27.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy vai, hai người lặng lẽ nhìn nhau trong ánh chiều tà. Nhìn người trước mặt, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy những điều trước đây không còn quan trọng nữa, nếu bọn họ yêu nhau, quan trọng nhất vẫn là trân trọng từng phút từng giây.
Anh vươn tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, hai cánh môi dần dần áp lên môi Vương Nhất Bác. Anh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, có vẻ hơi ngại ngùng nhưng cũng không kìm được nữa.
Không ngờ Tiêu Chiến lại chủ động hôn mình, Vương Nhất Bác không khỏi trợn to hai mắt. Hắn sững sờ một lúc, nhưng hành động của hắn còn nhanh hơn ý thức, còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã ôm chặt lấy cổ Tiêu Chiến, một nụ hôn sâu đến bất ngờ. Nụ hôn đầu tiên sau một thời gian dài vắng bóng kể từ khi gặp lại, một khi đã bắt đầu thì đã mất kiểm soát. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đẩy ngã xuống sô pha, cái cổ trắng nõn hiện lên đầy vết đỏ, Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu lên, để cho hắn để lại dấu vết thân mật trên người, vẻ mặt không biết là hạnh phúc hay ngượng ngùng.
Vương Nhất Bác cởi cúc áo sơ mi của anh, toàn thân nóng bỏng. Lúc Vương Nhất Bác hôn xuống, Tiêu Chiến đột nhiên như bị điện giật, nhanh chóng run rẩy nói: "Không, không, không", giọng nói khàn khàn như đang khóc, nhưng Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy anh nói, cơ thể hoàn mỹ của anh làm hắn say mê không lối thoát.
Vào lúc Vương Nhất Bác định cởi quần của Tiêu Chiến, hai người hết sức căng thẳng, đột nhiên một thứ mềm mềm nhiều lông bay lên, nhảy vào giữa hai người, nhe răng ra cào Vương Nhất Bác, kêu một tiếng meo meo dữ dội.
"Kiên Quả?" Vương Nhất Bác tên đã lên dây, không bắn không được, không ngờ lại bị gián đoạn bởi con vật nuôi của Tiêu Chiến, chú con mèo con tròn trịa và đáng yêu.
Tiêu Chiến ho hai lần vì xấu hổ, sau đó, anh nhanh chóng đóng áo sơ mi, đứng dậy ôm Kiên Quả, "Nó có thể nghĩ rằng em đang bắt nạt anh."
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Em không phải đang bắt nạt anh sao?"
Tiêu Chiến đỏ mặt đứng dậy khỏi ghế sô pha. "Kiên Quả có thể đói. Anh đặt nó trên ban công, lấy cho nó một ít thức ăn cho mèo."
Nhìn bóng lưng đang chạy trốn của anh, Vương Nhất Bác không khỏi nhếch lên một nụ cười bất lực và hư hỏng. Mười phút sau, Tiêu Chiến từ ban công chậm rãi đi tới, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha đợi anh và ảo tưởng anh sẽ tự mình chui vào bẫy của hắn.
"Ăn cơm chưa, nếu không chúng ta ăn trước?" Anh cố gắng chuyển trọng tâm, nhưng khi Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt anh, tự nhiên quấn lấy eo anh, "Giờ cơm chưa tới, anh đã đói bụng ư?"
"Có điều, vừa rồi anh thấy Kiên Quả ăn rất ngon, hình như anh cũng đang đói." Tiêu Chiến tự chọn một lý do anh cho là hợp lý.
Vương Nhất Bác đã nhìn thấu tâm tư của anh, hơi cúi đầu, ôm Tiêu Chiến vào lòng. Hắn cười khẽ, vểnh tai đang đỏ bừng của Tiêu Chiến nói: "Tập thể dục trước đi, tập thể dục xong cũng chưa muộn, ăn cơm sau nhé!"
.
.
Một vài tiếng sau, Tiêu Chiến còn đang ngủ say, lại nghe thấy tiếng chuông cửa, đôi mắt mệt mỏi từ từ mở ra, muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người như vừa chạy marathon mấy chục km, ở nơi khó nói kia còn có cảm giác đau rát.
"Anh cứ nằm đó, để em mở cửa cho." Trong phòng thiếu ánh sáng, anh cảm giác được có bờ môi ấm ấm trên trán mình, sau đó liền nghe thấy có tiếng người đứng dậy. Nhớ lại cái đó đó, mặt anh không khỏi hồng lên một mảng. Anh không còn nhớ vừa rồi mình bị Vương Nhất Bác làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ cuối cùng anh mệt đến mức không mở mắt ra được, chỉ có thể nằm yên nuốt nước bọt rên rỉ dưới thân Vương Nhất Bác.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Anh bắt đầu lên tiếng mới nhận ra giọng nói của mình thật khàn khàn.
"Buổi tối chín giờ." Vương Nhất Bác hôn môi anh và đáp. Đã 6 giờ trôi qua kể từ khi anh về đến phòng lúc 3 giờ chiều. Anh nhớ mình chỉ mới ngủ một giấc ngắn.
"Ngoan, đợi ở đây." Vương Nhất Bác hôn lên trán anh một lần nữa trước khi mở cửa bước ra ngoài.Vương Nhất Bác đi ra ngoài, Tiêu Chiến đang nằm trên giường với vẻ mặt thất thần. Rèm cửa nặng nề chắn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ, tựa như vẫn còn chút hơi thở yếu ớt sau sự gần gũi của hai người.
Vào một đêm bình thường này, cuối cùng anh đã ở bên Vương Nhất Bác một lần nữa. Trong mối quan hệ được nối lại này, không có hận thù, không có ép buộc, không có người thứ ba không thể nhắc tới như một mũi kim đâm. Bây giờ cuối cùng họ cũng có thể yêu nhau một cách thẳng thắn, chân thành.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cảm thấy một luồng điện ấm áp không thể giải thích được từ sâu trong lòng truyền ra, khiến trái tim anh lập tức mềm nhũn. Anh còn đang mê man, chỉ nghe thấy tiếng cửa khẽ vang lên, là Vương Nhất Bác tiến vào mang theo bữa tối.
"Anh có muốn dậy ăn cơm không?"
Tiêu Chiến vừa cố ngồi dậy vừa nói. "Không."
Vương Nhất Bác đặt túi đồ ăn lên bàn cạnh giường, mở một hộp cơm ra, lên giường ôm Tiêu Chiến vào lòng, "Anh một chút uống canh cá. Vừa rồi anh chắc kiệt sức rồi. Em đút cho anh." Vừa nói, hắn vừa lấy món súp cá màu trắng sữa đưa cho Tiêu Chiến.
Món súp đậu phụ cá diếc màu trắng sữa tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Tiêu Chiến bị mắc kẹt trong vòng tay hắn cảm thấy như mình như một đứa trẻ ba tuổi không thể tự chăm sóc bản thân, biết rằng không nên như vậy, nhưng không thể nào giải thích được, anh khao khát sự ấm áp được yêu thương. Sau khi uống canh, Vương Nhất Bác cho anh ăn một ít bánh dẻo và bánh ngọt, anh cũng ăn từng miếng một.
"Thế nào? Ngon không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Anh gật đầu, đôi mắt khẽ cong. Nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp ngoan ngoãn của anh, Vương Nhất Bác không nhịn được cúi đầu hôn anh. Sự ngọt ngào lưu chuyển giữa hai người, dường như truyền vào toàn bộ căn phòng một luồng không khí ngọt ngào.
"Anh thật ngọt ngào." Một lúc sau, Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu, trầm giọng nói.
"Là bánh ngọt." Tiêu Chiến thì thầm.
Vương Nhất Bác cúi đầu xoa xoa chóp mũi, "Bánh ngọt, anh còn ngọt hơn!" Những lời yêu thương ngọt ngào chắc chắn là liều thuốc tốt nhất để hâm nóng tình cảm. Hai người thì thầm trong phòng, không khỏi cảm thấy thế giới dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ở thành phố B Vương Nhất Bác còn có việc nên không cùng anh trở về, mấy ngày sau Vương Nhất Bác đã xử lý xong, nóng lòng muốn đến thành phố Q tìm Tiêu Chiến, lúc này Vương Hân gọi điện thoại đến. "Ca à, em nghe nói anh đang yêu?" Giọng nói của cô lớn đến mức có thể nghe thấy ở cách xa mười mét.
Vương Nhất Bác di chuyển điện thoại ra xa hơn, nhưng không phủ nhận:" Chà, em nhận được thông tin nhanh đấy."
"Em với Kelly thân thiết như vậy, nên mọi thứ về anh, em đều biết." Kelly là thư ký của Vương Nhất Bác và là bạn thân nhất của Vương Hân. "Nghe Kelly nói, gần đây anh đã đặt mua hoa đến đoàn phim Darkwalker mỗi ngày. Anh có phải thích một tỷ tỷ xinh đẹp trong đoàn phim không?"
"Xem như vậy đi." Vương Nhất Bác mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Không phải em gái xinh đẹp, mà là một anh trai xinh đẹp.
"Ehou!" Vương Hân thì thầm ở đầu bên kia điện thoại, "Anh trai 30 tuổi của tôi cuối cùng cũng đã cho người nhà nở mày nở mặt rồi!" Hắn vừa nghe Vương Hân lại nói: "Ba mẹ muốn gặp nàng, anh hỏi chị dâu khi nào rảnh, đến nhà chúng ta, bằng không cuối tháng em đến thăm ban."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút. Bây giờ hắn đã xác định là Tiêu Chiến, sớm muộn gì người nhà cũng có thể gặp anh ấy. Họ đã đề cập đến chuyện này, vậy thì vấn đề này nên được thực hiện càng sớm càng tốt.
Hắn dừng lại một chút và nói, "Được rồi, để anh hỏi anh ấy, nếu anh ấy có thời gian, sẽ nói cho em biết."
Vương Hân không giấu được sự tò mò thích thú: "Tốt! Vậy thì em đang chờ tin vui từ anh!"
Buổi tối, sau một cuộc ân ái mãnh liệt, Vương Nhất Bác đã bế Tiêu Chiến nằm nghỉ trên giường. Tiêu Chiến lướt điện thoại của mình để đọc bình luận trên Weibo. Khi anh trở lại, mong đợi của người hâm mộ đối với "Darkwalker "là điều không thể nói nên lời.
"Anh không biết nó sẽ ra mắt như thế nào, nhưng anh sợ nó sẽ làm thất vọng sự mong đợi của họ." Tiêu Chiến ngẩng mặt lên nói với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu hôn anh, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, kịch bản tốt, kỹ năng diễn xuất của anh ngày càng tốt hơn, kết quả sẽ rất tuyệt vời."
"Hi vọng như vậy!" Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, trầm ngâm nói: "Chỉ cần không làm fan thất vọng."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt má anh,"Nhất định là không."
Vương Nhất Bác đến thành phố Q. Đã mấy ngày rồi, mấy ngày nay dường như không có việc gì ngăn cản, mỗi ngày đều phải đè Tiêu Chiến đến muộn.
Tiêu Chiến biết ham muốn mà hắn đã tích lũy trong ba năm cần phải được giải tỏa, nhưng mỗi lần anh trang điểm, anh thấy thợ trang điểm cố ý giúp anh che dấu hickey, anh cảm thấy khuôn mặt của mình như bị bỏng.
Trong khi Tiêu Chiến đang suy nghĩ, nụ hôn của Vương Nhất Bác lại rơi xuống. Môi và lưỡi nóng bỏng của hắn đi vào sâu hết cỡ, lại sắp rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhanh chóng che cổ anh, có chút khó chịu: "Em đừng hôn ở đây, chuyên gia trang điểm không che được."
Vương Nhất Bác thấp giọng cười một tiếng, thành khẩn xin lỗi rồi hôn lên đôi môi hơi sưng của anh. Hai người dây dưa không bao lâu, trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác vuốt ve tấm lưng mịn màng của anh, đột nhiên nói: "Cuối tuần đoàn phim nghỉ, về nhà với em, được không?"
Tiêu Chiến nhìn có chút choáng váng, không nhịn được ngồi dậy khỏi giường. "Em có ý gì? Đến nhà em?"
"Ba và dì biết em đang yêu, muốn gặp anh."
Tiêu Chiến dừng lại vài giây," Họ có biết em đang yêu anh?''
"Không biết, vì vậy em muốn làm họ bất ngờ?"
"Không phải là anh sợ sao? Anh nghĩ cha em sẽ không vui nếu ông ấy biết người em thích là một người đàn ông." Tiêu Chiến nhìn hắn phức tạp.
Vương Nhất Bác dường như đã chuẩn bị đầy đủ, "Thực ra, em đã nói với ông ấy trước khi anh đến thành phố Q. Lúc đầu ông ấy thực sự không thể chấp nhận được, nhưng ông ấy đã ở trong vòng nhiều năm, đã trải qua hầu hết mọi thứ. Thực ra ông ấy luôn là người rất cởi mở, sau này ông ấy nói với em rằng ông ấy tôn trọng lựa chọn của em và ngỏ ý muốn gặp người em thích."
Vừa xác định mối quan hệ, anh đã liền gặp bố mẹ hắn, thực sự cảm thấy hơi nhanh, "Em có chắc họ sẽ thích anh không?"
"Đương nhiên, anh đẹp lại ưu tú như vậy. Lần trước cũng đã đến rồi không phải sao?"
"Nhưng lần này thì khác."
"Đừng lo lắng. Mọi thứ cứ để em." Vương Nhất Bác vừa nói vừa thu tay về, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh, dường như có thứ gì đó được đặt vào tay anh.
Anh mở lòng bàn tay ra và thấy đó là một mặt dây chuyền ngọc bích. "Đây là mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ em để lại cho anh. Lần trước anh không nhận. Bây giờ em muốn đưa lại cho anh. Mong anh có thể nhận nó." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh với vẻ chân thành tha thiết "Em yêu anh không cần biết là ba năm hay ba mươi năm, chỉ cần em còn sống trên thế giới này, em vĩnh viễn sẽ yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro