòng, "Anh thấy trạng thái cậu tốt lắm, thông qua đánh giá hẳn là không thành vấn đề."

"Cảm ơn đại đội trưởng." Tiêu Chiến cảm kích tự đáy lòng: "Lần này nhờ anh chiếu cố, nếu không em nhất định không thể hồi phục nhanh như vậy."

"Cậu là đội viên của anh, anh nhất định phải chiếu cố." Sầm Viễn thản nhiên nói: "Cậu đã đến đây rồi, anh có chuyện muốn thương lượng với cậu, ba mươi ba tân binh cậu chiêu mộ vào, sau này định an bài thế nào?"

Tiêu Chiến trầm mặc, Sầm Viễn lại nói: "Sau khi huấn luyện kỹ năng cao cấp, dự tính có thể lưu lại hai mươi người, vừa vặn hai tiểu đội, có thể phái đi Nam Hải trực luân phiên nửa năm, gần đây ở đó rất không yên ổn."

"Đại đội trưởng quyết định." Tiêu Chiến nói: "Em không có ý kiến."

"Nhưng anh vừa mới họp, năm nay sẽ lần nữa vây quét bọn buôn lậu thuốc phiện ở biên giới tây nam, vẫn liên thủ cùng cục phòng chống buôn lậu. Lãnh đạo lo lắng tình hình chính trị trước mắt, không đề nghị xuất động đội quân quy mô lớn. Cho nên khả năng cao là chúng ta chỉ được phái một tiểu đội, đột nhập vào ổ địch, liên kết với cục phòng chống buôn lậu một lần diệt sạch." Sầm Viễn thực bình tĩnh nói: "Nếu bác sĩ Lưu không phản đối, anh sẽ điều cậu tham gia hành động lần này."

Tiêu Chiến nghe được, mạch máu dưới da liền mãnh liệt sôi trào, anh đợi ngày này đến mòn cả con mắt!

"Cảm ơn Sầm đội!" Anh đứng dậy cúi gập người, thanh âm khí phách: "Em cam đoan toàn vẹn hoàn thành!"

Sầm Viễn cười cười, không hề động đậy, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cậu muốn dẫn lính mới đi không?"

Tiêu Chiến không hiểu lắm nhìn hắn.

"Hiện tại nói đến điều này còn quá sớm, nhưng là. . ." Sầm Viễn cười một tiếng, giống như bản thân hắn chẳng còn cách nào khác: "Anh cũng không biết vì cái gì, lại cảm thấy đội binh năm nay có mấy người có thể làm nên chuyện, nhưng bọn họ tuổi còn trẻ quá, nhiệm vụ tây nam lần này muốn đi trước tiên phải viết di thư, anh rất sợ quyết định của mình hại tới bọn họ."

"Cách nghĩ của em cũng giống đại đội trưởng, khóa binh lần này có rất nhiều mầm non ưu tú, trong lúc huấn luyện khảo nghiệm em liền phát hiện. Tỷ như Phó Nham, tinh thần đoàn đội lúc sau đã xử lý rất tốt, em không tìm ra tật xấu gì của cậu ta, cậu ta có điều mà đại đa số binh lính đều khuyết thiếu, đó là năng lực lãnh đạo, là có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng. Lại như Bạch Xuyên Ninh, nhìn cậu ta cà lơ phất phơ, kỳ thực nội tâm kiên cường, trầm ổn, cũng rất cô độc, trời sinh là tay súng bắn tỉa, anh để Phàn Giang ở chung phòng với cậu ta, cũng thêm được một bước tôi luyện. Còn có Từ Tiểu An, thân hình thấp bé, nhưng vô cùng giỏi về phối hợp đội hữu. Thành tích các hạng mục của cậu ta rất đều, gần như có thể đảm nhiệm tất cả vị trí trong tiểu đội."

Sầm Viễn lại cười nhìn anh: "Thế còn Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến giật mình, chậm rãi hạ tầm mắt: "Vương Nhất Bác. . . Cũng tốt lắm, ý chí kiên định, tinh thần tập trung cao, cậu ấy có thể cùng Phó Nham đánh phối hợp, cũng có thể phụ trợ Bạch Xuyên Ninh quan sát, dưới tình huống lính bắn tỉa không thể hành động, cậu ấy hoàn toàn có đủ năng lực thay thế."

"Cho nên cậu nguyện ý để cậu ấy đi tây nam chấp hành nhiệm vụ sao?"

Tiêu Chiến liên tục liếm môi, lúc này anh mới ngộ ra, bệnh tình của anh chưa hề hồi phục hoàn toàn. Thời điểm đem "Di thư", "Chiến trường", "Bị thương", thậm chí "Hi sinh" liên hệ với Vương Nhất Bác, anh vẫn không cách nào tự nhiên như thường được, bản năng kêu gào cự tuyệt, anh muốn đem người anh đặt trên đầu quả tim này vĩnh viễn rời xa nơi hiểm cảnh. Nhưng mà, mâu thuẫn đó thực buồn cười, bởi vì Vương Nhất Bác đã muốn trở thành Báo Tuyết, nhất định phải đứng vào nơi nguy hiểm nhất lúc tổ quốc và nhân dân cần, một mực bảo hộ, là khinh nhờn huy hiệu trên cánh tay bạn nhỏ của anh, là cô phụ tín nhiệm của người yêu anh.

Sầm Viễn nói: "Đương nhiên trước đó cậu ấy phải thông qua huấn luyện kỹ năng cấp cao, anh cũng phải có sự đồng ý của mẹ cậu ấy và chính bản thân cậu ấy mới được. Anh hiện tại chỉ muốn biết, nếu anh sắp xếp cậu ấy ở đội ngũ của cậu, có thể không ảnh hưởng đến việc cậu thực hiện chức trách đội trưởng của mình không? Có thể không vì vướng bận tình cảm cá nhân mà làm ra hành vi trái với lẽ thường không? Anh nghĩ cậu ấy sẽ nhanh chóng trưởng thành, cũng muốn hai người đều vui vẻ, huấn luyện đã rất cực khổ, nhiệm vụ còn cực khổ hơn, nguy hiểm hơn. Anh không muốn hai cậu mang theo tiếc nuối đi qua giai đoạn này. Nhưng trước mắt, Tiêu Chiến, anh muốn cậu trả lời một cách chuẩn xác nhất."

"Sẽ không." Anh ngẩng đầu, do dự trong ánh mắt, lo lắng và khiếp đảm trở thành hư không, bình tĩnh lại kiên định nói: "Vô luận đội viên là người nào, em đều sẽ thực hiện toàn vẹn chức trách đội trưởng của mình, bảo vệ tốt đội viên, bảo đảm bọn họ được an toàn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó. Mặc vào đồng phục tác chiến, trên lưng trang bị vũ khí, em sẽ không còn là Tiêu Chiến, mà là một người lính bình thường, bên cạnh chỉ có chiến hữu, không có người yêu."

Bởi vì người yêu đã được anh đặt vào tâm khảm, thâm nhập vào trong máu, thời điểm bọn họ sóng vai xông pha chiến trường, cũng chỉ là hai trong số thiên thiên vạn vạn binh lính mà thôi, không có khanh khanh ta ta, không có xuân hoa thu nguyệt, chỉ có bão đạn, chỉ có mưa bom. Nếu ở trong khói lửa mịt mù, bụi đất sau lưng tìm được đôi mắt kia, như vậy, Tiêu Chiến nghĩ, bọn họ nhất định càng thêm dũng cảm, cũng sẽ càng thêm kiên định.

Kiên định tin tưởng có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, hơn nữa sau khi thắng lợi, có thể dắt tay ôm vai, trở về nhà đoàn tụ.

-----------------
Tác giả:
Viết đến cục phòng chống buôn lậu tôi lập tức nghĩ đến một người, người này lại làm tôi nghĩ đến người khác, cho nên. . .
Thời điểm cuối cùng đi tây nam chấp hành nhiệm vụ, viết một đoạn Vũ Cầm Cố Tung không ai phản đối chứ?

Editor:
Dạ hong phản đối. . . (*^♡^*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro