PN1 - Lớp trưởng có ghen không
Lúc đầu khi Tiêu Chiến nói những lời tàn nhẫn và quyết định không làm bạn với mình nữa, khoảng thời gian đó Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nam sinh thời trung học, đúng độ tuổi đang cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, bạn bè có thể đổi hết người này đến người khác, chuyện bạn hàng xóm đối diện không thèm đếm xỉa gì đến mình, qua mấy ngày cũng quen.
Mà Vương Nhất Bác cũng thật sự giống như thế, chẳng qua sau một học kỳ của năm lớp mười, cậu bắt đầu nhận thấy một loại cảm xúc khác lạ, cảm xúc phiền muộn.
Lần đầu tiên khi cảm xúc này xuất hiện, là khoảnh khắc cậu vô tình bắt gặp Tiêu Chiến được một học trưởng thổ lộ ở trường, cho dù với bản thân cậu ngay lúc đó mà nói, tâm tư cậu dành cho Tiêu Chiến hoàn toàn là trong sáng, thế nhưng cảm xúc phiền muộn vẫn cứ thế mà bất thình lình nhảy ra, khiến chính cậu cũng lấy làm khó hiểu.
Vì thế sau lần đó cậu nhận ra, bản thân không chỉ hoàn toàn không phản cảm đối với những hành động không tính là 'trả thù' của Tiêu Chiến, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Có một bí mật vi diệu nào đó, tựa hồ chỉ tồn tại giữa cậu và Tiêu Chiến mà không hề liên quan gì đến bất kỳ người thứ ba nào, tựa như hai bên đã đạt được thỏa thuận nào đó, mà cậu tin tưởng vững chắc rằng Tiêu Chiến sẽ không dùng kiểu trả thù ấu trĩ giống như thế với người khác.
Dục vọng chiếm hữu của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến sinh ra vì chuyện này, trên thực tế sớm đã tồn tại từ lâu, chỉ là mãi cho đến cuối học kỳ hai năm lớp mười một đó, cậu mới nghiêm túc phân tích và đưa ra kết luận cuối cùng.
Đương nhiên Vương Nhất Bác cũng không phải người lúc nào cũng lý trí và ổn trọng, tỷ như học kỳ một lớp mười hai, còn cả năm lớp mười lớp mười một, có học muội lén bỏ thư tình vào hộc bàn của Tiêu Chiến, thỉnh thoảng cậu trông thấy vài lần, nhưng đều không chút chột dạ mà tiêu hủy chứng cứ.
Chuyện này vào một ngày sau khi hai người xác nhận quan hệ, Vương Nhất Bác đã chủ động nhắc đến, hơn nữa còn không có bất kỳ thái độ nhận sai nào mà xin lỗi, ngữ khí vẫn bình thường như đã quen nói với anh: "Thực xin lỗi, khi đó anh không nên trộm lấy đi thư tình của người khác gửi cho em, nói không chừng em còn có thêm rất nhiều lựa chọn khác nữa."
Tiêu Chiến cũng đã sớm hình thành một hệ thống giải đọc dành riêng cho Vương Nhất Bác, sau khi nghe xong những lời này, bèn mím môi khẽ cười, cạn lời trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác vài giây, mới mở miệng: "Biết rồi biết rồi, em có rất nhiều lựa chọn, sau đó so sánh một hồi, vòng đi vòng lại lại phát hiện vẫn là anh tốt nhất, đúng không? Chẳng thà em cứ chọn anh ngay từ đầu luôn đi, đỡ phải đi oan một chặng đường."
Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, sau đó nhướng mày bật cười, giơ tay nhéo mặt Tiêu Chiến, nói: "Đúng vậy, xem như em thông minh."
"Ấu trĩ." Tiêu Chiến không trốn, còn ghé sát đến hôn lên má Vương Nhất Bác, bồi thêm một câu: "Người khác còn biết viết thư tình trước, lúc ấy anh đã chẳng nói gì với em, còn không thể hiểu nổi mà giận dỗi em, lại không thể hiểu nổi mà cứ thế hôn em, quả thực không thể hiểu nổi."
Nhắc đến chuyện này Vương Nhất Bác đương nhiên có chút chột dạ, khí thế giảo biện lập tức yếu đi thấy rõ: "Là vì em cứ luôn bảo anh kết giao bạn gái, còn muốn là người đầu tiên chúc mừng anh nữa."
"Ha!" Tiêu Chiến học theo cậu nhướng mày, nói: "Thật tiện nghi cho anh ha, chưa thèm thổ lộ đã hôn người ta trước rồi."
Về điểm này, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không phản bác.
Bởi bất kể có nghĩ thế nào, chuyện ở bên Tiêu Chiến này, thật sự giống như một sự may mắn đại tiện nghi từ trên trời rơi xuống trong đời cậu vậy.
Có lẽ là Tiêu Chiến trước nay luôn dành cho cậu sự khẳng định và thiên hướng vô cùng rõ ràng, thế nên đã kết giao nhiều năm như vậy rồi, cũng hoàn toàn không vì người thứ ba mà sinh ra chút xích mích nào.
Nếu như xuất hiện ai đó có thể khiến Vương Nhất Bác ăn dấm, tức là số lần xuất hiện của người đó đã thường xuyên đến mức không thể làm như không thấy được.
Tỷ như năm thứ hai sau khi Tiêu Chiến nhậm chức ở triển lãm nghệ thuật PM, chính thức được thăng lên làm tổng giám bộ phận kế hoạch, cuối năm ấy nhận công việc lập kế hoạch cho một triển lãm tư nhân, chủ đề chính là Triển lãm nghệ thuật dành cho Thanh niên tiên phong, người đưa ra ý tưởng này là một du học sinh phú nhị đại, PM giao cho Tiêu Chiến nhận hạng mục này.
Từ những bước chuẩn bị ban đầu cho đến khi cuộc triển lãm kết thúc thành công, Tiêu Chiến đều tận tâm tận lực theo suốt quá trình, người tổ chức chính Jayden tuổi xấp xỉ anh, không hề có điệu bộ của bên A, suốt nửa tháng lên kế hoạch hai bên cũng chưa từng gặp mặt, nhưng đã vài lần khen ngợi ý tưởng của Tiêu Chiến rất tốt trong nhóm công việc.
Lần đầu tiên gặp mặt là ở cuộc họp chính thức, có lẽ là vô cùng hài lòng với năng lực của Tiêu Chiến ở giai đoạn trước, có sự thưởng thức và ấn tượng ban đầu rất tốt, tốc độ theo đuổi của Jayden dành cho Tiêu Chiến cũng vô cùng nằm ngoài dự đoán, gần như ngay ngày hôm đó đã nhắn tin riêng cho Tiêu Chiến, gửi lời mời cùng ăn tối riêng.
Cho dù Tiêu Chiến là người không quá nhạy bén về mặt tình cảm, nhưng sau năm lần bảy lượt khéo léo từ chối cũng không thể không nhận ra ý đồ rõ ràng của Jayden.
Mà lý do chủ yếu khiến Tiêu Chiến không nhạy bén trong phương diện tình cảm với người khác, đương nhiên là hết thảy những nhạy bén cùng thẳng thắn chân thành của anh đều đã dành hết cho Vương Nhất Bác rồi.
Chuyện này anh cũng đã từng nói với Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác cũng không cho là chuyện gì quan trọng, cậu hoàn toàn có lòng tin và tín nhiệm đối với Tiêu Chiến.
Nhiều lần từ chối cùng ăn tối không có kết quả, Tiêu Chiến rốt cuộc không thể nhịn được mà đi thẳng vào vấn đề, trước giờ anh không phải người rụt rè sợ hãi, hôm ấy lúc chuẩn bị cho cuộc triển lãm, trực tiếp hỏi ngay trước mặt Jayden: "Không phải là anh đang muốn theo đuổi tôi đấy chứ?"
Tránh xa tai mắt đám đông, Jayden nói thẳng: "Tôi còn tưởng em nhìn không ra, từ chối tôi nhiều lần như thế, chắc chắn đã cảm thấy tôi không phải chỉ đơn thuần mời em ăn cơm."
Tiêu Chiến lập tức dựng lên thành đồng vách sắt: "Tôi cũng không vòng vo với anh, tôi đã có đối tượng rồi, bạn trai, tình cảm rất vững vàng, chúng ta chỉ có thể hợp tác làm việc, những chuyện khác thật sự không thể."
"Kết hôn rồi cũng vẫn có thể ly hôn được." Jayden trêu chọc.
Lời này quá xui xẻo, Tiêu Chiến không thích nghe, hai mắt hơi trợn lên, vẻ mặt cạn lời: "Cái miệng anh nói toàn những lời xui xẻo."
Tuy là quan hệ bên A bên B, thế nhưng sau một thời gian tiếp xúc, biết Jayden là người công tư phân minh, không phải người thích ghi thù, thế nên mới thẳng thừng như thế.
Tưởng rằng sau khi nói rõ lý do đối phương sẽ thu liễm, ai ngờ phong cách vẫn hoàn toàn không chút thay đổi, vẫn gửi rất nhiều tin nhắn riêng tư không hề liên quan đến công việc cho Tiêu Chiến, tỷ như một video thú vị trên mạng, thật sự vượt qua mức quan hệ hợp tác bình thường, hơn nữa trùng hợp đúng lúc bị Vương Nhất Bác đọc được.
Giữa hai người căn bản hoàn toàn không tồn tại bí mật gì, Tiêu Chiến buồn bực không chịu được, Vương Nhất Bác đều thấy rõ, còn nói giỡn anh thật cuốn hút người khác.
Nhưng lúc tắt đèn làm bậy thường sẽ ghen tuông quá độ mà nói Tiêu Chiến chỉ có thể là của mình.
Trước đó Trình Viễn còn cố ý chọc Vương Nhất Bác, nói cậu cảm xúc quá ổn định, không biết ghen, không hiểu cách thêm chút gia vị cho tình yêu.
Vương Nhất Bác vẻ mặt lạnh nhạt đáp trả: "Một kẻ độc thân như cậu mà biết thêm gia vị cho tình yêu."
Trình Viễn ôm ngực khoa trương nói: "Lời ác độc còn làm tổn thương người ta hơn cả cái lạnh tháng Sáu, tháng Một tháng Hai tháng Ba cho đến tận tháng Mười hai cũng vẫn lạnh."
Xem hai người họ đấu võ mồm rất thú vị, Tiêu Chiến vịn vai Vương Nhất Bác cười chảy cả nước mắt.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác trông thấy Jayden là trong một buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập triển lãm nghệ thuật PM.
Tiệc tối yêu cầu đưa một bạn nhảy hoặc người nhà tới, Tiêu Chiến đương nhiên đưa Vương Nhất Bác với thân phận người nhà đến tham dự, đêm đó PM còn mời một số đối tác, Jayden là một trong số đó.
Sự tán thưởng và theo đuổi Tiêu Chiến biểu hiện vô cùng rõ ràng, người khác ít nhiều đều có thể đoán được chút ít, Tiêu Chiến lại không để bụng, thoải mái giới thiệu Vương Nhất Bác với Jayden, nói là bạn lữ hợp pháp.
Jayden có chút bất ngờ, bất kể điều Tiêu Chiến nói là thật hay chỉ muốn dùng cách này để lần nữa từ chối mình, nhưng lần này hắn thật sự đã tin Tiêu Chiến có bạn trai, thế nên cũng không đến mức da mặt dày, cố la liếm theo đuổi người đã có đối tượng.
Thế nhưng sau khi khách sáo trò chuyện, y vẫn cố ý châm ngòi hai người, để lại một câu: "Chừng nào chia tay nhớ cho tôi một cơ hội."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Nghe thấy lời này Tiêu Chiến kinh ngạc không thôi, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhướng mày, vẫn là dáng vẻ thành thục tự tin kia, không chút để bụng lời đối phương nói, chỉ hỏi: "Vừa rồi em nói chúng ta là bạn lữ hợp pháp?"
Tiêu Chiến hơi ngẩn ra vài giây, giả ngu nói: "Có sao? Có lẽ vừa rồi chỉ là muốn người kia đừng có làm phiền em thêm nữa nên mới buột miệng thốt ra."
Trong lúc giả ngu vẫn còn nhớ gọi Jayden thành người kia.
Vương Nhất Bác giả vờ nghịch nghịch đồng hồ, cúi đầu khẽ cười.
Cho rằng mọi chuyện cứ thế sóng êm gió lặng trôi qua, nhưng tối hôm đó sau khi kết thúc tiệc tối về nhà, Vương Nhất Bác vin vào cụm từ 'bạn lữ hợp pháp' làm cớ, làm đến mức Tiêu Chiến không còn chút sức lực nào để phản kháng, mới xem như mỹ mãn.
Từ sau chuyện đó, Tiêu Chiến liền biết, Vương Nhất Bác căn bản không phải không biết ghen.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro