Chương 7
Tiêu Chiến đến phòng chăm sóc đặc biệt, Vương Nhất Bác vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bác sĩ thấy Tiêu Chiến không sao, không khỏi thở dài: "Cũng may là cậu ấy đã bắt được cậu, nếu không dù có đệm thì mặt đại minh tinh cậu cũng sẽ bị biến dạng. "
Tiêu Chiến không có tâm trạng nghe lời trêu chọc, nhìn Vương Nhất Bác nằm vô hồn trên giường, trái tim anh thắt lại: "Tình trạng của cậu ấy như thế nào? Nội tạng của cậu ấy có bị tổn thương gì không?"
"Không sao, cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Cậu ấy bị xuất huyết phổi, chắc đêm nay sẽ tỉnh lại." Bác sĩ đáp.
Cũng may hắn không bị thương nặng, Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây cùng cậu ấy."
Hạ Hàn đã đặt vé bay trở về chiều nay, nghe anh nói trong lòng không khỏi lo lắng: "Nếu không, em quay lại giường bệnh nằm đi. Đạo diễn đã cho em nghỉ ba ngày rồi. Em cũng đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi."
"Không sao đâu." Tiêu Chiến xua tay, "Chị không phải có chuyến bay sao? Mau đi đi, có việc gì em sẽ tìm Tiểu Manh."
Mọi người trong phòng đi hết, Tiêu Chiến ngồi một mình bên giường nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác , đầu óc không ngừng hiện lại cảnh mình ngã, nếu không có Vương Nhất Bác , có lẽ người nằm trên giường là anh bây giờ.
Thậm chí có thể anh đã mất mạng vì tai nạn này.
Cả hai cánh tay của Vương Nhất Bác đều được quấn trong một lớp băng dày, thậm chí hơi thở của hắn cũng nghe rất yếu ớt.
Có lẽ vì yêu thích thể thao nên trước đây Vương Nhất Bác rất ít khi bị ốm, cũng hiếm khi có lúc yếu ớt như vậy. Tiêu Chiến biết hắn thích lái mô tô, thậm chí ở cấp độ của một tay đua, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy hắn lái.
Dù đã ở bên nhau được hai năm nhưng họ vẫn thường xuyên như những người xa lạ. Họ đều có cuộc sống riêng, một người ở trước khung cảnh, người kia ở sau hậu trường, cả hai thậm chí còn chưa từng xem cùng một bộ phim.
Trong hai năm qua, Vương Nhất Bác không cho phép anh có quan hệ mập mờ với người khác, và hắn cũng chưa từng tìm ai khác. Nhưng cũng không thể hiện được điều gì, trong lòng Tiêu Chiến, ngay cả là người yêu của nhau cũng không phải.
Vậy thì tại sao hôm nay Vương Nhất Bác lại bất chấp tính mạng để cứu anh? Một số chuyện ... Tiêu Chiến không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, chỉ có thể coi đây là trong tình huống cấp bách làm điều ngoài ý muốn.
Anh lặng lẽ nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác , trước đây anh chưa từng nghiêm túc nhìn hắn như vậy. Hai má của Vương Nhất Bác có đường viền sắc nét, đường quai hàm sắc nét, lông mày không mềm mại như khuôn mặt của anh, trông rất lạnh. Nhưng tình cảm của hắn dành cho Hứa Cẩm dù đã hai năm trôi qua vẫn luôn rất sâu sắc, người đó vẫn là một sự tồn tại mà giữa họ không thể nhắc tới.
Một người thật sự có thể yêu một người sâu đậm như vậy sao? Tiêu Chiến đã sống 30 năm trong cuộc đời, nhưng anh chưa bao giờ trải qua một tình yêu thấu tâm can như vậy, anh cũng không biết.
Người mà anh quan tâm nhất, ỷ lại là bà ngoại, bởi từ nhỏ, chỉ có bà là hết lòng yêu thương anh.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ nhanh chóng buông xuống, Tiêu Chiến ngồi ở đây đã ba tiếng đồng hồ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không có tỉnh lại. Buổi chiều, anh bảo Tiểu Manh về trước, dù sao anh không bị chấn thương nặng, không cần phải chăm sóc.
Cho đến khi bụng réo ầm ầm, Tiêu Chiến mới nhận ra cả ngày nay mình chưa ăn gì. Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ say, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nửa giờ sau, Tiêu Chiến mang theo đồ ăn mua về, chưa kịp mở cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cốc rơi xuống đất. Anh vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh, chật vật đứng dậy.
"Đừng cử động! Nội tạng của em bị thương, không thể cử động được!" Tiêu Chiến vội vàng đi tới, ôm hắn xuống.
Vương Nhất Bác liếc anh một cái, vẻ mặt có chút bối rối, "... Tay em sẽ phế sao?"
"Không, chỉ là gãy xương thôi." Tiêu Chiến đáp nhanh.
Vương Nhất Bác dường như thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, hắn nói: "Nhưng em muốn đi vệ sinh."
"Vậy anh giúp em." Tiêu Chiến có vẻ chăm sóc bệnh nhân rất tốt, "Đừng đứng dậy quá nhanh, từ từ thôi, tay đừng dùng sức, nếu không sẽ rất đau."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh một cái, "Anh không sao chứ? Anh bị thương ở đâu?"
Xương sườn của Tiêu Chiến thực ra hơi đau, nhưng vết thương nhỏ này không đáng nói so với Vương Nhất Bác. Anh lắc đầu nói: "Anh không sao, cảm ơn em đã cứu anh."
Mỗi khi hai người bình tĩnh lại luôn cảm thấy có chút khó xử, Vương Nhất Bác không muốn nhắc tới tai nạn, rốt cuộc hắn cứu Tiêu Chiến không phải để khiến anh cảm kích, đó chỉ là phản xạ trong tiềm thức của hắn.
Tiêu Chiến rơi xuống từ độ cao hơn mười mét, nhịp tim của hắn dường như đột ngột dừng lại. Hắn chưa bao giờ biết mình có thể chạy nhanh đến mức gần như vượt qua cả tốc độ đua xe của mình. Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn không nghĩ đến bất cứ ai, kể cả người cha luôn đặt nhiều hy vọng vào hắn, kể cả Hứa Cẩm, người hắn luôn nhớ. Tất cả những gì hắn thấy và nghĩ đều chỉ có một cái tên, đó là người trong trước mặt hắn, Tiêu Chiến.
Hắn tuyệt đối không thể để cho anh chết, hắn muốn cứu anh, hắn vô cùng sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi người này.
Mãi cho đến khi bắt được anh, trái tim hắn cuối cùng cũng nặng nề hạ xuống lồng ngực.
Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như cảm thấy mình được sống lại một lần nữa.
Vì thân thể của Vương Nhất Bác bị va đập mạnh, ngay cả khi Tiêu Chiến giúp hắn vào phòng vệ sinh, hắn cũng khó có thể đứng yên, luôn phải vịn vào người Tiêu Chiến.
Cả hai đều im lặng thực hiện động tác cần thiết, mặc dù trước đó đã vô số lần khỏa thân đối mặt với nhau nhưng mắt của Tiêu Chiến nhìn xuống dưới cũng tạo một áp lực vô hình đối với Vương Nhất Bác.
Sau khi "xả hết nỗi buồn" xong xuôi, hắn dùng bàn tay bị thương khó khăn nâng quần lên, liếc nhìn Tiêu Chiến một cái. Vẻ mặt Tiêu Chiến luôn bình tĩnh, giúp Vương Nhất Bác xả bồn cầu sau đó giúp hắn đến bồn rửa tay.
Trước đây Tiêu Chiến chăm sóc bà ngoại ốm đau, bất kể việc gì anh làm đều rất tỉ mỉ và đúng mực. Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa tay Vương Nhất Bác , giúp hắn bôi nước rửa tay, cuối cùng rửa sạch bọt.
Nhìn thấy anh chăm sóc mình ghiêm túc như vậy, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy vết thương có vẻ rất đáng.
Rửa sạch tay, Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác bước ra ngoài. Vương Nhất Bác khoác tay lên vai anh, hai người gần nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thiêu đốt của nhau.
Tai của Tiêu Chiến rất nhạy cảm, hơi thở của Vương Nhất Bác vừa đi vừa thở vào tai anh, khiến tai cậu lấm tấm đỏ, trên lưng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Tiêu Chiến ra ngoài, anh hỏi bác sĩ Vương Nhất Bác thích hợp ăn cái gì, bác sĩ nói phổi của cậu ấy bị thương, tốt nhất là cậu ấy có thể uống một chút canh bổ phổi, giảm ho. Thức ăn trong nhà ăn bệnh viện tương đối đơn giản, anh muốn mua gì cũng không được. Cuối cùng, vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, đi một vòng các hàng ăn quanh bệnh viện và chạy một km mới mua được một tô cháo tuyết lê.
Đỡ Vương Nhất Bác trở lại giường bệnh, anh lấy đồ ăn trong túi ra, chủ yếu là thức ăn nhẹ, dễ tiêu, bác sĩ nói tình hình hiện tại của Vương Nhất Bác không nên ăn quá nhiều.
Mở hộp đựng cháo ra, mùi hương tươi mát của canh tuyết lê bay ra ngay lập tức.
Vương Nhất Bác gắp một thìa bỏ vào miệng, mềm ngon, vừa làm trung hòa vị đắng trong miệng. "Ngon lắm, anh cũng uống một ngụm đi." Vương Nhất Bác đút cho anh một thìa.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác cùng hắn nhìn nhau một cái, sau đó cầm lại cái thìa, "Chỉ cần em uống là được."
Vương Nhất Bác cánh tay bị thương, ăn cũng không tiện, thấy hắn khó cử động, Tiêu Chiến nói: "Hay là anh đút cho em?"
Không ngờ anh sẽ nói lời này, Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, trước khi cong môi cười một tiếng: "Anh làm sao đột nhiên trở nên ân cần như vậy?"
Tiêu Chiến chỉ hờ hững nói: "Em đã cứu mạng anh, anh nên chăm sóc người."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Nếu em không cứu anh, anh còn không tới gặp em sao?"
Tiêu Chiến không lên tiếng, anh im lặng một lúc, cầm lấy thìa canh trong tay Vương Nhất Bác, bưng cháo trên bàn lên, thật sự định đút cho hắn.
Cánh tay Vương Nhất Bác bị thương rất nặng, hắn chỉ giả vờ ăn bình thường, thấy Tiêu Chiến muốn đút cho hắn ăn, hắn không từ chối, nuốt hết thức ăn anh đút cho.
Tiêu Chiến đối xử với nhân viên hoặc nhận lời phỏng vấn, anh luôn hòa nhã và lịch sự, ít khi mất bình tĩnh, luôn là người rất hòa đồng.
Nhưng chỉ khi đối với Vương Nhất Bác thì không thể cho hắn một chút mặt mũi nào, tuy rằng thái độ của anh không có gì ghê tởm nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Vì vậy, khi Tiêu Chiến đối xử với hắn dịu dàng ân cần, hắn có chút khó chịu, thậm chí cảm thấy rất không chân thật.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi, thấy Tiêu Chiến đang thu dọn đồ đạc: "Tối nay anh có ở lại đây không?
Đã chín giờ tối, Tiêu Chiến thực ra muốn đợi hắn nghỉ ngơi rồi mới về phòng ngủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý mong đợi của Vương Nhất Bác , anh khẽ nhúc nhích đáp: "Được, không cần lo lắng, anh chăm sóc em. "
Tiêu Chiến trở về phòng sau khi thu dọn bữa ăn, điện thoại di động của anh đổ chuông, đó là tin nhắn WeChat từ Chu Ninh.
Sau khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị thương, Hạ Hàn nói đạo diễn Trần đã đi cùng anh đến bệnh viện, nhưng sau đó đã quay trở lại đoàn phim trước thời hạn vì phải giải quyết nhiều việc khác.
Chu Ninh nói đạo diễn Trần và một số diễn viên chính của đoàn phim sẽ đến thăm họ, còn nói tin tức về vụ tai nạn đã được chặn, anh không phải lo lắng.
Tiêu Chiến trả lời [được].
Một lúc sau, Chu Ninh lại gửi một tin nhắn:
[Cậu ấy có lẽ thực sự tuyệt vọng khi cứu anh. Em chưa bao giờ thấy ai chạy nhanh như vậy.]
Thấy Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vương Nhất Bác hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Chiến nhận được điện thoại di động: "Không có gì, là Chu Ninh gửi tin nhắn nói mai sẽ đến thăm chúng ta."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Nữ diễn viên xinh đẹp kia, có phải là mẫu người anh thích không?"
Tiêu Chiến vốn là đang cầm cốc lấy nước nóng, nghe Vương Nhất Bác nói như vậy bước chân dừng lại, chỉ mấy giây sau liền quay đầu lại nói: "Không phải, cô ấy không phải mẫu người của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro