22.
Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác sẽ làm gì đó, nhưng hắn lại chỉ cởi khoác áo của mình khoác cho anh.
"Nhiệt độ ở đây không cao, nếu bị cảm lạnh thì không tốt." Hắn thì thầm.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào hắn vài giây: "Muộn rồi, anh nên về thôi ." Anh nói, sau đó đứng dậy và trả lại áo khoác cho Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác không cố kỵ, "Được rồi, trên đường đi anh cẩn thận một chút."
Trên đường trở về, tim Tiêu Chiến vẫn đập yếu ớt, đã lâu không có cảm giác này, cả người như lơ lửng trên không trung không thể rơi xuống đất.
Ba năm sau, Vương Nhất Bác đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, như thể hắn có thể cầm lên được cũng buông xuống được, nhưng anh lại trở thành người bồi hồi động tâm.
Anh không thể nào quên được cảnh tượng vừa rồi, anh nửa ngủ nửa tỉnh, Vương Nhất Bác nhìn xuống đôi mắt anh, tựa hồ sâu tĩnh lặng, hắn giống như vầng trăng sáng ở giữa hồ, phản chiếu trong ánh mắt của anh.
Trở về nhà, Kiên Quả nằm ở cửa đợi anh, Tiêu Chiến bế nhóc lên, xoa xoa mớ lông mềm mại nói: "Nếu sau này ba đóng phim thì sao?"
Kiên Quả liếc nhìn anh, biểu hiện rất ngạc nhiên.
"Nếu ba quay phim trở lại, ba sẽ đưa con gửi ở Sủng Nhạc, được không, ba hứa, nhất định mỗi tuần ba sẽ đến một lần. Phim này quay không lâu, chắc hai ba tháng nữa sẽ kết thúc."
Sủng Nhạc là cửa hàng thú cưng nơi Tiêu Chiến mua Kiên Quả, anh thường gửi Kiên Quả ở đó để chải lông, mua đồ chơi cho thú cưng. Ngay cả nhân viên bán hàng cũng rất quen thuộc với Kiên Quả.
Nhưng vừa nghe nói Tiêu Chiến rời đi một thời gian, Kiên Quả giống như bị đả kích, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bực, cái đầu nhỏ cũng rũ xuống.
Tiêu Chiến xoa đầu nó, giọng dịu dàng nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, ba đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi. Lần này ... ba không muốn khiến bản thân phải hối hận, tha thứ cho ba, được không?"
Kiên Quả nhìn anh chằm chằm một lúc, cuối cùng cọ cọ vào ngực anh vài lần, xem ra hẳn là tha thứ.
Tiêu Chiến ôm nó trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh không biết mình làm vậy là đúng hay sai, sau ba năm im lặng cuối cùng anh cũng quay trở lại giới giải trí, mọi thứ dường như đang xảy ra theo vòng tuần hoàn.
Tuy nhiên, anh cũng rất rõ ràng, anh không còn như trước nữa, những đánh giá của người khác sẽ không trở thành tiêu chuẩn đánh giá bản thân của anh.
Nửa tháng sau, "The Dark walker" chính thức chuẩn bị bấm máy, hầu hết các địa điểm quay đều ở thành phố Q. Với tư cách là nhà sản xuất, Vương Nhất Bác phần lớn sẽ xuất hiện trong đoàn làm phim.
Lãnh đạo nhà trường khi biết Tiêu Chiến đóng phim mới, đã đặc biệt bố trí các giáo viên khác thay thế cho anh, đồng thời bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của anh.
Vài ngày trước khi khởi quay bộ phim mới, Tiêu Chiến nhập vai hơi chậm vì đã quá lâu không quay phim, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của đạo diễn, anh dần dần thể hiện được thực lực của mình.
Vương Nhất Bác đã không có mặt tại buổi khai máy, hắn cũng không xuất hiện trong đoàn phim trong mấy ngày tới, Mặc dù Tiêu Chiến không muốn gặp hắn nhiều, nhất là khi anh nhập vai rất khó. Nhưng đã lâu không gặp Vương Nhất Bác, trong lòng thực sự có chút mất mát thầm kín, dù sao thì anh cũng đóng phim này theo lời mời của Vương Nhất Bác.
"Tiêu lão sư, có người đang tìm anh." Một ngày nọ, khi anh kết thúc công việc chuẩn bị về khách sạn, nhân viên gọi anh lại chỉ vào một góc của phim trường.
Tiêu Chiến bước tới, dọc đường luôn có người tươi cười chào anh.
"Cảm ơn Tiêu lão sư vì đồ uống."
"Cảm ơn Tiêu lão sư vì bánh mì nhỏ!"
"Tiêu lão sư thật biết cách chọn, trà chiều rất ngon!"
Anh thấy hầu hết mọi nhân viên đều cầm một ly đồ uống cùng một túi bánh, vừa đi vài bước về phía trước thì anh nhìn thấy một chiếc đồ xe ăn có in hình chân dung của mình.
Anh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng người cao lớn tiến lại, một thiếu niên trẻ đẹp đi tới, chính là Thẩm Hoành Chí, sinh viên trường điện ảnh anh đã dạy.
"Hoành Chí, sao em lại ở đây?"
"Nghe nói thầy đang quay phim ở đây, em muốn đến gặp thầy, nhân tiện mua cho nhân viên chút gì đó." Cậu nói, vành tai đỏ bừng.
"Cảm ơn." Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy ấm áp, "Em không phải lên lớp sao? Thành phố B cách đây mấy giờ đi ô tô. Trở về cũng muộn rồi."
"Chiều nay không có lớp nên em tranh thủ qua đây." Vừa nói cậu vừa bước đến xe ăn, lấy hoa và một hộp bánh gói rất đẹp ra, mắt sáng ngời nói: " Thầy, chúc thầy khai máy suôn sẻ. Thu quay Trường Hồng thật tốt. "
Tiêu Chiến hào phóng nhận món quà trong tay, mỉm cười: "Cảm ơn em, năng lực chuyên môn của em cũng rất tốt, sau này nếu có vai diễn hay, thầy sẽ giới thiệu em với đạo diễn."
"Em không có ý gì khác. Em chỉ muốn đến gặp thầy." Thẩm Hoành Chí chân thành nhìn anh, tựa hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra lời, "Thầy, em sẽ đến gặp thầy lần nữa. Thầy nhớ chú ý an toàn. Chúng em đợi thầy quay lại trường. "
Thẩm Hoành Chí rời đi, Tiêu Chiến trở lại phòng khách cầm bó hoa và bánh ngọt, nữ trợ lý nhìn thấy bó hoa mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức, "Thật là một bông hoa lục bình màu trắng đẹp, Tiêu lão sư, người tặng nó?"
"Một sinh viên."
"Nữ sinh! Ngôn hoa của lục bình là yêu thầm, không dám bày ra, anh không biết sao?"
Vẻ mặt Tiêu Chiến Chiêu sửng sốt, nhìn đóa hoa yên tĩnh tao nhã trước mặt, sau đó nghĩ đến ánh mắt ngập ngừng của Thẩm Hoành Chí mỗi lần nhìn thấy anh, nhất thời dường như hiểu ra điều gì đó.
"Ding", điện thoại di động của anh ấy đổ chuông, anh ấy cầm lên thấy là WeChat do Thẩm Hoành Chí gửi.
[Thầy Tiêu, em không biết liệu thầy có đọc cuốn sách em đưa lần trước không. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận được tài nguyên nào từ thầy, mọi thứ đều xuất phát từ trái tim. Cũng giống như Strickland đã từ bỏ tất cả để theo đuổi giấc mơ hội họa, với em, thầy là vầng trăng trong trái tim em. 】
Cảnh đêm khuya khoắt, Tiêu Chiến bận rộn đến sáng sớm mới xong việc, vừa trở về phòng khách sạn tắm rửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh mặc áo choàng vào hỏi là ai, giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác vang lên ngoài cửa.
Anh vừa mở cửa ra đã thấy Vương Nhất Bác mặc một bộ vest thẳng tắp, giống như vừa mới họp xong, ngay cả tóc cũng được vuốt lên bằng gel, lộ ra vầng trán ưa nhìn.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến đoàn phim kể từ khi quay "The drankwakle", dù đã gặp nhau vài lần trước quay phim, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy đã lâu không gặp.
"Sao em đến đây muộn vậy?" Tiêu Chiến sửng sốt một lúc mới hỏi.
"Mấy ngày nay em đi nước ngoài giải quyết một số việc, em về thành phố B họp lần khác. Hiện tại mới có thời gian qua đây." Vương Nhất Bác nới lỏng cà vạt, vẻ mặt quả thực có chút mệt mỏi.
"Vậy em chắc rất mệt, hay là trở về phòng nghỉ ngơi trước." Tiêu Chiến hiểu được nói.
Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không sao, không mệt. Em vào phòng nói vài câu, có phiền không?"
Tiêu Chiến đương nhiên không có lý do gì để từ chối, Vương Nhất Bác bước vào, thoạt nhìn đã thấy bó lục bình trên bàn, "Khách sạn sắp xếp sao? Khá độc đáo." Hắn nói rồi ngồi xuống.
Tiêu Chiến cầm lấy một chén nước ấm đặt ở trước mặt hắn, "Không có, sinh viên đưa."
"Học trưởng tặng xe ăn cho anh?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu.
"Ừ." Tiêu Chiến mỉm cười ngồi vào bên cạnh, "Thông tin của em rất nhanh, đó chính là chàng trai đẹp trai mà lần trước em nhìn thấy, tên là Thẩm Hoành Chí."
"Là cậu ấy." Vương Nhất Bác uống một ngụm nước, dùng ngón tay xoa nhẹ vành cốc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Nhân tiện, em ở thành phố Q được vài ngày. Anh đã từng đi chơi thành phố này chưa?" Một lúc sau, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi anh.
Việc Tiêu Chiến trở lại đóng phim đã trở thành hot search trong ngày, thân phận hiện tại không thích hợp để xuất hiện trước công chúng, chưa kể lịch quay dày đặc, không có thời gian đi chơi.
"Không, anh luôn ở trong đoàn phim." Tiêu Chiến trả lời.
"Biển ở thành phố Q nổi tiếng cả nước, có muốn xem không?"
"Lúc này ư?" Anh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.
"Đúng vậy, hiện tại có ít người, đoán chừng sẽ không có người trên bãi biển."
Thời gian dài quay phim căng thẳng thực sự khiến Tiêu Chiến kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, thỉnh thoảng tìm một nơi để thư giãn cũng không sao, anh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Vương Nhất Bác trở về phòng, tắm rửa mười mấy phút, thay quần áo nhẹ rồi đưa Tiêu Chiến đi tắm biển.
Có lẽ là bởi vì quá khuya, trên đường ít xe cộ, Tiêu Chiến ngồi ở trong xe, mở cửa sổ, không khí trong lành ban đêm trên đường phố vắng vẻ, trong lòng không khỏi sảng khoái cả người.
"Gió về đêm khá lạnh, cẩn thận bị cảm." Vương Nhất Bác nhìn anh.
Thành phố Q là một thành phố ven biển, gió đêm mùa thu mang theo chút se lạnh, nhưng Tiêu Chiến cười nói: "Không lạnh, anh cảm thấy khá thoải mái."
Tiêu Chiến tóc xõa tung lên, khóe mắt và lông mày mang theo ý cười, Vương Nhất Bác thấy anh tâm tình tốt, khóe môi không khỏi cong lên, "anh hiện tại có vẻ vui vẻ hơn rồi." Hắn nói.
Tiêu Chiến nhăn lại mũi, vẻ mặt lộ ra vài phần nghịch ngợm , "Kỳ thật anh vẫn luôn rất vui vẻ, là em không biết."
Bãi biển cách địa điểm quay không xa, Vương Nhất Bác lái xe đến địa điểm chưa đầy nửa tiếng. Mới hơn một giờ sáng, trên bãi biển hầu như không thấy bóng người, chỉ có một cửa hàng nhỏ vẫn sáng đèn.
Họ đi dạo trên bãi biển mát rượi, lắng nghe tiếng sóng biển từ từ dâng trào, trong lòng không khỏi cảm thấy tâm hồn cũng bình lặng trở lại.
Khi đi ngang qua cửa hàng, Vương Nhất Bác bảo anh đợi một lát rồi tự mình bước vào, khi hắn bước ra, Tiêu Chiến nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một que dài.
"Cái này là cái gì?"
"Bubble Sword, mở nó ra xem thử."
Vương Nhất Bác đưa thứ cho anh, anh nhìn xuống, là loại dụng cụ thổi bong bóng mà trẻ em thích chơi.
Anh hơi ngẩn ra: "Anh đã ngoài ba mươi tuổi, còn muốn chơi cái này sao?"
"Ai quy định không được chơi ở tuổi 30?" Vương Nhất Bác nhướng mày, "Hơn nữa ở đây không có ai khác."
Tiêu Chiến hơi bị cám dỗ, anh vặn nó vài lần rút thanh thổi bong bóng ra, không ngờ ngay khi anh rút nó ra, vô số bong bóng bay ra trong gió, trông thật đặc biệt dưới ánh trăng vào ban đêm. Đẹp và thơ mộng.
Anh mừng rỡ trong lòng, cầm bong bóng kiếm xoay tròn, một chuỗi bong bóng dài bay quanh anh, anh cười phấn khích, vẻ mặt vui vẻ như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Không ngờ một thanh bong bóng lại có thể khiến người lớn hài lòng hạnh phúc như vậy, ánh mắt Vương Nhất Bác dõi theo bóng dáng anh đang chạy trên bãi biển, vẻ mặt trở nên vô cùng dịu dàng.
Lát sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng cảm thấy mệt vì chạy, anh bước tới bờ biển ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác , khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
Không ai nói chuyện, họ cứ vậy mà ngồi lặng lẽ. Mặt trăng treo cao trên mặt biển sáng lên ánh sáng dịu dàng, Tiêu Chiến nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: "Hôm nay Thẩm Hoành Chí gửi tin nhắn cho anh. Cậu ấy nói rằng anh là vầng trăng trong lòng cậu ấy."
Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng "Ồ", dừng lại một lúc trước rồi nói, "Đừng làm mặt trăng nữa."
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn: "Tại sao?"
"Trên trời trăng cô đơn quá, hãy cứ làm người bình thường thôi".
Vương Nhất Bác nhìn anh nước mắt đột nhiên trào ra. Không hiểu sao vào lúc này, tim Tiêu Chiến đột nhiên nhảy loạn xạ.
Vương Nhất Bác mấp máy môi nói tiếp: "Chỉ có như vậy mới có thể được chăm sóc thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro