
26
Ở đoàn phim được non nửa tháng, Vương Nhất Bác lại phải quay trở về Bắc Kinh tham gia hoạt động của nhãn hiệu, đây là họp báo của một đại ngôn xa xỉ mà cậu đã ký hợp đồng trước đó. Với vai trò người phát ngôn, cậu cần phải tham dự.
Thẩm Dục Thần không phải người cứng nhắc, ông cũng biết Vương Nhất Bác đã giảm thiểu tối đa lịch trình rời đoàn, những cảnh quay gần đây cũng quay rất thuận lợi, vì vậy ông chỉ đơn giản cho phép Vương Nhất Bác có ba ngày nghỉ.
Vương Nhất Bác vừa diễn xong quay về liền thấy Tiêu Chiến loay hoay với mấy bản thiết kế ở trên bàn. Mấy ngày nay, cậu chỉ cần về phòng là có thể nhìn thấy Tiêu Chiến, đây là cuộc sống sinh hoạt mà cậu đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Hôm nay vẽ được gì rồi?”
Tiêu Chiến không ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cười nói:
“Không có gì, tối nay không phải về Bắc Kinh sao? Anh sửa soạn lại một chút mấy bản thaỏ này mang về.”
Vương Nhất Bác gật gật đầu, vốn định đi tới giúp anh, lại nghĩ công việc sắp xếp bản thảo thiết kế này Tiêu Chiến có thói quen của riêng anh, vẫn là đừng khiến anh thêm phiền.
Một lát sau, Tiêu Chiến đem mọi thứ đã sửa soạn xong xếp vào vali. Vương Nhất Bác đi qua ngồi ở mép giường nhìn anh thu thập hành lý đâu vào đó. Từ khi Tiêu Chiến theo cậu chạy hành trình, Vương Nhất Bác không còn tự mình động vào sắp xếp vali nữa. Cũng như khi cậu còn nhỏ, vẫn luôn quen ở một bên lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến.
“Em làm sao vậy?”
Cảm giác được Vương Nhất Bác trầm mặc, Tiêu Chiến duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cậu, liền bị một bàn tay to lớn hơn hẳn tay anh nắm lấy, đặt vào trước ngực.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới lúc còn nhỏ, anh cũng như vậy giúp em sắp xếp hành lý, còn em ngồi bên cạnh nhìn.”
Tiêu Chiến sờ sờ mặt cậu.
“Như vậy không tốt sao, là ca ca sủng em.”
Rất tốt.
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến trước mặt.
“Từ nhỏ đến lớn đều là anh chiếu cố chăm sóc em, hiện tại còn bắt anh cùng em bay tới bay lui, vất vả rồi, bảo bảo.”
Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu.
“Không vất vả, đều là anh tự nguyện. Vốn dĩ lúc trước vẫn mong được cùng em bay tới bay lui như vậy mà không được, hiện tại tốt rồi.”
“Về nhà, em muốn ăn cơm Chiến ca nấu.”
Vương Nhất Bác dựa trán vào bên hông Tiêu Chiến, giọng mềm mềm làm nũng, Tiêu Chiến nghe đến tim mềm đi.
“Được, về nhà liền làm cơm cún con thích ăn.”
Về đến Bắc Kinh, sáng sớm hôn sau, Tiêu Chiến liền đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, chờ buổi tối Vương Nhất Bác về liền có thể ăn cơm nóng.
Mới vừa mang một đống nguyên liệu về nhà, WeChat của Ricky đã gửi đến.
“Tiêu đại thiết kế sư, buổi tối có thể mời anh ăn cơm không vậy?”
“Cô đến Bắc Kinh rồi?”
“Hiện giờ vẫn ở Thượng Hải, tối nay sẽ đến Bắc Kinh. Tôi mới vừa đến xem một địa điểm triển lãm, vẫn còn ba địa điểm phải xem xét.”
Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm, Ricky đang chọn địa điểm cho buổi triển lãm sắp tới của Estate tại Trung Quốc.
Đây là lần đầu tiên Estate tổ chức triển lãm. Tất cả các sản phẩm trưng bày đều sẽ là các thiết kế đỉnh nhất của mỗi mùa trước đây. Tiêu Chiến đã có kế hoạch cho triển lãm này từ đầu năm, nhưng bị hoãn lại giữa chừng vì nhiều vấn đề lớn nhỏ. Sau đó anh đề cập lại với Ricky, chỉ là không ngờ cô liền tiến hành tổ chức nhanh chóng như vậy.
“Gửi thông tin chuyến bay của cô cho tôi. Tôi sẽ đi đón cô. Nhưng nếu cô không phiền thì đến nhà tôi được không? Tôi đã hứa nấu cơm cho Nhất Bác.”
Ricky do dự một chút, không biết có nên tự mang mình đến ăn phần cẩu lương này không, nhưng cô vẫn tò mò hai người kia hiện tại ở cùng nhau như thế nào.
“Không ngại. Một chút cũng không ngại. Tiêu đại thiết kế sư còn tự mình xuống bếp làm cơm, loại chuyện tốt này sao tôi bỏ lỡ được.”
Tiêu Chiến cười cười, cũng đúng, đã lâu rồi anh không tự mình vào bếp, cũng không biết hương vị thế nào, hy vọng không quá khó ăn.
Ngắt điện thoại, Tiêu Chiến liền gửi WeChat cho Vương Nhất Bác nói buổi tối có mời Ricky. Anh nghĩ Vương Nhất Bác đang bận, không nghĩ tới cậu lại trả lời tin nhắn rất nhanh chóng.
“Anh đừng đi. Gửi thông tin chuyến bay cho em. Bên này em cũng chuẩn bị kết thúc công việc, thuận tiện đi đón Ricky tỷ.”
Cũng đúng, miễn cho Tiêu Chiến còn phải lái xe đi lại lái trở về, thời gian nấu cơm còn không có đủ. Nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền tiện tay gửi lại một icon hình thỏ gật đầu ngoan ngoãn.
8h tối, tiếng nhấn mật mã mở cửa vang lên, cửa vừa mở ra liền nghe thấy giọng nói của Ricky:
“Thật tốt nha, mật mã cũng là sinh nhật Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác cầm một đôi dép đi trong nhà đưa cho Ricky, nói nhanh “Dễ nhớ nhất”, rồi liền đi vào phòng bếp. Cậu vừa vào cửa đã nghe mùi thơm thức ăn ngập tràn căn nhà nhỏ. Ngôi nhà này đã lâu không có không khí ấm cúng đẹp đẽ như vậy.
Lúc ở dưới lầu, từ xa có thể nhìn thấy đèn phòng khách bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp trong bóng tối càng thêm ấm áp, yên tĩnh, như muốn nói mau về nhà đi, có người đang đợi cậu. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác muốn về nhà thật nhanh.
Người trong bếp vẫn đang bận rộn, trên bàn đã bày ra một vài món ăn, tất cả đều là món mà Vương Nhất Bác thích ăn, canh vẫn còn đang sôi sùng sục trong nồi.
"Em về rồi, rửa tay đi, xong cả rồi."
Tiêu Chiến cầm muỗng múc một miếng nước canh chuẩn bị nếm thử, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy. Anh cười cười, thổi vài ngụm vào muỗng canh, đưa đến miệng người nọ đang gác cằm lên vai anh, cười nói.
“Nếm xem, có ngon không?”
Vương Nhất Bác liền giữ nguyên tư thế này mà nếm canh, nhấp nhấp miệng, vòng tay lại ôm Tiêu Chiến chặt hơn một chút, mềm mại nói:
“Ngon lắm!”
Thật là tên nhóc dính người!
Tiêu Chiến vỗ vỗ má cậu, “Mau đi rửa tay.”
Người phía sau nhanh chóng đáp lên sườn mặt Tiêu Chiến một cái hôn, sau mới xoay người ra khỏi phòng bếp.
“Hai người âu yếm xong rồi à?”
Ricky nhìn thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng bếp. Có trời biết cô đổi dép xong vẫn luôn đứng đợi ở phòng khách, không dám đi nhiều thêm một bước, chỉ sợ nhìn cảnh không nên nhìn, nghe thanh âm không nên nghe.
Vương Nhất Bác liếc nhìn Ricky một cái, cũng không nói thêm lời, tự mình đi lên phòng ngủ thay quần áo.
“Đồ nhóc con.”
Ricky cười, nhỏ giọng mắng một câu, liền nghe thấy Tiêu Chiến gọi báo đã làm xong cơm rồi.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, nói là Mãn Hán toàn tịch cũng không quá lời, Ricky lắc đầu nói:
“Chậc chậc chậc, Tiêu đại thiết kế sư của chúng ta nếu có nghỉ việc thiết kế thì cũng có thể làm đầu bếp nha. Tình yêu thật là vĩ đại!”
Tiêu Chiến dọn ra chén đũa, nhìn Ricky bất đắc dĩ cừoi cười.
“Ngồi xuống ăn cơm đi, sao nói nhiều vậy hả.”
“Trời ạ, Tiêu Chiến, anh đây là ỷ có bạn trai ở nhà nên bắt đầu phản kích tôi? Đợi lát nữa liệu tôi có còn nguyên vẹn mà đi ra khỏi cửa không vậy?”
Phải nói rằng Richky, trong mắt người ngoài, luôn là hình ảnh của một giám đốc điều hành thương hiệu cao cấp có năng lực, tàn nhẫn, lạnh lùng và chỉ làm mà không nói. Ai mà biết được, kỳ thật cô đặc biệt thích cãi nhau với Tiêu Chiến. Như cô nói, đối với công việc ngày này qua ngày khác, chỉ có cãi nhau với Tiêu Chiến mới là niềm vui duy nhất của cô. Ai bảo vị thiết kế sư bí ẩn của giới thời trang này lại có chuyện quá khứ lôi cuốn ngoạn mục như vậy.
Vương Nhất Bác thay xong quần áo đi xuống, ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, cầm lấy chén canh anh vừa múc ra đưa cho Ricky, chén thứ hai lại đặt trước mặt Tiêu Chiến, sau đó mới cầm chén cuối cùng lên thổi thổi hai lượt mới ăn một ngụm.
“Tiêu Chiến, tay nghề của anh không tồi nha, vậy mà ngần ấy năm quen biết cũng không thấy anh làm gì cho tôi ăn.”
Tiêu Chiến gắp một miếng thịt đưa đến trong chén Vương Nhất Bác.
“Cho nên hôm nay cô vẫn là nên cảm ơn Nhất Bác đi, bằng không cũng không có mà ăn đâu.”
Ricky xoay qua Vương Nhất Bác, hai tay vòng trước ngực, vui vẻ “Cảm ơn Bác ca.”, lại quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, người này rõ ràng hôm nay ỷ có bạn trai nên khinh người mà.
Vương Nhất Bác lại thình lình đáp lại một câu. “Đừng khách khí.”
Tiêu Chiến không nhịn nổi cười phá ra, Vương Nhất Bác bản lĩnh làm nghẹn họng người ta quả nhiên chỉ có tăng chứ không có giảm.
Richky nhếch miệng hai lần, quyết định rằng tốt nhất là cô nên ăn một cách yên lặng. Chỉ là hai người trước mặt có cách ăn hoàn toàn khác nhau, Tiêu Chiến ăn từng miếng nhỏ và liên tục gắp đồ ăn cho Vương Nhất Bác. Mà Vương Nhất Bác lại là mồm miệng to lớn, ăn như rồng cuốn, lại cứ nhắc mãi mấy câu "Anh ăn đi, đừng chỉ gắp cho em. Anh ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.”
Hai người này, ở cùng nhau cảm giác quả thật rất đặc biệt.
Trong lúc ăn cơm, Tiêu Chiến nhớ tới hai ngày này Ricky vẫn luôn khảo sát địa điểm triển lãm.
“Đúng rồi, ở Thượng Hải đã chọn được địa điểm chưa?”
“Có, nhìn trúng một nơi, ngày mai còn có hẹn đi xem vài chỗ ở Bắc Kinh. Đến lúc đó lại cùng chọn lại. Tìm được địa điểm tốt rồi có lẽ sẽ nhanh chóng tổ chức triển lãm được.”
Tiêu Chiến gật đầu, tính toán đến lúc đó có lẽ mình cần phải tự mình bay đến Milan để mang các sản phẩm trưng bày về.
“Tìm được địa điểm rồi sau đó tôi sẽ tự mình kiểm tra các công tác còn lại. Anh cứ chuyên chú cho các sản phẩm của mùa Thu Đông mới này là được.”
“Được, không thành vấn đề.”
Vương Nhất Bác chờ bọn họ nói xong mới hỏi Tiêu Chiến.
“Estate muốn mở triễn lãm gì sao?”
“Đúng vậy, là lần đầu triển lãm các thiết kế của Estate. Lúc trước anh đã có quyết định này, chẳng qua kéo dài đến bây giờ mới có thời gian chuẩn bị.”
Vương Nhất Bác ăn xong ngụm canh cuối cùng, thoả mãn liếm khoé miệng, nói.
“Nếu cần em hỗ trợ thì cứ nói với em.”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn uống no đủ, bộ dáng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo hai má sữa của cậu.
“Đã biết, heo con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro