Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28.

Trên đường đến Vương gia, trên xe, Tiêu Chiến ngồi thật cẩn thận, sợ bộ đồ chuẩn bị kỹ càng của mình sẽ bị nhăn. Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười mà ấn nhẹ thắt lưng của anh, "Thắt lưng không đau sao?"

Tối hôm qua bị Vương Nhất Bác đè mấy tiếng, làm sao có thể không đau ... Tuy rằng hiện tại đã khá hơn một chút, nhưng một khi Vương Nhất Bác chạm vào thân thể anh, những ký ức điên cuồng đêm qua không thể không tràn vào trong tâm trí anh. .

"... Đừng đụng vào anh, quần áo của anh nhăn nhúm mất." Anh đỏ mặt liếc tài xế trước mặt.

"Đừng căng thẳng ." Vương Nhất Bác mỉm cười và siết chặt lòng bàn tay "Chỉ là một buổi gặp mặt bình thường của gia đình. Anh cũng đã gặp mà."

Tiêu Chiến thở dài, lần trước có thể giống sao, "Bộ quần áo này của anh có được hay không?" Anh lo lắng hỏi.

"Nhìn cũng được, hôm qua không phải em đã nói sao, xem ra chân của anh rất dài, cũng rất hợp với màu da của anh."

Hôm qua Tiêu Chiến đề nghị ra ngoài mua quần áo, nhưng Vương Nhất Bác gọi điện thoại, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã có người gửi tới biệt thự hơn chục bộ vest theo yêu cầu.

Vương Nhất Bác cầm quần áo vào phòng ngủ, kêu Tiêu Chiến thay từng cái một trước mặt cậu. Ngay cả lớp lót của quần áo cũng rất vừa vặn, điều đó cũng có nghĩa là mỗi lần Tiêu Chiến thay quần áo đều phải cởi ra trước mặt Vương Nhất Bác .

Sau khi thay ba bốn bộ, nhìn ánh mắt sâu hơn của Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy như thể mình đã rơi vào một cái bẫy nào đó.

Quả nhiên, sau khi Tiêu Chiến mặc hết quần áo, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ ưng ý, Tiêu Chiến cởi bộ đồ đó ra, anh lập tức trở thành tiểu bạch thỏ bị Vương Nhất Bác kéo vào phòng tắm ăn sạch.

Xe chạy vào biệt thự của Vương gia, dừng ở bãi đậu xe ngoài trời. Trước khi xuống xe, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, mở cửa bước xuống xe. Khi lại đến ngôi nhà cổ kính này, anh không khỏi nhớ lại cảnh mình và Vương Nhất Bác đoàn tụ, Vương Nhất Bác cầm ô đi dưới cây keo, chậm rãi đi về phía anh, cho anh nhìn thoáng qua vạn năm cũng không thể quên

"Lần trước anh tới ... em cũng đặc biệt chọn quần áo?" Tiêu Chiến nghĩ một hồi hỏi hắn.

Vương Nhất Bác nhướng mày, "Làm sao anh biết?"

"Bộ đó rất đẹp, không phải kiểu thường ngày của em, anh nghĩ em ăn mặc đặc biệt."

Vương Nhất Bác cười thu vai anh: "Anh thật thông minh. Nếu anh thích, về sau em sẽ thường xuyên mặc cho anh xem."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trước khi đến cửa đại sảnh đã thấy Vương Hân đang háo hức chờ đợi. Khi nhìn rõ người đi bên cạnh Vương Nhất Bác là ai, Vương Hân đột nhiên mở to mắt sững người tại chỗ.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi tới chỗ cô, nhướng mày nói: "Làm sao vậy, em bị sét đánh?"

Vương Hân nhìn bàn tay đang nắm tay của họ biểu cảm phức tạp, chậm rãi nói: "Thà bị sét đánh ..." Cô nhìn Tiêu Chiến với biểu hiện do dự.

Tiêu Chiến không có bao nhiêu áp lực trước mặt cô, "Nói thẳng."

Vương Hân thở dài và than vãn: "Thầy Tiêu của em ... làm thế quái nào mà anh lại bị anh trai em lừa ..."

Trước khi gặp cha và dì của Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến nội tâm không rõ ngọn nguồn. Vương Nhất Bác không giống như anh, anh chỉ có một mình, anh không cần sự chấp thuận của bất cứ ai cho dù anh đang yêu hay kết hôn.

Tuy nhiên, dù bầu không khí xã hội ngày nay cởi mở nhưng việc đồng giới vẫn sẽ phải chịu áp lực và kỳ thị, dù Vương Nhất Bác có thông báo trước với gia đình, anh vẫn lo rằng gia đình sẽ khó chấp nhận. .

Nhưng điều mà anh không ngờ là khi nhìn thấy đối tượng yêu đương của Vương Nhất Bác , hai vị trưởng lão nhà họ Vương đều thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm không những không có chút ngượng ngùng mà còn trông rất hài lòng.

Trên bàn ăn, Vương Thịnh Ngư nhìn Tiêu Chiến nói một cách nghiêm túc: "Tiêu Chiến, thành thật mà nói, khi Nhất Bác nói với ta rằng người nó thích là một đàn ông, ta thực sự không thể chấp nhận được ... Nhưng vì nó thích điều đó, ta cũng không thể làm gì được. Ta cũng không can thiệp thêm nữa. Điều ta lo lắng lúc đầu là nó làm trong ngành giải trí, hầu hết những người xung quanh đều đang âm mưu chống lại nó. Ta sợ rằng nó sẽ giao sai một tấm chân tình, cuối cùng chính nó lại là người bị tổn thương."

Ông vừa nói chuyện vừa cười, vẻ mặt giãn ra: "Nhưng khi nhìn thấy người nó thích là cháu, ta hoàn toàn yên tâm. Ta đã ở trong vòng này nhiều năm như vậy, ngay cả tin đồn không tốt về cháu ta cũng chưa từng nghe qua. Nhưng ta chưa bao giờ nghe một đạo diễn hay diễn viên phàn nàn về cháu. Cháu là một diễn viên rất giỏi và một người có tính cách rất tốt mới có thể làm được điều này. "

Ông thở dài, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, "Mẹ của Nhất Bác đã không còn ở đó khi nó còn nhỏ, ta rất bận rộn với công việc. Từ khi ta cho nó đi du học, ta ít khi hỏi về điều đó. Bề ngoài không nói ra, trong thâm tâm ta biết ta không phải là một người cha đủ tư cách, ta biết thằng bé rất độc lập và có năng lực, nhưng ta vẫn mong ai đó có thể đối xử chân thành với nó, yêu thương nó, giúp nó trưởng thành . Bù đắp tình yêu mà nó thiếu "

"Vậy A Chiến, sau này đánh cược vào cháu rồi."

Từ lâu, Vương Thịnh Ngư và Vương Nhất Bác vẫn giống như cha con bình thường, dù mối quan hệ tốt đẹp nhưng họ hiếm khi gặp nhau. Suy cho cùng, giữa cha và con trai ít khi thổ lộ tình cảm. Nhưng bây giờ khi nghe thấy lời nói của cha mình, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy đáy mắt có chút ươn ướt, hắn chưa từng biết cha mình lại có những suy nghĩ này, hắn luôn cho rằng cha không yêu mình nhiều như vậy.

Tiêu Chiến nhận thấy tâm trạng thất thường của hắn, liền nhẹ nhàng nắm tay hắn ở dưới gầm bàn, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái như an ủi, trước khi ngẩng đầu lên nói với Vương Thịnh Ngư: "Bác đừng lo lắng, Nhất Bác là người cháu yêu nhất. Bác không nói, cháu cũng sẽ cho em ấy tất cả tình yêu. "

Giọng điệu của anh không khiêm tốn cũng không hống hách, lại vô cùng chân thành và điềm tĩnh.

Sau bữa tối ở Vương gia, Tiêu Chiến cùng mọi người lần lượt nói lời từ biệt, đến lúc này, chuyến đi gặp cha mẹ được mong đợi từ lâu của anh cuối cùng cũng kết thúc một cách yên bình.

Bất quá , trước khi họ rời đi, Vương Hân đã đưa ra ý kiến của mình, yêu cầu một thẻ đen khác đối với Vương Nhất Bác với danh nghĩa "bị thương về thể chất và tinh thần." Lý do khiến cô bị tổn thương là do anh trai cô luôn lợi dụng cô để theo đuổi thầy Tiêu, nhưng thực chất lại đối xử với cô m như một công cụ!

Ngồi trong xe về biệt thự Lăng Thuỷ , Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy khói bụi đã lắng xuống. Những khung cảnh của quá khứ hiện lên với anh, cảnh cha mẹ anh rời đi khi anh còn nhỏ, sự hồi hộp của buổi thử giọng đầu tiên khi anh thử vai, chiếc cúp đầu tiên anh nhận được trên sân khấu khi trở nên nổi tiếng, cuối cùng anh nhìn thấy khi bà qua đời...... Thế gian muộn phiền, dĩ vãng tan thành mây khói, trong cuộc đời này, con người ta phải trải qua những thăng trầm lớn nhỏ, cũng như chia tay là điều không thể chống lại được.

Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ một mình trải qua cuộc đời cô độc, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp được người mình yêu.

Đối với anh, đây là may mắn, cũng là sự cứu rỗi. Anh biết rõ, và có lẽ với Vương Nhất Bác cũng vậy . Bởi vì đến cuối cùng, họ chính là cùng một loại người, họ có cùng một nỗi ám ảnh, cố gắng tìm kiếm một sự ấm áp chân thành và vĩnh cửu trong thế giới bình thường hờ hững này.

Nhìn bóng dáng trầm tư của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trong lòng cảm động, hắn không khỏi lấy điện thoại di động ra, bấm một cái, âm thanh máy ảnh đã lưu lại khoảnh khắc này.

"Sao đột nhiên em lại chụp ảnh anh vậy?" Tiêu Chiến có chút bối rối khi định thần lại.

"Những điều đẹp đẽ nên ghi lại." Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng đẹp đẽ ôn hòa cười nhẹ. "Sau này khi anh ra ngoài quay phim, em thường có thể lấy ra xem khi không có anh bên cạnh. "

Nghe hắn nói, lòng Tiêu Chiến nóng lên, không khỏi cảm thấy lúc này thật ngọt ngào và hạnh phúc.

*

Một tháng sau, quá trình quay phim "Darkwalker" kết thúc, sau nửa năm chuẩn bị, đã chính thức được khởi chiếu trên một nền tảng điện ảnh và truyền hình. Là một bộ phim truyền hình nổi tiếng trên nền tảng S+, đã thu hút sự chú ý của công chúng ngay khi vừa ra mắt, khi cốt truyện bước vào một loạt cao trào, lượng thảo luận của nhân vật chính Tiêu Chiến trên mạng cũng tăng cao, được rất nhiều người quan tâm nhất.

Cuối năm, với tư cách là tác giả chính của loạt phim ăn khách hàng năm của nền tảng, Tiêu Chiến đã được đề cử cho "Nam diễn viên truyền hình của năm" và sẽ xuất hiện rực rỡ tại lễ trao giải.

Đêm trao giải, Tiêu Chiến đang chuẩn bị trang điểm, làm tóc trong phòng chờ, chợt nghe thấy hai tiếng "cốc", cửa bị gõ vang, trợ lý ra mở cửa mới biết người đó đích thực là Vương Nhất Bác .

Tiêu Chiến nhìn thấy bóng dáng của mình trong gương, không khỏi sửng sốt, "Ngày hôm qua không phải vừa mới tới Thượng Hải sao? Hôm nay sao lại trở về?"

Vương Nhất Bác tươi cười bước tới, kéo ghế ngồi ở bên cạnh, "Em đã thay đổi luật tạo áp lực với đối tác ký hợp đồng trong vòng hai ngày."

Tiêu Chiến nhướng mày, "Vậy bọn họ gặp phải bên A như em thì thật khổ."

Vương Nhất Bác mỉm cười, không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi sang một bên nhìn anh trang điểm.

Tiêu Chiến sinh ra đã có ngoại hình ưa nhìn, nhưng bây giờ chỉ trang điểm nhẹ nhàng, các đường nét trên khuôn mặt của anh giống như tranh vẽ bằng mực, có nét cổ điển và trong trẻo quyến rũ. Nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh, Vương Nhất Bác không khỏi ngẩn ngơ, thậm chí không biết chuyên gia trang điểm và trợ lý đã rời đi lúc nào.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến quay mặt lại nhìn hắn, hắn mới chợt tỉnh táo lại, "Anh tới hiện trường à?" Anh hỏi.

"Chờ một chút nữa, còn có mười phút nữa mới bắt đầu." Tiêu Chiến đáp.

Thấy trong phòng chờ không còn ai, Vương Nhất Bác duỗi tay ra, ngay trong giây tiếp theo liền ôm Tiêu Chiến vào lòng. Tiêu Chiến tô một lớp son nhẹ lên môi, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ hồng hào cuốn hút, Vương Nhất Bác ghé sát vào môi, như ngửi được mùi dâu tây mỏng manh.

"Son có hương dâu phải không?"

"Ừ." Khuôn mặt của Tiêu Chiến đỏ lên, "Tiểu Manh mang nó đến đây. Em ấy nói cái này có mùi thơm."

Sau khi Hạ Hàn được thăng chức phó chủ tịch bộ phận môi giới của công ty, Tiểu Manh, một trợ lý cũ của Tiêu Chiến, trở thành người đại diện của anh, bây giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, xử lý công việc cũng thành thạo hơn.

Vương Nhất Bác không nhịn được hôn anh, thì thào nói: "Không chỉ có mùi thơm, mà còn rất ngon."

Bởi vì thỏi son có mùi dâu tây này mà khi Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng chờ ngồi vào bàn khách, đôi môi của anh đã đỏ ửng và thậm chí còn hơi sưng lên, chuyên viên trang điểm lặng lẽ thở dài, bất đắc dĩ sửa lại lớp trang điểm cho anh.

Lễ trao giải kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, giải thưởng bom tấn thường niên, bắt mắt nhất chắc chắn là giải "Nam diễn viên truyền hình của năm" trong đêm chung kết. Vào khoảnh khắc các khách mời trao giải đọc tên Tiêu Chiến, khán giả bỗng sôi sục, hò reo và hò hét gần như làm đảo lộn toàn bộ lễ trao giải.

Trong ánh mắt của mọi người, Tiêu Chiến bình tĩnh bước lên bục ngôi sao. So với lần nhận giải cách đây 4 năm, anh có vẻ chững chạc hơn rất nhiều, vẫn phong độ ngời ngời.

Anh nhận lấy chiếc cúp pha lê tỏa sáng và bình thản nói: "Rất cảm ơn ban tổ chức đã trao cho tôi giải thưởng này, cũng cảm ơn những người hâm mộ và bạn bè đã ủng hộ tôi trong suốt chặng đường làm diễn viên này, tôi đã đạt được một rất nhiều và đánh mất một số thứ. Nhưng may mắn thay, tôi vẫn luôn giữ được sự kiên định ban đầu là trở thành một diễn viên. Khi tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục sự nghiệp này, tôi đã chọn tạm thời rời đi. Và bây giờ tôi cảm thấy rằng tôi đã sẵn sàng. "

Sau khi Tiêu Chiến phát biểu nhận giải, anh cúi đầu thật lâu trước khán giả, anh đứng thẳng dậy, ánh mắt của anh dường như dừng lại ở đâu đó trên ghế khách mời, và ánh mắt anh bỗng chốc trở nên dịu dàng.

Anh từng nghĩ rằng bên dưới đỉnh mây là vực thẳm. Tuy nhiên, đến bây giờ anh mới hiểu rằng dưới mây là ánh sáng mặt trời, lấy tay đẩy sương mù về phía sau là có thể với được hào quang đó, và vĩnh viễn ở phía sau anh luôn có người sẵn sàng bảo vệ, sẵn sàng yêu anh.

Vì có em, anh sẽ không bao giờ sợ rơi từ trên đỉnh mây xuống, bởi vì có em, phần đời còn lại của anh sẽ là cảnh đẹp nhất.

——Hoàn chính văn——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro