20.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh dậy, liền nhớ tới buổi sáng có lớp lý thuyết, liền định lấy đồ trong tủ lạnh ra ăn. Mở tủ lạnh ra thì thấy hộp bánh mousse đêm qua vẫn còn nguyên trong tủ lạnh. Anh nghĩ một lát lấy bánh ra định ăn vào bữa sáng.
Để tủ lạnh qua đêm, hương vị của bánh không hề kém đi mà còn thanh lạnh hơn. Anh đang ăn bánh, Kiên Quả bò lên đùi anh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cái bánh trên bàn, có vẻ muốn ăn một miếng.
"Con không được ăn cái này, sẽ bị tiêu chảy." Tiêu Chiến sờ sờ lông mèo nói.
Kiên Quả buồn bã liếc nhìn anh, nhưng không quạo cọ, lười biếng nằm lên đùi anh.
Tiêu Chiến đã nuôi con mèo chân ngắn được hai năm, anh luôn thích những con vật nhỏ lông xù, nhưng khi còn là một diễn viên, anh rất bận rộn với công việc sợ không có ai chăm sóc chúng.
Giờ đây, anh đang được ở lại thành phố B có đủ thời gian để chăm sóc thú cưng của mình, nhưng anh vẫn không ngừng lo lắng.
Anh đã từng nghĩ Kiên Quả không thể sống được nếu không có anh, nhưng khi ngày càng gắn bó, anh nhận ra rằng mình không thể sống được nếu không có Kiên Quả.
Anh luôn nghĩ nếu thay đổi sẽ không còn cô đơn nữa, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện ra rằng một người có thể trốn tránh rất nhiều thứ trong cuộc đời, nhưng điều duy nhất anh không thể trốn tránh chính là cô đơn.
Đặc biệt là sau khi bà anh mất.
"Kiên Quả, hôm qua ba đã gặp một người. Ba từng nghĩ ... trong đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa." Tiêu Chiến vuốt ve lông mèo mềm mại, vừa ăn bánh, vừa lẩm bẩm một mình: "Lúc đó, ba vô luận thế nào cũng muốn rời xa cậu ấy, nhưng thời gian trôi qua, ba nhận ra cậu ấy thực ra không đáng hận như vậy".
Kiên Quả lăn qua lộn lại nhìn anh, hai mắt mờ mịt, Tiêu Chiến không biết nhóc có hiểu không.
"Cậu ấy mua miếng bánh này. Hôm qua trời mưa, nhưng cậu ấy có thị lực rất tốt. Có thể nhìn thấy cửa hàng ở bên kia đường." Giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng luôn có cảm giác hơi buồn, "Ba thích cái này thương hiệu bánh này ba năm rồi, cậu ấy vẫn nhớ như in, nói thật là cảm giác được chăm sóc rất tốt... Ba sống một mình đã lâu rồi, thích gì thì làm, bản thân cũng suýt quên mất ".
Kiên Quả nghe anh nói, không khỏi duỗi ra bàn chân hồng nhuận cọ cọ anh, như là nói: "Đừng buồn, con nhớ ba thích cái gì!"
Tiêu Chiến thấy buồn cười, ăn xong liền dọn rác, ôm lấy Kiên Quả một lúc, sau đó cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Khi đến bãi đậu xe dưới đất, suy nghĩ của Tiêu Chiến không thể không nhớ lại cảnh tối Vương Nhất Bác đưa anh.
Xe chậm rãi dừng ở chỗ đậu xe gần thang máy, Tiêu Chiến cởi dây an toàn, nói với Vương Nhất Bác : "Cảm ơn, phiền em rồi."
"Đừng khách sáo như vậy." Vương Nhất Bác thì thào.
"Vậy thì ... anh lên trước."
Vương Nhất Bác gật đầu, vẻ mặt vẫn còn nhàn nhạt, "Ừm, nghỉ ngơi thật tốt."
Tiêu Chiến mở cửa định xuống xe, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên kéo mạnh ống tay áo của anh ấy, quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang cầm túi bánh trên tay.
"Anh quên mang bánh," hắn nói.
Tiêu Chiến "à" một tiếng nhận lấy chiếc bánh.
Cuối cùng, anh và Vương Nhất Bác nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đóng cửa bước vào thang máy. Anh không nhìn lại, nhưng anh luôn có cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình sau lưng, tim anh lại bất giác đập nhanh.
Anh ngẩn ngơ bước lên thang máy, vừa định bước đến cửa nhà thì nhận ra điện thoại di động của anh không quên theo, hình như ... được đặt trong hộp đựng đồ trên xe của Vương Nhất Bác . .
Anh vỗ đầu, không thể nói nên lời trước sự đãng trí của mình.
Trước đây anh không như vậy, nhưng đêm nay anh không hiểu bị làm sao
Anh đi thang máy xuống lầu với tốc độ nhanh nhất, hy vọng Vương Nhất Bác vẫn chưa rời đi.
Anh vội vàng bước ra khỏi thang máy, không ngờ Vương Nhất Bác thật sự vẫn ở đó không có phóng xe đi.
Anh bước được hai bước, rồi dừng lại. Anh đứng ở chỗ Vương Nhất Bác không thể nhìn thấy anh, nhưng anh có thể nhìn thấy hắn rõ ràng.
Anh thấy Vương Nhất Bác đang hút thuốc, ngả người ra ghế, khuôn mặt lờ mờ trong làn khói thuốc. Vương Nhất Bác ẩn hiện trong khói thuốc, ánh mắt vừa có chút cô độc lại thêm chút cô đơn, giống như biểu hiện của Kiên Quả nằm trên bệ cửa sổ đợi anh.
Tiêu Chiến nhìn hắn, không hiểu sao tim anh chợt nhói lên, anh không biết Vương Nhất Bác nghĩ gì, thậm chí không biết ba năm qua hắn có thích lại người khác hay không, anh nhớ lại ngày bọn họ ngồi ở bãi biển trước khi anh rời đi, Vương Nhất Bác hình như cũng là vẻ mặt này.
Giống như bị bỏ rơi.
Nhưng với địa vị và thân phận của hắn, muốn tìm cái gì cũng mà không được, sao có thể quan tâm đến một cuộc chia ly?
Cuối cùng, khi Vương Nhất Bác hút hết điếu thuốc chuẩn bị nổ máy, Tiêu Chiến bước tới.
"Anh xin lỗi... anh làm rơi điện thoại trong xe của em." Tiêu Chiến bước tới cửa kính xe với vẻ mặt có chút xấu hổ, "Đây, em có thể giúp anh nhặt." Anh nói, chỉ vào hộp đựng đồ ở phía bên của chiếc xe.
Vương Nhất Bác dường như không ngờ anh sẽ lại đi xuống, sửng sốt một lúc mới đưa tay ra lấy điện thoại di động đưa cho anh.
"Cảm ơn." Tiêu Chiến một tay cầm túi bánh mousse, tay kia cầm điện thoại di động.
Vương Nhất Bác gật đầu, qua cửa kính xe nhìn nhau vài giây, Tiêu Chiến dường như đã ý thức được điều gì đó, anh đột nhiên nhìn sang chỗ khác rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa định rời đi, Vương Nhất Bác đột nhiên gọi tên anh.
"Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến dừng lại, một lúc sau, anh mới chậm rãi quay lại.
"Không có gì ..." Vương Nhất Bác nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng, "Em chỉ muốn nói lời xin lỗi với anh, vì những gì em đã làm trước đây."
*
Có lẽ vì những tác phẩm của mình, lớp học của Tiêu Chiến luôn chật cứng. Giờ học lý thuyết buổi sáng còn chưa bắt đầu, phòng học rộng lớn gần như chật kín người, Vương Hân không chiếm được ghế đầu, đành phải ngồi ở hàng sau cùng bạn cùng phòng.
"Tiểu Hân, nhìn xem, hôm nay Thẩm Hoành Chí lại chiếm giữa hàng ghế đầu, tại sao cậu ta lại có sức hút như vậy!" Bạn cùng bàn nói, chỉ vào một chàng trai có khuôn mặt đẹp trai ở hàng ghế đầu.
"Cậu ấy đến sớm, cậu ấy chen vào ngay khi học sinh cuối cùng giờ trước đi. Liệu cậu ấy có thể chiếm một vị trí tốt không?", Vương Hân trả lời.
"Cậu ấy chỉ tích cực trong giờ của thầy Tiêu, còn tất cả các lớp khác đều ngồi ở hàng sau!"
"Điều đó cũng có nghĩa là thầy Tiêu đẹp trai, bài giảng có chiều sâu, ai mà không thích".
Bạn cùng bàn ngoài ý muốn nói: "Tớ có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, còn có cả đàn ông!"
Vương Hân bất lực liếc nhìn cô một cái, "Đừng mơ nữa, tập trung nghe giảng."
Tiêu Chiến thường chọn trang phục chỉn chu khi lên sân khấu giảng bài. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen. Trên ngực có thêu một con ong dễ thương. Hình thức có một chút nghịch ngợm trông rất bình yên, gần như không có khoảng cách tuổi tác với sinh viên.
Ngồi ở hàng ghế đầu, Thẩm Hoành Chí nhìn Tiêu Chiến đang nói chuyện trên bục giảng , sự tán thưởng và tình cảm trong mắt cậu khó có thể che giấu được.
Lớp học lý thuyết hôm nay gồm hai lớp học đông người nối tiếp nhau, học đến trưa. Đi được nửa buổi học thứ hai, đột nhiên một bóng người bước vào qua cửa sau ngồi cạnh Vương Hân.
Vương Hân quay đầu lại nhìn, không ngờ vị khách không mời này thực ra lại là anh trai của cô - Vương Nhất Bác .
"Anh hai, sao anh lại ở đây? Anh đặc biệt đến gặp em sao?" Vương Hân mở to mắt.
"Anh đến trường của em để thảo luận về việc hợp tác, nhân tiện qua xem em." Vương Nhất Bác nói.
"Vậy trưa hôm nay anh muốn mời em đi ăn trưa sao?" Vương Hân cười nói.
Vương Nhất Bác vô tình liếc mắt nhìn người trên bục giảng, chỉ nói: "Trong thẻ còn có nhiều tiền, còn muốn anh mời?"
Vương Hân cong môi, "Anh không mời em đi ăn trưa? Chỉ đến xem em rồi đi?"
Vương Nhất Bác không trả lời cô, chỉ cầm điện thoại trả lời tin nhắn, coi như không khí vậy.
Vương Hân "Hừ" một tiếng, ngừng chú ý đến người anh trai lạnh lùng tàn nhẫn của mình.
Bạn cùng bạn của cô nhìn thấy anh trai của Vương Hân trông rất kinh ngạc, không thể không kéo ống tay áo của Vương Hân, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hân, tại sao cậu không nói với tớ anh cậu đẹp trai vậy! Có bạn gái chưa? "
"Hì hì." Vương Hân cố ý nói để Vương Nhất Bác nghe thấy, "Anh ấy không chỉ không có bạn gái, cũng không có bạn trai, đúng là một cái máy còn không biết nói chuyện yêu đương!
Ai mà biết Vương Nhất Bác đã nhìn lên, nói lại với cô ấy, "Làm sao em biết anh không thể yêu đương?"
Tiếng chuông báo giờ tan học lớn thứ hai vang lên, Vương Hân chỉ muốn hỏi anh trai muốn đi đâu, ai biết trước khi cô quay lại, đã thấy Vương Nhất Bác đã biến mất khỏi chỗ ngồi của mình.
Cô nhìn lên thấy ở rìa bục giảng, có hai người đang đứng cạnh thầy Tiêu, một người là bạn cùng lớp của cô Thẩm Hoành Chí, và người kia là anh trai của cô.
Cô ấy thấy Thẩm Hoành Chí gửi sách cho thầy Tiêu còn lấy điện thoại di động ra, có vẻ như cậu ấy đã thêm tài khoản WeChat của thầy Tiêu.
Thẩm Hoành Chí rời đi, anh trai của cô trò chuyện thêm một lúc với thầy Tiêu, rồi cùng nhau rời đi.
"Ơ, Tiểu Hân, cậu nhìn gì vậy?" Nhìn thấy Vương Hân đang nhìn chằm chằm bên ngoài lớp học, bạn cùng bàn của cô không thể không vẫy tay trước mặt cô.
"Không có gì đâu ..." Vương Hân nhìn bóng lưng đang mờ dần của anh trai và thầy Tiêu, lẩm bẩm: "Tớ cảm thấy như mình đã bị lợi dụng ..."
Nơi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dùng bữa là một nhà hàng tư nhân, ẩm thực Trùng Khánh rất chính thống. Vương Nhất Bác gọi một vài món ăn đặc biệt, tất cả đều là hương vị yêu thích của Tiêu Chiến. Hắn đưa menu cho Tiêu Chiến để anh chọn một lựa chọn khác, Tiêu Chiến lật xem menu, nhưng chỉ gọi hai thức uống.
"Không gọi thêm vài món nữa sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu, "Em gọi cũng rất đúng. Anh không cần gọi thêm."
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Tiêu Chiến đổ chuông, là lời chào WeChat của nam sinh tên "Thẩm Hoành Chí".
Tiêu Chiến cúi đầu gõ lại tin nhắn của mình, Vương Nhất Bác nhìn lướt qua cuốn sách trên bàn, tên là "Ánh trăng và sáu đồng bảng ( đồng bảng: tiền nước anh)", là quà của cậu ấy gửi Tiêu Chiến.
"Anh rất được hoan nghênh." Vương Nhất Bác đột ngột nói.
"Cũng tạm." Tiêu Chiến dường như không nghe thấy ý của hắn. "Học sinh của anh hầu như vẫn thích."
Vương Nhất Bác nhìn anh, sau đó trầm mặc một lát, nhấp một ngụm trà, đợi anh trả lời điện thoại, cũng không nói gì.
"Dự án mà em vừa nói với anh là gì vậy?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi sau khi gửi lại tin nhắn.
Vừa rồi trong lớp học, Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện trong phòng, làm anh sửng sốt. Sau đó thì biết Vương Nhất Bác ở đây để nói về dự án trong trường, hắn nói hắn có một số việc cần nhờ anh giúp đỡ, nên mới có bữa ăn hôm nay.
"Hoán Vũ gần đây có kế hoạch đầu tư một series kịch trường, chủ đề huyền nghi suy luận. Hiện đã thảo luận về một số kịch bản, tất cả đều là phim truyền hình ngắn khoảng mười tập . Em đến trường để hỏi trường giới thiệu diễn viên mới. Em dự định quảng bá chính các gương mặt mới, mang đến cho khán giả cảm giác mới mẻ. "
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến cảm thấy rất có triển vọng, không khỏi gật đầu: "Ý tưởng này rất hay. Bây giờ người trẻ tuổi rất thích xem bộ phim ngắn tiết tấu nhanh này."
Vương Nhất Bác cùng hắn anh gẫu thêm vài câu, cuối cùng nói ra ý định thực sự của mình: "Em tìm anh vì nghĩ trong đó có kịch bản, rất thích hợp với anh."
Vừa nói lời này, Tiêu Chiến không khỏi có chút cảnh giác, "Nhưng mà... Hiện tại anh đã rời khỏi giới giải trí."
Vương Nhất Bác mỉm cười, từ trong túi lấy ra một xấp kịch bản, chậm rãi đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến, "Em chỉ là nghĩ vai diễn này rất thích hợp với anh."
Hắn dừng lại sau khi nói, liền nói tiếp: "Lần này em không phải cho anh tài nguyên, mà là chân thành muốn mời anh đóng vai này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro