24.
Vương Nhất Bác đến, không ngờ mình sẽ được ôm một mỹ nhân say rượu khi vừa bước vào cửa.
"Tiêu Chiến, anh còn tỉnh không? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Vương Nhất Bác cố gắng đỡ anh dậy, nhưng anh đã say đến mức không thể đứng vững, nằm trên người hắn như một vũng nước.
"Không sao ..." Tiêu Chiến thì thào đáp lại.
Vương Nhất Bác thở dài, bế ngang người lên, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc giống như tỉnh mà lại không tỉnh.
"Rõ ràng tửu lượng không tốt, tại sao lại trốn trong phòng uống rượu một mình?"
Tiêu Chiến nhìn hắn hai má ửng hồng, "Anh có chút phiền muộn, nhưng không biết nói cho ai ... anh đành phải uống."
Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh, khi say rượu, Tiêu Chiến làn da trắng đỏ ánh nước, hai đôi môi hồng hào khẽ mở ra, như muốn dụ dỗ người khác nếm thử.
Vương Nhất Bác sửng sốt, trầm mặc một lát mới nói: "Vì sao lại phiền muộn? Buổi chiều không vui sao?"
"Anh không biết ..." Tiêu Chiến trầm ngâm thở dài, "Nhưng hiện tại có chút không vui."
Vương Nhất Bác bước đến giường, đặt anh xuống, đi lấy một ly nước ấm, ngồi sang một bên, hỏi anh: "Sao anh không vui?"
Tiêu Chiến cầm cốc nước uống một hớp không đáp lời.
Anh im lặng một lúc lâu mới đột nhiên hỏi: "Tại sao em lại về Trung Quốc?"
"..." Vương Nhất Bác dừng một chút, "Bên kia đã có người quản lý, cho nên em hiện tại sẽ không cần."
"Sau đó em sẽ quay lại chứ?"
"Anh có muốn em quay lại không?"
Có lẽ vì say rượu nên ánh mắt của Tiêu Chiến trông vô cùng bối rối, khuôn mặt đơn sơ vốn đã trẻ con, lại thêm dáng vẻ ngốc nghếch của anh càng giống một thiếu niên thiếu. Anh lắc đầu nói: "Anh không biết. Em có quay lại hay không cũng không phải chuyện anh có thể quyết định."
Theo động tác của Tiêu Chiến, tóc trên trán rũ xuống, chắn ngang tầm mắt, Vương Nhất Bác vươn tay giúp anh gẩy, lộ ra cái trán ưa nhìn.
Tiêu Chiến dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm mặt của hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đã ba năm trôi qua, anh còn hận em không?" Một lúc sau, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.
...... Anh vẫn hận cậu ấy ư?
Tiêu Chiến cũng tự hỏi bản thân, rốt cuộc Vương Nhất Bác đã đối xử với anh như vậy. Nếu nói anh không động lòng thì là nói dối. Bất quá, đôi lúc, cảm xúc của con người không rõ ràng, không chỉ đơn giản là một từ "yêu" hoặc "ghét" có thể được tóm tắt.
Anh phải thừa nhận rằng, đối với anh, Vương Nhất Bác luôn có một sức hút riêng khiến anh khó quên cũng không thể cưỡng lại được. Đã lâu như vậy, ngoại trừ Vương Nhất Bác, trái tim của anh chưa từng đập loạn nhịp với ai.
"Trước đây anh rất hận em, nhưng... bây giờ anh đã quên rất nhiều chuyện." Tiêu Chiến nói rồi cười với hắn, ánh mắt có chút bối rối và buồn bã, "Trí nhớ của anh có lẽ cũng không tốt."
Dạ dày trống không, Tiêu Chiến lại uống quá nhiều, trong bụng có cảm giác nóng ran. Vù anh say nên cảm thấy mọi thứ trước mắt bỗng nhiên xa gần, ngay cả bóng dáng Vương Nhất Bác cũng không có thật.
"Không thoải mái sao? Nằm xuống ngủ một lát đi." Vương Nhất Bác thấy anh khó chịu liền kê gối lên vai anh.
Tiêu Chiến nằm trên giường, thấy hắn dậy, tưởng hắn định đi, trong tiềm thức nắm chặt lấy tay hắn, "Em đi à?" Anh trầm giọng hỏi.
Vốn dĩ Vương Nhất Bác chỉ muốn giúp anh lấy thêm một cốc nước, nhưng vừa nhìn thấy, hắn lại phải ngồi xuống, giúp anh vén chăn bông, nhẹ giọng dỗ dành: "Không đi, anh cứ yên tâm ngủ đi."
Tiêu Chiến tỉnh lại đã là ba giờ sáng, cảm giác nóng ran trong bụng đã biến mất. Anh di chuyển ngón tay, cảm giác giữa các ngón tay rất ấm áp, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trên giường vừa ngủ vừa nắm tay anh.
Những việc tối qua ùa về tâm trí anh, anh không khỏi thở dài, đưa tay lên vỗ trán - anh thật sự đã say nên mới nắm tay Vương Nhất Bác không cho hắn rời đi ... Quả nhiên, thứ có cồn đều không tốt.
Anh nhấc chăn bông lên, nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm. Lúc quay lại, Vương Nhất Bác vẫn nằm ở bên giường ngủ ngon lành.
Tư thế ngủ này không chỉ dễ cảm lạnh mà còn dễ gây tê mỏi tay chân. Tiêu Chiến suy nghĩ vài giây, chọn bước tới đánh thức hắn.
"Anh tỉnh rồi?" Vương Nhất Bác vừa mở mắt đã thấy anh, câu đầu tiên chính là quan tâm anh: "Anh còn không thoải mái sao?
"Không, rượu đã sớm bay hết rồi."
"Tốt rồi, anh dạ dày không tốt, đừng uống nhiều như vậy."
"Ừm, anh biết."
Sáng sớm, khách sạn vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng xe chạy ngang qua đường. Hai người nhìn nhau từ một khoảng cách ngắn, bầu không khí không hiểu sao trở nên xấu hổ.
"Nếu không có chuyện gì, em về phòng trước." Trong chốc lát, Vương Nhất Bác lên tiếng trước.
Tiêu Chiến gật đầu, nhưng khi Vương Nhất Bác chuẩn bị bước tới cửa, anh đột nhiên hỏi: "Ngày mai ... em có việc gì không?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng xoay người, "Sao vậy?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, ánh mắt có chút chuyển động, "Trưa mai anh quay, nếu em không có chuyện gì quan trọng, chúng ta trước tiên có thể xem phim ở đây. Phòng được khách sạn bố trí có một màn hình lớn trong phòng. Hiệu ứng chiếu khá tốt, đương nhiên nếu em mệt thì có thể về phòng, dù sao bây giờ cũng đã rất muộn, anh chỉ là chợt nhớ ra, không có ý gì khác ... "
"Được mà." Vương Nhất Bác cười nhẹ ngắt lời Tiêu Chiến đang không biết giải thích sao cho liền mạch.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, vẻ mặt của Tiêu Chiến đơ ra một lúc, đứng hình vài giây, như thể nhận ra mình vừa nói gì.
"Anh muốn xem cái nào?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa đi tới.
Tiêu Chiến không nhìn vào mắt hắn, "Chọn đi, anh tạm thời không nhớ ra được."
Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng chọn trang của kênh phim. Vương Nhất Bác bấm điều khiển hỏi anh, "Anh muốn xem phim nước nào?"
Tiêu Chiến nói: "Cái nào cũng được."
Cuối cùng, họ đã chọn một bộ phim dành cho giới trẻ của Mỹ, "Popular".
Đoạn đầu phim có tiết tấu gấp gáp, nữ chính trẻ tuổi đang đuổi theo một chiếc ô tô, trên xe có chàng trai đi ngược chiều nhà cô đang lái rất bất chấp.
"Anh thực sự thích bộ phim này. Anh đã xem nó từ rất lâu rồi, vẫn luôn muốn xem lại." Trên ghế sô pha có rất nhiều chỗ trống. Tiêu Chiến đi chân trần, hai chân co lên, hai tay vong qua đầu gối trong vô thức. "Anh không biết em có thích hay không, đó là một câu chuyện tình yêu giữa những đứa trẻ. "
Vương Nhất Bác dựa vào ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía anh, tư thế vô cùng thoải mái, nói: "Phim anh thích nhất định không tệ."
"Cũng không nhất định." Tiêu Chiến cười cười, "Xem trước đi, nếu không thích thì đổi."
Bộ phim xoay quanh quá trình trưởng thành và biến đổi của hai nhân vật chính, lời kể hài hước và lãng mạn, kể cả nửa đêm khi mọi thứ đang say giấc nồng cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán chút nào.
Họ lặng lẽ thưởng thức tình tiết của bộ phim, vô tình tiến lại gần, Tiêu Chiến gần như dựa vào vai Vương Nhất Bác.
Thời lượng phim không dài nhưng có một đoạn gây ấn tượng với Vương Nhất Bác : có người thì mờ mịt và nông nổi, có người thì tài giỏi nhưng bại trận. Một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người đẹp như cầu vồng, khi gặp người này, bạn sẽ cảm thấy mọi người chỉ là một đám mây.
Khi nhìn thấy đoạn này, Vương Nhất Bác không khỏi liếc nhìn Tiêu Chiến. Trước khi gặp Tiêu Chiến, hắn nghĩ rằng hắn đã tìm được người mình yêu sâu sắc, nhưng sau một thời gian dài ở bên Tiêu Chiến, hắn nhận ra thứ mà một người đáng để người khác yêu nhất không phải là ngoại hình, mà là trái tim.
Đối với hắn, Tiêu Chiến là người đẹp như cầu vồng. Rõ ràng mấy năm sau vẫn còn yêu sâu đậm, nhưng hắn không bao giờ dám hành động hấp tấp nữa. Hắn sợ Tiêu Chiến sẽ nhớ lại những ký ức không thể chịu đựng được, lại càng sợ anh nói ra những lời dứt khoát kia, thậm chí sẽ không cho hắn cơ hội lại gần.
Hôm nay, hắn muốn kìm nén những cảm xúc sóng gió trong lòng, nhưng cũng muốn âm thầm ở bên cạnh anh, cho dù đó có phải là nhân danh tình yêu hay không.
"Tôi chúc phúc cho ngày tôi tìm thấy bạn. Tôi muốn ở lại khích lệ bạn ......" Khi âm nhạc tuyệt vời vang lên, bộ phim kết thúc. Phim này nhận được đánh giá năm sao.
Sau khi xem phim xong, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy anh đã ngủ quên từ lúc nào. Hắn nhìn thấy hàng mi dài rủ xuống, mái tóc mềm mại buông trên vai hắn, ngay cả khi anh ngủ say, trông anh cũng rất bình yên xinh đẹp.
Vương Nhất Bác tắt màn hình, nhẹ nhàng bế anh lên giường.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Chiến, hắn biết mình nên đi, nhưng không hiểu sao xung lực nguyên thủy đã bị đè nén bấy lâu nay đột nhiên ập vào trong hắn.
Hắn muốn ôm Tiêu Chiến, hôn anh, lại càng muốn đè anh xuống giường, xé quần áo của anh, hung hăng đâm vào anh.
Bất quá, với hắn mà nói, những điều này có thể chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng. Nếu muốn cùng Tiêu Chiến bắt đầu lại, mọi thứ chỉ có thể phát triển dần dần, nhất định không thể dùng sức mạnh và cưỡng bức để thỏa mãn dục vọng của mình như trước.
Nhìn người trước mặt mà hắn đã nghĩ đến suốt ba năm, trong lòng hắn đau khổ tột cùng - chỉ muốn hôn người đó một lần nữa, dù chỉ là một lần.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng cúi xuống, in lên trán Tiêu Chiến một nụ hôn.
Đưa tay lên vuốt ve đôi má trắng nõn và thanh tú của Tiêu Chiến, khẽ thở ra một hơi rồi xoay người rời đi.
Điều hắn không biết là ngay lúc hắn đóng cửa, người hắn hôn từ từ mở mắt trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro