26.
Lúc Vương Nhất Bác nói ra những lời kia, Tiêu Chiến hơi giật mình, không biết nên tin hay nên chất vấn. Dù sao thì Vương Nhất Bác đã vì Hứa Cẩm mà làm bao nhiêu chuyện điên rồ, vậy mà bây giờ lại nói chỉ yêu mình anh, nghe căn bản là không hề có sức thuyết phục.
Bất quá, hắn đang lái xe, vì an toàn, Tiêu Chiến đã chọn cách im lặng.
Sau mười phút, xe dừng lại ở một cửa hàng thú cưng tên là "Sủng Nhạc". Tiêu Chiến đã không thực hiện lời hứa của mình với Kiên Quả đến xem nó mỗi tuần một lần, bởi vì sự sắp xếp của đoàn phim thực sự khiến anh không thể thoát ra được.
Thấy anh tới, nhân viên bán hàng vội vàng mang Kiên Quả đang ngủ gật đến.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Chiến, Kiên Quả lập tức bừng tỉnh, nó đột nhiên nhào vào trong vòng tay Tiêu Chiến, một cái đầu tròn nhỏ cọ vào người anh, như thể nó rất nhớ anh.
"Kiên Quả rất nghe lời, nhưng mấy ngày nay ăn ít đi một chút. Có lẽ là nhớ anh." Cô nhân viên cười nói.
"Cảm ơn, mọi người vất vả rồi. Quay xong phim xong tôi sẽ đón về hẳn. Hôm nay tôi đón về, ngày mai lại phải gửi lại."
"Ừm, được."
Tiêu Chiến trở lại xe ôm Kiên Quả, nhìn thấy một người lạ trên ghế lái, Kiên Quả không khỏi mở to mắt tò mò nhìn anh.
"Xin chào, đây là chú Vương." Tiêu Chiến lắc lắc đầu và bàn chân đầy lông của mình với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác luôn không có cảm tình với những con vật nhỏ, nhưng khi nhìn thấy con mèo do Tiêu Chiến nuôi, liền sinh hảo cảm. Con mèo con trông hơi giống Tiêu Chiến, với đôi mắt tròn và sáng, là một con mèo chân ngắn rất xinh đẹp.
"Xin chào." Vương Nhất Bác đưa tay ra bóp bóp đôi bàn chân non nớt của nó. Ai ngờ Kiên Quả sợ người lạ, rụt chân trở về, dụi đầu vào lòng Tiêu Chiến.
"Nhóc hơi nóng nảy chậm nhiệt, gặp nhiều sẽ khác." Tiêu Chiến giải thích.
"Thật tốt, em cũng chậm nhiệt." Vương Nhất Bác mỉm cười.
Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, trái tim của anh bỗng nhiên không biết tại sao mềm đi một chút.
Đón Kiên Quả, họ lái xe đến nhà Tiêu Chiến. Đi ngang qua một siêu thị thú cưng trên đường, Vương Nhất Bác kêu Tiêu Chiến đợi trong xe tự mình vào siêu thị. Khi trở ra, hắn mang theo một túi lớn, bao gồm đồ chơi cho mèo, đồ ăn nhẹ và thậm chí là một số đồ ăn dinh dưỡng.
Tiêu Chiến không ngờ hắn lại mua nhiều thứ như vậy, vội vàng nói: "Đừng tiêu nhiều tiền như vậy, trong nhà đã có rất nhiều đồ chơi của nó rồi."
Vương Nhất Bác có lý lẽ của mình: "Lần đầu gặp mặt luôn phải mua quà, để sau này còn thích em."
Kiên Quả chơi đùa với Tiêu Chiến trong xe, về đến nhà, Tiêu Chiến thấy nhóc có chút mệt mỏi nên bỏ vào ổ mèo ngủ.
"Em muốn uống gì, trà hay cà phê?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác sau khi giải quyết xong Kiên Quả.
Vương Nhất Bác nói: "Nước là được."
Tiêu Chiến vào bếp mang theo hai cốc nước. Sau sự cố ngày hôm nay, anh hiển nhiên có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha trong phòng khách, uống hết ly nước này đến ly nước khác, ánh mắt có chút trũng sâu.
"Anh có mệt không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Anh hoàn hồn cười nhẹ, "Không sao, anh nghỉ ngơi một chút là được." Nghĩ xong liền hỏi Vương Nhất Bác : "Còn em, cứ vội vàng chạy qua như thế này, có ảnh hưởng đến công việc không?"
Vương Nhất Bác nói, "Không, đã được sắp xếp."
Tiêu Chiến kêu một tiếng "ừm", cả phòng im lặng một lúc. Kể từ khi Vương Nhất Bác rời đoàn phim lần trước, họ đã không gặp nhau nửa tháng, mặc dù họ trò chuyện trên WeChat hàng ngày, nhưng khi hai người thực sự ở cùng một phòng, không khí khác biệt đáng kể.
Không nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ hiện tại của họ đang ở trong tình trạng không thể phá vỡ, được ngăn cách bởi một lớp giấy dán cửa sổ, chính vì vậy mà họ sẽ rơi vào tình huống khó xử hết lần này đến lần khác.
Trải qua chuyện hôm nay, Tiêu Chiến đột nhiên có chút cáu kỉnh. Anh không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa, không cần biết họ có bắt đầu lại hay không, anh muốn mọi chuyện rõ ràng.
"Vừa rồi em nói trong xe... em chỉ thực sự yêu anh, vậy em giải thích với Hứa Cẩm như thế nào?" Tiêu Chiến sau một lúc im lặng hỏi.
Nhìn thấy cuối cùng anh cũng hỏi về vấn đề này, Vương Nhất Bác không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa hồ cũng trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Tiêu Chiến trả lời một cách nghiêm túc: "Em thừa nhận rằng em đã yêu Hứa Cẩm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em thích anh ấy, theo đuổi anh ấy và thậm chí coi anh ấy như vị cứu tinh của chính mình. Nhưng ... sự thật là thực sự em chưa bao giờ hòa hợp với anh ấy."
"Em luôn tưởng tượng anh ấy như một hình ảnh hoàn hảo trong sâu thẳm trái tim mình. Em cảm thấy trên đời này không có người nào tốt hơn. Vì vậy, sau khi anh ấy rời đi, em như phát điên muốn báo thù cho anh ấy, em cảm thấy như thể mình mất đi cả thế giới. Chỉ là mãi sau này em mới biết, hóa ra anh ấy không như em tưởng tượng, em còn lầm tưởng rằng anh ấy đã cứu mạng em lúc nhỏ. Khi anh đưa em chiếc đồng hồ đó một năm trước, em mới nhận ra anh là người đã cứu em."
Nghe thấy sự việc này, Tiêu Chiến mắt hơi mở to, tựa hồ không ngờ sự tình lại như vậy, nhưng cũng không có ngắt lời hắn.
Chỉ nghe Vương Nhất Bác nói tiếp: "Ba năm qua, em lúc nào cũng ân hận vì những tổn hại em đã gây ra cho anh. Em biết một khi đã gây ra tổn hại sẽ không thể cứu vãn, em không còn mặt mũi nào mà đi tìm anh nữa. Sau khi mình tách ra, em không kiềm chế được muốn được gặp anh, lúc đó, em còn đổi một chiếc ô tô biển số nước ngoài đậu trước cổng nhà anh. Em ngồi cả ngày trời chỉ để khi anh đi ra ngoài em có thể có cơ hội nhìn thấy anh."
Nghe những gì hắn nói, Tiêu Chiến không khỏi nhớ lại chiếc xe màu đen mà anh coi như một cẩu tử ba năm trước, lúc đó anh thậm chí còn muốn đi trốn. Không ngờ ... người trong xe hóa ra lại là Vương Nhất Bác.
"Em nghĩ có lẽ mình bị điên nên đã đề xuất với ba ra nước ngoài, ở lại Mỹ ba năm. Trong ba năm qua, mặc dù bộn bề công việc nhưng khi nghỉ ngơi, em luôn không thể kiềm chế được mà nghĩ đến anh, em biết mình hết thuốc chữa rồi nhưng em vẫn không dám quay lại Trung Quốc tìm anh, sau này việc kinh doanh trong nước phải cần em trở về Trung Quốc. Em không ngờ rằng vào ngày đầu tiên trở về Trung Quốc, em lại gặp được anh."
Vương Nhất Bác cười nói, vẻ mặt có chút thương cảm, lại vương vấn nỗi buồn, "Nhưng em không dám nữa, đến bây giờ vẫn không dám. Em không dám nói mấy câu đó, sợ anh sẽ từ chối và xa lánh em một lần nữa."
"Hôm nay, em thấy Thẩm Hoành Chí tỏ tình với anh rất dũng cảm. Thành thật mà nói, em rất khó chịu, nhưng nhiều hơn lại là ngưỡng mộ. Cậu ấy trẻ hơn cũng can đảm hơn. Ngay cả khi bị từ chối, cậu ấy có can đảm để bắt đầu lại, nhưng em lại không đủ can đảm để bắt đầu lại."
"Em có nhiều lo lắng, sợ hãi hơn cậu ấy ... Ở trước mặt anh, em đã trở thành một người mà em coi thường, một người rất hèn nhát."
Vương Nhất Bác nói xong bóp chặt chén nước, ngón tay có chút trắng bệch, nhưng sau đó chậm rãi buông ra, cười như không cười, "Như thế này, em khá là thất bại rồi đúng không?"
Tiêu Chiến yên lặng nghe những lời này từ đầu đến cuối, đã lâu không có nghe thấy một lời dài như vậy. Ba năm nay anh ở một mình, mối quan hệ với bạn bè đồng nghiệp cũng không sâu đậm lắm, lúc rảnh rỗi thì ở nhà xem phim hoặc ngồi quán sách cả ngày.
Dù cảm thấy mình không còn cô đơn nữa sau khi nuôi Kiên Quả, nhưng anh luôn cảm thấy có một khoảng trống lớn trong tim, dù có làm như thế nào cũng không thể lấp đầy.
Anh biết sống trên đời này luôn phải có sóng gió, cuộc sống quá yên bình cũng giống như vũng nước đọng, từ trong tâm ra sẽ không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái chút nào.
Những lời cuối cùng của bà anh để lại trước khi bà qua đời, ba năm sau, cuối cùng anh cũng không thực hiện được.
Cho đến ngày gặp lại Vương Nhất Bác ở Vương gia, anh biết rằng trái tim mình vẫn chưa chết, tim anh vẫn còn đập nhanh vì một ai đó, hóa ra vẫn có người có thể cho anh nhận ra tình yêu đó, tình yêu đến tột cùng chính là một loại tư vị phức tạp.
Tình yêu của anh dành cho Vương Nhất Bác bắt đầu từ khi nào, có lẽ chính anh cũng không thể biết được.
Đó là khoảnh khắc khi anh rơi xuống từ cáp treo Vương Nhất Bác muốn cứu anh bất kể sống chết, hay khi Vương Nhất Bác cẩn thận bế anh ấy lên giường mỗi khi anh ấy ngủ thiếp đi vì mệt vì quay phim, có lẽ là vậy một số chi tiết trong cuộc sống bỗng trở nên mơ hồ.
Dù chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh không thể dối lòng được nữa, có lẽ ba năm trước, hoặc lâu hơn nữa, anh đã yêu Vương Nhất Bác từ lúc nào không hay.
Chỉ khi có hắn bên cạnh, những nỗi cô đơn vô hình ấy mới tan biến, trong lòng anh mới có một cảm giác an toàn khó tả nhất định.
Có lẽ đây là định mệnh, cho dù anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn, hành hạ của Vương Nhất Bác, cuối cùng hắn vẫn là người duy nhất anh có thể ỷ lại.
Cho tới hôm nay, ngoài Vương Nhất Bác, không một ai có thể bước vào trái tim anh.
"Vậy bây giờ em muốn thế nào?" Sau khi Vương Nhất Bác nói những lời đó, Tiêu Chiến im lặng một lúc lâu mới hỏi.
"Anh có chắc là muốn nghe em nói?"
Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng và sâu thẳm của Vương Nhất Bác, không hiểu sao Tiêu Chiến lại chợt nao núng, trực giác anh cảm thấy rằng Vương Nhất Bác sắp nói điều gì đó quan trọng.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác đột nhiên đến gần anh, hơi nóng gần như phun lên mặt anh. Hắn nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Em muốn cùng anh nói chuyện yêu đương, muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn làm với anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ở nhà em vào ngày hôm đó, em đã chỉ nghĩ như thế."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Tiêu Chiến lập tức nóng bừng. Anh có chút bối rối, thân thể bất giác hơi ngả về phía sau, nhưng Vương Nhất Bác lại vươn bàn tay rộng ra, ôm lấy cổ anh, ngăn cản xu hướng ngả về phía sau, "Có thể không, Tiêu Chiến?" Hắn trầm giọng hỏi.
Tiêu Chiến mặt càng đỏ hơn, cả cổ cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác gần trong gang tấc, tim gần như muốn nhảy lên cổ họng. Anh nên trả lời như thế nào, anh hoàn toàn không trả lời được.
Thấy anh không trả lời, Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm vài giây, cuối cùng chậm rãi lùi lại. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn đứng thẳng người lên, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại đột nhiên lại gần mình, khi vươn cánh tay dài ra, thật sự bị hắn ôm vào lòng.
Tiêu Chiến trợn tròn mắt nhìn hắn, hai má gần như đỏ đến muốn chảy máu, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào.
Nhưng Vương Nhất Bác lại cong khóe miệng cười nhẹ, cúi đầu xoa chóp mũi của Tiêu Chiến, thì thào nói: "Anh không cần trả lời, em biết ý của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro